Lại Chuyện Bất Đắc Dĩ về Nguyễn Văn Lục

Lại Chuyện Bất Đắc Dĩ về
Nguyễn Văn Lục: Một Trí Thức Không Biết Ngượng

Trần Chung Ngọc

http://sachhiem.net/TCN/TCNdt/TCNdt001.php

19 tháng 10, 2007

 

 

Vừa viết xong bài sửa lưng ông anh Nguyễn Văn Trung về cái tội viết bậy về lịch sử và Phật Giáo, chưa kịp nghỉ xả hơi, thì lại đọc phải bài “Hồ Sơ Báo “Công Giáo Và Dân Tộc” (I)” của ông em Nguyễn Văn Lục trên Đàn Chim Việt, rồi sau đó được đưa lên “Tiếng Nói Giáo Dân”.  Đàn Chim Việt có vẻ như là một diễn đàn điện tử có nhiều người đọc và góp ý kiến, nhưng thành phần, trình độ tác giả và độc giả ra sao thì thật là “bất khả thuyết”.  “Tiếng Nói Giáo Dân” là trang nhà Công Giáo chuyên nghề “Chống Chộng Cho Chúa”, vẫn tiếp tục đăng hình ông Nguyễn Văn Lý bị bịt miệng để khích động giáo dân, chứ quần chúng thì đã biết rõ về những thái độ hung hăng côn đồ và những lời lẽ ít giáo dục của ông “Linh mục” Lý trước Tòa, nhân danh tự do, dân chủ, nhân quyền v…v…, những thứ không hề có trong cấu trúc quyền lực của Vatican.  Chẳng biết vì sao mà hai anh em ông Trung, Lục đầu óc trở thành kém minh mẫn, nếu đã từng minh mẫn, vì vậy nhiều khi viết mà chẳng hiểu mình viết cái gì.  Hầu như tất cả những người nghiện đạo nặng đều như vậy cả, vì theo Mục sư Ernie Bringas thì họ đều có một khuyết tật trong đầu óc, nói rõ hơn là một điểm mù tôn giáo (A religious blind spot).

   Thực ra sau bài “Một Trí Thức Không Biết Ngượng”, tôi chẳng muốn để ý gì đến ông Nguyễn Văn Lục nữa.  Nhưng đầu đề bài “Hồ Sơ Báo “Công Giáo Và Dân Tộc” của Nguyễn Văn Lục đã làm cho tôi tò mò muốn biết ông Lục nghĩ thế nào về “Công Giáo” và “Dân Tộc”, vì tôi rất quan tâm đến “Công Giáo” và “Dân Tộc”.  Đọc xong tôi biết là tôi đã nghĩ lầm, vì ông Lục không viết về “Công Giáo” và “Dân Tộc” mà viết để tố khổ báo “Công Giáo Và Dân Tộc” của một số đồng đạo mà ông cho là thiên Cộng thay vì phải thiên “đức thánh cha”..  Tuy nghĩ lầm nhưng thấy ông Lục viết quá tệ nên tôi, một người ngoại đạo, bất đắc dĩ lại phải lên tiếng phê bình, vì trong bài viết của ông Lục có những điểm cần phải soi sáng, không nên để cho độc giả bị đánh hỏa mù và như một số độc giả đã lên tiếng khen nhắng lên là ông Lục viết hay, và chống Cộng rất khá, trong khi thực sự thì ông Lục viết rất dở, và chống Cộng với một đầu óc thiếu oxy trong đó.  Chứng minh?.

   Mở đầu, ông Lục viết:

    Linh Mục Chân Tín từ trong nước đã gửi một thư phản đối Hiệp Hội Báo Chí Thiên Chúa Giáo Thế Giới (International Catholic Union of the Press, UCIP) đã tặng huy chương vàng cho báo “Công Giáo và Dân Tộc” và được anh Nguyễn Hữu Tấn Đức phổ biến ra hải ngoại.

    Sự tò mò của tôi là tìm hiểu xem Tây nó biết gì về báo chí Việt Nam. Họ có biết đọc chữ Việt đâu để đánh giá được một tờ báo.

