Chân Dung NGQG 09: Tác Dụng Của Chính Sách Ngu Dân (Nguyễn Mạnh Quang)

Chân Dung "Người Việt Quốc Gia"

Và Lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ

Nguyễn Mạnh Quang

http://sachhiem.net/NMQ/ChanDungVNCH/QMN09.php

bản in mục lục đăng ngày 08 tháng 6, 2008

Toàn tập:  Dàn bài

CHƯƠNG 9

Tác Dụng Của Chính Sách Ngu Dân Và Nhồi Sọ

Đối Với Tín Đồ Ca-Tô

Tác dụng của chính sách ngu dân và giáo dục nhồi sọ của Giáo Hội La Mã đối với tín đồ Ca-tô ít học sống trong các xóm đạo, thật là hết sức  hữu hiệu và cực kỳ ghê gớm. Việc nhồi sọ hay cấy vào đầu óc mọi tín đồ những tín lý Ki-tô, giáo luật và lời dạy của Vaican được thi hành triệt để và hết sức ráo riết ở bất kỳ hoàn cảnh nào và bất cứ nơi nào như trong gia đình, trong lớp học (các trường đạo) và  đặc biệt là trong nhà thờ. Tình trạng này đã biến tín đồ thành những người bị điều kiện hóa, lúc nào cũng phải nghĩ đến Giáo Hội, nghĩ đến nhà thờ, nghĩ đến Chúa và nước Trời (tức là Vatican). Họ tin rằng luôn luôn nghĩ như thế là luôn luôn được tiếp cận với Chúa và có như thế mới hy vọng được Chúa nhậm lời đoái thương mà ban phước lành cho họ, đúng như lời nhà văn Ca-tô Nguyễn Ngọc Ngạn đã kể lại nơi trang 148 trong cuốn Xóm Đạo và được ghi lại trong phần gần chót trong Chương 8 ở trên.  

Những việc làm nhồi sọ này đã biến tín đồ Ca-tô thành những người lúc nào cũng mơ màng nghĩ về nước Chúa để phục vụ cho nhà Chúa tức là phục vụ cho Nhà Nước Vatican.

Cũng nên biết rằng, đối với những người theo đạo Ca-tô, tất cả các vị chức sắc trong hệ thống quyền lực của Giáo Hội từ giáo hoàng ngự trị trong Tòa Thánh Vatican và các vị chức sắc cap cấp trong Tòa Thánh Vatican cho đến các hồng y, tổng giám mục, giám mục xuống tới các linh mục đều là đại diện cho Chúa ở bất cứ nơi nào, vào bất cứ lúc nào và ở trong bất cứ hoàn cảnh hay tình huống nào. Như vậy, câu nói “tín đồ Ca-tô làm cái gì cũng sợ tội và sợ Chúa trừng phạt” mà nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn đã nói ở  nơi trang 71 trong tác phẩm Xóm Đạo của ông, đúng ra  trong thực tế  phải nói là “tín đồ làm cái gì cũng sợ tội và sợ Giáo Hội hay các ông tu sĩ của Giáo Hội trừng phạt”.

Cái tâm trạng lúc nào sợ Giáo Hội và sợ các ông tu sĩ của Giáo Hội trừng phạt đã khiến cho họ mỗi khi thấy bóng dáng của các ông tu sĩ hay khi phải trình bày một vấn đề gì với các ngài, họ cũng run sợ như một tên nô lệ  phải đối diện với một đại quan trong thời chế độ phong kiến quân chủ trung ương tập quyền. Đây là chuyện có thật 100% xẩy ra ở trong các xóm đạo hay họ đạo trên toàn cõi Việt Nam trước tháng 7 năm 1954, ở miền Nam Việt Nam trong những năm 1954-1975 và ở trong các cộng đồng Ca-tô người Việt ở  Hoa Kỳ hiện nay. Bằng chứng là ông Ca-tô Nguyễn Mậu đã viết như sau:

Vấn đề được nêu lên ở đây với tất cả mạo muội và run sợ vì có thể bị xem  như là vô lễ phạm thượng. Chúng tôi trông vào sự độ lượng của hàng giáo  phẩm cũng như hy vọng rằng sự trưởng thành của giáo dân ở thời đại này  sẽ giúp thật nhiều cho sự thể hiện lý tưởng Ki tô hữu.[1] Nguyễn Mậu: "Thời Sự Trong Tuần"  Chính Nghĩa - Bộ Mới Số 251 [San Jose, California] ngày  03/12/1994.

