Giáo Sư Nguyễn Mạnh Quang:

Nạn Nhân Của Nền Đạo Lý Thiên La – Đắc Lộ

Trần Chung Ngọc

http://sachhiem.net/TCN/TCNdt/TCNdt056.php

09-Dec-2011

1 2

LTS: Qua những lần trao đổi với tòa soạn sachhiem.net, tác giả Nguyễn Mạnh Quang vẫn thường nói "Sự thật và tình dân tộc bao giờ cũng tự nó sẽ đứng vững". Người viết sử, theo ông, cần trung thành với sự thật, tìm tòi thật nhiều nguồn tài liệu từ mọi phía để lấy cái cốt lõi của vấn đề, biết khiêm nhượng và can đảm để chấp nhận sự thật, và nói lên những sự thật mà các thế lực bên ngoài bưng bít vì quyền lợi của họ trong quá khứ hay tương lai. Một đời người không đủ dài để làm được những việc đó, thì làm sao có thể mất thì giờ vướng bận vào mối hận thù trong một giai đoạn chính trị hệ quả của nhiều năm đất nước bị chia cắt. Do đó đối với những bài viết đầy ý kiến cá nhân, chỉ nhằm hạ nhục cá nhân tác giả mà không đóng góp được một sự kiện lịch sử giá trị nào, tác giả Nguyễn Mạnh Quang thường không để ý. Khi đã xác định con đường như thế, thì các khổ nạn như bị nhục mạ, mai mỉa, cô lập, đe dọa hay gì gì nữa, do công việc đó mang lại chẳng những không làm nhục chí, trái lại chỉ giúp năng lượng cho tác giả mà thôi.

Nhân có bài của Giáo Sư Trần Chung Ngọc, tác giả Nguyễn Mạnh Quang cũng muốn nhắn vài lời với những ai đưa ra các lời thách đố, đòi đấu khẩu, hẹn tại một địa điểm nào đó, câu trả lời như sau:
"Đó là kiểu anh chị, kiểu giang hồ hẹn thách đấu kiếm. Với cung cách như thế thì mong gì các bạn có thể tạo được một diễn đàn lành mạnh, công bằng, có khán giả đại chúng, không phải chỉ là những phe cánh của các bạn, để có thể đối thoại với chúng tôi một cách có văn hóa! Vả lại, các phương tiện truyền thông dồi dào của các bạn từ xưa nay đã là những nơi lý tưởng để các bạn đối thoại với sự tham khảo tài liệu thoải mái và tự do (như những cuộc thi open book exams ở các đại học Mỹ) trước khi viết bài. Đã có sẵn nhiều cơ hội cho các cuộc thi viết mở sách như thế mà các bạn vẫn chưa có lòng tự tin thì làm sao có thể dự thi 'vấn đáp', 'đấu khẩu', nơi không có tài liệu trước mặt? Do đó, việc mời đối thoại của các bạn chẳng phải là chuyện tiếu lâm hay sao?" (SH)

 

Giáo sư Nguyễn Mạnh Quang là người phát minh ra cụm từ “Đạo Lý Thiên La – Đắc Lộ” để  chỉ những ảnh hưởng tai hại của Thiên Chúa Giáo La Mã (Thiên-La), [một tổ chức buôn thần bán thánh và có một lịch sử tàn bạo đẫm máu nhất thế gian], mà giáo sĩ Alexandre de Rhodes (Đắc-Lộ) [một tên thừa sai gián điệp bịp bợm, xin đọc bài Di Hại Của Nền Đạo Lý Thiên La – Đắc Lộ trên www.sachhiem.net/TCN/TCNls/TCNls01.php] đã mang đến đầu độc đầu óc lớp người dân thấp kém nhất trong xã hội Việt Nam, với định nghĩa: "Sự tổng hợp của sách lược truyền đạo tàn bạo, cường quyền thắng công lý, của giáo hội Công giáo và sự cuồng tín, gian manh, xuyên tạc, cùng cách dùng ngôn từ hạ cấp của giáo sĩ Đắc Lộ (Alexandre de Rhodes)." Giáo sư Quang tưởng mình đưa ra một nhận định đúng với lịch sử để giúp người dân Việt Nam hiểu biết về đạo Công giáo, nhưng không ngờ là mình lại trở thành nạn nhân của những con chiên đã thấm nhuần nền đạo lý này. Một trường hợp điển hình mà tôi tình cờ biết được là như sau.

Không hiểu sao một bài viết của "Thuy Dang" thuydang@yahoo.com phê bình bài NGÔ ĐÌNH DIỆM: CON NGƯỜI VÀ TỘI ÁC (http://sachhiem.net/NMQ/HOSOTOIAC/CH63_1a.php) của Giáo sư Sử Nguyễn Mạnh Quang lại lọt vào một E-mail cũ của tôi. Sở dĩ tôi không dùng địa chỉ E-mail này nữa vì người ta đã ăn cắp địa chỉ đó, không biết lấy từ đâu, rồi cho vào danh sách gửi của những cá nhân, nhóm chính trị, nhóm chửi bậy v…v… mà tôi không hề biết và không hề tham gia, cho nên trong đó tuyệt đại đa số là junk, làm tôi mất công phải sử dụng “Vũ Khí Giết E-mail Hàng Loạt” (WMD = Weapon of Mass Deletion), nghĩa là click vào cái message đầu, rồi Shift+click vào cái cuối và delete cùng lúc một loạt các junk, có khi cả chục, có khi cả trăm...Đã mấy năm nay tôi dùng địa chỉ E-mail khác nên tránh được cái nạn nhận được rác rưởi hàng ngày. Tuy nhiên, lâu lâu tôi cũng ghé qua E-mail cũ một lần và thường thì chỉ lướt qua xem còn ai quen cũ trong đó.

Lần này vì nhác thấy tên ông bạn Nguyễn Mạnh Quang trong một message nên tò mò đọc xem cho biết. Thấy rằng, trong bài này, con chiên Thuy Dang đã dùng một số từ ngữ đặc thù của một con chiên Da-tô trong một bài phê bình trí thức về lịch sử. Chuyện chẳng lạ, vì các con chiên thường mang những thuộc tính của chính mình, nghĩa là của con người trở thành con chiên, như cuồng tính, đần đần, “rú” lên, “hàm hồ”, “vô học”, quá “đần”, viết “láo”, “bịa đặt”, “bợm”,... để thỏa mãn cái “ma tâm” của mình, để chụp lên đầu người khác với mục đích “ám sát tư cách cá nhân” (character assassination). Nhưng vì sự hiểu biết quá kém về sử của Thuy Dang, so với kiến thức về sử của một giáo sư dạy sử như giáo sư Quang, cho nên những từ ngữ trên, tưởng rằng có thể hạ uy tín của đối phương, không ngờ lại quật ngược lại chính mình. Điều này chúng ta thấy rõ trong bài Thuy Dang phê bình giáo sư Nguyễn Mạnh Quang.

