|
13-May-2012 |
LTS: Theo đúng nghĩa, tất cả các quân nhân chết vì phục vụ chiến đấu
chống giặc ngoại xâm bảo vệ lãnh thổ mình đều được xem là "vị quốc vong
thân". Nhưng, các quân nhân của các đế quốc mang quân viễn chinh, dù
được tuyên truyền là bảo vệ tự do, hay vãn hồi hòa bình cho một phần lãnh
thổ của một xứ lạc hậu nào đó, khi tử trận chắc chắn không thể được gọi
là vị quốc vong thân. Từ đó suy nghĩ về những cái chết của các quân
lính chiến đấu bằng lương bỗng của các thế lực ngoại cường trên đất nước
mình. Ở quốc gia bản địa, nơi có mặt anh đế quốc kia,
dân chúng cũng được ngụy trang tinh thần bằng những danh từ rất xa rời
thực tế: "chiến đấu cho tự do"(?) "chiến sĩ hòa bình"(?) để đánh giết
người anh em đang kham khổ và bền bĩ chống ngoại xâm, và gọi là "giết giặc,"
thật là nghịch lý làm sao!
Điều đáng tiếc là chuyện đã kéo dài quá lâu
(21 năm), đủ để "hoang ngôn thiên lập thành chân", nhiều người
ở miền Nam vẫn còn tin rằng mình đã chiến đấu anh dũng cho "quốc gia" mình!
Thật ra nơi nào thì cũng có những anh hùng.
Xem các phim võ lâm kiếm
hiệp của Tàu, người ta thấy đầy dẫy những trường hợp khi lâm vào thế cùng,
những tay đầu sỏ cũng tự vận rất ... anh hùng. Bài phân
tích sau đây sẽ giúp chúng ta suy nghĩ thêm trường hợp những nhân vật trong
đề tài. (SH)
Kể từ khi chế độ VNCH sụp đổ chúng ta thường nghe rất nhiều đến cụm từ “VHCH
bị bức tử” mà dân cờ vàng luôn than vãn . Bị bức tử có nghĩa là bị buộc phải
chết . Ai buộc? Họ không nói ra nhưng ai cũng có thể hiểu họ ám chỉ Mỹ. Thế
nhưng họ không bao giờ tỏ ra hận Mỹ và luôn trút sự hận thù này cho CS.
Dân chống cộng cờ vàng nói như thế để chống chế và khỏa lấp rằng họ
không hèn nhát, không phải họ không biết chiến đấu, không phải vì họ
yếu kém phải bỏ chạy mà bị cưỡng bức phải thua, chứ họ vẫn anh hùng lắm.
Mỹ đã “bức” họ phải “tử” chứ CS không thể làm họ tử được.
Võ Long Triều một bộ trưởng, một dân biểu trong chế độ VNCH, trong một
bài viết đăng trên báo Người Việt mới đây lại không dùng từ này mà đặt
câu hỏi “Ai bán VNCH cho cộng sản Hà Nội” rồi kết luận là bu Mỹ và Hà
Nội đã thương lượng nhau để “bán” cái anh VNCH này. Võ Long Triều đặt
câu hỏi như thế đã tự thú nhận VNCH là chỉ là một thứ đồ chơi hay chỉ
là con cún của Mỹ cho nên bu muốn bán lúc nào thì bán muốn bán cho ai
cũng được. Bị bán một cách tức tưởi.
Lúc thì Võ Long Triều nói Mỹ đi đêm với Tàu để dâng miền Nam VN:
“Được trả tự do năm 1988 tôi có dịp đọc hồi ký của Ngoại
Trưởng Mỹ thời đó là ông Henry Kissinger mới biết rõ, chính ông ta
dâng miền Nam Việt Nam cho Thủ Tướng Trung Cộng Chu Ân Lai .”