Nhờ đã làm cho tín đồ Ca-tô lúc nào cũng run sợ, sợ bị Giáo Hội trừng phạt, sợ bị các ông tu sĩ trừng phạt, cho nên Giáo Hội mới dễ dàng ra lệnh cho họ chống lại tổ quốc và dân tộc Việt Nam mà họ vẫn phải tuân hành với lòng hăng say và vui sướng, không hề cảm thấy là có tội với tổ quốc, có tội với tiền nhân, có tội với dân tộc, và có tội với lương tâm của họ. Họ đã làm như vậy trong suốt chiều dài lịch sử từ năm 1858 cho đến ngày 30/4/1975 và cho đến ngày nay họ vẫn còn tiếp tục làm như vậy. Sự kiện này cho chúng ta thấy rõ chính sách ngu dân và giáo dục nhồi sọ của Giáo Hội La Mã đã làm cho tín đồ Ca-tô nói chung, và tín đồ Ca-tô người Việt nói riêng mất hết nhân tính, mất hết tình yêu đối với dân tộc, mất hết tình yêu với tổ quốc và mất hết lương tâm của con người.

Nhờ đã làm cho tín đồ mất hết nhân tính, mất hết tình yêu đối với tổ quốc và mất hết lương tâm của con người, Giáo Hội mới dễ dàng ra lệnh cho họ đem quân lính thập tự đi tàn sát những nhóm dân nào là họ nhắm mắt lao đầu vào làm giống như “những tên sát nhân cuồng nhiệt.”

Xin đọc thêm Chương 7 ở trên (trong sách này) và Chương 7 trong Phần II sách Người Việt Nam & Đạo Jesus đã được đưa lên sachhiem.net từ tháng 12/2007 để biệt nhiều hơn về cái đặc tính dã man của tín đồ Ca-tô khi họ trở  thành “những tên sát nhân cuồng nhiệt.”

Linh Mục Trần Tam Tỉnh gọi họ là “những tên sát nhân cuồng nhiệt”, nhà báo Long Ân gọi họ là bọn người “cúi đầu trên bốn chân để từ con người trở về với con người súc sinh",  và nhà viết sử Loraine Boettner gọi họ là “những con cọp dữ”:

Rome in the minority is a lamb (Khi  là thiểu số, Giáo Hội La Mã là con cừu).

Rome as an equal is a fox (khi ngang số, Giáo Hội La Mã La Mã là con cáo).

Rome in the majority is a tiger (khi chiếm đa số, Giáo Hội La Mã  là con cọp.)”[2]

Hiện nay, ở trong các cộng đồng người Việt hải ngoại, họ là những con cọp dữ  đã liên tục cấu xé Việt kiều từ đầu thập niên 1980 đến ngày nay. Ở trong nước, họ  là bầy cáo già đang chống phá  tổ quốc và dân tộc ta bằng cách gây rối tạo nên tình trạng bất ổn theo sách lược “quậy cho nước đục để thả câu” của Vatican, giống như ông cha họ đã làm trong thế kỷ 19 với mục đích làm cho Việt Nam trở thành bất ổn để cho Vatican vận động ngoại cường đem quân vào cưỡng chiếm nước ta hay dùng áp lực để chèn ép chính quyền Việt Nam hiện nay. Bằng chứng rõ ràng cho sự thật này là:

1.- Linh-mục Nguyễn Văn Lý chiếm đất bất hợp pháp và gây rối tại nhà thờ Nguyệt Biều (Thừa hiên) hồi năm 2001.

2.- Cái gọi là “Khối 8406” của Linh Mục  Nguyễn Văn Lý,  Linh-mục Phan Văn Lợi, và các giáo dân Lê Thị Công Nhân và Nguyễn Văn Đài đã và đang đánh phá chính quyền từ ngày được cho ra đời vào ngày 8/4/2006 cho đến nay.