Chúng ta hãy đọc vài đoạn của Thuy Dang phê bình giáo sư Nguyễn Mạnh Quang mà tôi cho rằng giáo sư Quang có lẽ không hề đọc đến, và nếu có đọc thì chắc giáo sư Quang cũng không trả lời trước những lý luận quá kém của Thuy Dang. Nhưng đọc Thuy Dang tôi thấy ngứa mắt vì rõ ràng là Thuy Dang mang cái dốt của mình chụp lên đầu giáo sư Quang rồi dựa vào đó “phê bình” giáo sư Quang bằng một loạt những từ có tính cách mạ lỵ cá nhân. Đây hầu như là một mẫu mực của những con chiên trong sách lược “đối thọi” thay vì “đối thoại”, nghĩa là vu khống để gây thù hận, một sách lược còn lại của giáo hội ngày nay khi mà những thanh gươm và bó củi đã bị tước khỏi những bàn tay đẫm máu của giáo hội (Xin đọc “False Claims” của John Remsburg). Vậy tôi lại phải viết bài phê bình này, hi vọng những con chiên Da-tô cẩn thận hơn khi viết về những điều mà mình không nắm vững. Chúng ta hãy đọc những đoạn sau đây của Thuy Dang để có thể đánh giá đúng tư cách con chiên của Thuy Dang cùng kiến thức của Thuy Đang, nếu có thể gọi là kiến thức:


►[Trích Thuy Dang] Mời anh Nguyễn mạnh Quang xem lại lời anh đã viết:

“3.- Ngày 30/11/1961, Diệm đã hí hửng và hồ hởi đồng loã với quân đội Mỹ trong việc sử dụng chất độc da cam rải xuống đồng ruộng và rừng cây trong lãnh thổ miền Nam Việt Nam. ….. (Nguyễn mạnh Quang viết – bài kèm dưới)”

Đúng là “Học nhi bất tư tắc võng (học mà không suy nghĩ thì mờ tối)”. Anh Quang à, anh nghĩ độc giả là ai? Không lý chỉ là Trần Chung Ngọc, Trần Tiến Long, Trần Quang Diệu…những người không có lý trí, cuồng tính, hàm hồ, đần đần.. như anh (Quang) [Hết Trích]

TCN: Cho Thuy Dang biết, đọc giả của Giáo sư Nguyễn Mạnh Quang là những con người có đầu óc, lương thiện trí thức, có hiểu biết, có kiến thức về sử như nó đúng là như vậy, chứ không phải là những con chiên kém hiểu biết và kiến thức về sử không thể gọi là kiến thức như của Thuy Dang, không biết làm gì hơn là xuyên tạc lịch sử để chạy tội ác cho Ngô Đình Diệm, cùng lúc dùng những danh từ hạ cấp để mạ lỵ tư cách cá nhân của người mình muốn phê bình. Tôi sẽ chứng minh điều này trong những phần sau.


► [Trích Thuy Dang] Và mời anh Quang xem “thiên hạ” viết gì về “chất độc da cam”. Trích đoạn từ link: http://vi.wikipedia.org/wiki/Chất_độc_da_cam:

“….Chất độc da cam (viết tắt: CĐDC, tiếng Anh: Agent Orange - Tác nhân da cam) là tên gọi của một loại chất thuốc diệt cỏ và làm rụng lá cây được quân đội Hoa Kỳ sử dụng tại Việt Nam trong thời kỳ Chiến tranh Việt Nam. Chất này đã được dùng trong những năm từ 1961 đến 1971 và nhiều người cho rằng đã làm tổn thương sức khỏe của những người dân thường cũng như binh lính Việt Nam, lính Mỹ cũng như lính Úc, Hàn Quốc, Canada, New Zealand có mặt như quân đồng minh của Mỹ mà có tiếp xúc với chất này, cũng như con cháu họ.

Trong thời kỳ Chiến tranh Việt Nam, mục đích quân sự chính thức của CĐDC là làm rụng lá cây rừng để quân đội du kích Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam Việt Nam không còn nơi trốn tránh. CĐDC là một chất lỏng trong; tên của nó được lấy từ màu của những sọc được vẽ trên các thùng phuy dùng để vận chuyển nó……”

Vậy tôi có ba điểm cần cân nhắc [sic] với anh Quang :

Điểm 1- Mục đính rải CĐDC là làm rụng lá cây rừng  để Việt Công “không nơi ẩn nấp”.Sao anh Nguyễn Mạnh Quang “rú” lên là “rải xuống đồng ruộng”.[Hết Trích]

TCN: Tôi có cảm tưởng là Thuy Dang không đủ khả năng để tìm hiểu những thông tin bằng ngoại ngữ về Agent Orange tràn ngập trên Internet và sách vở, nên Thuy Dang chỉ có thể lấy tài liệu của một website tiếng Việt ít có giá trị về phương diện trí thức và học thuật. Thuy Dang đưa ra tài liệu thiếu sót của vi.wikipedia.org, một website của người Việt mà những thông tin trong đó về Việt Nam thường là một chiều, không đầy đủ, bỏ đi những điều thấy không có lợi cho chính quyền miền Nam. Người Việt hải ngoại có đôi chút hiểu biết đã biết giá trị của những website của người Việt như vi.wikipedia.org hay BBC Việt v…v… ra sao rồi. Những luận điệu của Thuy Dang đưa ra để phản bác Giáo sư Quang chứng tỏ là mục đích của Thuy Dang không phải là đối thoại trí thức, mà chỉ dùng những từ ngữ mà hiếm khi thấy trong một bài đối thoại hay phê bình trí thức với hi vọng có thể hạ thấp giáo sư Quang vì giáo sư Quang đã đụng đến tội ác của Ngô Đình Diệm và tội ác của quan thầy Mỹ mà những người Da-tô nhờ đó đã một thời được làm vương làm tướng ở Nam Việt Nam. Vì những gì Thuy Dang viết đều chứng tỏ là chẳng biết gì về lịch sử cuộc chiến ở Việt Nam, và đều bắt nguồn từ những thông tin mà Thuy Dang đọc từ một website của người Việt mà ai cũng biết lập trường chính trị của những người chủ trương là như thế nào.

Tài liệu về Agent Orange trên Internet có rất nhiều, và có những thông tin mới nhất về sự tác hại AO. Tôi chọn http://en.wikipedia.org/ để đối chiếu với website duy nhất của người Việt mà Thuy Dang dùng làm tài liệu. http://en.wikipedia.org/wiki/Agent_Orange có đầy đủ chi tiết và rõ ràng hơn tài liệu trong website http://vi.wikipedia.org/ gấp bội, tuy không hoàn toàn nhưng có thể coi là tạm đủ về những chi tiết quan trọng về “Chất Độc Da Cam” (Agent Orange), đọc giả có thể kiểm chứng điều này bằng cách vào hai website trên đọc và so sánh, sẽ thấy thông tin về “Chất Độc Da Cam” trong http://vi.wikipedia.org/ của Thuy Dang nghèo nàn và sai sót như thế nào. Sau đây là một đoạn ngắn trong http://en.wikipedia.org/wiki/Agent_Orange, một bài rất dài với nhiều chi tiết:

Trong cuộc chiến Việt Nam, trong khoảng từ 1962 và 1971, Quân đội Mỹ đã trải gần 75,700,000 Lít chất hóa học trừ sâu và khai quang ở Việt Nam, miền Đông nước Lào và một số nơi ở Cambod, trong chiến dịch Ranch Hand. Mục đích của kế hoạch là khai quang rừng rú và đất đồng quê, để cho quân du kích không có chỗ ẩn núp, một mục đích khác là làm cho người dân miền quê bắt buộc phải di dân vào nơi thành thị: phá hủy khả năng sinh tồn của nông dân ở miền quê, [nghĩa là hủy diệt nguồn lương thực của người dân mà phần lớn không phải là quân đội của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam. TCN] và bắt buộc họ phải chạy về những thị trấn mà Mỹ chế ngự, do đó làm cho những du kích quân không còn sự ủng hộ và lương thực ở miền quê.