Lúc thì nói Mỹ thương lượng với Hà Nội để bán đứng VNCH :
“Và sự kiện chứng minh rõ ràng nhứt, Kissinger và Tướng Haig tự
ý thương lượng với Bắc Việt mà không hề hỏi ý kiến chính phủ Việt Nam
Cộng Hòa trong khi cả thế giới hiểu rằng sự đàm phán phải do hai bên
Nam, Bắc Việt thương lượng điều kiện để tiến tới hòa bình. Hội đàm
Paris chỉ là một màn kịch do Hoa Kỳ đạo diễn để trao Việt Nam Cộng
Hòa vào tay cộng sản Hà Nội., “
Kissinger và Lê đức Thọ bắt tay
nhau 22Jan1973 sau khi ký thỏa hiệp Ba lê
Ảnh : http://nixon.archives.gov/exhibits/decbomb/chapter-v.html
Võ Long Triều , một bộ trưởng, một dân biểu cờ vàng còn nhận định và
than thân trách phận thú nhận rằng Mỹ đã đem VNCH rao bán như bán mớ
rau con cá thì các anh cờ vàng nghĩ sao? Một chế độ mà Mỹ muốn bán cho
ai cũng được, muốn nó chết là nó phải chết không thể cưỡng lại thế mà
cũng xưng danh là một “quốc gia” có chính nghĩa được sao? Hễ cứ ai nói
rằng các anh là tay sai, là nô lệ thì các anh nhảy dựng lên mà phản bác.
Các anh luôn tuyên truyền cho dân cái ảo tưởng các anh là đồng
minh của Mỹ cho nó sang. Đồng minh nào mà có quyền rao
bán, bức tử các anh được như thế?
Báo chí và tâm lý chiến cờ vàng luôn nâng tầm quan trọng của VNCH lên
hàng “đồng minh” của Mỹ và nổ rằng là VNCH là tiền đồn (của Mỹ) chống
cộng số một ở Đông Nam Á cho nên Mỹ không thể xem nhẹ. Đồng minh của
Mỹ nhưng chưa bao giờ tổng thống của VNCH được đón tiếp bằng nghi lễ
xứng tầm đồng minh, chẳng bao giờ được phép bước chân vào nhà trắng.
VNCH đã chết rồi, dù có than thân trách phận rằng bị bức tử, bị bán,
hay bị bỏ rơi thì cũng thế thôi. Nói một cách cụ thể và hình tượng thì
VNCH chỉ là một thứ công cụ sử dụng cho lợi ích của Mỹ, không dùng được
nữa thì vứt nó đi, sự thật đã quá rõ.
Cố thanh minh về việc phải cởi quần mà chạy nhằm giấu đi cái hèn cái
nhục họ lại càng làm lòi cái bản chất nô lệ ra . Cái bản chất nô lệ đã
được Nguyễn Văn Thiệu tổng thống VNCH thừa nhận công khai rằng Mỹ cho
bao nhiêu thì đánh bấy nhiêu.. Thế cho nên cái kết cục phải cởi quần
chen nhau mà chạy chính là hệ quả của thân phận bầy tôi nô lệ.
Cảnh hỗn loạn khi Ban Mê Thuột thất thủ
Ngay sau khi thất thủ Ban Mê Thuột, quốc hội Mỹ đã bác quân viện bổ
sung 300 triệu đô la cho VNCH do tổng thống Mỹ đề nghị. Số phận chế độ
VNCH đã được định đoạt và đã gõ hồi chuông báo tử cho chế độ này. Không
có tiền đồng nghĩa với đói và chết. Đây là cú sốc rất lớn cho Nguyễn
Văn Thiệu và cũng từ đó Nguyễn Văn Thiệu trở nên hoảng loạn đi đến quyết
định co cụm, liệu cơm gắp mắm, sống ngày nào hay ngày ấy là “rút
lui chiến thuật, tái phối trí lực lượng” phổ biến trong cuộc họp tướng lãnh
tại Cam Ranh ngày 14.3.1975.
VNCH phải chết khi kẻ nuôi dưỡng nó chết, chẳng phải ai bức tử nó, chẳng
ai bán nó, cũng không phải bu nó ghét bỏ gì nó rồi bỏ rơi nó, mà là bu
nó chết rồi dìm nó chết theo. Cả hai bu con đều bị bức tử dưới sức mạnh
của toàn dân VN.