   Hãy bỏ qua Linh mục Chân Tín lấy tư cách gì mà phản đối quyết định của Hiệp Hội Báo Chí Thiên Chúa Giáo Thế Giới, nhưng tôi không thể tưởng tượng là ông Nguyễn Văn Lục, cứ tạm cho là một trí thức Công Giáo đi, lại có thể viết lên một câu buồn cười và ngớ ngẩn như vậy.  Để tôi hỏi lại ông Lục một câu nhé:  Thế có bao giờ ông tò mò tìm hiểu xem Giáo Hoàng người Ba Lan John Paul II nó biết gì về Việt Nam, có biết đọc chữ Việt đâu, và có biết gì về 117 tội đồ của nước Việt Nam thời xa xưa  không mà lại đánh giá và phong thánh cho họ?  Trả lời được câu hỏi này là ông đã trả lời được sự tò mò của ông về Hiệp Hội Báo Chí Thiên Chúa Giáo Thế Giới xem Tây nó biết gì về báo chí Việt Nam..  Hơn nữa, việc phong thánh là vấn đề dính tới lịch sử và chủ quyền của Việt Nam thực sự chứ chẳng phải là chuyện tào lao thông thường của Tòa Thánh [sic] Vatican.  Bởi vậy, Hồng Y Silvio Oddi đã phải lên tiếng chê trách Vatican chẳng qua chỉ là một cái “Xưởng chế tạo Thánh” (A Saint Factory).  Còn nhớ, Vatican dự định phong thánh cho hai tội đồ đầy tội lỗi của Trung Quốc, Trung Quốc phản đối và Vatican phải lên tiếng chính thức xin lỗi.  Tại sao Vatican không xin lỗi Việt Nam về vụ phong thánh cũng như về sự truyền đạo bậy bạ vào Việt Nam của Alexandre de Rhodes, Béhaine, Gauthier, Puginier v..v…?  Vì Việt Nam là một nước nhỏ trong đó có tới 7% giáo dân tuyệt đối tuân lệnh Vatican, không như Trung Quốc, một nước lớn, và chỉ có nhiều nhất là 2 phần ngàn giáo dân và không được phép làm nô lệ chính thức của Vatican, chỉ có thể làm nô lệ chui mà thôi..

   Mục đích của ông Lục viết bài này là để tố khổ “Tứ nhân bang” [tiếng Việt gọi là “Chúng nó 4 thằng” và tiếng Mỹ là “Gang of Four”] thân Cộng của Thiên Chúa Giáo Việt Nam: Trương Bá Cần (Anagram của Trần Bá Cường), Vương Đình Bích, Phan Khắc Từ, và Huỳnh Công Minh, làm như thân Cộng là một cái tội đối với Chúa, thực ra là tội đối với Vatican theo tâm cảnh của những nô lệ tâm linh, còn thân và tuyệt đối tuân phục ngoại bang Vatican thì không phải là cái tội đối với Việt Nam. Nhưng chuyện nội bộ Công Giáo của các ông tôi chẳng muốn dính vào, tôi chỉ muốn phê bình những điều bất cập về kiến thức và thủ đoạn lắt léo trong bài của ông Lục thôi.

   Tôi có cảm tưởng là ông Nguyễn Văn Lục không có mấy sự lương thiện trí thức, cố tình lắt léo bẻ queo vấn đề, dù sao thì cũng không xứng đáng là một bậc trí thức, có gọi là trí thức thì cũng chỉ là trí thức dỏm.  Chứng minh?

   Ông Lục viết:

   Chúng tôi xin trích dẫn ở đây lá thư của cấp lãnh đạo Cộng sản ở Quảng Ngãi viết cho một Linh mục để lôi kéo theo Cộng sản, trong đó nêu tên Nguyễn Đình Thi như một mẫu người đi theo họ.

Trong cuộc chiến này đã có nhiều Linh mục như Linh mục Nguyễn Đình Thi v.v... và những người Thiên Chúa Giáo yêu hòa bình đã thấy rõ bọn Mỹ Thiệu, đã hưởng ứng và góp phần vào nhiệm vụ chống Mỹ cứu nước. Bọn đế quốc và một số tay sai phản động đội lốt tôn giáo tuyên truyền nói xấu cách mạng, nói cách mạng là diệt đạo, thực tế điều này đã chứng minh qua lời phát biểu của Linh mục Nguyễn Đình Thi, đại diện cho những người Thiên Chúa Giáo yêu nước đã họp tại Pháp... Ký tên Hoàng Nguyên, thư đề ngày 15/05/1972.

    Và ông Nguyễn Văn Lục đã phán một câu: “Ngoài Nguyễn Đình Thi thì tất cả người Thiên Chúa Giáo trongNam chắc là tay sai phản động đội lốt tôn giáo cả.”

