 |
19 tháng 12, 2009 |
Chiều ngày 10.12.2009, tôi cùng nhà văn Mai
Thục, nguyên Tổng biên tập báo Phụ nữ Thủ Đô cùng một số phật tử có duyên
may được chiêm bái một ngôi chùa cổ, đó là chùa Quan Âm ở thôn Xuân Canh, xã
Xuân Canh, huyện Đông Anh, Thành Phố Hà Nội. Ngôi chùa đã được công nhận là
“Di tích lịch sử kiến trúc nghệ thuật” cấp Quốc Gia từ năm 2002. Được vinh
hạnh tiếp chuyện thầy trụ trì Thích Minh Đăng, chứng kiến sự đối lập giữa sự
xuống cấp của ngôi chùa trước sức tàn phá của đạn bom của các cuộc chiến
tranh cùng thời gian và những việc làm vô cùng tốt đẹp của nhà chùa trong
điều kiện vô cùng khó khăn với nhân dân trong vùng, đặc biệt với thế hệ trẻ,
trong lòng chúng tôi không dấu được sự cảm phục và chợt ngộ ra nhiều điều về
đức Từ - Bi - Hỷ - Xả cùng những điều tưởng chừng như trìu tượng của Chân -
Thiện - Mỹ.
Chùa Quan Âm trước đây có tên là chùa Thượng
Lão, theo tên địa danh cũ của làng Xuân Canh, trước đây nằm ở ven sông
Đuống, đến thời nhà Lý, khi đắp đê quai mới dời vào địa điểm bây giờ. Xưa
“chùa này cảnh vật đẹp lạ, qui mô rộng rãi, trong điện có tượng Phật, trên
án đặt lư hương. Tượng Phật óng ánh mầu sắc, gác treo chuông đồng, cầu bắc
trên ao… Địa thế có sông ôm núi chắn, khí thiêng hun đúc, cầu có ứng, cảm ắt
thông”, từ bao đời đã “che chở cho thôn làng được lắm của đông người, cung
chúc cho Hoàng Vương gặp vận lớn trường cửu, thật là danh lam đứng đầu xứ
Kinh Bắc” (“Quan Âm tự bi”, niên đại Vĩnh Trị V, 1680). Tấm bia hậu chùa còn
ghi rõ sự ảnh hưởng rộng lớn của Đạo Phật với nhân dân ta: “Đạo Phật ở đâu
cũng được tôn sùng, ngay cả những nơi đầu núi ngọn khe, heo hút ít có vết
chân người, dẫu ở đâu Đạo Phật cũng đến được..” .Có được điều đó chính vì
giáo lý nhà Phật rất gần với đời sống tâm linh của người Việt Nam ta, những
người dân hiền lành chất phác, nhân hậu và yêu hòa bình.
 Tượng bị mối mọt rất sâu |
Ngoài thờ Phật, chùa còn thờ những vị có công
với dân làng, có điện thờ Mẫu thể hiện đạo lý “Uống nước nhớ nguồn” đã trở
thành truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta, góp phần giúp con người điều chỉnh hành vi đạo đức, có thêm niềm tin vào tương lai tốt đẹp của
quê hương, đất nước, trách nhiệm của mỗi người với chính mình, với gia đình
và cộng đồng.
Trải bao năm tháng, nhưng ngôi chùa vẫn giữ
được nhiều nét cổ kính với nhiều hiện vật quí hiếm, mặc dù đã bị xuống cấp
nghiêm trọng.
Hiện tại chùa còn 35 pho tượng Phật, 03 pho
tượng Mẫu, 03 pho tượng Tổ. Gần như tất cả các tượng đều là tượng cổ được
tạo tác bằng đât phủ sơn ta, với những nét chạm khắc tinh tế, chau chuốt tỉ
mỷ vô cùng sống động, song nhiều pho tượng đã rạn nứt, bong sơn, có tượng
những vết nứt rất sâu và to. Ngoài ra chùa còn nhiều di vật đá cổ. Nhiều cột
của chùa bị mọt ruỗng vào tận lõi, không những thế toàn bộ ngôi chùa bị xiêu
về phía trước 150, mái ngói nứt vỡ nhiều, những ngày
mưa phải dùng xô chậu hứng nước, ngôi chùa có thể sụp đổ tan tành bất cứ lúc
nào.