Bức tử, bị bỏ rơi, bị phản bội, bị bán đứng, là lời than vãn mà cờ vàng
thường trách bu. Họ không thể đủ sáng suốt để nhận ra rằng bu không bao
giờ muốn họ tử. Tiền bu đâu phải tiền trên trời rơi xuống mà là tiền
của dân Mỹ, bỏ bao nhiêu tiền của kể cả sinh mạng của mình để nuôi dạy
nó mà nó lăn ra tử thì bu ăn nói thế nào với dân Mỹ đây ? Cho nên bu
luôn muốn nó là một tay sai thực sự mạnh để giúp bu bớt gánh nặng. Nhưng
lực bất tòng tâm, bu không thể cứu lấy nó được, bu chỉ cố cứu lấy mình
cứu lấy cái danh dự nước Mỹ.
Người bức tử chế độ cờ vàng chính là nhân dân VN, Sức mạnh chiến đấu
từ lòng yêu nước của nhân dân VN đã bức tử cả hai bu con, bức tử cả những
tướng lãnh mà họ đang tôn vinh là anh hùng.
Cái khác biệt lớn giữa bu con VNCH là bu nó thì thừa nhận đã thua phải
bỏ của chạy lấy người chỉ mong CS nới tay để bu nó gỡ gạc được chút sĩ
diện. Còn nó thì dù nó có bị đối phương tuột quần banh xà rông nó vẫn
bảo nó không thua, nó bị “bức tử”, nó bị “cưỡng chiếm” , nó bị phản bội,
nó bị bán. Nó vẫn anh hùng nó vẫn còn quốc gia, nó vẫn còn lá cờ vàng,
nó vẫn còn “quân lực”. Không phải nó nói chơi cho vui mà nó thực sự nghĩ
như thế, đó mới là điều quái kỳ đời.
Thế giới này đang hiện diện một “quân lực” không hề đụng hàng từ Đông
chí Tây từ cổ chí kim.
Quân thì không ai dưới 60 tuổi, lực thì là súng
nhựa đeo lủng lẳng, cầm cờ vàng xếp hàng diễu binh, Xe thì xe
lac xon chạy vòng vòng để “biểu dương lực lượng” cho Mỹ nó coi mỗi lần
đến “ngày quân lực”. Đó chính là “quân lực “ VNCH.
“Quân lực” VNCH đang biểu diễn trên đường phố Mỹ
“Quân lực” này đang thờ 5 vị “anh hùng vị quốc
vong thân” toàn là những
anh hùng chết trong nhà, nếu không phải tự tử thì cũng bị tử hình chẳng
có ai hy sinh vì ra sức chiến đấu bảo vệ cho lá cờ vàng.
Ta hãy điểm sơ qua những anh hùng của họ “vị
quốc vong thân” như thế
nào.
Phạm Văn Phú :
Phạm văn Phú là Thiếu Tướng Tư Lệnh Quân đoàn 2. Những tính toán sai
lầm của Phú đi đến kết cuộc mất Ban Mê Thuột. Sốc, uất ức vì bị Nguyễn
Văn Thiệu đổ hết trách nhiệm trong việc thất thủ Tây Nguyên cùng với
việc bị thất sủng, phải bàn giao quân đoàn 2 của Phú sáp nhập vào quân
đoàn 3. Ngày 2.4.1975 trong lúc chờ bàn giao quân đoàn 2 cho Thiếu Tướng
Nguyễn Văn Hiếu tư lệnh phó quân đoàn 3, Phú đã rút súng tự sát tại Lầu
Ông Hoàng ở Phan Thiết nhưng bị cản lại. Bị tước quyền, Phú rất đau và
căm, cho rằng Phú bị coi thường và bị sỉ nhục. Không chịu nổi những áp
lực và thấy trước cái chết của chế độ cờ vàng Phú uống thuốc độc chết
28 ngày sau đó.
Như vậy người “bức tử” Phạm Văn phú chính là Nguyễn
Văn Thiệu. Phú
không hề “vị quốc vong thân” mà tự tử vì quá phẫn uất và thất vọng.
Trong bài bút ký” Những bí mật về trận thất thủ Ban Mê Thuột” Lữ Giang
đã viết theo lời kể của Đại Tá Phạm Duy Khang rằng sau khi đại tá Luật
tỉnh trưởng Ban Mê Thuột bị bắt, vợ Phạm Văn Phú đã cử Thiếu Tá Phạm
Huấn đến gặp đại tá Phạm Duy Khang (người được tướng Phú dự định thay
thế đại tá Luật) cho biết rằng muốn làm tỉnh trưởng Ban Mê Thuột phải
cam kết rằng sẽ chia cho bà Phú 20% số tiền tái thiết. Cuộc thương lượng
không thành chức tỉnh trưởng Ban Mê Thuột được giao ngay cho Đại Tá Trịnh
Tiếu.
