nguồn: báo Hồn Việt tại TP HCM, Số 17, tháng 11.2008, mục Trao Đổi - Ý Kiến
Bùi Kha
30 tháng 7, 2009
Vấn đề Alexandre de
Rhodes chưa thể quên đối với người dân Việt nhất là với giới nghiên cứu vì
vài lý do:
a- Sau năm 1993 “bia
1941” của A. de Rhodes, được dựng lại tại khuôn viên thư viện Hà Nội và tên
đường A. de Rhodes cũng được tái lập tại TP. Hồ Chí Minh/
b- Quốc gia Việt
Nam ngày càng giao lưu rộng rãi trên chính trường và thương trường quốc tế
thì tất cả những gì còn khuyết điểm cần được điều chỉnh để tránh những nhận
xét thiếu thiện cảm đối với dân tộc ta/
c- Các tài liệu về sử đã được giải
mật rất nhiều tạo điều kiện để những nhà nghiên cứu rà xét lại những tác
phẩm của mình, nhất là những tác phẩm về sử dưới thời thực dân đô hộ để, một
lần nữa, nhận định lại cho đúng công và tội của một số nhân vật có liên hệ
đến đất nước và dân tộc ta qua các thời đại, tiêu biểu là các ông Alexandre
de Rhodes (Ðắc Lộ), Nguyễn Trường Tộ và Trương Vĩnh Ký…
Bài này tôi chỉ đề
cập đến Linh mục Ðắc Lộ và chữ Quốc ngữ mà có nhiều người đã nhầm lẫn.
Vinh danh Linh mục Đắc Lộ từ sự nhầm lẫn trong dịch thuật…
Thật vậy, qua hai lần hội thảo năm 1992 và
1993, giới sử học và các nhà nghiên cứu đã “kiến nghị lên
chính phủ và Bộ Văn Hóa để phục hồi lại địa vị của Giáo sĩ Ðắc Lộ” vì
hai lý do chính dưới đây:
Một:
Nghĩ rằng ông là người sáng nghĩ ra chữ Quốc ngữ.
Nhưng trong Lời nói đầu
của cuốn “Từ Ðiển Việt - Bồ - La”, chính Linh mục này, chứ không phải
người nào khác, đã cho biết ông không hề có sáng kiến ấy. Ông viết:
“…Tuy nhiên trong công việc nầy (học
chữ Quốc ngữ, B.K.) ngoài những điều mà tôi đã học được nhờ chính người
bản xứ trong suốt gần mười hai năm thời gian mà tôi lưu trú tại hai xứ
Cô-sinh và Đông-kinh, thì ngay từ đầu tôi đã học với cha Francisco de Pina
người Bồ Đào, thuộc hội dòng Giê-su rất nhỏ bé chúng tôi, là thầy dạy tiếng,
người thứ nhất trong chúng tôi rất am tường tiếng nầy, và cũng là người thứ
nhất bắt đầu giảng thuyết bằng phương ngữ đó mà không dùng thông ngôn, tôi
cũng sử dụng những công trình của nhiều Cha khác cùng một Hội Dòng, nhất là
của Cha Gaspa de Amaral và Cha Antonio Barbosa, cả hai ông đều đã biên soạn
mỗi ông một cuốn từ điển: ông trước bắt đầu từ tiếng An Nam, ông sau
bằng tiếng Bồ - đào, nhưng cả hai ông đều đã chết sớm. Sử dụng công
khó của hai ông, tôi còn thêm tiếng La - tinh theo lệnh Hồng y rất
đáng tôn,…”
(“Từ Điển AN NAM – LUSITAN - LATIN”, Thường gọi là “Từ điển
Việt - Bồ - La”, Nxb Khoa Học Xã Hội, TP. HCM, tháng 3, 1991, phần Việt ngữ,
tr. 3).