 Tượng bị vỡ rơi cả cốt tre |
Sau 21 năm không có sư trụ trì, dân làng cử
người trông coi, chăm sóc cho đến tháng 10.2008 thầy Thích Minh Đăng về chùa
như một tùy duyên. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, thầy đã kêu gọi phật
tử và nhân dân đóng góp mua sắm thêm đồ thờ. Thành lập “Câu lạc bộ đạo
tràng” với trên 100 phật tử tham gia, sinh hoạt đều vào các tối thứ 7, chủ
nhật, ngày 14 và ngày rằm, ngày 30 và mùng 01 âm. Ngày Phật Đản năm 2009,
lần đầu tiên dân trong vùng vô cùng hoan hỷ được tham gia đại lễ Phật Đản và
lễ cầu nguyện cho hòa bình tại chính quê hương của mình. Khi mỗi người cầu
nguyện và thả những hoa đăng dâng cúng Phật, ai cũng bồi hồi xúc động và
thấm thía lời dạy: “Phật ở trong tâm”!
Đặc biệt thầy Thích Minh Đăng còn
lập được “Câu lạc bộ Hiếu Hạnh”, câu lạc bộ tuy chỉ mới thành lập từ tháng
3.2009 nhưng đã thu hút hơn 70 cháu trong khu vực từ lớp một tới cả những
sinh viên đại học. Câu lạc bộ sinh hoạt vào chiều chủ nhật hàng tuần, không
chỉ tụng kinh, tìm hiểu Phật pháp, chơi các trò chơi trí tuệ, mà còn được đi
dã ngoại, cắm trại, giúp các cháu hiểu những chuẩn mực đạo lý của con người,
trách nhiệm và nghĩa vụ của mỗi công dân một cách nhẹ nhàng và sâu sắc. Gần
đây nhất vào rằm tháng 07 vừa rồi Thầy Thích Minh Đăng đã trao 70 xuất học
bổng cho các em học sinh giỏi. Điều vô cùng đáng quí là qua những buổi sinh
hoạt “Câu lạc bộ Hiếu Hạnh”, các cháu đều chăm ngoan, lễ phép, kính trên,
nhường dưới, có hiếu với cha mẹ.
Khi đọc những trang thơ trong trẻo nhưng thấm
đẫm tình người theo giáo lý nhà Phật của các em trong câu lạc bộ: “Ơn nghĩa
sinh thành” nhân chào mừng ngày “Đại lễ Vu Lan 2009”, chúng tôi không cầm
được nỗi xúc động:
“Mẹ ơi! Hôm nay trời rét lắm
Lại giặt đồ nước lạnh cóng tay
Mẹ bảo rằng: “Mẹ giặt không thấy lạnh”
Vì mặt trời sưởi ấm là con đây”
(Đào
Khánh Linh, Pháp danh An Hạnh)
Câu thơ dẫu còn vụng về nhưng đã thấm cái hồn
của đạo lý làm người.
Còn đây phải chăng là tiếng gọi từ trong tâm
của Lê Thị Hải Yến, pháp danh Hạnh Tâm, khi cảm nhận được tình mẹ bao la:
Tuổi còn thơ đứng trên đê gọi mẹ
Dưới bãi sông có tiếng mẹ: “Ơi”
Chỉ vậy thôi mà mắt tôi tươi rói
Bây giờ tôi gọi
Mong mẹ lại… “Ơi!”
(Tiếng mẹ ơi!)
Có ai cầm lòng được khi đọc vần thơ của em Lê
Thị Hải Yến, pháp danh Hạnh Tâm, trong bài “Vĩnh biệt cha”:
Con xin thắp nén hương lòng
Tiễn đưa tuổi học vào trong vĩnh hằng
Cha đi hiu hắt mùa trăng
Trời thu ảm đạm sương giăng trắng mờ
Nỗi đau mất cha như lặn vào trái tim non trẻ,
chỉ có được khi đã hiểu “Công cha như núi Thái Sơn/ Nghĩa mẹ như nước trong
nguồn chảy ra”.