3.- Giám-mục Ngô Quang Kiệt  xúi giục giáo dân Ki-tô tụ tập bất hợp pháp thắp nến cầu nguyện tại cổng trước trụ sở công quyền tại số 42 Phố Nhà Chung Hà Nội rồi dùng xà beng, búa, kìm để phá cổng, đập tường tòa nhà này trong những ngày từ 18/12/2007 cho đến ngày 30/1/2008.

4.- Giám Mục Ngô Quang Kiệt và Linh-mục Vũ Khởi Phụng chánh xứ quản nhiệm giáo dân họ đạo Ấp Thái Hà tụ tập bất hợp pháp nơi  Công Ty May Chiến Thắng tọa lạc tại số  180 Đường Nguyền Lương Bằng rồi dùng cà beng, búa kìm và xà beng phá tường tràn vào nội địa của cơ sở này, dựng tường Bà Maria, cắm Thánh Giá, thiết lập bàn thờ và cầu nguyện với mục đích gây rối và chống chính quyền từ ngày 15/8/2008 cho đến nay (12/9/2008) vẫn chưa chấm dứt. 

Những hành động ngược ngạo bất tuân luật pháp này của họ giống y hệt như những hành động của ông cha họ đánh phá triều đình nhà Nguyễn và tổ quốc Việt Nam chúng ta trong hồi thế kỷ 19.

Phần trình bày trên đây cho thấy rằng, bằng chính sách ngu dân và giáo dục nhồi sọ, Giáo Hội La Mã đã biến tín đồ Ca-tô (và cả người dân tiếp nhận sở học của họ qua chính sách ngu dân của Giáo Hội) thành những người ngu dốt toàn diện, giống như con người vô học trong thời Thượng Cổ trong các thời ông Moses và thời ông Jesus.

Vấn đề đặt ra là TẠI SAO Giáo Hội La Mã hay Tòa Thánh Vatican lại có chủ trương thi hành chính sách dã man như vậy?

Để tìm ra lời giải đáp vấn để này, thiết tưởng là phải nói chủ trương thần quyền chỉ đạo thế quyền, cùng chính sách bất khoan dung (đối với những nhóm dân thuộc các tôn giáo khác) và tham vọng bá chủ toàn cầu của Giáo Hội La Mã hay Tòa Thánh Vatican. Chủ trương ngược ngao này cũng như chính sách dã man và tham vọng bất chính của Giáo Hội được thể hiện ra  qua những thánh lệnh hay sắc chỉ mà Giáo Hội ban hành trong thế kỷ 15. Hầu hết những thánh lệnh hay sắc chỉ này đã được sử gia  Nguyên Vũ (tức Vũ Ngự Chiêu) ghi lại  khá đầy đủ nơi các trang 389-396 trong cuốn Ngàn Năm  Soi Mặt (Houston, TX: Văn Hóa, 2002). Một trong những thánh lệnh hay sắc chỉ này là Sắc Chỉ Romanus  Pontifex đã được ghi lại nơi Chương 7 ở trên.

Vì có tham vọng bá quyền thống trị toàn cầu bằng hệ thống thần học Ki-tô (để phỉnh gạt) và bằng bạo lực (để cưỡng chiếm đất đai làm thuộc địa và cưỡng bách các dân tộc nạn nhân làm nô lệ), Giáo Hội cần phải có những đạo quân tiền phong và cũng là đạo quân thứ 5 nằm tiềm phục trong các quốc gia bị chiếu cố (nằm ngoài vòng kiểm soát của Giáo Hội, tức là các quốc gia mà chính quyền không chịu cúi đầu khuất phục Tòa Thánh Vatican). Những đạo quân thứ 5 này sẽ trở thành lực lượng xung kích khi được lệnh của Vatican nổi dậy để gây loạn và cướp chính quyền.

Để có thể thực được ý đồ bất chính và dã man này, Vatican phải trông cậy vào thành phần nào trong dân chúng để cung ứng nhân sự cho việc thành lập các đạo quân thứ 5 hay các lực lượng xung kích như trên?