   Ơ hay nhỉ, người ta đã viết rõ là có nhiều Linh mục như Linh mục Nguyễn Đình Thi v.v... [nghĩa là ngoài Linh mục Nguyễn Đình Thi còn có nhiều Linh mục khác như Nguyễn Đình Thi] và một số tay sai phản động đội lốt tôn giáo [nghĩa là chỉ có một số tay sai phản động đội lốt tôn giáo] nhưng ông Lục lại bẻ queo vấn đề và nói móc một câu có ý chụp mũ: Ngoài Nguyễn Đình Thi thì tất cả người Thiên Chúa Giáo trong Nam chắc là tay sai phản động đội lốt tôn giáo cả. Rõ ràng đây là thủ đoạn xuyên tạc lắt léo cố hữu của ông Lục.  Sự lương thiện trí thức ông để đâu vậy.  Rất có thể trong người ông có một loại “gen” đặc biệt của đa số trí thức Ca-Tô Giáo, mà một khoa học gia đã gọi là “God’s gen”, tuy rằng chẳng có ai thực sự biết God là cái gì, khoan nói đến chuyện “God’s gen”..  Thật là tội nghiệp.  Các ông quên rằng thời đại này là 2007, và các ông viết trên những diễn đàn thông tin điện tử có rất nhiều người đọc, và không phải là cứ chống Cộng là muốn viết gì thì viết, ai cũng phải cúi đầu tán thưởng, khâm phục.  Lớp trẻ ngày nay, và lớp già như tôi, không phải là giáo dân, không ngu và không có một điểm mù tôn giáo trong đầu như ông tưởng đâu.

   Chúng ta hãy đọc tiếp ông Lục:

   Từ lúc tờ báo [Công Giáo và Dân Tộc] mới xuất hiện tháng 7 năm 1975, dân Thiên Chúa Giáo đã gián tiếp tẩy chay. Chỉ thấy cái nhan đề tờ báo có cái mùi khó ngửi và có cái gì gian trá trong đó. Dân tộc ở chỗ nào? Công Giáo và Cộng sản thì đúng hơn.

   Ít ra, viết lên câu này, ông Lục đáng được thưởng huy chương vàng về viết mà không nghĩ rằng mình đã thực sự viết cái gì.  Thật vậy, cái câu: Chỉ thấy cái nhan đề tờ báo [Công Giáo và Dân Tộc] có cái mùi khó ngửi và có cái gì gian trá trong đó. Dân tộc ở chỗ nào?, mục đích là để phê bình tờ báo “Công Giáo và Dân Tộc”,  nhưng thực ra lại mô tả rất chính xác bản chất của Công Giáo.  Chứng minh?

   Đúng vậy, “Công Giáo Việt Nam” mà đi kèm với “Dân Tộc Việt Nam” thì bao giờ cũng có cái mùi khó ngửi và có cái gì gian trá trong đó.  Tại sao?  Vì bản chất của Công Giáo là phi Dân Tộc.  Điều này đã được chứng minh trong lịch sử thế giới nói chung, Việt Nam nói riêng.  Cũng vì vậy mà ở Việt Nam, Linh mục Trần Lục đã dẫn 5000 giáo dân đi tiếp tay với thực dân Pháp, nước mang đạo Thiên Chúa đến Việt Nam, để hạ chiến khu kháng chiến Ba Đình; Linh mục Hoàng Quỳnh đã dẫn giáo dân vác gậy gộc làm loạn ở đường phố Saigon và hô lớn: “Thà mất nước không thà mất Chúa”.  Và chắc ông Lục cũng còn nhớ, nếu đã đọc, nhà trí thức Công Giáo Lý Chánh Trung đã viết trong cuốn Tôn Giáo Và Dân Tộc, trang 61:

   Chịu phép rửa tội [mọi tín đồ Công Giáo Việt Nam chắc chắn là đã chịu phép rửa tội] không chỉ là được “tái sinh” [nghĩa là cái thân xác sinh ra bởi bố mẹ coi như đã chết rồi nếu chưa rửa tội],  trở thành một con người mới theo nghĩa đạo đức cá nhân [đạo đức của một số không nhỏ “đức Thánh Cha” trong lịch sử Công Giáo, giết nhau như ngóe, loạn luân thả dàn v..v.., hay như hàng ngàn Linh mục cưỡng bức tình dục con nít và nữ tín đồ],  mà còn là gia nhập một dân tộc, mang một quốc tịch mới, trở thành công dân của “đô thị Thiên Chúa” theo lời thánh Augustin.

   Cái mùi khó ngửi chính là ở chỗ này.  Từ bỏ thân xác cũ do bố mẹ sinh ra để tái sinh trong phép rửa tội của người Do Thái, và trở thành công dân của một dân tộc khác, mang một quốc tịch mới, lẽ dĩ nhiên là phải trung thành với “đô thị Thiên Chúa” của mình, nhưng kỳ lạ thay, không về “đô thị Thiên Chúa” mà sống, mà lại vẫn cứ sống trên đất nước Việt Nam, hưởng những tiện ích của Việt Nam, ăn cơm gạo của Việt Nam v...v…  Đó chính là “ăn cơm quốc gia, thờ ma Thiên Chúa”.  Ma Thiên Chúa ở đây nên hiểu là Holy Ghost trong “tam vị nhất thể” của Công Giáo La Mã.  Mặt khác “Đô Thị Thiên Chúa” (The City of God) của Augustine được viết trong thế kỷ thứ 5, ngày nay đã trở thành lạc hậu, vô nghĩa trong nền học thuật hiện đại về Ki Tô Giáo và God, nhưng vẫn còn hấp dẫn đối với số người có đầu mà không có óc, mơ tưởng một Jerusalem mới (New Jerusalem) ở đó Thiên Chúa ngự trị và ban cho thần dân tràn đầy sữa và mật, hoặc mơ tưởng một thiên đàng không có ở trên các tầng mây như Giáo Hoàng John Paul II đã khẳng định..

   Giáo sư Sử học Nguyễn Mạnh Quang cũng đã vạch ra bản chất phi dân tộc của Công Giáo trong cuốn Thực Chất Của Giáo Hội La Mã, Quyển I, trong một đoạn như sau, trang 54:

 …Tất cả người Việt mang quốc tịch Vatican (theo đạo Gia Tô) ngay từ trong trứng nước đã được nhồi sọ ghi tâm khắc cốt giáo điều “Đức Giáo Hoàng (tức là hoàng đế của đế quốc Vatican) ở La Mã (Rome) mới là vua tối cao duy nhất của họ, họ chỉ tuân phục quyền lực của Tòa Thánh (chính quyền của đế quốc) Vatican” [Nguyễn Xuân Thọ, Bước Mở Đầu Của Sự Thiết Lập Hệ Thống Thuộc Địa Pháp Ở Việt Nam (1858-1897)].  Bởi thế cho nên chúng ta không ngạc nhiên khi thấy ông Linh mục Hoàng Quỳnh hô hào giáo dân “Thà mất nước, chứ không thà mất Chúa” để chiến đấu cho quyền lợi của đế quốc Vatican cho đến hơi thở cuối cùng, và Linh mục Trịnh Văn Phát đã thành thực nói cho chúng ta biết rằng: “Giúp quê hương không phải là bổn phận trực tiếp của tôi, tôi không có tự do chọn lựa, tôi được huấn luyện là để phục vụ cho nhu cầu của Giáo hội. [Trịnh Văn Phát, Cảm Nghĩ Một Chuyến Đi]

   Sự thật lịch sử cũng cho chúng ta thấy rằng tất cả các ông Trần Lục, Trần Bá Lộc, Huyện Sĩ, Lê Hoan, Nguyễn Trường Tộ, Trương Vĩnh Ký, Cố Ân, Linh mục Mai Ngọc Khuê, Linh mục Nguyễn Lạc Hóa, Linh mục Trần Đình Vận, Giám mục Phạm Ngọc Chi, Hồ Ngọc Cẩn, Ngô Đình Khả, Ngô Đình Khôi, Ngô Đình Nhu, Ngô Đình Cẩn, và tất cả những người Việt Nam mang quốc tịch Vatican suy tôn ông Ngô Đình Diệm lên hàng chí sĩ yêu nước (Vatican) đều là những người làm việc để phục vụ cho quyền lợi tối thượng của đế quốc Vatican đúng như họ đã được dạy dỗ từ khi mới chào đời hay khi mới nhập tịch Vatican.

   Do đó, mỗi khi chúng ta thấy Công Giáo nói gì về “Công Giáo và Dân Tộc” thì bao giờ cũng ngửi thấy cái mùi gian trá trong đó, chừng nào mà Công Giáo Việt Nam chưa thoát khỏi cái vòng kim cô của Vatican đội lên đầu.  Nếu đã không có cái gì có thể gọi là “Công Giáo và Dân Tộc” [trừ phi dân tộc đây là dân tộc của vatican] thì cũng chẳng có cái gi có thể gọi là “Công Giáo và Cộng Sản” như ông Lục viết.  Đọc Tôn Giáo và Dân Tộc của Lý Chánh Trung, chúng ta thấy tác giả đã bị nhồi sọ khá kỹ về những giáo điều mà ngày nay giới học giả cho là bịp bợm của Công Giáo.  Tác giả đã tận dụng cuốn Dương Từ Hà Mậu của Nguyễn Đình Chiểu, đã được lược bỏ những đoạn nói về Thiên Chúa Giáo, chỉ giữ lại phần đả phá Phật Giáo để dạy sinh viên trong Đại Học Văn Khoa của Việt Nam Cộng Hòa, nhưng phân tích của tác giả về Nguyễn Đình Chiểu hoàn toàn sai lạc, vì chính Nguyễn Đình Chiểu cũng nhìn Phật Giáo hoàn toàn sai lạc. Theo Lý Chánh Trung, Nguyễn Đình Chiểu, trong thời đại đó, không chấp nhận tôn giáo xuất thế và chỉ trích Phật Giáo.  Nhưng Nguyễn Đình Chiểu không biết đến lịch sử chống ngoại xâm của Phật Giáo trong các thời đại Lý Trần và căn bản của Phật Giáo là “Phật Pháp bất ly thế gian pháp”, và trong thời Pháp thuộc, những phong trào kháng chiến như Văn Thân, Cần Vương v..v.. hầu hết cũng là giới Phật Giáo.  Chỉ có Công Giáo là đứng ngoài lề những cuộc tranh đấu này, vì còn bận làm tay sai phục vụ cho Pháp. Và trong phần trích dẫn của Lý Chánh Trung ở trên, chúng ta thấy rõ: công dân của “đô thị Thiên Chúa” thì bất khả tương hợp (incompatible) với “công dân của nước Việt Nam.”  Nhưng bài này không phải là để phê bình Lý Chánh Trung.