Các em sống nhân ái hơn, biết kính thầy, yêu
kính cha mẹ, đối sử với nhau trong tình tương thân tương ái. Trong khi đạo
đức một bộ phận thanh thiếu niên xuống cấp trầm trọng, phải chăng đây là một
mô hình giáo dục đáng phải lưu tâm. Vì mọi mục đích giáo dục chân chính đều
có một đích chung là hướng con người đến cái đích của Chân - Thiện - Mỹ, thì
thông qua các buổi sinh hoạt của “Câu lạc bộ Hiếu Hạnh” đã bước đầu thu được
những thành công đáng phấn khởi. Cũng chính vì vậy nhân dân trong vùng tin
yêu, động viên con em đến chùa và chỉ trong thời gian ngắn nhà chùa đã tổ
chức qui y được cho 850 phật tử. Chúng tôi được biết, mô hình “Câu lạc bộ
Hiếu Hạnh” là mô hình rất mới của giới Phật tử Hà Nội.
Song Ngôi chùa cổ kính kia cùng bao hiện vật
quí giá không chỉ mang ý nghĩa tâm linh mà còn là những tác phẩm nghệ thuật
vô giá của Thủ Đô còn đứng vững được bao lâu? Một cơn bão, vài mùa mưa nữa,
với hiện trạng xuống cấp như hiện nay chắc chắn tất cả sẽ trở thành cát bụi.
Thầy Thích Minh Đăng ngậm ngùi: “Nhà chùa biết như vậy, nhưng lực bất tòng
tâm”. Còn chúng tôi khi viết những dòng này chỉ mong các cơ quan có trách
nhiệm, có trách nhiệm hơn; các nhà hảo tâm, các Phật tử khắp nơi hãy động
lòng từ tâm hướng thiện công đức giúp cho chùa Quan Âm có đủ điều kiện trùng
tu, phát triển, bảo vệ được một di tích văn hóa có giá trị cao, đồng thời
bảo vệ được truyền thống tôn giáo tín ngưỡng tốt đẹp của nhân dân địa phương
và Thủ Đô. Đặc biệt nhân dịp kỷ niệm Thủ Đô 1.000 năm Thăng Long, Hà Nội
trong khi chưa quá muộn.
Mọi ủng hộ xin gửi về:
Thầy Thích Minh Đăng,
chùa Quan Âm thôn Xuân Canh, xã Xuân Canh, huyện Đông Anh, thành phố Hà Nội.
ĐT: 04 3950 0353 DĐ: 0913 160 200 Mail:
thichminhdangph@yahoo.com.vn
Những pho tượng cổ quí hiếm cần được bảo vệ
Trần Vân Hạc
Đấy là những pho tượng được tạo tác bằng đất,
phủ sơn ta có niên đại từ rất xa xưa của chùa Quan Âm ở thôn Xuân Canh, xã
Xuân Canh, huyện Đông Anh, Thành Phố Hà Nội, ngôi chùa đã được công nhận là
“Di tích lịch sử kiến trúc nghệ thuật” cấp Quốc Gia từ năm 2002.
Ngôi chùa gắn liền với sự hình thành và phát
triển rất sớm và phồn thịnh của vùng đất Xuân Canh. “Thôn Thượng Lão, xã
Xuân Canh, huyện Đông Ngàn, phủ Từ Sơn, xứ Kinh Bắc có cổ tích danh lam là
chùa Quan Âm. Chùa này cảnh vật đẹp lạ, qui mô rộng rãi, trong điện có tượng
Phật, trên án đặt lư hương. Tượng Phật óng ánh mầu sắc, gác treo chuông
đồng, cầu bắc trên ao… Địa thế có sông ôm núi chắn, khí thiêng hun đúc, cầu
có ứng, cảm ắt thông”, từ bao đời đã “che chở cho thôn làng được lắm của
đông người, cung chúc cho Hoàng Vương gặp vận lớn trường cửu, thật là danh
lam đứng đầu xứ Kinh Bắc” (“Quan Âm tự bi”, niên đại Vĩnh Trị V, 1680).
Không rõ ngôi chùa có từ bao giờ Trước đây
chùa này nằm ở bãi Quan Âm, đến thời nhà Lý, khi đắp đê quai mới dời vào địa
điểm bây giờ.
Chùa Quan Âm là một quần thể kiến trúc có giá
trị nghệ thuật rất cao, hài hòa, gắn kết chặt chẽ và tôn vẻ đẹp, sự trang
nghiêm của từng khối kiến trúc.