Cuốn từ điển này xuất bản tại Việt Nam tháng
3/ 1991. Nhà sử học Chương Thâu viết bài “Từ một câu chữ của Alexandre de
Rhodes đến các cách dẫn dụng khác nhau” ngày 14/12/1995, nghĩa là gần 5
năm sau, nhưng không biết tại sao ông lại không đọc đoạn văn quan trọng này
của LM Ðắc Lộ mà tôi vừa dẫn để sự đánh giá nhầm lẫn về Ðắc Lộ và nhiều nhà
nghiên cứu khác…cũng thế, nên mới có những nhận định sai về LM Ðắc Lộ và chữ
Quốc ngữ trong hai lần Hội thảo mà chúng ta sẽ thấy dưới đây.
Hai,
tái vinh danh LM Ðắc Lộ là một sai lầm lớn, vì ông đã vận động Pháp xâm
chiếm và đô hộ nước ta qua đoạn văn do chính ông viết trong cuốn “Hành trình
và truyền giáo” như sau:
“J’ai cru que la France, étant le plus pieux
royaume de monde, me fournirait plusieurs soldats qui aillent à la conquête
de tout l’Orient, pour l’assujetter à Jésus Christ, et particulièrement que
j’y trouverais moyen d’avoir des Évêques, qui fussent nos Pères et nos
Maitres en ces Églises. Je suis soirti de Rome à ce dessein le 11e
Septembre de l’année 1652 après avois baisé les pieds du Pape”.
“Tôi tưởng nước Pháp là một nước đạo đức
nhất thế giới, nước Pháp có thể cung cấp cho tôi
mấy chiến sĩ
(plusieurs soldats) đi chinh phục toàn cõi Đông phương (la conquête
de tout l’Orient), đưa về qui phục Chúa Kitô và nhất là tôi sẽ tìm được các
giám mục, cha chúng tôi và thầy chúng tôi trong các giáo đoàn. Với ý đó, tôi
rời bỏ Rôma ngày 11 tháng 9 năm 1652 sau khi tới hôn chân Đức Giáo hoàng”
(Bản dịch của Hồng Nhuệ, gần cuối
tr. 263, sách đã dẫn).
Ðoạn văn trên có hai cụm từ rất
đáng chú ý: plusieurs soldats (lại được (!) hiểu là “lính thừa
sai”! và la conquête de tout l’Orient (được dịch tùy tiện là
“nước cha trị đến”!).
Ðể
hiểu rõ thêm tại sao có sự tái vinh danh sai lầm trên tầm cỡ quốc gia như
thế, chúng ta nên đọc một đoạn trong bài viết của Nhà sử học Chương Thâu,
như đã nêu trên, mô tả một phần cuộc hội thảo:
“…Và đến lượt, ông Nguyễn Đình Đầu đã
dịch lại câu trên của A. de Rhodes đồng thời “chú thích một số từ dùng trong
câu của A. de Rhodes, cũng là nhằm “đối thoại” và “biện minh” với giới
nghiên cứu khoa học xã hội – nhân văn, như sau:
“Tôi tin rằng nước Pháp là nước
ngoan đạo nhất thế giới, sẽ cung cấp cho tôi nhiều chiến sĩ để chinh phục
toàn phương Đông và đặt dưới quyền trị vì của Đức Giêsu Kitô, và đặc biệt
tại Pháp, tôi sẽ tìm cách có được Giám mục, các ngài sẽ là cha và là thầy
chúng tôi tại các Giáo Hội này” (tức là Đàng Ngoài và Đàng Trong).
Ông Nguyễn Đình Đầu biện giải
thêm: “Nếu đọc nguyên đoạn trích trên đây, ta mới hiểu chữ chiến sĩ có nghĩa
bóng là thừa sai (đối với giám mục là cha và thầy họ). Còn “chinh phục toàn
phương Đông” là để cho “nước Cha trị đến”, chứ không phải để cho Pháp đến
thống trị. “Chinh phục” hiểu theo nghĩa tôn giáo, chứ không phải chính trị.
Vì ngộ nhận trên, người ta mới gán cho chữ Quốc ngữ “còn có ý nghĩa chính
trị” vậy!”
