 |
13 tháng 6, 2008
|
Bác
sĩ Kim và bác sĩ Danh, hai bác sĩ Việt kiều Pháp tại Guyane,
là hai người đồng hành quí báu của tôi. Từ cả tháng trước,
qua liên lạc thư điện tử, tôi đã hỏi thăm bạn bè ở Guyane về
địa danh nhà lao An Nam.
Bác sĩ Hi, tháng 11-2007 còn sinh sống
tại Guyane trước khi dời sang đảo La Réunion tận châu Phi, đã giới
thiệu tôi cho bác sĩ Kim và dặn dò: "Hãy đến thăm nhà lao An Nam và
viết bài cho dân VN biết". Bác sĩ Kim cho biết ông có nghe nói đến
nhà lao song chưa đi đến đó, ông nhắc: "Làm sao đưa hài cốt các cụ
về nước". Sau đó, ông liên lạc với bác sĩ Danh (sang Pháp năm 1990
làm thực tập bác sĩ nội trú) và trả lời với tôi: "Anh Danh đã từng
đi đến nhà lao An Nam rồi, nên sẽ dẫn đường cho chúng ta".
Giữa rừng
già
Suốt từ trưa 16-4 đến sáng 18-4, trời
mưa tầm tã không ngớt trên khắp Guyane. Bác sĩ Kim bảo: "Mưa này
không tài nào vô rừng đến nhà lao được". Đến tối 18-4, tên lửa
Ariane chở vệ tinh Vinasat-1 phóng lên không gian trong bầu trời
trong vắt, chả bù với sáng hôm trước phải di chuyển vệ tinh ra bãi
phóng trong cơn mưa tầm tã. Vụ phóng vừa được loan báo thành công,
mọi người từ phòng chỉ huy của trung tâm không gian xuống đất, chưa
kịp nâng ly rượu mừng trời đã lại mưa. Trong bụng chúng tôi lại thầm
lo. Kim bảo: "Điệu này thua rồi". Nào ngờ, trên suốt con đường về
lại Cayenne thấy thật khô ráo, chẳng thấy một giọt mưa.
Sáng 19-4 cũng thế, không hẳn là trời
quang mây tạnh, song không có gì đe dọa rằng sẽ có mưa. 10 giờ, bác
sĩ Danh đưa chúng tôi đi trên chiếc xe Peugeot phục chế của anh: "Đi
xe này các anh ạ. Chú đi xe BMW của anh Kim, đến đó bỏ xe ngoài
đường, tránh bị kẻ xấu lấy mất xe giữa rừng". Trước đó, lúc 8 giờ,
trời còn mưa vài hạt. Giờ thì trời quang mây tạnh trên con đường từ
Cayenne đi Kourou.
Đường vào nhà lao An Nam là một con
đường mòn giữa rừng già Amazon, tại một khu vực mang tên Montsinéry
- Tonnégrande. Montsinéry là tên của một làng ở bìa rừng, còn
Tonnégrande là tên của một dòng sông, nghĩa là "sấm to, sét lớn".
Đến ngã ba Montsinéry cách Cayenne 30km thì quẹo trái. Chạy được
3km, qua hai cái cầu thì đến lối vào nhà lao.
Phải loay hoay tìm tới tìm lui mới tìm
ra lối vào nhà lao An Nam. Một tấm bảng chữ được chữ mất "Bagne des
Anamites" ở gần cửa rừng. Ai đó ghi thêm "45 phút đi bộ", bên cạnh
một tấm bảng khác ghi "Propriété privée. Defense dentrer", xác định
đây là "tài sản tư nhân, cấm vào". Nghĩa là giữa cánh rừng già bao
la, nhà lao này thuộc về một ai đó và ai đó ra lệnh cấm vào. Nhưng
đã vượt cả nửa vòng trái đất qua đây rồi, không ai ngăn được chúng
tôi vai đeo balô, tay cầm gậy và mã tấu mà xông vào rừng. Rừng già
Amazon là đây. Nhà lao An Nam là đây. Ráng lội bộ vào thôi.
"Chuồng
cọp"
Từ cửa rừng đi vào là những bãi sình lầy
lội. Muốn di chuyển cho dễ phải tránh đi vào giữa đường mòn bùn sình
nhão nhoẹt, mà đi sát vào ven đường. May là hôm nay không mưa nên
bùn không qua mắt cá chân.