 Tượng Chúa Đức Ông bị gãy tay ngai
|
Nổi bật và có giá trị tâm linh và nghệ thuật
cao là những pho tượng cổ, với các loại hình: Tượng Phật, tượng Mẫu và tượng
Tổ. Hiện nay chùa còn 35 pho tượng Phật, 03 pho tương Mẫu và 03 pho tượng
Tổ, hầu hết đều mang phong cách nghệ thuật của thế kỷ XVIII, XIX. Nét mặt
của các pho tượng đều tỏa ra sự từ bi, nhân hậu ẩn chứa triết lý của đạo
Phật. Các tượng đều được mặc hai lớp áo với bộ tăng già phía trong mang hình
chữ “vạn” ở ngực áo. Lớp la bào phủ ngoài khoác qua vai tạo những đường cong
mềm mại sống động. Các pho tượng đều được sơn thếp bằng chất liệu sơn ta cổ
truyền, tạo nên một vẻ đẹp thâm trầm mà vẫn lộng lẫy. Mỗi pho tượng đều được
chạm khắc tỉ mỷ, chau chuốt đến từng chi tiết nhỏ nhất, thể hiện rõ tính
cách từng nhân vật. Nếu như các pho tượng Phật được tạc trong một khối vững
chãi, theo đúng qui chuẩn, thì ở các pho tượng Tổ lại dựa trên những con
người thật là các vị sư tổ của chùa đã viên tịch, nên ít gò bó và tạo sự
dung dị và gần gũi. Tượng Mẫu với khuôn mặt tròn, phúc hậu, khuôn mặt toat
lên vẻ hiền lành, nhân từ nhưng sang trọng và cao quí. Giá trị nghệ thuật
cao nhất là các pho tượng Phật có niên đại thời Lê Trung hưng và các bức phù
điêu bằng đá, mang đậm tính cách con người Việt Nam.
Trải bao năm tháng, những pho tượng quí hiếm
này bị xuống cấp nghiêm trọng. Hầu hết các pho tượng đều bị bong sơn, nứt vỡ
rơi cả cốt tre ra ngoài, tay ngai tượng thờ Chúa Đức Ông bị gẫy rụng hẳn
xuống… Ngôi chùa bị nghiêng 150 về phía trước do sức
ép của bom trong chiến tranh. Mái ngói bị vỡ nứt nhiều, mỗi khi mưa bị dột
nhiều nơi làm cho các pho tượng ngày một hư hại thêm.
Điều đáng nói là sau 21 năm không có sư trụ
trì, thì từ tháng 12. 2008 thầy Thích Minh Đăng về chùa, chỉ trong thời gian
ngắn ấy thầy đã làm được rất nhiều việc cho nhân dân trong vùng. Như mua sắm
đồ thờ, thành lập “Câu lạc bộ Đạo tràng” tập hợp những phật tử trung tuổi
trở lên, thường xuyên sinh hoạt để ngộ thêm giáo lý nhà Phật, giúp mỗi người
sống gương mẫu hơn cho con cháu noi theo. Đặc biệt thầy thành lập “Câu lạc
bộ Hiếu Hạnh”, tu hút gần 100 cháu từ lớp một tới sinh viên đại học với
nhiều hoạt động bổ ích và lý thú, giúp các em sống tốt hơn với gia đình,
thầy cô, xã hội. Nhà chùa còn tổ chức lễ Phật Đản và cầu nguyện cho hòa
bình…
Nhưng ngôi chùa mang những giá trị tâm linh
và nghệ thuật đã được xếp hạng “Di tích lịch sử kiến trúc nghệ thuật” cấp
Quốc gia quí hiếm ấy có thể bị sụp đổ bất cứ lúc nào, các pho tượng mang tầm
cao của giá trị nghệ thuật kiến trúc Phật giáo Việt Nam có nguy cơ bị mất đi
vĩnh viễn nếu không có sự đầu tư khẩn cấp của các cơ quan có trách nhiệm của
Nhà nước và thành phố Hà Nội cùng các nhà hảo tâm.