Mỹ bắt đầu nhắm vào các hoa mầu nông nghiệp vào tháng 10, 1961, dùng chất độc màu xanh da trời. Năm 1965, 42 % chất độc được trải lên những miền trồng trọt nông phẩm.

Binh sĩ được bảo rằng họ hủy diệt mùa màng [gồm ngũ cốc, hoa quả v…v…] vì đó là những thứ để nuôi quân du kích. Về sau các binh sĩ khám phá ra rằng hầu như mọi thực phẩm mà họ hủy diệt không phải là sản xuất cho quân du kích; trong thực tế, đó là để cho dân chúng địa phương. [nghĩa là gồm các ông già, bà cả, phụ nữ và trẻ con. TCN] Thí dụ, trong tỉnh Quảng Ngãi, 85% đất đai trồng trọt bị phá hủy nguyên trong năm 1970. Kết quả là nạn đói xẩy ra khắp nơi, làm cho hàng trăm ngàn người bị thiếu dinh dưỡng hay chết đói. (1) [Những thông tin này không hề có trong http://vi.wikipedia.org/ mà Thuy Dang dùng làm tài liệu. TCN]

Như vậy, chúng ta thấy, không phải là giáo sư Nguyễn Mạnh Quang mà là chính Thuy Dang đã “rú lên từ cái đầu mờ tối, hàm hồ” (mượn từ của Thuy Dang) của mình những tiếng nói chứng tỏ mình chỉ viết bậy.

Giáo sư Quang viết không hề sai, không những thế còn làm nhẹ tội ác ngập thiên đường, ngập hỏa ngục, của Ngô Đình Diệm đối với nhân dân miền Nam khi viết là “Diệm đã hí hửng và hồ hởi đồng loã với quân đội Mỹ trong việc sử dụng chất độc da cam rải xuống đồng ruộng và rừng cây trong lãnh thổ miền Nam Việt Nam.” hàm ý Mỹ là thủ phạm chính, Diệm chỉ là đồng lõa. Nhưng thật ra thì Diệm, với ác tâm của một Phán Quan Da-tô Tây Ban Nha (Spanish Inquisitor), mới chính là người đưa ra chủ trương trải chất độc khai quang lên đồng ruộng và những nơi trồng trọt mùa màng hoa màu ngũ cốc của người dân miền Nam, thi hành chính sách diệt chủng ở những nơi mà Diệm không kiểm soát được. Vậy đúng ra thì giáo sư Quang phải viết: “ Quân đội Mỹ đã đồng lõa với Diệm trong chủ trương sử dụng chất độc da cam để rải xuống đồng ruộng và rừng cây ….

Nhưng tại sao tôi lại dám nói là chính Ngô Đình Diệm đã là người chủ trương trải thuốc độc lên đồng ruộng miền Nam, đúng như giáo sư Quang đã viết. Tài liệu sau đây sẽ chứng minh.

Trong cuốn “Chemical & Biological Warfare: America’s Hidden Arsenal”, Anchor Books, New York, 1969, tác giả Seymour M. Hersh viết trong Chương 6, “Chiến tranh Hóa học và Sinh học ở Việt Nam” (CBW Combat: Vietnam) như sau:

ChemicalBioVào cuối năm 1961, một viên chức cao cấp của Bộ Quốc Phòng Mỹ lần đầu tiên tới Nam Việt Nam. Chương trình khai quang, nhắm vào phá hủy rừng rậm dùng làm nơi trú ẩn của Việt Cộng, đã bắt đầu từ tháng 10, và viên chức này muốn đích thân đến thị sát kết quả. Sau đó ông ta thuyết trình cho Tổng thống Ngô Đình Diệm.

Viên chức trên nhớ: Diệm “lấy ra một bản đồ lớn và bắt đầu chỉ cho tôi biết là Việt Cộng đã kiểm soát bao nhiêu phần đất ở miền Nam. Về sau tôi biết rằng đó là mẫu mực thuyết trình của Diệm cho tất cả các viên chức đến thăm Việt Nam”

Quan điểm của Diệm là dùng thuốc khai quang để cho kẻ thù không còn nơi trú ẩn thì hay và tốt, nhưng để có sự hữu hiệu thực sự thì thuốc khai quang phải được dùng để hủy diệt mùa màng hoa mầu ngũ cốc của Việt Cộng” Viên chức của Ngũ Giác Đài nói: “Đây không phải là điều chúng tôi muốn, nhưng chúng tôi đã bắt đầu dùng thuốc khai quang để phá hại mùa màng.” Mới đầu tôi đòi hỏi là một sĩ quan Việt Nam phải đi cùng tôi để chỉ ra những mục tiêu mà cho là nằm dưới quyền kiểm soát của Việt Cộng, nhưng rút cuộc cũng bị bán cái.

Vào đầu tháng 2, 1962, Liên Bang Sô-Viết lên án Mỹ đã dùng chiến tranh hóa học ở miền Nam Việt Nam. Tờ Izvestia tường trình là “Ngũ Giác Đài đã mở màn một năm mới bằng một hành động chưa từng xẩy ra: sử dụng vũ khí hóa học.” Tờ báo viết: Máy bay Mỹ trải thuốc khai quang trên rừng rú, và thêm: Không quân Mỹ bắt đầu ngay cả việc phá hủy mùa màng, hoa màu ngũ cốc trên những cánh đồng của nông dân bằng chất độc trong những vùng không kiểm soát được đang lan rộng. [Theo đề nghị của Ngô Đình Diệm đấy. TCN]

Vào cuối tháng 11, 1961, theo tờ báo Newsweek, những quân đội đặc biệt của Mỹ đã bắt đầu dạy các phi công Việt Nam cách trải lên những vùng Việt Cộng chất hóa học làm cho những cánh đồng lúa trở nên vàng úa, giết hại mọi hoa màu trồng trọt trong những cứ điểm của quân phiến loạn. Và vào đầu năm 1963, theo hãng thông tấn UPI và tờ Minneapolis Tribune, máy bay trực thăng và máy bay thường đã đều đều dùng chất khai quang và chất trừ sâu để hủy diệt mùa màng trong vùng Việt Cộng..