Bà vợ ông tướng mà có thể quyết định được việc bổ nhiệm một tỉnh trưởng.
Chi tiết trên cho thấy anh tướng này này chẳng thể nào “vị
quốc cờ vàng”
cho được
Lê Nguyên Vỹ:
Lê Nguyên Vỹ là chuẩn tướng tư lệnh sư đoàn 5 bộ binh. Sau khi nghe
lệnh đầu hàng từ Dương Văn Minh, ngoài kia đối phương bao vây căn cứ
Lai Khê khóa chặt hai cổng phía Nam và phía Bắc, bắc loa phát lời Dương
Văn Minh kêu gọi buông súng và kêu gọi tướng Vỹ đầu hàng dồn dập, Lê
Nguyên Vỹ hoảng hốt ra lệnh cho binh sĩ treo cờ
trắng trước cổng căn
cứ rồi rút súng tự tử.
Treo cờ trắng đầu hàng nhưng vẫn là anh hùng cờ vàng như thường chỉ
vì dám anh dũng tự tử. Sở dĩ Vỹ tự tử vì Vỹ không còn chạy đi đâu được,
Tâm lý chiến cờ vàng đã gieo vào đầu vị tướng này cái thảm họa ghê gớm
nếu lọt vào tay CS nhất là đối với một vị tướng tư lệnh như Vỹ. Tự tử
là cách lựa chọn để tránh sự trừng phạt.
Lê Văn Hưng:
Hưng thực sự nổi lên dưới mắt Nguyễn Văn Thiệu từ năm 1972 với thành
tích tử thủ An Lộc và được vinh thăng chuẩn tướng. Trận này Hưng cũng
được đối phương mổ xẻ rất nhiều. Năm 1974 Hưng được bổ nhiệm làm tư lệnh
phó quân đoàn 4 và vùng 4 chiến thuật. Ngay khi nhậm chức Hưng đã tung
ra những cuộc hành quân tảo thanh càn quét gây tổn thất lớn cho Việt
cộng. Tháng 2.1975 Hưng mở chiến dịch lớn tấn công mật khu U Minh của
đối phương bằng tất cả những gì có trong tay và vũ khí đạn dược còn lại.
Là một chỉ huy quân đoàn nhưng Hưng lại không thể biết được những toan
tính ở cấp trung ương, không biết được tình hình chiến sự các nơi khác
và không biết SaiGon đang hấp hối. Cho nên đến ngày 29.4.75 Hưng rất
ngỡ ngàng khi những sĩ quan cao cấp không quân hải quân lần lượt đào
ngũ bỏ chạy. Là một con chiên có thâm thù với CS, Hưng toan tính tập
họp tàn quân để cố thủ nhưng quân lính đã tan hàng. Thất vọng, quẫn trí
và lo sợ sẽ bị cách mạng trừng phạt Hưng đã tự tử tại tư dinh.
Nguyễn Khoa Nam:
Nguyễn Khoa Nam là Thiếu Tướng tư lệnh quân đoàn 4 và vùng 4 chiến thuật.
Sau khi nghe tin Hưng đã tự tử Nguyễn Khoa Nam cũng tự tử.
Cả Nguyễn Khoa Nam và Lê Văn Hưng đều tự tử bằng súng ngày 30.4.1975.
Sự tấn công vũ bão của quân giải phóng khiến chính quyền Sai Gon náo
loạn nhưng miền Tây vẫn yên tĩnh. Đã có lúc nhiều chính khách đã có ý
chọn Cần Thơ làm thủ phủ để cố thủ giữ vùng 4 chiến thuật. Nhưng Sai
gon sụp đổ và quân đội VNCH tan rã quá nhanh làm cho những tướng lãnh
dù có ý định chống lại cũng không thể làm gì được. Đó là số phận của
Lê Văn Hưng và Nguyễn Khoa Nam. Việc tự tử của các tướng Hưng và Nam
hệ quả của sự bế tắc hoảng loạn và lo sợ.