   Chúng ta hãy đọc tiếp ông Nguyễn Văn Lục tố đồng đạo:

    Trước khi đề cập đến tứ nhân bang, chúng tôi cũng xin nêu ra một trường hợp khá đặc biệt là ông Nguyễn Nghị, trong Ủy Ban Đoàn Kết Thiên Chúa Giáo. Ông này có viết một tập sách mỏng vào năm 1992, dầy độ 20 trang có tựa đề là Lịch Sử Đạo Công Giáo tại VN. Tài liệu này nịnh đảng rồi bôi xấu đạo Thiên Chúa đến độ ông Lý Chánh Trung, đại biểu quốc hội, là người được giao cho duyệt đã tức điên lên và phê: “Nên thêm vào tên sách Lịch Sử Những Tội Lỗi Của Đạo Công Giáo”. Ông Lý Chánh Trung ghi tiếp:

“Bài này là một tài liệu chính trị chứ không phải một bài nghiên cứu sử học, nếu viết để đăng trên một tờ báo chính trị thì là quyền của tác giả và của tờ báo. Nhưng không được công bố như một cuốn sách về lịch sử VN, như vậy là tội cho lịch sử, cho Giáo Hội Công Giáo và cho cả nước VN.”

  

Ông Lý Chánh Trung đã phê bình bậy, nhưng ông Lục không biết là bậy, nên đã mang câu này ra mà trích dẫn.  Thứ nhất, ông Nguyễn Nghị viết về Lịch Sử Đạo Công Giáo tại VN chứ không phải là viết về lịch sử Việt Nam, cho nên chẳng làm gì có chuyện “tội cho lịch sử” hay “tội cho cả nước Việt Nam” mà ông Lý Chánh Trung cấm không được công bố như một cuốn sách về Lịch sử Việt Nam..  20 trang sách không thể viết về lịch sử Việt Nam.  Ông Lý Chánh Trung viết như trên làm như Lịch Sử Đạo Công Giáo tại VN chính là lịch sử Việt Nam.  Thứ nhì, ông Lục không cho độc giả biết là ông Nguyễn Nghị đã bôi xấu đạo Thiên Chúa như thế nào, có thật là bôi xấu hay không hay đó chỉ là những sự thật về đạo Thiên Chúa.  Tôi không có tập sách của ông Nguyễn Nghị nên không biết ông ta viết những gì, nhưng tôi biết chắc là chỉ có 20 trang thì ông ta đã viết thiếu sót rất nhiều về cái đạo Thiên Chúa của ông Lục.  Phần thiếu sót này đã được ông Lý Chánh Trung đề nghị là phải Nên thêm vào tên sách Lịch Sử Những Tội Lỗi Của Đạo Công Giáo” [Ý của ông Lý Chánh Trung ở đây là phê bình châm biếm, cho rằng ông Nghị đã viết bịa để bôi xấu Công Giáo, chứ Đạo Công Giáo của ông Lý Chánh Trung đẹp lắm, đâu có xấu xa gì, ở Việt Nam cũng như trên thế giới].  Nhưng vấn đề đặt ra là Công Giáo có những tội lỗi, tội ác đúng hơn là tội lỗi, ở trên thế giới và ở Việt Nam, hay không.  Câu trả lời ngắn là:  Ngày 12 tháng 3 năm 2000, tại “thánh đường” Phê-rô ở Vatican, Giáo hoàng John Paul II cùng với 5 hồng y và 2 tổng giám mục, trong đó có Tổng Giám Mục Nguyễn Văn Thuận khi chưa lên chức Hồng Y, đã phải công khai  xưng thú cùng thế giới “7 núi tội ác của Công Giáo” đối với nhân loại.  Ông Lý Chánh Trung không biết đến điều này thì đã đành, vì việc Vatican xưng thú 7 núi tội ác đối với nhân loại chưa xảy ra, nhưng chẳng lẽ một bậc trí thức Công Giáo như Nguyễn Văn Lục cũng lại không biết đến điều này, dù thông tin về vụ này đã loan truyền khắp thế giới?  Như vậy, nếu có trách ông Nguyễn Nghị thì nên trách ông ta là viết thiếu, thiếu rất nhiều, chứ không phải là viết sai để “bôi xấu đạo Thiên Chúa”.  Nếu muốn thực sư bôi xấu Công Giáo, nghĩa là viết ra những sự thực về Công Giáo, thì tôi nghĩ ông Nghị phải viết một cuốn sách ít ra là 2000 trang chứ không phải chỉ có 20 trang. Tôi có hỏi Giáo sư Nguyễn Mạnh Quang là cần bao nhiêu trang để viết ra những sự thực về Công Giáo.  Giáo sư trả lời: Ít ra là 4000 (4 ngàn) trang.  Có lẽ chỉ có Giáo sư Quang mới đủ sức viết như vậy.