Vào tháng 9, 1966, 22 khoa học gia và bác sĩ, trong đó có 7 người được giải Nobel, viết một Thư Ngỏ cho Johnson thôi thúc ông ta ra lệnh chấm dứt việc dùng những hóa chất ở Việt Nam. Tài liệu đó được gửi tới nhiều đại học và khoa học gia khắp nước; vào tháng 2, 1967, hơn 5000 khoa học gia Mỹ, nay gồm có 17 giải Nobel và 129 thành viên thuộc cơ quan có uy tín là Hàn Lâm Viện Quốc Gia Về Khoa Học, đã ký. Tất cả được buộc thành một gói và gửi cho Tổng Thống Johnson ngày 14 tháng 2 sau một cuộc họp báo chí và thư chống đối đã được đăng trên trang nhất của các báo khắp nước…

Việc Mỹ dùng chất hóa học đã mang lại sự lên án khắp thế giới: một tờ báo ở Frankfurt (Đức) phổ biến một tranh biếm thị về bức Tượng Nữ Thần Tự Do mang một mặt nạ phòng hơi độc; Mainichi Shimbun, một trong những tờ báo chính của Nhật Bản, cũng vẽ một tranh biếm thị về Adolf Hitler bay lượn trên nước Việt Nam, tay phải mang một túi (thuốc độc khai quang) trên đề “Việt Nam”[để trải xuống Việt Nam]. Ở New York, tờ Times đăng một bài của chủ bút chỉ trích gay gắt rằng “ở Việt Nam, chất độc được cung cấp và với sự đồng ý của người da trắng chống người Á đông. Đây là điều mà không một người Á đông nào, Cộng sản hay không, sẽ quên. Không có một quốc gia nào đã sử dụng những vũ khí như vậy trong lịch sử chiến tranh gần đây. (2)

Chúng ta có thể đọc một tài liệu khác trong cuốn Defoliation, A Ballantine Book, New York, 1970 của Thomas Whiteside, trang 10:

DefoliationVì rõ ràng là sự tiến hành khai quang ở Việt Nam tiếp tục một cách không lay chuyển, một số khoa học gia ở Mỹ bắt đầu phản đối việc quân đội sử dụng chất trừ sâu, chắc rằng Việt Nam đã được dùng, trong thực tế, một miền đất thí nghiệm chiến tranh hóa học và sinh học. Đầu năm 1966, một nhóm 29 khoa học gia, đứng đầu là Tiến sĩ John Edsall, giáo sư sinh hóa ở đại học Harvard, kêu gọi Tổng thống Johnson hãy ngăn cấm dùng chất khai quang và chất trừ sâu để hủy diệt hoa màu, và gọi việc sử dụng những chất này ở Việt Nam là “man rợ vì chúng được sử dụng bừa bãi”. Vào cuối năm 1966, tiếp theo sự phản đối này là một thỉnh nguyện thư gửi cho Tổng thống Johnson bởi 22 khoa học gia, trong đó có 7 người được giải Nobel. Thỉnh nguyện thư vạch ra rằng sự dùng những chấp phá hại mùa màng và vũ khí hóa học chống cá nhân nhưng không chết người (chất trừ sâu) ở Việt Nam đã làm thành một “tiền lệ nguy hiểm” về chiến tranh hóa học và sinh học, thỉnh nguyện thư yêu cầu Tổng thống ra lệnh cấm. Trước cuối năm, Tiến sĩ Edsall và Tiến sĩ Matthew S. Meselson, giáo sư sinh học ở Harvard, thu thập được chữ ký của 5000 khoa học gia cùng ký trên thỉnh nguyện thư. (3)

Và ở trang 99 trong tài liệu trên, chúng ta có thể đọc được một Nghị Quyết của Hội Đồng Hiệp Hội Hoa Kỳ Xúc Tiến Khoa Học, ngày 30 tháng 12, 1969, như sau:

Xét rằng, những nghiên cứu gần đây do Viện Quốc Gia Ung Thư ủy quyền đã chứng tỏ là chất 2,4,5-T và 2,4-D đã gây nên những dị tật bẩm sinh trong thí nghiệm về súc vật, và

Xét rằng, những cuộc nghiên cứu ở trên kết luận là chất 2,4,5-T có thể nguy hại đến con người, và chất 2,4-D thì rất có thể nguy hại đến con người, và

Xét rằng, 2,4,5-T và 2,4-D đã được quân đội dùng khắp nơi để khai quang với dung lượng cao hơn dung lượng dùng trong dân thường, và

Xét rằng, có khả năng là dùng những chất trừ sâu ở Việt Nam gây nên dị tật bẩm sinh trong những đứa bé mà những bà mẹ bị nhiễm chất độc.

Vì vậy, Hội đồng AAAS quyết nghị thôi thúc Bộ Quốc Phòng Mỹ hãy chấm dứt ngay việc dùng cá chất 2,4,5-T và 2,4-D ở Việt Nam. (4)

Như vậy có phải rằng Thuy Dang chẳng biết gì về sách lược dùng thuốc khai quang ở Việt Nam của Mỹ, Diệm và sau Diệm, bắt nguồn từ đâu và đã thi hành sách lược này như thế nào, và phản ứng của giới khoa học Mỹ đối với việc dùng chất khai quang ở Việt Nam ra sao, nên đã dựa trên sự kém hiểu biết của mình để phê bình láo lếu giáo sư Nguyễn Mạnh Quang.


► [Trích Thuy Dang] Điểm 2- CĐDC  “được dùng trong những năm từ 1961 đến 1971. Mà ông Diệm chỉ cầm quyền (còn) có hai năm “30/11/1961 (bắt đầu tiến hành rải CĐDC) đến 1/11/1963(đảo chính)”, khi CĐDC được rải xuống rừng núi VN. Vậy, sau đó từ 1963 đến 1971: Tám (8) năm sau, thì trách nhiệm thuộc về ai …  Trong đó có cả anh Nguyễn mạnh Quang đấy…. Vậy, hồi đó anh Nguyễn mạnh Quang có kiến nghị gì không….(?). Sao lúc nào anh Quang cũng “rú” lên là tự “Diệm”. Như thế, hẳn là bây giờ anh Quang “tắc cổ’, “khó thở”, “hàm hồ”, “vô học”…là không phải tại mình (Quang), mà cũng là tại “Diệm” hết đấy phải không ? Tội gì mà anh Quang không “hàm hồ” để đổ thừa “bậy”, Vì anh Quang sống dưới chế độ “Diệm” đến những chín (9) năm lận mà. [Hết Trích]

TCN: Lý luận của Thuy Dang cho rằng ông Diệm chỉ trị vì cho đến tháng 11,1963, và trong thời đó chất độc da cam chỉ trải trên rừng núi [sic], trong khi chất độc da cam được trải trên đất nước Việt Nam cho tới năm 1971, cho nên ông Diệm không có trách nhiệm, là một lý luận ngớ ngẩn, chứng tỏ là Thuy Dang rất kém hiểu biết. Thuy Dang định chạy tội cho Ngô Đình Diệm nhưng lại thiếu thông minh nên mới đưa ra một lý luận như vậy. Trước hết, chất độc da cam được trải để giết hại mùa màng từ tháng 10, 1961, và là do ý kiến của Diệm. Ý kiến này được tiếp tục thực hiện sau khi Diệm chết. Vậy cái đầu mối tác hại lên đất đai và con người Việt Nam là từ Diệm. Này nhé ! Alexandre de Rhodes đã chết từ thế kỷ 17 nhưng di hại của nền đạo lý “Thiên La – Đắc Lộ” trên đất nước Việt Nam còn kéo dài cho tới ngày nay như thế nào người dân Việt Nam đã biết rõ. Cũng vậy, Ngô Đình Diệm đã chết từ năm 1963, nhưng từ cái ý kiến ác ôn vô nhân tính của Diệm như trên đã để lại cho dân tộc không biết bao nhiêu thảm họa cho người dân về các bệnh như ung thư, dị tật bẩm sinh v…v…., còn kéo dài cho tới ngày nay và không biết bao giờ mới có thể tuyệt căn. Vậy xét ra, cái tội ngập thiên đường của Ngô Đình Diệm đối với dân tộc Việt Nam đã cộng vào vô vàn tội phản quốc của Trần Bá Lộc, Trần Lục, Nguyễn Bá Tòng, Ngô Đình Thục v…v… và của những người Da-tô Việt gian làm tay sai cho Pháp để đưa nước nhà vào vòng đô hộ của Pháp, như lịch sử đã chứng minh, thêm một trang sử nói lên bản chất phi dân tộc của Da-tô giáo từ đầu đến nay trong lịch sử Việt Nam. Cái ác tính bẩm sinh của Diệm là vì trong người Diệm có một phần cái gen của Gót (God) trong Cựu Ước, chỉ một phần thôi, vì những việc ác của Diệm không thấm vào đâu so với những việc ác của Gót trong Cựu Ước.


