 |
02-Sep-2012 |
LTS: Nhân kỷ niệm 2 tháng 9, 1945,
ngày Cụ Hồ đọc
bản Tuyên Ngôn Độc Lập của lịch sử Việt Nam cận đại trên quảng
trường Ba Đình trong một quang cảnh vừa náo nhiệt,
vừa xúc động, nhớ về một bản Tuyên Ngôn Độc
Lập gần 600 năm trước. Bài Bình Ngô Đại Cáo của
Nguyễn Trãi viết bằng chữ Hán, thay lời Bình Định vương Lê Lợi
để tuyên cáo kết thúc cuộc kháng chiến chống quân Minh, giành lại độc
lập cho Đại Việt. Bài viết đầy cảm xúc sau đây vừa được đăng trên
báo Người Việt ngày thứ Sáu, 31 tháng 8, 2012. Duy có câu kết hơi
mơ hồ "Ước
mong quý vị nhà giáo đồng nghiệp của tôi sẽ để ý tới đề nghị này",
vì nhiều người biết tác giả tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm Sài gòn ban Việt Hán (vào
khoảng năm 1962), nhưng theo nội dung thì ông đang dạy Sử "những năm 1960".
Người đọc có thể thắc mắc không rõ đồng nghiệp là các thầy dạy
sử hay dạy Việt văn. Dù sao, đó cũng chỉ là chi tiết không quan
trọng. Điều quan trọng là lý luận hùng hồn cho việc dùng tiếng
Hán Việt một cách tự nhiên, không mặc cảm. Xin thán phục. (SH)
Cuốn Bình Ngô Đại Cáo do anh Võ Trịnh Biện vẽ tay
Xem chi tiết ở https://blog.chaobuoisang.net/nhat-duong-chi-viet-binh-ngo-dai-cao-3441/mobile/
Gần đây tôi trở lại cái thói quen hay lẩm nhẩm bài Bình Ngô Ðại
Cáo của Nguyễn Trãi. Ðem đạo nghĩa để thắng
hung tàn - Lấy chí nhân mà thay cường bạo. Ðọc xong bỗng thấy cái xương sống lưng mình đứng
thẳng hơn, y như có người kéo cho đầu mình bắt phải ngẩng lên vậy.
Hồi còn trẻ tôi dậy học trò môn lịch sử, đã có lúc hành hạ các em
nhỏ bằng bài văn này. Khi học đến đoạn Lê Lợi kháng Minh, tôi đố
các học sinh, ai học thuộc lòng bài Ðọc Bình Ngô Ðại Cáo sẽ được
20 điểm. Không hiểu sao hồi xưa các thầy cô ở nước ta hà tiện, với
môn sử, địa điểm tối đa thường chỉ cho tới 15, 16. Cho nên nghe nói
20/20 nhiều em học trò cũng hăng hái chấp nhận lời thách đố của thầy
giáo.
Tôi không ngờ, có rất nhiều học sinh hồi đó, những năm 1960 ở Sài
Gòn, đã học thuộc lòng bài Ðọc Bình Ngô Ðại Cáo, bản dịch rất văn
chương chép trong Việt Nam Sử Lược. Tới ngày trả bài, nhiều em xin
lên đọc, phải cho các em đọc theo lối tiếp sức. Một em đọc nửa chừng,
ông thầy ra hiệu cho một em khác đọc tiếp, rồi trở lại người cũ hay
đổi sang người mới, em nào cũng phải sẵn sàng đọc tiếp, tức là phải
thuộc lòng cả bài Ðọc Bình Ngô Ðại Cáo. Khi chấm dứt, “Bá
cáo xa gần, ngỏ cùng nghe biết” thì cả lớp vỗ tay; thầy lẫn trò đều nghẹn
ngào. Bởi vì khi cùng nhau đọc và nghe bài đại cáo này, lòng yêu
nước thế nào cũng dâng lên, bồi hồi nhớ các tổ tông đời trước!