   Sau đây là một đoạn của ông Nguyễn Văn Lục mang cái đầu óc nghiện đạo nặng của mình ra để phê bình mấy con chiên Việt Nam lạc đàn Vatican, thật ra là trở về với đàn của tổ tiên, ông bà của chính  mình:


   Trong cái đám trí thức đó, còn lại tứ nhân bang, đã làm mưa, làm gió trong suốt 26 năm, trong và ngoài, nhất là trong nội bộ Thiên Chúa Giáo trên một số quyết định cũng như thư chung của Tổng Giám mục Bình. Có thể nói một phần dè dặt, Tổng Giám mục Bình đã bị vây quanh khi họ nắm chức vụ trong Ủy Ban Đoàn Kết Thiên Chúa Giáo và trong tờ Công Giáo và Dân Tộc.

   Nay xin được có đôi hàng về họ. Xin kể tên bốn người này: Trần Bá Cường, Vương Đình Bích, Phan Khắc Từ và Huỳnh Công Minh. Chúng tôi xin dùng lối tiếp cận họ với những đàn anh của họ theo Cộng Sản thời điểm 1945-1954, mặc dù hoàn cảnh xã hội chính trị có khác nhau, nhưng cách dấn thân của mỗi bên là điểm then chốt để phân biệt họ ai lý tưởng, ai gian dối.

Lấy ba người là ông Phạm Xuân Kỷ, Phạm Bá Trực, ông Võ Thành Trinh. Có muốn lấy thêm cũng khó có hơn. Họ theo từ đầu, theo Cộng sản từ khi trước 1945, lúc tương lai Cộng Sản còn mờ mịt, lúc phải hy sinh tất cả, ngay cả cái mạng sống của mình. Theo thời đó đồng nghĩa với từ bỏ đạo, không phải từ bỏ mà bị loại trừ ra khỏi hàng ngũ người Thiên Chúa Giáo, bị rút phép thông công, theo tinh thần thông tư của Hội Đồng Giám Mục năm 1951. Theo như thế là mất tất cả, được gì thì chưa biết. Phải hiểu cái não trạng người Thiên Chúa Giáo thời đó cho thấy sự chọn lựa của họ là can đảm, là dứt khoát, không có đường về. Đã hẳn từ đó phải có một niềm tin, một lý tưởng, trên cả lý tưởng đạo của họ.

  Ông Lục viết thật ngớ ngẩn, làm như hàng ngũ người Thiên Chúa Giáo là một cái gì cao quý lắm, bị khai trừ thì tiếc hùi hụi, không biết rằng ngày nay có cả triệu người đủ các cấp trong Công Giáo đã tự động từ bỏ hàng ngũ người Thiên Chúa Giáo của Công Giáo mà chẳng ke (care) đến chuyện khai trừ với chẳng khai trừ, hay rút phép thông công.  Mà thật ra thì, Thông tư của Hội Đồng Giám Mục chẳng qua chỉ là cúp cúp theo một sắc lệnh của Giáo hoàng Pius XII ban hành ngày 1 tháng 7 năm 1949, dọa “rút phép thông công” bất cứ người nào cộng tác với Cộng sản, tuyên truyền cho Cộng Sản, đọc sách báo Cộng Sản v..v..  Tinh thần nô lệ của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam là ở chỗ này, và giáo dân nô lệ “bề trên” cũng lại cúp cúp theo lệnh của các “bề trên nô lệ”, một lần nữa lại đưa Công Giáo Việt Nam trở lại tình trạng theo Pháp phản bội dân tộc trong khi nền độc lập của Việt Nam là cơ hội bằng vàng để gỡ ra khỏi đầu cái vòng kim cô của Vatican và trở về với dân tộc.. Thật tội nghiệp.  Cả nước Ba Lan Công Giáo của Giáo Hoàng John Paul II theo Cộng Sản, 1/3 tổng số Linh mục làm mật vụ cho Cộng Sản, nhưng chẳng có ai bị khai trừ hay bị rút phép thông công cả. Mà rút phép thông công là cái quái gì?  Ngay từ năm 1967, Linh mục James Kavanaugh đã viết trong cuốn Một Linh Mục Hiện Đại Nhìn Vào Cái Giáo Hội Đã Lỗi Thời Của Mình (A Modern Priest Looks At His Outdated Church):