…Chính trong cuộc Hội Thảo đó,
Hội Sử học đã đưa ra nhiều kiến nghị với các cấp có thẩm quyền (Thủ Tướng
Chính Phủ, Bộ Văn Hóa...) nhằm “khôi phục” vị trí xứng đáng cho linh mục A.
de Rhodes, người đã góp phần quan trọng trong việc chế tác ra chữ Quốc ngữ
cũng như một số hoạt động văn hóa (trứ tác các công trình sử học giá trị).
Cũng do vậy mà hiện nay, đã có
quyết định khôi phục lại tên đường A. de Rhodes ở TP. Hồ Chí Minh; dựng lại
“bia 1941” tại khuôn viên Thư Viện Quốc Gia ở Hà Nội...”.
{Chương Thâu, “Nguyệt San Hiệp Nhất”, số 43,
Giáo phận Orange County, California, USA, tháng 7, 1996, bài viết có tựa đề:
“Từ một câu chữ của Alexandre de Rhodes đến các cách dẫn dụng khác nhau”
}.
Hiểu chính xác từ ngữ để hiểu rõ Linh mục
Đắc Lộ là người thế nào?
Chúng ta có cảm tưởng là hầu hết các nhà
nghiên cứu chưa đọc hết các tác phẩm của Ðắc Lộ, đặc biệt là cuốn “Hành
Trình và Truyền Giáo”, Lời nói đầu cuốn “Từ điển Việt-Bồ-La”và cuốn
“Phép Giảng Tám Ngày”. Dưới đây tôi sẽ đưa ra năm luận điểm để cho thấy quý
vị có tên tuổi vừa nêu trên đã diễn dịch sai hai cụm từ quan trọng vừa nói:
1.
Về phương diện từ ngữ
- Cụm từ Plusieurs soldats có nghĩa là nhiều binh lính.
Và chữ missionares mới có nghĩa là lính thừa sai
tức là các nhà truyền giáo Gia tô.
- Cụm từ La conquête de tout l’Orient
là Chinh phục cõi Phương đông. Còn “Thy heaven
come” (trong kinh Lạy Cha) mớicó nghĩa là Nước
cha trị đến.
2. Trích dẫn chưa trọn câu đủ ý:
Ðể có thể hiễu rõ thêm ngữ nghĩa của hai cụm từ vừa nêu chúng ta nên đọc
tiếp đoạn văn của Ðắc Lộ, cũng ở trong cuốn “Hành trình và truyền giáo”,cách đoạn trích dẫn trên chỉ chưa đầy
ba dòng mà thôi:
“Tôi đi qua Marxây và Lyon rồi tới
Paris; theo tôi thì Paris là bản mẫu tất cả những gì đẹp nhất tôi đã thấy ở
khắp trái đất này.” (cuối tr. 263).
“Trên đường từ Lyon tới Paris tôi
nghiệm thấy có sự quan phòng rất đặc biệt của Chúa, tôi vẫn coi như kim chỉ
nam và mẫu mực. Để ra mắt ở Pháp tôi cần có thiên thần hộ vực để đưa tôi
lọt vào triều đình vua cao cả nhất hoàn cầu. Thế là tôi gặp ở Roanne đức
Henri de Maupa, giám mục thành Puy, tu viện trưởng Saint Denis, đệ nhất
tuyên úy của Hoàng Hậu. Ngài có nhã ý cùng đi với tôi trong cuộc hành
trình nhỏ bé nầy…” (đầu tr. 264), {các chữ in đậm là của tác giả muốn
lưu ý}.
Như thế, chính Linh Mục A. de Rhodes
(Đắc Lộ) đã vào trong triều đình, gặp bà hoàng hậu vua Louis thứ XIV, xin giúp
nhiều lính chiến (plusieurs soldats) để chinh
phục toàn cõi Đông Phương (la conquête de tout l’Orient),
trong đó có nước ta.
Tuy sự vận động đó chưa
thành vào thời điểm của ông, nhưng nó đã mở đường cho Pháp xâm lược nước ta
206 năm sau. Lính Pháp đổ bộ lên Đà Nẵng ngày 1/9/1858.