[Trích Thuy Dang]: Điểm 3- Ảnh hưởng của CĐDC trực tiếp đến “như binh lính Việt Nam, lính Mỹ cũng như lính Úc, Hàn Quốc, Canada, New Zealand có mặt như quân đồng minh của Mỹ…, có nghĩa là ngay thời kỳ đó, cũng không ai đã hiểu “tác hại” thật của CĐDC lên con người như thế nào. Nên sự tác hại của CĐDC người ta mới nghiên cứu sau thời gian đó, và mời anh Quang xem quyết định của tòa án năm 2005 [ cách 44 năm sau (2005-1961= 44)], cũng trích từ link:

http://vi.wikipedia.org/wiki/Chất_độc_da_cam:

“Vào ngày 10 tháng 3 năm 2005, quan tòa Jack Weinstein (thuộc Tòa án liên bang tại quận Brooklyn) đã bác đơn kiện, quyết định rằng những đòi hỏi của đơn kiện không có cơ sở pháp luật. Quan tòa kết luận rằng CĐDC đã không được xem là một chất độc dưới luật quốc tế vào lúc Hoa Kỳ dùng nó; rằng Hoa Kỳ không bị cấm dùng nó để diệt cỏ; …”

Vậy “luật” quốc tế không hề cấm. Thì việc cố TT Diệm đồng ý cho quân đội Hoa Kỳ rải thuốc khai quang (CĐDC) xuống vùng rừng núi VN, không cho VC ẩn nấp (dễ phát hiện), là hợp lý trong kế sách “Chiến pháp tiêu thổ ”.  [Hết Trích]

☞ TCN: Thật là lạ lùng, trong khi nhiều người Mỹ quan tâm đến và thương xót người Việt Nam bị ảnh hưởng tác hại của chất độc da cam và đang tìm cách cố giúp người Việt Nam để lấy lại công bằng [xin đọc: http://sachhiem.net/XAHOI/T/TinPhapLuat.php] thì các con chiên Việt Nam như Thuy Dang, cũng như tổ chức khoa học dỏm VAST của Mai Thanh Truyết lại cứ cố công ngụy biện để chạy tội cho Mỹ. Mà họ đâu có cần phải làm đầy tớ không công như vậy, vì Mỹ là một cường quốc có nền kinh tế và khả năng quân sự vào bậc nhất thế giới, nên lịch sử đã cho thấy, Mỹ muốn làm gì thì làm, chẳng có nước nào hay cơ quan nào làm gì được Mỹ, Mỹ đâu có cần đến những luận điệu ngu dốt của mấy con chiên Việt Nam để biện hộ cho Mỹ. Giới thức giả Mỹ đã viết lên nhiều bài lên án những hành động đế quốc, vi phạm nhân quyền, của Mỹ trên khắp thế giới, và đặc biệt là về những tội ác và chính sách diệt chủng của Mỹ ở Việt Nam, nhưng Mỹ đâu có hề hấn gì. Ai dám đụng vào bom nguyên tử, bom áp nhiệt [lại nhớ Dương Nguyệt Ánh], hỏa tiễn Tomahawk v..v… của Mỹ, nên Mỹ tha hồ đi bắt nạt các nước nhỏ không phương chống trả. Trong thời điểm đó, hơn ¼ thế giới theo Cộng Sản, Cuba ở ngay sát nách Mỹ là Cộng Sản, toàn thể Đông Âu theo Cộng Sản, và hai Cộng Sản gộc là Nga và Tàu, tại sao Mỹ không chống ở những nơi đó mà lại đi chống ở một nước nghèo, nhỏ, xa xôi như Việt Nam, vừa mới giành được độc lập sau một cuộc chiến đấu gian khổ dài 9 năm, nhân dân mệt mỏi, tài nguyên kiệt quệ, và nhất là không có khả năng gây bất cứ sự nguy hại nào cho Mỹ? Và bom đạn, thuốc độc đã trút lên đất nước Việt Nam từ trên trời, như Giáo sư James P. Harrison viết trong cuốn The Endless War: Vietnam’s Struggle For Independence, Columbia University Press, New York, 1989, p. 192:

Như là “chết thì tốt hơn là đỏ”, trong thập niên sau 1964 Mỹ đã dùng khoảng 15,724,000 tấn chất nổ (một nửa là bom, một nửa là đạn) ở Việt Nam, tất cả tương đương với khoảng 700 trái bom nguyên tử ở Hiroshima. Những con số trên gồm có 400,000 tấn Napalm, và khoảng 19,114,000 gallons (72,633,200 Lít) chất độc sát trùng (11,220,000 gallons là chất độc da cam, và khoảng 170 kg trong đó là chất chết người dioxin) và để lại trên đất nước Việt Nam 25 triệu hố bom trên mảnh đất diện tích cở bang California. Hầu hết bom (3,621,000 tấn) và hầu như là mọi đạn dược và chất khai quang đã trút lên Nam Việt Nam, trên phân nửa rừng rú bị tổn hại nặng nề. Ở thời điểm đó thì sự khủng bố là từ trên trời xuống thay vì từ Cộng sản. N xã hội học Mỹ, Philip Slater, đã nhận định:Lý luận rằng Mỹ chỉ muốn ngăn chận sự khủng bố của Cộng sản cũng chẳng khác gì nói rằng khi một con voi giẫm lên một con chuột, và khi con chuột cắn lại bàn chân của con voi thì con chuột là một kẻ xâm lăng” (5)

Trong bài http://sachhiem.net/XAHOI/T/TinPhapLuat.php về dư luận thế giới phản đối Mỹ từ chối trách nhiệm, không thụ lý vụ kiện chất độc da cam của Việt Nam, Lời Tòa Soạn của Sách Hiếm đã viết lên nỗi lòng của người Việt yêu nước, yêu dân tộc như sau:

LTS: Xin ai đó trên thế giới này giải thích cho chúng tôi hiểu ý nghĩa hay nguyên nhân cao đẹp nào, dù nhỏ bé đến đâu, của 8 triệu tấn bom (bom Napalm và bom chùm) và 77 triệu lít chất độc khai quang màu Cam thả xuống trên giải đất màu mỡ của nước Việt Nam chúng tôi, và trên đầu của tất cả những nạn nhân còn sống và nạn nhân đã chết của dân tộc chúng tôi. - Không có - Vậy thì cái lý do tối thiểu nhất phải là một sự trả thù. Vậy đã có ai trong xứ Việt Nam chúng tôi đã đến xứ Mỹ gây hại để đất nước chúng tôi phải lãnh sự trả thù ghê gớm như thế ? - Cũng không nốt - Những tiếng "không" to đùng đó là nguyên nhân của những tấm lòng trắc ẩn trước những thân hình dị dạng, những gương mặt không thành hình, những cánh tay không mọc nổi, những cuộc sống tủi nhục mà không có vật chất nào có thể bù đắp được. Những tiếng "Không" đó là động lực cho những lá thư tranh đấu của những người tử tế đòi sự lên tiếng của lương tâm mà bạn đọc sẽ thấy ở dưới bài. Xin quí bạn hỗ trợ tích cực cho công việc đầy tình người này. (SH)