Hồ Ngọc Cẩn:
Hồ Ngọc Cẩn là Đại Tá tỉnh trưởng tỉnh Chương Thiện. Tỉnh Chương Thiện
được lập ra từ thời Ngô Đình Diệm nhằm bảo vệ Cần Thơ và vùng 4 chiến
thuật đồng thời kiểm soát cửa ngõ U Minh. Sau khi hiệp định Paris ký
kết Chương Thiện là điểm nóng nhất của vùng 4 chiến thuật bởi kế hoạch
giành dân chiếm đất, tràn ngập lãnh thổ của Nguyễn Văn Thiệu. Ngay sau
khi Hiệp định Paris bắt đầu có hiệu lực (28/1/1973) Nguyễn Văn Thiệu
tuyên bố: “Không thi hành Hiệp định Paris – không hòa bình – chống
hòa hợp với cộng sản.” Thiệu ra lệnh cho quân đội tiếp tục đánh
tới, lấn đất giành dân cắm cờ cùng khắp – tràn ngập lãnh thổ. “Nếu
Việt cộng dùng súng lục thì Quốc gia trả lời bằng súng cối, súng đại
bác“.
Ngày 2/2/1973, Bộ Tư lệnh vùng 4 chiến thuật và Quân khu 4 triệu tập
các sĩ quan chủ chốt và chính quyền các cấp phổ biến ý kiến Nguyễn Văn
Thiệu về Hiệp định Paris và tuyên bố:
“Trên hòa bình – dưới chiến tranh, xử bắn người nào hoan hô hòa
bình, xử bắn lính trốn, bỏ tù những gia đình binh sĩ có con em bỏ trốn,
buộc nhà dân phải treo cờ quốc gia trước nhà, trên ghe xuồng, sơn cờ
trên mái nhà, rồi mời ủy ban quốc tế đến xem và xác nhận cho vùng kiểm
soát của VNCH. “
Hồ Ngọc Cẩn đóng vai trò rất lớn trong việc bình định, giành dân lấn
đất của Nguyễn Văn Thiệu và do đó gây ra rất nhiều nợ máu. Ngày 30.4.75
trong khi mọi nơi đã buông súng, Cẩn không lường hết được tình hình và
sức lực mà vẫn ra lệnh chống trả. Kết cục là Cẩn bị bắt sống và bị xử
bắn tại sân vận động Cần Thơ.
Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn bị xử bắn tại sân vận động Cần Thơ tháng 8/1975
Ảnh: http://dantocvietnam.com/?p=35062
Cái chết của Cẩn là một sự đền tội. Các sĩ quan khác cao cấp hơn Cẩn
rất nhiều nhưng vẫn không ai lĩnh án như Cẩn, điều này cho thấy Cẩn đã
gây quá nhiều tội ác. Quân và dân vùng Chương Thiện không ai không biết
đến tội ác của viên tỉnh trưởng khét tiếng này, có kế hoạch trừ khử Cẩn
từ lâu nhưng không thành công phải chờ đến trận đánh cuối cùng.
Cái chết của Cẩn được biến hóa thành anh hùng vị quốc vong thân của
cờ vàng và được phát tán rộng rãi bởi tấm hình Cẩn bị xử bắn. Dưới đây
là tấm tình được sao chép và sửa chữa lại từ bộ phim “Cọp
Rằn Chương Thiện” sản xuất ở hải ngoại do Trần Hùng đóng vai Hồ Ngọc Cẩn và Mỹ Huyền đóng
vai du kích Việt Cộng
Tấm hình Cẩn bị xử bắn được phát tán rộng rãi trong cộng đồng cờ vàng
nhưng không bao giờ ghi xuất xứ khiến nó trở thành một hình ảnh thực
trong suy nghĩ của cộng đồng cờ vàng. Hơn nữa họ còn gắn vào mồm Hồ Ngọc
cẩn những câu nói đầy khí khái cờ vàng làm cho tên tuổi của Cẩn trở thành
anh hùng của VNCH.
“Nếu tôi thắng trong cuộc chiến, tôi sẽ không kết án
các anh như các anh kết án tôi. Tôi cũng không hạ nhục các anh như
các anh bôi lọ tôi. Tôi cũng không hỏi các anh câu mà các anh hỏi tôi.