Một nửa thế kỷ đã qua, bây giờ tôi chắc nhiều học sinh cũ của tôi
vẫn còn nhớ bài Ðọc Bình Ngô Ðại Cáo, dưới ngòi bút dịch nhuần nhã
cao sang của Bùi Kỷ. Nhiều người sau này đã dịch cách khác, có thể
đúng, sát nghĩa hơn; nhưng không thể coi là những áng văn chương
như bản dịch Bùi Kỷ. Tôi hy vọng các em vẫn còn có thời giờ lâu lâu
đọc lại, thưởng thức những lời văn trác tuyệt đó. Chính tôi có những
lúc thấy mình đang lẩm nhẩm, “Giang san từ đây
mở mặt - Xã tắc từ đây vững nền.” Chợt thấy mình đang đọc, xong rồi lòng ngẩn ngơ.
Cho nên, tôi nảy ra một ý kiến muốn đề nghị với các thầy, các cô
giáo, ở Việt Nam cũng như ở các nước khác. Tại sao chúng ta không
tổ chức một ngày giỗ Lê Lợi bằng một buổi đọc Bình Ngô Ðại Cáo? Tháng
Tám Âm lịch sắp tới có hai ngày giỗ ai cũng nhớ: Hăm mốt Lê Lai,
hăm hai Lê Lợi. Hồi nhỏ, có lần tôi đã được dự lễ ở ngay tại Ðền
Vua Lê bên cạnh hồ Hoàn Kiếm, Hà Nội. Bây giờ đúng là lúc nên cho
các bạn trẻ ở nước ta đọc lại Nguyễn Trãi, nhớ lại công ơn Lê Thái
Tổ. Nhân ngày giỗ vua Lê, học sinh tiểu học, trung học tất cả các
làng, các tỉnh, khắp nước Việt Nam hẹn nhau một giờ cùng tụng đọc
bài Bình Ngô Ðại Cáo. Các em không cần học thuộc lòng, cứ cầm bản
văn đọc dõng dạc trang nghiêm cũng quý lắm rồi. Chắc tổ chức ở trong
trường thì không ai gọi là biểu tình. Không cần phải xin phép xin
tắc gì cả. Ở nước ngoài thì càng dễ tổ chức hơn nữa. Ðọc trong chùa,
trong nhà thờ càng thêm nghiêm trang.
Nhiều người sẽ phản đối, vì sợ các em học sinh không hiểu hết được
cả bài Bình Ngô Ðại Cáo. Chuyện đó tự nhiên; nhưng không hiểu thì
phải học cho hiểu. Bố mẹ, thầy cô phải học trước cho rõ nghĩa từng
câu, rồi giảng lại cho các em hiểu. Không nên lười, không nên ngại
khó. Cái công mình học cho hiểu nghĩa bài Bình Ngô Ðại Cáo không
khó nhọc bằng công các cụ Lê Lợi, Nguyễn Trãi đời xưa đánh giặc Minh
suốt 10 năm đâu!
Có người còn than phiền là bài văn này, ngay cả bản dịch ra tiếng
Việt của Bùi Kỷ, cũng có nhiều chữ Hán quá. Như vậy có gì mâu thuẫn
không? Một bản văn nêu cao ý chí cương cường của dân Ðại Việt chống
lại cuộc xâm lăng và âm mưu Hán hóa của vua chúa bên Tàu, không lẽ
mình lại cứ sử dụng đầy chữ Hán như thế? “Nhật
nguyệt hối rồi lại minh - Càn khôn bĩ rồi lại thái!” Sao không nói ra tiếng Việt ròng
cho chúng cháu nhờ!
Xin nhắc: Những chữ đó đều thuộc vào tiếng Việt từ lâu rồi. Ông
anh tôi tên là Nhật, cô em tên là Nguyệt, bộ tưởng họ người Trung
Quốc hay sao? Nói đến “Càn Khôn” mà e ngại là mình ăn phải đũa người
Trung Hoa, thế thì không nghe bà chúa thơ nôm Hồ Xuân Hương nói,
“Miệng túi càn khôn thắt lại rồi;” nghe mà cười khúc khích với nhau
hay sao? Nếu không chịu học thì làm sao biết mà cười? Những chữ đó,
chúng không có quốc tịch. Ở bên Trung Quốc nó là chữ Tàu; qua biển
sang Nhật nó thành tiếng Nhật; sang đến nước ta nó là tiếng Hán Việt.