 Nhưng đám con nhiên vô nhân tính, đầu óc mụ mị, không biết đến dân tộc là gì, chỉ biết cắm đầu chống Cộng cho Chúa, không biết rằng Chúa chẳng biết dân Việt Nam là dân nào, và còn coi những người không phải Do Thái là chó, và còn khẳng định rằng “Ta sinh ra chỉ để cứu người Do Thái mà thôi”, cho nên ngày nay vẫn còn hồ hởi xuyên tạc lịch sử để bênh vực chính sách diệt chủng của Mỹ ở Việt Nam sau chiêu bài chống Cộng. Nhưng càng viết càng lòi cái kém hiểu biết của mình ra. Thật vậy, tài liệu trong cuốn “Chemical & Biological Warfare: America’s Hidden Arsenal” đã trích dẫn ở trên và vài tài liệu sau đây chứng tỏ rằng ngay từ thời đó, khi Mỹ bắt đầu dùng thuốc khai quang, thì người ta đã biết đến khả năng tác hại của chất độc da cam.

Đô Đốc Elmo R. Zumwalt, có người con bị chết về những chất độc trải trên đất nước miền Nam, cũng đã phải thú nhận như sau:

Khi chúng tôi, những nhà khoa học quân sự, bắt đầu phát động chương trình thuốc trừ sâu vào thập niên 1960 [Mỹ bắt đầu dùng chất độc màu da cam ở Việt Nam từ năm 1961] thì chúng tôi đã biết đến khả năng tác hại của chất dioxin ở trong chất trừ sâu. Chúng tôi cũng biết là công thức chế tạo chất trừ sâu của quân lực có nồng độ dioxin cao hơn là công thức dùng trong dân sự vì nó rẻ hơn và có thể sản xuất mau hơn. Tuy nhiên, vì chất đó được dùng để chống “kẻ thù”, cho nên không ai trong chúng tôi quan tâm.. Chúng tôi không nghĩ đến chuyện chính người của chúng tôi rồi cũng bị nhiễm độc bởi chất trừ sâu. (6)

Và Myra MacPherson viết trong cuốn Long Time Passing: Vietnam & The Haunted Generation, A Signet Book, 1984, p. 694:

Năm 1983, một ông tòa liên bang thuộc địa hạt Long Island đã giải mật những tài liệu có hại cho hãng hóa học Dow.

Dow – hãng cung cấp lớn nhất Napalm và Chất Độc Da Cam cho chính phủ trong thời chiến – biết từ giữa thập niên 1960 (1964) bằng chứng là nhiễm chất dioxin có thể làm cho con người đau nặng và ngay cả chết. Tuy nhiên, hãng Dow giữ lại sự quan tâm đó, không cho chính phủ biết và tiếp tục bán thuốc trừ sâu trong đó có chất dioxin cho quân đội, theo tài liệu của Dow. (7)

Thuy Dang đưa ra vụ ông tòa Jack Weinstein từ chối trách nhiệm của Mỹ, không thụ lý vụ kiện chất độc da cam của Việt Nam, để biện hộ cho quan thầy Mỹ và Diệm. Nhưng đây là một luận điệu ngu ngơ mà trước đây Mai Thanh Truyết đã dùng, vì Mỹ từ chối trách nhiệm không có nghĩa là Mỹ không có trách nhiệm. Như trên đã nói, Mỹ là một cường quốc, muốn làm gì thì làm và thường là Mỹ sử dụng “cường quyền thắng công lý”. Điều này đã rõ như ban ngày. Nhưng tại sao Mỹ lại không thụ lý vụ kiện chất độc da cam của Việt Nam. Vài tài liệu sau đây cho thấy rõ vấn đề.

http://news.bbc.co.uk/2/hi/americas/4336941.stm :

Bộ Tư Pháp Mỹ đã thôi thúc ông tòa của tòa án Liên Bang (ở Brooklyn) không thụ lý vụ kiện (về chất độc da cam). Trong một bản tóm tắt hồ sơ đệ trình trong tháng 1, có nói là mở cửa cho những vụ kiện do kẻ thù trước sẽ là một sự đe dọa nguy hiểm cho quyền của Tổng thống tiến hành chiến tranh. (8)

http://www.nytimes.com/2005/02/28/nyregion/28orange.html :

Bộ Tư Pháp thôi thúc một ông tòa của tòa án liên bang ở Brooklyn không xét vụ kiện nhằm mục đích xét lại một trong những vấn đề gây tranh cãi nhất về cuộc chiến Việt Nam, việc sử dụng chất độc da cam để khai quang.

Vụ kiện, đệ trình năm ngoái nhân danh nhiều triệu người Việt Nam, cho là những công ty Mỹ sản xuất hóa chất, khi cung cấp chất độc da cam chứa dioxin rất độc cho quân đội, đã phạm tội ác chiến tranh.

Vụ kiện đòi bồi thường thiệt hại có thể lên đến hàng tỷ đô-la từ các hãng sản xuất hóa chất và trách nhiệm làm sạch môi trường ở Việt Nam. (9)

Đây là một vụ kiện các công ty làm chất độc nhưng các luật sư của bộ Tư Pháp lại bẻ quẹo sang khía cạnh pháp lý là dân chúng và binh sĩ của kẻ thù không thể kiện quân lực Mỹ đã làm tổn hại đến họ trong thời chiến.

["The implications of plaintiffs' claims are astounding," the government's filing said, "as they would (if accepted) open the courthouse doors of the American legal system for former enemy nationals and soldiers claiming to have been harmed by the United States Armed Forces" during war.]

Một luật sư của các nguyên cáo, Constantine P. Kokkoris, nói trong một cuộc phỏng vấn là lý lẽ của bộ Tư Pháp không đúng vì chính phủ Mỹ không phải là bị cáo trong vụ kiện này.

[One of the plaintiffs' lawyers, Constantine P. Kokkoris, said in an interview that the Justice Department's argument was misplaced because the government had not been sued in the case.]

Nhưng cường quyền đã thắng công lý và ông tòa Jack Weinstein đã dựa vào đây để không xét đến vụ kiện. Đó là thực chất nội vụ mà Thuy Dang đưa ra để biện hộ cho Mỹ-Diệm. Nhưng thật ra thì vụ kiện đâu đã xong vì càng ngày càng có nhiều tiếng nói lên án, phanh phui ra sự thật về những tác hại của chất độc màu da cam trên đất nước Việt Nam và trên các cựu chiến binh Mỹ. Tháng 5, 2009, trang nhà Sách Hiếm đã đăng một bài về “Vụ Án Chất Độc Da Cam và Công Luận Quốc Tế[http://sachhiem.net/XAHOI/T/TinPhapLuat.php] với rất nhiều tài liệu về những phản ứng rất tiêu cực của thế giới trước quyết định phi công lý của các Tòa Án Mỹ. Một trong những luận điệu ngớ ngẩn của Tòa Án Mỹ là “Chất độc màu da cam được dùng như là một chất để làm rụng lá, không phải là chất độc với ý định nhắm vào con người” [Agent Orange had been used as a defoliant, not as a poison designed for or targeting human populations ...] Tôi không thể tưởng tượng được là một ông Tòa nào lại có thể phán một câu rất ngu xuẩn như trên. Nó tương tự như câu: “B52 của chúng tôi thả xuống để phá hủy nền kinh tế của kẻ thù chứ không phải là với ý định nhắm vào thường dân và bệnh nhân như ở Nhà Thương Bạch Mai

Sự thiếu hiểu biết về vấn đề tác hại của chất độc da cam lên tới cực độ khi Thuy Dang dùng tài liệu của http://vi.wikipedia.org/, quanh đi quẩn lại vẫn chỉ có một nguồn tài liệu dỏm này, để đưa ra một điều phản khoa học và trái với thực tế:

"Không có tác hại sinh thái nào được ghi nhận ở động thực vật mặc dù một lượng lớn chất diệt cỏ và dioxin đã được sử dụng"

Nếu vậy thì tại sao ngay từ năm 1984, các công ty hóa chất Mỹ đã phải bồi thường cho các cựu chiến binh Mỹ phục vụ ở Việt Nam $180 triệu về những vấn đề sức khỏe ảnh hưởng của chất độc da cam.