Đại lễ Nghìn năm Thăng Long, Hà Nội sắp đến,
lẽ nào chúng ta lại nỡ để một công trình mang giá trị lịch sử và văn hóa quí
hiếm như vậy có thể bị mai một vĩnh viễn. Trong khi việc huy động vốn, trùng
tu chùa và các pho tượng cổ là công việc quá sức của nhà chùa và nhân dân
trong vùng.
Trần Vân Hạc
Cùng một tác giả:
Chè “Hai không”, “năm cực” Suối Giàng (Trần Vân Hạc) Chữ Viết Khoa Đẩu Duy Nhất Trên Đá Cổ Sa Pa (Trần Vân Hạc) Công Trình Chữ Việt Cổ Của Giáo Sư Lê Trọng Khánh (Trần Vân Hạc) Gửi Người Tạc Tượng Alexandre De Rhodes (Vân Hạc) Huyền Thoại Tắm Tiên Tây Bắc (Trần Vân Hạc) Hình Tượng Cây Nêu Với Một Số Dân Tộc Tây Bắc (Trần Vân Hạc)Hương Sắc Rừng Xuân Tây Bắc (Trần Vân Hạc)Hội thảo: Kinh thành Thăng Long - Thủ đô Hà Nội (Văn Hạc) Không gian cuộc khởi nghĩa Hai Bà Trưng – Một hướng tiếp cận mới (Trần Vân Hạc) Kính gửi Ban biên tập Tuần báo Văn nghệ TPHCM (Trần Vân Hạc & Nguyễn Lê)Lê Văn Tám: Lửa Bất Diệt (Trần Vân Hạc)Mùa Xuân Tây Bắc Trong Tôi (Trần Vân Hạc)Một ngôi chùa cổ rất cần những tấm lòng (Trần Vân Hạc)Một văn bản chữ cổ của người Pà Thẻn (Trần Vân Hạc) Nghĩa Trang Mang Tên Một Dòng Sông (Trần Vân Hạc)Nguyễn Trãi, hợp tuyển thơ của soạn giả Gia Dũng (Vân Hạc) Người Giữ Hương Chè Shan Tuyết Suối Giàng (Vân Hạc)Người Lắng Thầm Tìm Con Chữ Việt Cổ (Trần Vân Hạc)Người phụ nữ Thái hết lòng vì văn hóa dân tộc (Trần Vân Hạc)Ngọn lửa Lệ Chi Viên (Trần Vân Hạc)Nhà Sàn Của Người Thái Tây Bắc (Trần Vân Hạc)Nhân Sinh Trong Tiếng Đại Ngàn (Trần Vân Hạc)Những ngôi chùa trên huyện đảo Trường Sa (Trần Vân Hạc)Nét Đẹp Tục Chơi Còn Của Người Thái Tây Bắc (Trần Vân Hạc)Núi Rừng Tây Bắc Đón Xuân: Inh Lả Ơi, Xao Nọong Ơi! (Vân Hạc) Thông báo xuất bản sách chữ Việt cổ (Trần Vân Hạc)Tinh thần yêu nước trong thơ Nguyễn Khắc Nhu (Trần Vân Hạc)Triết lý nhân sinh qua các món ăn của người Thái Tây Bắc (Trần Vân Hạc)Trái Tim Của Biển (Trần Vân Hạc)Trống đồng vang vọng giữa Trường Sa (Trần Vân Hạc)Tây Bắc trong thơ Nguyễn Quang Bích (Trần Vân Hạc)Tính hòa đồng của những ngôi chùa cổ Việt Nam (Trần Thi) Tấm lòng vàng của một nhà khoa học chân chính (Trần Vân Hạc)Tập Thơ Đường "Thuận Nghịch Độc" Của Tiến Sỹ Đặng Văn Phú (Trần Vân Hạc)Vui buồn trên đường dâng sách (Trần Vân Hạc)Vài nét về rừng thiêng của dân tộc Thái (Trần Vân Hạc)Vài nét về tiến trình của chữ Quốc ngữ (Trần Vân Hạc)Vàng Son Huyết Lệ (Trần Vân Hạc)Yếu tố Việt cổ trong ngôn ngữ Thái (Trần Vân Hạc) Đài Giọt Lệ (Hoàng Đạo Chúc)Đầu xuân gặp nhà văn Sơn Tùng (Trần Vân Hạc)