   Tôi thấy khó mà có thể tin được là trong thời đại kỹ thuật không gian này mà một đoàn thể tôn giáo (Công Giáo của anh em ông Lục) lại có thể quá lỗi thời để tin rằng một hình phạt thuộc loại huyền thoại như vậy vẫn còn có ý nghĩa gì đối với con người.

...Rút phép thông công,  trong nhiều thế kỷ, đã là vai trò của giới quyền lực đóng vai Thượng  đế .  Đó là sự chối bỏ sự tự do suy tư của con người một cách vô nhân đạo và phi-Ki-tô.  Nhưng nhất là, nó đã là nỗ lực điên cuồng của một quyền lực, vì quá lo sợ mất đi quyền lực của mình, nên phải kiểm soát tín đồ thay vì hướng dẫn họ đi tới một tình yêu thương tự do và trưởng thành.

   “Rút phép thông công” toan tính biến sự thực chứng tôn giáo thành một trại huấn luyện quân sự trong đó sĩ quan phụ trách nhào nặn lên những người máy trung thành bằng cách làm chúng ngạt thở bởi giam hãm và sỉ nhục.  Có thể những phương pháp này có nghĩa trong việc huấn luyện con người để chiến đấu ngoài mặt trận.  Những phương pháp này thực là trẻ con và bất lương khi xử lý với sự liên hệ của con người đối với Thượng đế; nhưng thật không thể tin được là chúng vẫn còn tồn tại.

   (I found it hard to believe that in the age of space technology a religious body could be so out of touch as to believe such a mythological penalty could have any meaning left for man.

...Excommunication had for centuries been authority's way of playing God.  It was the inhuman and unchristian denial of man's freedom of conscience.  But most of all it had been a deeply frigtened authority's frantic effort to dominate and control men and woman rather than to direct them toward a free and mature love.  Excommunication attempted to turn the religious experience into a boot camp where the officer in charge aspires to build loyal robots by smothering them with confinement and indignity.  Perhaps such methods might have had meaning in preparing man for combat.  They are only childish and dishonest in dealing with a man or woman's relationship with God, but incredulously they still exist.)

   Như vậy, ông Lục đã mang sự mê tín và sợ hãi phi lý của mình về “rút phép thông công”, tự chối bỏ sự tự do suy tư của con người một cách vô nhân đạo và phi-Ki-tô, để phê bình những người Công Giáo theo Cộng Sản, làm như “bị rút phép thông công, theo tinh thần thông tư của Hội Đồng Giám Mục năm 1951.” là một hình phạt kinh khủng lắm, trong khi bản chất của “rút phép thông công” chỉ là, như Linh mục James Kavanaugh đã viết, một phương pháp hù dọa trẻ con và bất lương của giáo hội để nắm giữ đầu óc tín đồ.  Điều lạ đối với tôi là tới thế kỷ 21 rồi mà ông Lục con viết lên được những điều vô nghĩa, vạch áo cho người xem lưng như vậy.