Ai nuôi nó thì nó thành đứa con ngoan ngoãn cho mình sai bảo. Còn
ai từ chối nó thì nó đi mất luôn. Thế khi mình đi biểu tình, hô to,
“Ðả đảo Trung Quốc xâm lược” thì mình đang nói tiếng gì đây? Cả sáu
chữ được hô lên đều là gốc Hán, là con nuôi cả! Tổ tiên chúng ta
đã gom chúng lại, nuôi nấng chắt chiu được mấy chục ngàn tiếng mới,
gọi là tiếng Hán Việt, truyền lại cho con cháu xài trong cả ngàn
năm. Bây giờ tính đem đổ xuống sông xuống biển hết hay sao?
Có người lớn cái đầu, 40, 50 tuổi mà vẫn cứ e ngại, bảo rằng mình
rất khâm phục con người Nguyễn Công Trứ, nhưng không thể đọc thơ
ông được. Vì trong đó toàn chữ Hán. Ðọc lên tưởng như mình hóa thành
người Trung Hoa!
Người nói câu đó rõ ràng là thời còn ít tuổi đã mất cơ hội học đến
nơi đến chốn. Cho nên khi lớn lên, không muốn học, sợ khó. Mà đó
chỉ là học có mấy chục chữ Hán Việt trong một bài thơ, mà đã sợ khó
rồi. Bèn tự trừng phạt, không cho mình đọc thơ Nguyễn Công Trứ nữa.
Mà thực sự, có ai bắt chúng ta phải học chữ Hán đâu. Chỉ cần nghe
đọc lên thì hiểu cái tiếng gốc chữ Hán ý nghĩa thế nào thôi. Người
Trung Hoa viết thế nào, không cần biết. Hãy tưởng tượng một học sinh
người Nhật phải học chữ Hán thế nào thì thấy việc học thơ cổ của
mình dễ ợt. Nước Nhật chưa bị người Trung Hoa đô hộ ngày nào, nhưng
trong ngôn ngữ họ bắt cóc đem chữ Hán về nuôi và dùng, đông đúc cũng
bằng một nửa số chữ thông dụng.
Một người Nhật biết chữ có nghĩa là phải biết vài ngàn chữ Hán.
Nhìn chữ người Hoa viết thế nào phải đọc lên được, hiểu được nghĩa.
Mệt nhất là phải biết cách viết chữ đó, viết đúng thứ tự, có 10 nét
thì nét nào viết trước, nét nào viết sau. Ở nước Nhật 99% dân biết
chữ. Một học sinh qua bậc tiểu học phải biết mấy trăm chữ, học hết
trung học phải biết mấy ngàn chữ, tất cả được quy định trong chương
trình giáo dục. Nếu không học thì lớn lên cầm tờ báo không đọc được!
Nghĩ đến công khó nhọc của các học sinh Nhật thì phải thấy mình
học thêm một chút để hiểu bài Bình Ngô Ðại Cáo là việc dễ như không.
Cả nước cùng học lại, cùng hiểu nghĩa bài Bình Ngô Ðại Cáo thì 90
triệu trái tim cùng đập theo một nhịp. Ðến nước sông Hồng cũng phải
sôi lên đỏ rực, nước Cửu Long cũng phải cuồn cuộn dâng trào.
Ước mong quý vị nhà giáo đồng
nghiệp của tôi sẽ để ý tới đề nghị này. Ước mong ngày Giỗ Vua Lê
năm nay cả nước sẽ cùng đập trống, gõ mõ, đọc Bình Ngô Ðại Cáo theo
nhịp của trái tim mình. Sẽ cùng nhau đọc: “Nền vạn thế xây nên chăn-chắn
- Thẹn nghìn thu rửa sạch làu-làu!” Rồi quyết tâm cùng nhau làm sao
đừng để cho con cháu bị mắc một mối nhục ngàn thu! 
Ngô Nhân Dụng
(nguồn https://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=154282&zoneid=7
(*) Tựa do sachhiem.net thêm hàng trên.
Bài đọc thêm:
- Bình Ngô Ðại Cáo và những đề tài liên quan
- Văn
Học Lý luận phê bình Đại cáo bình Ngô