Không cần phải có trình độ học vấn cao rộng, một em bé mới học xong bậc tiểu học cũng có thể nhìn  ra  lời giải đáp cho vấn đề này. Đó là tín đồ và nhân dân dưới quyền kiểm soát của Giáo Hội.

Vấn đề là nếu có quyền lực thì dùng bạo lực hay miếng mồi danh và lợi của chính quyền để cưỡng bách hay lôi cuốn người dân theo đạo (theo đạo lấy gạo mà ăn và theo đạo tạo danh đời)  phục vụ cho Vatican, thì quả thật là một điều tương đối khá dễ dàng. Nhưng nếu chỉ dùng bạo lực và danh lợi để cưỡng bách hay lôi cuốn người dân theo đạo phục vụ cho Vatican, thì khi quyền lực và danh lợi không còn nữa hay bị những thế lực đối nghịch  lấn lướt, thì  họ (những người bị cưỡng bách hay bi lôi cuốn theo đạo vì miếng mồi danh lợi) sẽ, nếu không chống lại  Vatican một cách công khai, thì cũng lẳng lặng lảng tránh, hoặc là chạy sang hàng ngũ thế lực thù địch. Đây là quy luật tâm lý, quy luật xã hội và cũng là quy luật lịch sử.

Đọc lịch sử  Việt Nam thời hiện đại, chúng ta thấy rằng những người bản địa Đông Dương tham gia vào ngũ Liên Minh Xâm Lược Pháp – Vatican và Liên Minh Xâm Lược Mỹ - Vatican chỉ vì lợi và danh, cho nên đến khi hai thế lực này suy yếu không còn khả năng tiếp tục cung ứng cho họ những thứ lợi và danh mà họ theo đuổi hay ở vào thế nguy hiểm thì họ bỏ trốn. Bằng chứng là chuyện bỏ trốn hàng ngũ của những người Thái Đen, Thái Trắng ở vùng Sơn La, Lai Châu, lính Việt Nam, lính Bắc Phi, lính Lê Dương trong quân đội đánh thuê cho Liên Minh Pháp – Vatican tại tập đoàn cứ điểm Điên Biên Phủ trong thời gian từ lúc 5 giờ sáng ngày 20/11/1953 cho đến khi Tướng de Castries từ trong hầm chỉ huy chui  ra dơ  tay đầu hàng toán quân Viêt Nam Kháng Chiến dưới quyền chỉ huy Đại Úy Tạ Quang Luật và Trung Đội Trưởng Chu Bá Thế vào lúc 17 giờ 40 ngày 7/5/1954 là những bằng chứng rõ ràng nhất cho  chúng ta thấy rõ bài học này.  Bernard B. Fall, Hell In A Very Small Place  (Cambridge, MA: De Capro Press, 1985), pp.112, 163-164, 208-209 và 453. Chuyên bỏ trốn như vậy lại xẩy ra trong hàng ngũ những người Việt Nam trong đạo quân đánh thuê cho Liên Minh Pháp – Vatican ở Bắc và Trung Bộ Việt Nam trong những ngày cuối tháng 6 năm 1954 khi Thỏa Hiệp Genève 1954 sắp được ký kết, rồi lại tái diễn một lần nữa trong đạo quân đánh thuê cho Liên Minh Mỹ - Vatican ở miền Nam Việt Nam trong những ngày từ 11/3/1975 cho đến ngày 30/4/1975.