   Tôi nghĩ như vậy kể cũng đủ về ông Nguyễn Văn Lục, về tư cách, kiến thức và sự mù quáng của ông ấy, có viết thêm cũng chẳng ích gì.  Và tôi nghĩ không cần thiết phải đọc tiếp phần Kết của bài “Hồ Sơ Báo “Công Giáo Và Dân Tộc” (I)” của ông Nguyễn Văn Lục.  Một nhận xét cuối cùng là, ông Nguyễn Văn Lục quả là một trí thức không biết ngượng.  Nếu biết ngượng thì ông đã không viết một bài tào lao như trên.  Bởi vì, nếu ông Lục chịu khó để tâm suy nghĩ một chút thì ông ấy sẽ thấy rằng tất cả những gì ông ấy viết về Cộng Sản đều có thể áp dụng cho Công Giáo, và đó chỉ là một phần rất nhỏ của Công Giáo mà Cộng Sản rập theo khuôn nhưng chưa đến nơi đến chốn.  Và lẽ dĩ nhiên, so với Công Giáo thì Cộng Sản còn yếu kém rất nhiều về cấu trúc quyền lực, về thủ đoạn, chính sách nhồi sọ, tội ác, và về sách lược “ngu dân dễ trị” trên hoàn cầu v.. v… Vài hàng của Linh Mục James Kavanaugh ở trên về “rút phép thông công” cũng đủ cho chúng ta thấy một khía cạnh đặc thù của Công Giáo. Điều hiển nhiên ngày nay là Cộng Sản Việt Nam đã thay đổi rất nhiều, và ngày nay cũng chẳng có ai còn dám nói Cộng sản Việt Nam là tay sai của Nga, Tàu, hay không có tinh thần quốc gia, dân tộc.  Tôi cũng hi vọng một ngày đẹp trời nào đó (un certain beau jour), chúng ta cũng có thể nói như vậy đối với Công Giáo Việt Nam, rằng phải đặt tinh thần quốc gia dân tộc lên trên niềm tin tôn giáo. Ngày đẹp trời đó đã ló dạng ở Âu Châu, dân Âu Châu đã trở về với những giá trị xã hội thế tục (secular) rất thực tế trong đời sống và không còn e sợ thần quyền hay mơ màng đến những điều không tưởng nữa, cho nên Giáo hoàng Benedict XVI đã phải than phiền :  “Âu Châu đang sống như là không hề biết đến Thiên Chúa và cũng chẳng cần đến sự cứu rỗi của Chúa Giê-su”.  Nếu đã không hề biết đến Thiên Chúa và cũng chẳng cần đến sự cứu rỗi của Giê-su thì tất nhiên cũng là không hề biết đến Vatican và cũng chẳng cần đến vai trò “đại diện của Chúa” của Giáo hoàng, vì thực ra Giáo hội Công Giáo bản chất chỉ là một tổ chức rất thế tục với nhiều thành phần chỉ đạo [không phải là tất cả] còn thế tục hơn là thế tục, có đầy những tham sân si và vô đạo đức, vô đạo đức hơn cả người thường.   Nhưng bao giờ sự nở rộ tiến bộ trí thức này lan sang tới Việt Nam thì còn là một ẩn số vĩ đại, một khi mà Việt Nam còn những bậc trí thức Công Giáo như hai anh em họ Nguyễn et al…, và còn tập đoàn Hồng Y, Giám mục, Linh mục v.. v.. hiện nay ở Việt Nam vẫn tiếp tục hoàn toàn lệ thuộc và tuân phục Vatican.

 

 


Các bài đối thoại cùng tác giả


 ▪ “ Sản Phẩm Trí Tuệ” của Nguyễn Anh Tuấn - Trần Chung Ngọc

“Sản Phẩm Trí Tuệ” Mới Của Nguyễn Anh Tuấn Về “Giáo H - Trần Chung Ngọc

“Tự Do Tín Ngưỡng” của Minh Võ - Trần Chung Ngọc

Ai Dám Tấn Công Đạo Chúa ? - Trần Chung Ngọc

Chiến Tranh ... Lại Chuyện Bất Đắc Dĩ - Trần Chung Ngọc

Chu Tất Tiến: Here We Go Again - Trần Chung Ngọc

Chung Quanh Một Cuộc Tranh Luận Hào Hứng - Trần Chung Ngọc

Chuyện “Hòa Đồng Tôn Giáo” - “Cha Chung” là ai? - Trần Chung Ngọc

Chuyện “Hòa Đồng Tôn Giáo” - Các Vấn Nạn Cần Giải Quyết - Trần Chung Ngọc

Chuyện “Hòa Đồng Tôn Giáo” - Căn Bản Đức Tin - Trần Chung Ngọc

Chuyện “Hòa Đồng Tôn Giáo” - Kết Luận - Trần Chung Ngọc

Chuyện “Hòa Đồng Tôn Giáo” - Lợi Ích ? - Trần Chung Ngọc

Comments On John Paul II's Crossing the Threshold of Hope - Trần Chung Ngọc

Eh! Lữ Giang, alias Tú Gàn, Here we go again! - Trần Chung Ngọc

Lại Chuyện Bất Đắc Dĩ về Nguyễn Văn Lục - Trần Chung Ngọc

Lại Chuyện Bất Đắc Dĩ về Tú Gàn - Trần Chung Ngọc

Lại Chuyện Bất Đắc Dĩ Về Tiến Sĩ Nguyễn Học Tập - Trần Chung Ngọc

Một Trí Thức Không Biết Ngượng - Trần Chung Ngọc

Nhân Đọc Bài “Niềm Tin ...” Của Trần Thị Hồng Sương -1 - Trần Chung Ngọc

Nhân Đọc Mấy Câu Trả Lời của Ông Mục Sư NQM - Trần Chung Ngọc


▪ 1 2 3 4 5 >>>

Trang đối thoại