Tôi chiến đấu cho tự do của người dân. Tôi có công mà không có tội.
Các Anh Không ai có quyền kết tội tôi. Lịch sử sẽ phê phán đoán các
anh là giặc đỏ hay tôi là ngụy. Các anh muốn giết tôi, cứ giết đi.
Không cần phải bịt mắt và hô to” Đả đảo cộng sản. Việt Nam Cộng Hòa
muôn năm”
Nhìn tấm hình anh cán binh CS cấm súng chĩa vào đầu Hồ Ngọc Cẩn nếu
tinh ý một chút thôi cũng có thể nhận ra đây không phải cảnh ở sân vận
động nơi Cẩn thi hành án. Anh cán binh CS quấn khăn rằn, đầu chải chuốt
bóng mượt lại cầm cây colt 45 của VNCH để xử bắn là điều không thực tế
và rất khôi hài.
Tấm hình thứ hai là hình màu được chụp góc thấp, chụp
cận cảnh không thể là khoảnh khắc thời sự và cũng không thể có được vì
năm 1975 chưa có phim màu ở VN. Không có ai có thể đến gần cầm máy chụp
ở góc và cự li ấy trong lúc đang hành quyết.
Moi những tướng lãnh tự tử ra rồi tô vẽ tôn làm anh hùng, thậm chí còn
làm giả những tấm hình để gây xúc động, dân cờ vàng muốn cho mọi người
thấy rằng cờ vàng cũng có lý tưởng như ai, cờ vàng cũng có người coi
thường cái chết dám hy sinh cho cờ vàng.
Một “quốc gia” mà còn tiền thì đánh hết tiền thì chạy, một chính quyền
mà Mỹ muốn chết là phải chết, Một chế độ mà tổng thống của nó có thể
bị trừ khử bất cứ lúc nào nếu không làm hài lòng người Mỹ. Một quân đội
mà chức tỉnh trưởng có thể mua được từ một người
đàn bà, như thế mà dân
cờ vàng cứ lấy đó làm khuôn mẫu để chiêu dụ người dân và rao giảng về
tự do dân chủ mãi cho đến tận hôm nay.
Nếu muốn sử dụng từ “bức tử” cho nó đúng với thực tế thì phải nói rằng
sức mạnh được hun đúc từ lòng yêu nước và khát khao độc lập của dân tộc
ta đã bức tử cái chế độ nô lệ cờ vàng. Chính sức mạnh này đã buộc đế
quốc Mỹ phải tháo chạy theo đúng nghĩa, giành lại nền độc lập cho đất
nước, thống nhất được tổ quốc, nối liền bờ cõi VN, non sông của tổ tiên
để lại mà dân cờ vàng luôn mong muốn nó chia cắt mãi mãi...
Các bài cùng tác giả
▪
Khi Kẻ Nô Lệ Dạy Ta Yêu Nước -
Xích Lô Việt
▪
Nói Láo: Đặc Sản Của Băng Nhóm Chống Cộng Cờ Vàng -
Xích Lô Việt
▪
Giấc Mơ Cờ Vàng: Ảo Và Thực -
Xích Lô Việt
▪
Khi Con Chiên Cờ Vàng Đòi “Đối Thoại” -
Xích Lô Việt
▪
Hậu Quả Tâm Lý Chiến Và Bệnh Tự Kỷ Ám Thị Của Các Anh Chống Cộng Cờ Vàng -
Xích Lô Việt
▪
Cờ Vàng Mách Bu -
Xích Lô Việt
▪
VỠ MỘNG -
Xích Lô Việt
▪
Tư Sản Ba Tàu Tự Sự -
Xích Lô Việt
▪
Đầu Bếp Cờ Vàng Và Những Món “Hận” -
Xích Lô Việt
▪
Ai Bức Tử Cờ Vàng? -
Xích Lô Việt
▪
Mách Nước Cho Cờ Vàng -
Xích Lô Việt
▪
Tự Sự Của Con Chiên Cờ Vàng -
Xích Lô Việt
▪
“Quốc Hận” – Làm Sao Cho Bu Hiểu -
Xích Lô Việt
▪
Phản Hồi Bài “Quốc Hận” – Làm Sao Cho Bu Hiểu của Xích Lô Việt -
Công Chúng
▪ ▪