Với kinh nghiêm đã lăn lộn trên chính trường và chiến trường từ thế kỷ 4, Giáo Hội La Mã  biết rõ như vậy, cho nên Vatican không những luôn luôn chủ trương dùng bạo lực để cưỡng ép và dùng những miếng mồi danh lợi để cưỡng ép,  câu nhử và lôi cuốn  người dân theo đạo và phục vụ cho Giáo Hội,  mà còn là phải thi hành chính sách ngu dân để biến tín đồ thành những người bị điều kiện hóa giống như con chó của nhà bác học Pavlov, nghĩa là làm cho họ thành những người siêu cuồng tín, siêu ngu xuẩn, ngu xuẩn toàn diện, giống như Giáo Hội đã làm và đã thành công trong việc rèn luyện tín đồ Ca-tô người Việt mà nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn đã ghi nhận nơi trang 148 cuốn Xóm Đạo và đã được ghi lại trong Chương 8 ở trên. Lý do: Dùng bạo lực để cưỡng ép và dùng miếng mồi danh lợi để câu nhử hay dụ khị  những người tham lợi, háo danh và thèm khát quyền lực chạy theo bắt mồi mà vào đạo thì chỉ là hạ sách, có tính cách đoản kỳ (gọi là mì ăn liền). Còn thượng sach phải là làm cho tín đồ hay người dân dưới quyền liều chết trung thành và sống chết chiến đấu cho Giáo Hội. Đó là chính sách ngu dân và giáo dục nhồi sọ của Vatican. Chính nhờ vào cái chính sách ngu dân này, Vatican đã thành công trong việc biến người dân Việt Nam hiền lành thành những người giết người hết sức dã man như phanh ngực ra, moi lấy mật đem hòa với rượu, lấy gan xẻo từng miếng đem nướng rồi cùng ngồi với nhau nhậu hả hê rượu ấy với gan người nướng ấy một cách rất là hồn nhiên và thích thú. Cửu Long Lê Trọng Văn, Bước Qua Ngưỡng Cửa Hy Vọng Hay Đến Bờ Ảo Vọng (San Diego, CA: Mẹ Việt Nam,  1996), tr. 188-193.

Và cũng nhờ vào chính sách ngu dân này,  Vatican  đã thành công biến tín đồ thành những người vong bản phản lại tổ quốc, và dám bảo nhau rằng “thà mất nước, chứ không thà mất Chúa” mà không biết nhục, giết những người khác tôn giáo không biết gớm tay, nhắm mắt tin theo lệnh truyền của các đấng bề trên của họ bất kể là dã man hay bạo ngược đến đâu đi nữa, họ cũng giết người, giết người để tỏ lòng trung thành với Tòa Thánh Vatican với chiêu bài là “bảo vệ đức tin Ki-tô”  và “bảo vệ nhà thờ” của họ.  Sự kiên này được Linh-muc Trần Tam Tỉnh ghi lại trong cuốn Thập Giá và Lưỡi Gươm với nguyên văn như sau:

“Ngọai trừ các cụm nhà thành thị dân chúng sống lẫn lộn, người Công Giáo thường được tập trung lại  thành làng xóm riêng, tách rời khỏi người lương, sống chen chúc quanh tháp nhà thờ xây theo kiểu Tây, chọc lên trời, cao vượt khỏi lũy tre. Bị đóng khung và được đoàn  ngũ hóa bởi hàng giáo sĩ, họ trở thành một lực lượng quần chúng, một lực lượng đáng ghê sợ khi cha xứ kêu gọi họ đứng lên bảo vệ đức tin, bảo vệ nhà thờ. Hệ thống ốc đảo đó tách biệt và cô lập phần lớn giáo dân khỏi liên hệ với đồng bào, thúc đẩy họ từ khước, tẩy chay bất cứ điều gì không được Giáo Hội chính thức phê chuẩn, chẳng hạn sách Truyện Kiều, một kiệt tác văn thơ cổ điển của Việt Nam, hoặc các tài liệu cách mạng đều bị cho là ngược với đạo. Cac sách của Voltaire, Montesquieu, khỏi nói tới Các Mac, vừa bị nhà nước thuộc địa cấm, vừa bị giáo luật khai trừ, nhưng ngay cuốn sách thánh đã dịch ra tiếng bản xứ mà cũng chẳng  ai được biết đến (có một bản sách thánh in bằng hai thứ tiếng La Tinh và Việt ngữ, khổ lớn, nằm trong thư viện các chủng viện và một vài cha xứ, còn giáo dân thì không thể rờ tới.…”[3]