[In 1984, after years of court battles, seven American chemical companies paid $180 million to settle a class action suit by American Vietnam veterans who claimed that it caused cancer, birth defects and other health problems.]

Và theo tờ Chicago Tribune, ngày 8 tháng 12, 2009, bài trên trang nhất của Jason Grotto với đầu đề: “Chất Độc Màu Da Cam: Dị Tật Bẩm Sinh Gây Đau Khổ Cho Việt Nam; Mỹ Chậm Giúp Đỡ” (Agent Orange: Birth Defects Plague Vietnam; U.S. Slow To Help) thì:

Nhiều thập niên sau khi chiến tranh Việt Nam chấm dứt, vấn đề gây tranh cãi nhất về việc sử dụng chất độc khai quang của quân đội Mỹ là sự tác hại trên sức khỏe của không biết bao nhiêu người Việt mà kể, [the impact on the health of untold numbers of Vietnamese].

Năm ngoái, chính phủ Mỹ đã bỏ ra $13.7 tỷ đô-la để đền bù cho hơn một triệu cựu quân nhân dự cuộc chiến ở Việt Nam, nhiều người trong số này đã bị nhiễm độc bởi chất độc trừ sâu bọ. Thêm nhiều triệu đô-la nữa đã được dùng để đền bù cho những gia đình cựu quân nhân có con sinh ra bị dị dạng bẩm sinh. Nhưng các viên chức Mỹ nổi khùng, không thừa nhận mối liên hệ giữa chất độc khai quang và những bệnh tật ở Việt Nam [But U.S. officials bristle at acknowledging connections between the defoliants and illnesses in Vietnam]

Các khoa học gia đã liên kết chất dioxin với trên 12 thứ bệnh khác nhau, gồm có ung thư (cancer), bệnh run rẩy tay chân (Parkingson’s disease), và dị dạng bẩm sinh (crippling congenital disorders.)

Bác sĩ Linda Birnbaum, Giám Đốc Viện Khoa Học Quốc Gia Về Liên Hệ Giữa Môi Trường và Sức Khỏe , và là một chuyên gia hàng đầu về chất dioxin, nói: “Tôi chưa từng thấy một hệ thống hormone nào mà chất dioxin không muốn phá vỡ.” Nó có ảnh hưởng lan rộng trong hầu hết các chủng loại có xương sống trong hầu hết mọi giai đoạn cơ thể phát triển. [It has widespread effects in nearly every vertebrate species at nearly every stage of development.]

Vấn đề nay đã trở nên rõ ràng, là, con người – đặc biệt là phụ nữ - bị nhiễm ngay chỉ một chút chất dioxin, mà các khoa học gia đo bằng phần tỷ lệ trên một ngàn tỷ (vào khoảng 10-20 ppt), cũng có khả năng cao là sinh ra những đứa con dị tật bẩm sinh. [2]

Nhân viên của tờ Tribune đã thấy nhiều đứa trẻ ở nhà thương Từ Dũ và ở các nơi khác ở Việt Nam bị dị tật bẩm sinh và các bệnh tật khác mà khoa học đã nối kết với sự tiếp nhiễm chất dioxin.[3] Trong nhiều trường hợp, dữ kiện về những nhiệm vụ trải thuốc khai quang trong thời chiến đã khẳng định là các bậc cha mẹ của những đứa trẻ đã bị nhiễm chất độc trừ sâu bọ.

Một công trình nghiên cứu nghiêm túc của một khoa học gia người Việt ở Úc, Giáo sư Nguyễn Văn Tuấn, về tác hại của chất độc da cam, là cuốn “Chất Độc Màu Da Cam”, Giao Điểm xuất bản năm 2005. Cuốn sách đưa ra những kết quả nghiên cứu về mức độ tác hại to lớn của chất độc màu da cam trên đất đai, mùa màng, môi trường và con người ở Việt Nam với những dữ kiện khoa học khó ai có thể phủ bác, nhất là càng ngày càng có nhiều nghiên cứu về chất độc màu da cam trong thế giới Tây phương mà những kết quả nghiên cứu không những đồng thuận với công cuộc nghiên cứu của tác giả Nguyễn Văn Tuấn mà còn tiến xa hơn nữa trong việc khẳng định ảnh hưởng của chất độc màu da cam trên con người và môi sinh. Nội dung cuốn sách, ngoài việc đưa ra những tác hại của chất độc màu da cam và lên án chính sách diệt chủng của Mỹ, chúng ta còn thấy trong đó tiềm tàng lòng yêu dân tộc của tác giả.

Tác hại của chất độc màu da cam trên đất nước Việt Nam đã là chuyện rõ như ban ngày. Trong khi có nhiều tổ chức và cá nhân Âu Mỹ lên tiếng lên án hành động dùng chất độc màu da cam của Mỹ ở Việt Nam, một hình thức của chiến tranh hóa học mà Liên Hiệp Quốc đã cấm, và đóng góp để giúp đỡ những nạn nhân của chất độc màu da cam ở Việt Nam thì có một số nhỏ người Việt nằm trong nền đạo lý Thiên La – Đắc Lộ như mù, chẳng nhìn thấy gì, và còn vô sỉ, lên tiếng phủ nhận sự tác hại của chất độc màu da cam. Họ không đếm xỉa gì tới những nỗi đau khổ của hàng trăm ngàn nạn nhân của chất độc màu da cam trên đất nước, mà còn cố đưa ra những luận điệu phi khoa học, có tính cách trốn trách nhiệm, để làm gì nếu không muốn nói không làm gì khác là chứng tỏ não bộ vô nhân tính của mình.

Chẳng trách là có người trên Đàn Chim Việt đã phê bình:

Chỉ có súc vật mới quay lưng với nổi đau thương, mất mát của các nạn nhân chất độc màu da cam… Nhiều ý kiến của những người mà tôi đoán chỉ đứng ngang dưới thắt lưng của ông TS Tuấn một gang tay , nặng về suy diễn/võ đoán/chụp mũ, đọc lên nghe thật là ngây ngô/ngu ngơ hay ù ù cạc cạc ....”

Những người quay lưng với nổi đau thương, mất mát của các nạn nhân chất độc màu da cam như Thuy Dangcó vẻ như rất hồ hởi với quyết định của Mỹ phủ nhận trách nhiệm trong vấn nạn chất độc màu da cam, cho nên họ thường đưa ra những phán quyết cường quyền thắng công lý, trốn trách nhiệm của Mỹ, làm như đó là những khuôn vàng thước ngọc để cho họ tin theo.


