| ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
● Bản rời  
Phản bác những ai nói rằng thời ông Ngô Đình Diệm "không có đàn áp Phật giáo"
From: Tran Quang Dieu Đại đức Thích Thanh Tuệ tự thiêu tại Thừa thiên(Nhằm phản bác những ai nói rằng thời ông Ngô Đình Diệm "không có đàn áp Phật giáo") "Trong khi khắp nơi, Phật giáo đồ đem tất cả mọi phương tiện riêng của mình ra để cương quyết chống lại những hành động tàn bạo của chính quyền, như tự thiêu, chặt tay, và cả ngàn buổi tuyệt thực và mấy vạn người trên toàn cõi Trung, Nam, thì bà Ngô đình Nhu lại huênh hoang lên tiếng đòi "hành động thẳng tay" với Phật giáo. Rồi bà ta phỉ báng Phật giáo là "phản quốc một cách đê tiện"! Còn gì căm phẫn đối với Phật giáo đồ bằng những lời thóa mạ, vu khống nhuốc nhơ đó? Mặc dù các vị lãnh đạo Phật giáo luôn luôn khuyên nhủ Phật giáo đồ rằng: "Không nên chấp những lời vu khoát của một con người không có chức vụ gì chánh thức trong chánh phủ, nghĩa là lời nói đó không thể hiện ở một chánh sách chính thức". Nhưng, Phật giáo đồ vẫn căm tức con người "ưa can thiệp một cách vô trách nhiệm vào công việc nhà nước". Tuy rằng Thượng tọa Thích Tâm Châu đã viết thư kháng nghị với Tổng thống Ngô đình Diệm về những lời hỗn hào của em dâu ông, trong đó có đoạn, lời lẽ rất mạnh như: "Nhiều đế quốc đã bị sụp đổ, bao nhiêu chế độ đã bị lật nhào chỉ vì luật pháp, quyền hành bị lạm dụng và nhất là chỉ vì đàn bà được phép can thiệp vào công việc nhà nước..." (khi mình không có trách nhiệm gì chính thức). Nhưng, thói nào tật ấy, người đàn đà lắm lời sát cánh bên ông Diệm vẫn tự do lộng hành khuynh loát quốc sự, khắp nơi, những cuộc bắt giam, tra tấn tàn ác vẫn diễn ra. Vì thế một làn sóng tử đạo dâng lên. Tại Sài gòn cảnh sát được huy động sẵn sàng, sau khi được tin có một vị sư trẻ tuổi chuẩn bị tự thiêu. Ở Huế, sinh viên Phật tử dự định đứng ra tổ chức một cuộc biểu tình đại quy mô nhằm ngày Tổng Giám mục Ngô đình Thục diễn thuyết về "Thái độ của người Thiên Chúa giáo đối với năm nguyện vọng của Phật giáo". Trong cuộc biểu tình ấy sẽ có một vụ tự thiêu của một sinh viên Phật tử. Nhưng cuộc biểu tình phải đình hoãn vì các vị lãnh đạo Phật giáo nhận thấy có nhiều sinh viên Phật tử khác cũng muốn thực hiện nguyện vọng tự thiêu. Các vị tuyên bố: "Lúc nầy chưa cần có một sự phản đối đại quy mô như vậy". Thực ra, Ủ ban Liên phái lo ngại một làn sóng tử đạo dâng lên và tràn lan khắp nơi vì đã đến lúc Phật giáo đồ cảm thấy bị nhục nhã chua cay, họ không muốn gì hơn là lao đầu vào một cuộc bạo động và tự sát. Nhưng các vị trong Ủy ban Liên phái là những người cầm cân nẩy mực trên phương diện đạo lý. Bạo động, trái với giáo lý và nhất là viễn ảnh của các vị không bao giờ cho phép Phật giáo đồ làm như vậy. Tuy có lời kêu gọi hạn chế tự thiêu của Ủy ban Liên phái, nhưng tự thiêu vẫn diễn ra, mà lại diễn ra tại miền Trung, nơi Phật giáo đồ bị ngược đãi, bị bạo hành nhiều nhất. Cuộc tự thiêu thứ ba nầy xảy ra tại chùa Phước Duy thuộc núi Thiên mụ, tỉnh Thừa thiên. Chùa Phước Duyên nằm trên sông Bạch yến, cách thành phố Huế 6 cây số. Nơi nầy, trong khoảng ba tháng nay đã có nhiều cuộc biểu tình của Tăng, Ni, Phật tử, nhưng cuộc biểu tình nầy vừa nhóm lên đã bị đàn áp và dập tắt ngay. Khác với Hòa thượng Thích quảng Đức và Đại đức Nguyên Hương tự thiêu tại những nơi đô hội, náo nhiệt. Thầy Thích Thanh Tuệ tức Bùi huy Chương 17 tuổi lại tự thiêu tại một miền núi hẻo lánh. Bởi vậy, khi mọi người biết được thì chính quyền địa phương đã huy động nhân viên công lực ào ạt tới bao vây chùa Phước Duyên để giành thi hài hầu làm mất tông tích. Một cuộc xô xát đã xảy ra giữa Phật giáo đồ đòi đưa thi hài Đại đức Thích Thanh Tuệ về chùa Từ Đàm để làm lễ cầu siêu và khâm liệm. Chính quyền địa phương nhất định không cho, họ lo sợ đám tang này sẽ gây xúc động cho quần chúng và sẽ khơi nguồn cho những cuộc biểu tình có thể xảy ra. Vì thế chính quyền nhất quyết che đậy cuộc tự thiêu này bằng cách thẳng tay đàn áp Phật giáo đồ đã tới túc trực tại chùa Phước Duyên khi hay tin Đại đức Thích Thanh Tuệ thiêu thân. Kết quả cuộc đàn áp này là 25 Phật tử bị thương, trong số đó có 5 người bị thương khá nặng phải đem vào bệnh viện điều trị. Ngay chiều hôm Đại đức Thích Thanh Tuệ thiêu thân, 13-8-63, từ Huế, Thượng tọa Thích Trí Thủ đã đánh điện vào Sài gòn yêu cầu Ủy ban Liên phái can thiệp với chính phủ Ngô đình Diệm để chánh quyền địa phương trao trả thi hài Đại đức Thích Thanh Tuệ cho Phật giáo đồ mang về chùa Từ Đàm làm lễ an táng. Nhưng, lời yêu cầu của Phật giáo không có hiệu quả, thi hài Đại đức Thích Thanh Tuệ không những không được trả lại mà cũng không biết chính quyền đã đem chôn lén ở nơi nào. Sau khi Đại đức Thích Thanh Tuệ tự thiêu được ít ngày, người ta có tìm được di bút của Đại đức viết trước khi tự thiêu vài giờ như sau: KÍNH GỞI ỦY BAN LIÊN PHÁI BẢO VỆ PHẬT GIÁO Nhờ quý Ban đệ trình đến ông Ngô đình Diệm, vị Tổng thống Thiên chúa giáo tại Sài gòn. Tôi tăng học sinh Thích Thanh Tuệ 17 tuổi kính gửi đến Ông những nguyện vọng trước khi tôi về cõi Phật. 1. Hãy chấm dứt mọi tình trạng khủng bố và áp bức Phật giáo đồ và thả tất cả những Phật tử bị giam kể từ ngày mồng 8 tháng 5 năm 1963 đến nay. 2. Hãy giải quyết thỏa đáng gấp những nguyện vọng của Phật giáo đồ đã nêu ra trong các biểu ngữ. 3. Triệt để không cho bà Ngô đình Nhu lên đài phát thanh tiếng nói Việt Nam Cộng hòa để nhục mạ Phật giáo và báng bổ cố Hòa thượng Thích Quảng Đức, vì như vậy không làm giảm giá trị của Phật giáo, mà trái lại gây sự căm phẫn trong quần chúng. Chúng tôi xem bà Ngô đình Nhu là Đề bà đạt đa (người luôn luôn tìm cách hại Phật Thích Ca - tqd) hồi Phật còn tại thế. Kính Ký tên THÍCH THANH TUỆ" Phần chữ màu xanh này do TQD viết dẫn: Đại đức Thích Thanh Tuệ còn để lại 3 lá thư khác: Một cho "toàn thể Tăng, Ni và Tín đồ Phật giáo trong toàn cõi Việt Nam"; Một cho "hai thầy và toàn thể Phật tử chùa Phước Duyên" và; Một cho gia đình. Ở đây, hai trong 3 lá thư trên, ngắn, giản dị, với lời lẽ mộc mạc rất là cảm động, như sau: "Trước khi về cõi Phật, tôi kính cẩn chào quý Thầy và quý Đạo hữu ở lại được mạnh giỏi để phụng sự đạo pháp noi gương vô úy của cố Hòa thượng Thích quảng Đức." Thư gởi cho gia đình, cho chúng ta thấy hình như Thầy Thích Thanh Tuệ mồ côi cha mẹ, và được ông cậu, hoặc chú, bác... nuôi nấng trước khi đi tu (?): "1giờ sáng ngày 24-6 âm lịch (13-8-1963) Kính thư cậu, hai anh, ba chị em con và các cháu, Thưa cậu, Con đã ý thức được sự tồn vong của Đạo pháp, con hy sinh bản thân con để làm tròn phận sự người xuất gia, cái chết là một lẽ dĩ nhiên của tất cả mọi người và sinh vật, Cậu không nên buồn. Con chết đi cậu phải đương đầu với mọi đe dọa, nhưng cậu đừng sợ, đừng xiêu lòng khi họ dùng nhiều mánh lới khác mà Cậu phải hy sinh hoàn toàn cho Phật giáo dù cho bản thân tứ đại của cậu phải bị diệt vong. Lần cuối con kính lời đến gia đình con, quí Bác, Chú, Thím, Cô, Dì, Mợ và quí Anh Chị Em hàng thúc bá nội ngoại xa gần lời chào vĩnh biệt trước khi về cõi Phật.
(Công cuộc tranh đấu của PHẬT GIÁO VIỆT NAM by Quốc Tuệ. In lần thứ nhất tại Sài gòn năm 1964; In lần thứ hai tại Pháp quốc năm 1987, từ trang 345 đến 350) Trích nguyên văn! Trần Quang Diệu
|
| ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
.
Trang Sách Hiếm | ©2012 | |