"Chạy trốn để cứu lấy mạng sống và cứu lấy đức tin". "Chúa Kitô đã đi vào Nam". "Đức Mẹ đã rời bỏ Bắc Việt". Những khẩu hiệu phi lý đó làm cho người Kitô Tây Phương phải mỉm cười, nhưng lại có tác dụng rất lớn nơi một cộng đồng Kitô hữu đã từng bị giam nhốt xưa  nay trong sự ngu dốt và trong kiểu tin đạo nói được là thời Trung Cổ. Trong cái ốc đảo khép kín đó của Giáo dân, những gì gọi là "Bí mật của Đức Mẹ Fatima đều được coi như là tín điều bắt buộc, đang khi nó chỉ dựa vào một mớ tài liệu tuyên truyền nhảm nhí. Nếu những năm 1949-1953, các linh mục đã thề biến Giáo dân hiền lành vô tội đó thành những tên sát nhân cuồng nhiệt nhờ khẩu hiệu "Tiêu diệt Cộng Sản để làm vinh danh Chúa", thì họ cũng chẳng khó khăn gì trong việc tạo ra cuộc "Xuất hành vĩ đại" vào những năm 1954-1955. Hiển nhiên là người nông dân Việt Nam sống gắn bó với ruộng đất của tổ tiên, với  mái nhà, với mảnh vườn, với nhà thờ và làng xóm hơn nông dân ở các nước khác nhiều. Nhưng họ lại dám từ bỏ tất cả mọi sự để bảo vệ đức tin, nhất là khi các cha xứ của họ lại bảo đảm với họ rằng tại Miền Nam có một vị thủ tướng Công Giáo đang chờ đón họ và sẽ cấp cho họ những vùng đất phì nhiêu để làm ăn. Và khối dân chúng một khi đã bước chân ra đi, thì không gì có thể ngăn cản họ lại. Thế là với những áp lực đủ kiểu đủ cách, nhờ một lối tuyên truyền xảo trá, tạo ra một cơn hốt hoảng tinh thần nơi dân chúng Công Giáo, người ta đã thành công đưa vào Nam hàng trăm ngàn nông dân, bởi vì khối di cư Công Giáo sẽ là một lực lượng chính trị to lớn hỗ trợ cho chính phủ Ngô Đình Diệm."[4]  

Phần trình bày trên đây cho chúng ta thấy rõ cải bản chất của tín đồ Ca-tô người Việt:

a.- Tuy là mang danh nghĩa là người Việt, nói tiếng Việt, nhưng trong thực tế, họ đã bán linh hồn cho cái thế lực mà văn hào Voltaire gọi là “cái tôn giáo ác ôn”. Đi theo “cái tôn giáo ác ôn” này, tất nhiên là  tất cả những suy tư và hành động của họ đều có tính cách “ác ôn”. Những kẻ mang cái đặc tính “ác ôn” trong người đều là những hạng người mất hết tính người, mất hết lương tâm và mất hết liêm sỉ. Đã mất hết  tính người, mất hết lương tâm và liêm sỉ thì tất nhiên là không còn biết tổ quốc và dân tộc là gì nữa!   Hành động mới nhất trong số hàng trăm ngàn hành động chứng tỏ rằng tín đồ Ca-tô người Việt không còn biết tổ quốc và dân tộc, mà chỉ biết co Vatican được ông Bernard Chang ghi nhận như sau:

“Mẹ & Chúa được khai thác triệt để bất chấp Điều răn. -Điều răn số 3 của jehovah, chúa trời còn đó: Ngươi chớ lấy danh của Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi mà làm chơi; vì Đức Giê-hô-va không cầm bằng vô tội kẻ nào lấy danh Ngài mà làm chơi. Thế mà bọn chủ chăn cứ xúi đám chiên ngu làm càn.

Chương trình thời sự trên VTV1 tối nay đưa tin, đám giáo dân ca tô thuộc GX Thái Hà – Hà Nội lại bạo loạn. Bọn họ đã bất chấp luật pháp, xong vào đập phá nhà xưởng của một Xí nghiệp đang hoạt động sản xuất.

Điều ô nhục nhất là đám giáo dân ca tô lại đem hình tượng bà Maria cùng con trai của bà là Jesus ra thiết bàn thờ và cầu nguyện ở nơi mà bọn họ vừa đập phá.