► [Trích Thuy Dang]: Anh quá “đần”, anh không hề biết một “chút” gì về “hiểm họa Công Sản”, không hề biết gì về “cuộc chiến ý thức hệ” giữa hai phe “TỰ DO” và “CỘNG SẢN”. Mà buộc các cấp lãnh đạo phải hành động bức thiết ra sao. để chống lại “hiểm họa CS” ấy!

Anh chẳng biết được CĐDC tác hại đến con người như thế nào, cách nào, mà liều hàm hồ viết: “....Việc làm dã man này  không biết đã sát hại bao nhiêu trăm ngàn hay hàng triệu nạn nhân, ..... (Nguyễn mạnh Quang viết – bài kèm dưới)” . Nếu đúng thế, thì “bọn” Việt Cộng “chui rúc ẩn nấp trong rừng”chịu ảnh thưởng trức tiếp CĐDC ắt “chết” hết, lấy đâu còn xảy ra vụ “Mậu Thân”; lấy đâu VC còn vững mạnh để “cưỡng chiếm” được miền nam thuộc VNCH vào 30/4/1975.

[Hết Trích]

[TCN] Qua những sự hiểu biết quá kém của Thuy Dang về một vấn đề rất đơn giản là “Chất độc da cam”, tôi thực sự không tin rằng Thuy Dang có đủ khả năng để thảo luận về chủ đề rộng lớn như: thế nào là Ý Thức Hệ Tự Do, thế nào là Ý Thức Hệ Cộng sản, và cũng không thể nói rõ thế nào là “Hiểm họa Cộng sản” so với “Hiểm họa Tự Do”. Cho nên tôi đi vào phần sau của đoạn trích dẫn trên.Thuy Dang viết mà không hiểu mình viết cái gì. Chúng ta đã biết “chất CĐDC tác hại đến con người như thế nào, cách nào” qua các tài iệu đã trích dẫn ở trên, chỉ có Thuy Dang không biết nên cũng cho rằng Giáo sư Quang cũng không biết. Các học giả Tây phương đã chứng minh rằng, thuốc khai quang chỉ làm hại dân lành, chứ quân du kích ít bị ảnh hưởng. Quân du kích thường ẩn núp dưới hầm và phân tán mỏng, nếu thực phẩm trong những vùng bị trải thuốc khai quang thiếu thốn, thì quân du kích là những người có thực phẩm trước nhất. Có lẽ Thuy Dang không hiểu được điều này. Nhưng thuốc khai quang giết hại bao nhiêu người? Không ai biết rõ mà chỉ có những ước tính. Sau đây là một số tài liệu cho biết con số ước tính về số người chết vì chất độc da cam.

1. Chúng ta hãy đọc một tài liệu trong “The United States, its abandonment of law and worse” của Christopher King:

Không thỏa mãn với việc dùng các loại bom chùm và bom napalm trên những thường dân, nhiều chục triệu lít chất độc màu da cam đã được phun trên đất nước Việt Nam trong cuộc chiến của Mỹ chống dân Việt Nam. Thảm họa trên môi trường và nhân loại đã giết khoảng 400000 người và gây nên khoảng 500000 vụ dị tật bẩm sinh. Ảnh hưởng trực tiếp và bền bỉ của chất dioxin vẫn tiếp tục cho đến ngày nay. Chất dioxin cũng còn làm hư hại đến DNA của con người cho nên ảnh hưởng của nó sẽ còn kéo dài trong dân chúng Việt Nam mãi mãi. Từ trước đến nay, chưa từng có một nước nào khác gây nên những điều như vậy cho một nước khác. (10)

2. Vào thượng tuần tháng 4, 2004, nhân dịp phải sang Paris có việc gia đình, tôi mua được tờ báo “Les Collections de L’Histoire” (tạm dịch là Những Bộ Sử), số 23, Avril-Juin 2004, viết đặc biệt về Việt Nam với chủ đề Đông Dương - Việt Nam: Chính Sách Thuộc Địa, Chiến Tranh và Cộng Sản (Indochine – Vietnam: Colonisation, Guerres et Communism), với những bài viết có giá trị về lịch sử Việt Nam, từ chính sách thực dân và sự xâm chiếm Việt Nam của Pháp làm thuộc địa, đến cuộc chiến nhơ bẩn (La Sale Guerre) của Mỹ ở Việt nam, cho đến xã hội Việt Nam ngày nay với hơn 80 triệu dân. Trong số những bài viết này có nhiều bài mà tôi muốn dịch, nhưng tôi e rằng khó có thì giờ:

Bài Thảm Bại Điện Biên Phủ (Le Désastre de Dien Bien Phu) của Jean Lacouture, một tác giả có uy tín, rất quen thuộc đối với người Việt Nam qua những tác phẩm viết về Việt Nam; hai bài của Pierre Brocheux, Giáo sư Diễn Giảng Danh Dự tại đại học Denis-Diderot- Paris-VII. (Maitre de Conférences Honoraire à L’Université Denis-Diderot-Paris-VII): bài Một Thế Kỷ Thuộc Địa (Un Siècle de Colonisation) và bài L’Homme Qui Devint Ho Chi Minh (tạm dịch là Người Trở Thành Hồ Chí Minh); bài Người Mỹ ở Việt Nam: Bộ Máy Nghiền Thịt (Les Américains au Vietnam: l’Engrenage) của Jacques Dallos, Thạc Sĩ Sử Học, Tiến Sĩ Sử Học; bài Chiều Sâu của “Cuộc Chiến Nhơ Bẩn (Au Coeur de la “Sale Guerre”) của André Kaspi, Giáo Sư Đại Học Paris-Panthéon-Sorbonne; bài Những Tàn Phá Của Chất Độc Da Cam (Les Ravages de L’Agent Orange) của Pierre Journoud, Giáo Sư Nghiên Cứu tại Trung Tâm Nghiên Cứu Sử Bộ Quốc Phòng (Chargé de Recherches au Centre d’Études d’Histoire de la Défense (CEHD); và bài 80 Triệu Người Việt Nam (80 Millions de Vietnamiens), cuộc phỏng vấn Philippe Papin, Giám Đốc Nghiên Cứu tại Trường Thực Hành Học Vấn Cao Cấp (Directeur d’Études à l’École pratique des Hautes Études).

Đọc những bài nghiên cứu sử ở trên, chúng ta thấy rằng giới khoa bảng Pháp quả thật là xứng đáng với học vị của mình. Họ phê bình cuộc chiến nhơ bẩn của Mỹ ở Đông Dương nhưng họ cũng không nhân nhượng với chính sách thuộc địa không kém nhơ bẩn của Pháp ở Đông Dương. Thái độ lương thiện trí thức này khiến người đọc phải khâm phục.

Sau đây là bài Những Tàn Phá Của Chất Độc Da Cam (Les Ravages de L’Agent Orange) của Pierre Journoud, Giáo Sư Nghiên Cứu tại Trung Tâm Nghiên Cứu Sử Bộ Quốc Phòng (Chargé de Recherches au Centre d’Études d’Histoire de la Défense (CEHD), gọi là để góp thêm một chút tài liệu về di hại của chất độc da cam ở Việt Nam của một học giả Pháp.

(xem tiếp) --->