Sau những bãi sình còn có thể lội qua
được là những đoạn sình lầy nhất được phủ bằng những thanh gỗ ngang
khoảng 60cm, như một con đường bằng gỗ. Càng vào sâu đường mòn càng
hẹp lại. Có những đoạn trên nền cát và đất không sình lầy nên bước
chân không vất vả.
Thỉnh thoảng một thân cây to trốc gốc
vắt ngang đường, những cành cây nằm ngang mặt đường tạo thành một
mạng lưới chằng chịt. Bác sĩ Danh dùng mã tấu chặt những cành nhỏ
dọn đường cho tôi leo qua dễ dàng hơn. Con đường thoai thoải xuống
dốc. Đi mãi, hơn một giờ rưỡi thấy một tấm bảng chỉ dẫn vẽ bản đồ
nhà lao, khu vực nhà lao nay còn được gọi là La crique danguille
(suối Lươn). Danh cho biết người ta hay gọi đây là những con lươn
điện (anguilles electriques) có thể phóng ra những tia điện lên đến
700volt. Rẽ trái chúng ta sẽ đến khu vực nhà lao. Chẳng còn gì ngoài
dãy chuồng cọp bằng bêtông từng nhốt các tù nhân VN bất khuất.
Khu vực nhà lao An Nam xuất hiện trước
chúng tôi bằng một hiện vật khá bất ngờ: hai hố xí (cầu tiêu) bằng
ximăng xây cao khoảng 1m, không có vách, "trần truồng" để lính canh
có thể quan sát xem tù nhân đang làm gì, có giấu giếm gì không, có
mưu đồ gì không... Gần đó là hai dãy "chuồng cọp". Mỗi bên 16 cái,
mỗi "chuồng cọp" kích thước 1x2m, cao 2m. Trên trần là song sắt,
không có mái che, để lính canh có thể đi bộ phía trên mà quan sát tù
nhân. Quang cảnh lạnh lẽo thê lương, nhất là trong một buổi trưa
trời muốn mưa giữa rừng già.
| Sau khởi nghĩa Yên Bái, có 525 người
Việt bị bắt và đưa đi đày ở Côn Đảo, sau đó họ bị đưa sang
tận Guyane. Đó là lý do giải thích trong truyện Papillon,
người tù khổ sai, Henri Charrière có nhắc đến các bạn tù
Đông Dương của mình tên là Chang và Văn Huê cùng các tù nhân
An Nam khác.
"- Anh là bạn thân của Chang à?
- Phải, anh ấy báo tôi đến kiếm
Quých - Quých để cùng vượt ngục với nhau. Tôi đã có lần vượt
ngục đi rất xa, đến tận Colombia . Tôi đi biển giỏi lắm, vì
vậy Chang muốn tôi đưa anh của anh ấy đi. Anh ấy tin tôi.
- Tốt lắm. Chang xăm những gì
trên người?
- Ở ngực, một con rồng; bàn tay
trái, ba dấu chấm. Anh nói ba cái dấu đó chỉ rõ anh ấy là
một trong các thủ lĩnh cầm đầu cuộc nổi loạn ở Côn Đảo.
Người bạn thân nhất của anh ấy cũng là một người chỉ huy
cuộc nổi loạn, anh này tên là Văn Huê, anh này bị cụt một
tay".
(Trích Papillon - người tù khổ sai)
|
Nội Dung Toàn Tập:
Kỳ 1:
Con cháu các tù nhân biệt xứ
Kỳ 2:
Những số phận lưu lạc
Kỳ 3:
Đường vào nhà lao
Kỳ 4:
Hương khói giữa rừng Amazon
Kỳ 5 :
Vượt ngục về nước tiếp tục đấu tranh
Kỳ 6:
Từ Thái Bình đến Guyane
Kỳ 7:
Cuộc đày ải giữa đại dương
Kỳ 8:
Tranh đấu trong rừng già
Kỳ 9:
Một kiếp thề ghi với nước non
Kỳ 10:
Nghĩa quân Đề Thám đi đày ở Guyane
Kỳ 11:
Con đường xương máu
Kỳ 12:
Hãy gìn giữ dòng máu Lạc Hồng
Kỳ 13:
Chúng tôi đã đến đây