Việc thờ tự là thể hiện sự kính trọng những nhân vật, biểu tượng được thờ tự. Vậy việc thờ tự phải được thực hiện ở nơi trang nghiêm. Vậy mà các chủ chăn, vì lợi ích hay thừa hành mệnh lệnh của tòa Vatican mà xúi giáo dân phỉ báng, phỉ nhổ lên những hình tượng mà bọn họ đã cuồng tín tôn thờ - Maria & Jesus.

Qua hình ảnh trên TV, BC tôi thấy những bàn thờ Maria & Jesus được thiết lập ngay cạnh những hố rác. Thế mà bọn họ cũng cầu nguyện với khói nhang nghi ngút.

Thế thì việc đem hình tượng chúa 3 ngôi ra làm trò hề kiểu này Jehovah chúa trời có phạt nổi không?

Cũng trong hành động cuồng tín, ngu xuẩn này, đám giáo dân ca tô còn đem nước thánh tưới đến bất kỳ nhà ai mà bọn họ muốn. Nước thánh này là nước gì, múc được ở đâu, ai sản xuất nước thánh? Một sự tự sỉ nhục vô cùng tồi tệ.

Vì sao trong thời gian qua liên tục có những sự kiện tụ tập, gây bạo loạn của giáo dân ca tô dưới nhiều hình thức? Những sự vụ quậy phá này thường tiếp theo sau sự gây hấn của phía Trung Quốc. Chắc chắn đây không phải là một sự ngẩu nhiên, mà là một nước cờ đã được soạn sẳn. Ngoài những tin đồn tạo đám đông tại các địa phương, xóm đạo tại miền nam, cánh chủ chăn lại kích động tập thể giáo dân lì lợm bạo loạn ngay tại thủ đô. Những động thái này nhằm nhắc nhở nhà nước VN về cái gì đây? Những vị thạo tin hãy trả lời giùm.” [5]

b.- Họ chỉ là những người mang hình hài người Việt, mang tên Việt Nam, nói tiếng Việt, nhưng thực sự họ luôn luôn tự coi là “con dân nước Chúa”, nước Vatican của họ và sống chết cho nước Vatican. Họ đâu có nhận họ là con dân nước Việt Nam! Có bao giờ họ nói quyết tâm sống chết cho tổ quốc và dân tộc Việt Nam để chống lại Liên Minh Xâm Lược Pháp – Vatican hay chống lại Liên Minh Xâm Lược Mỹ - Vatican đâu? Những khẩu hiệu “thà mất nước, chứ không thà mất Chúa” và “Nhất Chúa, nhì Cha, thứ ba Ngô Tổng Thống[6] của họ cùng với những hành động cấu kết chặt chẽ với Liên Minh Xâm Lược Pháp – Vatican và cấu kết  Liên Minh Xâm Lược Mỹ - Vatican chống lại tổ quốc và dân tộc ta trong suốt chiều lịch sử từ  cuối thế kỷ 18 (thời điểm Giám Mục Pigneau de Béhaine nhận lãnh nhiệm vụ đem Hoàng Tử Cảnh sang Pháp cầu viện cho Nguyễn Phúc Ánh) cho đến ngày nay là những bằng chứng rõ ràng nhất nói lên sự thật này.

c.-  Họ tự nhận là “con chiên” hay “con cừu” của Giáo Hội La Mã, cái Giáo Hội mà học giả Henri Guillemin gọi là “Cái Giáo Hội Khốn Nạn”. Con chiên hay con cừu đều là một loài thú đi trên bốn chân mà người ta thường gọi là loài súc sinh. Đã là loài súc sinh mà lại là loài súc sinh của  “Cái Giáo Hội Khốn Nạn” thì làm gì có lương tâm và làm gì có liêm sỉ? Đã không có lương tâm và cũng không có liêm sỉ, thì tất nhiên là không biết nhục là gì nữa! 

 

Chú Thích


[1]   Nguyễn Mậu: "Thời Sự Trong Tuần"  Chính Nghĩa - Bộ Mới Số 251 [San Jose, California] ngày  03/12/1994.

[2]Loraine Boettner, Roman Catholicism (Phillipsburg, New Jersey Presbyterian and Reformed Publishing Company, 1962), p.424.

[3] Trần Tam Tỉnh, Thập Giá Và Lưỡi Gươm (Paris: Sudestasie, 1978), tr. 54.

[4] Trần Tam Tỉnh, sđd, tr 104.

[5] Bernard Chang. “Mẹ & Chúa được khai thác triệt để bất chấp Điều răn.”   bernardzip555@gmail.com. Ngày19-08-2008.

[6] Nguyễn Ngọc Ngạn, Xóm Đạo (Đông Kinh, Nhật Bản: Tân Văn 2003), tr. 18.

 


Các bài trong tập sách Chân Dung VNCH


 ▪ 2004-08-15 - Chân Dung NGQG 02: Tính Cách Thuận Lý của Chính Quyền - Nguyễn Mạnh Quang -
▪ 2004-08-15 - Chân Dung NGQG 02a: Tính Cách Thuận Lý của Chính Quyền - Nguyễn Mạnh Quang -
▪ 2004-08-15 - Chân Dung NGQG 02b: Tính Cách Thuận Lý của Chính Quyền - Nguyễn Mạnh Quang -
▪ 2004-08-15 - Chân Dung NGQG 07a: Đặc Tính - Nguyễn Mạnh Quang -
▪ 2004-08-15 - Chân Dung NGQG 02c: Tính Cách Thuận Lý của Chính Quyền - Nguyễn Mạnh Quang -
▪ 2004-08-15 - Chân Dung NGQG 03: Đặc Tính Những Lá Cờ Chính Nghĩa - Nguyễn Mạnh Quang -
▪ 2004-08-15 - Chân Dung NGQG 03a: Đặc Tính Những Lá Cờ Chính Nghĩa - Nguyễn Mạnh Quang -
▪ 2004-08-15 - Chân Dung NGQG 03b: Đặc Tính Những Lá Cờ Chính Nghĩa - Nguyễn Mạnh Quang -
▪ 2004-08-15 - Chân Dung NGQG 03c: Đặc Tính Những Lá Cờ Chính Nghĩa - Nguyễn Mạnh Quang -
▪ 2004-08-15 - Chân Dung NGQG 03d: Đặc Tính Những Lá Cờ Chính Nghĩa - Nguyễn Mạnh Quang -
▪ 2004-08-15 - Chân Dung NGQG 05: Đại Việt, Lập Hiến Đông Dương và Việt Nam Qu - Nguyễn Mạnh Quang -
▪ 2004-08-15 - Chân Dung NGQG 06: Việt Quốc và Việt Cách - Nguyễn Mạnh Quang -
▪ 2004-08-15 - Chân Dung NGQG 06a: Phụ Bản - Nguyễn Mạnh Quang -
▪ 2004-08-15 - Chân Dung NGQG 07: Đặc Tính - Nguyễn Mạnh Quang -
▪ 2004-08-15 - Chân Dung NGQG 07b: Không Dám Đối Đầu Sự Thật - Nguyễn Mạnh Quang -
▪ 2004-08-15 - Chân Dung NGQG 08: Chính Sách Ngu Dân Và Giáo Dục Nhồi Sọ - Nguyễn Mạnh Quang -
▪ 2004-08-15 - Chân Dung NGQG 08a: Chính Sách Ngu Dân Và Nhồi Sọ - Nguyễn Mạnh Quang -
▪ 2004-08-15 - Chân Dung NGQG 09: Tác Dụng Của Chính Sách Ngu Dân - Nguyễn Mạnh Quang -
▪ 2004-08-15 - Chân Dung NGQG 10: Di Lụy Của Chính Sách Ngu Dân - Nguyễn Mạnh Quang -
▪ 2004-08-15 - Chân Dung NGQG 10a: Di Lụy Của Chính Sách Ngu Dân - Nguyễn Mạnh Quang -

▪ 1 2 >>>

Trang Nguyễn Mạnh Quang