Thêm một lý do khác để hiểu tại sao
hai chữ Plusieurs soldats có nghĩa là lính chiến có khí
giới vì LM Ðắc Lộ vào xin triều đình (chứ không phải vào xin Tòa
Giám mục hay xin giáo hội), mà trong triều thì tuyệt nhiên không có “lính
thừa sai” tức là các giáo sĩ.
3. Về bối cảnh Tôn giáo và Chính trị:
Từ năm 1493, Giáo Hoàng Alexander VI đã
giao cho Bồ Đào Nha có quyền “sinh sát” tại các nước Phương đông. Vì thế, LM
Ðắc Lộ viết rất đúng với hiện thực tôn giáo-chính trị lúc bấy giờ
rằng: “Tôi tưởng nước Pháp là một nước đạo đức nhất thế giới, nước Pháp
có thể cung cấp cho tôi nhiều chiến sĩ (plusieurs
soldats)để đi chinh phục toàn thể
Phương Đông (la conquê te de tout l’Orient)…”
Tại sao LM Đắc Lộ không xin Giáo hội Pháp mà
xin nước Pháp? Vì về mặt giáo quyền, Giáo hội Pháp bị ràng buộc bởi giáo lệnh của Giáo Hoàng Alexander VI từ năm 1493, như đã nêu
trên, nên không thể xin Giáo hội Pháp lính thừa sai (missionnaires) được. Vì
vậy, khi Cha Đắc Lộ tiếp cận với nước Pháp (hay bất kỳ nước nào ngoại trừ Bồ
Đào Nha) là để xin lính chiến, hoặc để xin gì cũng được ngoại trừ những thứ
liên hệ đến Giáo hội như giáo sĩ, giáo sản…Cha Đắc Lộ dùng chữ soldats (lính
chiến) rất chính xác. Vì nước Pháp, hay trong chính phủ Pháp làm gì có các
thừa sai mà chính phủ cung cấp cho Cha Ðắc Lộ?
4. Về mặt tâm lý:
LM Ðắc Lộ bị Chúa Trịnh đuổi, Chúa Nguyễn đuổi, Trung Quốc đuổi, há ông
không xin binh lính (soldats) để phục thù sao? Trong cuốn “Phép giảng tám
ngày”, tr. 83, LM Ðắc Lộ cũng đã biểu hiện tâm chất bất bình của mình:
“Như thể có chém cây nào đục cho ngã, các
cành ấy tự nhiên cũng ngã với. Vậy thì ta làm cho Thích Ca, là thằng hay dối
người ta, ngã xuống, thì mọi truyện dối trong đạo bụt bởi Thích Ca mà ra, có
ngã với thì đã tỏ.” {Tâm chất và
văn phong thiếu văn hóa (trong cuốn “Phép giảng tám ngày”) đến thế mà cũng
được ông Chương Thâu ca tụng là một trứ tác văn hoá giá trị trong bài viết
nêu trên}.
5. Sứ mạng của một giáo sĩ Dòng Tên
(Jesuite):
Muốn biết thêm giáo sĩ A. de Rhodes có ý đồ chính trị hay không, chúng
ta cũng nên tìm hiểu ông được đào tạo và trưởng thành như thế nào qua:
Lời thề của các tu sĩ Dòng Tên trước Giáo Hoàng
…Con xin hứa thêm rằng, lúc có cơ hội, con
sẽ tạo ra chiến tranh và tham gia bí mật hay công khai chống lại tất cả
những kẻ khác tôn giáo, Tin Lành và Tự Do như con đã được chỉ thị để tàn sát
và triệt hạ tận gốc những tên này trên khắp mọi miền của quả đất. Con sẽ
không bỏ sót một tên nào; bất kể tuổi tác, giới tính hay hoàn cảnh, con sẽ
treo cổ, đốt sống, bỏ vào nước sôi, lột da, siết cổ hay chôn sống những kẻ
khác tôn giáo, mổ bụng, moi bào thai trong tử cung vợ chúng và đập đầu những
hài nhi vào tường để tiêu diệt vĩnh viễn một chủng tộc đáng ghét…
Sử liệu cho thấy A. de Rhodes gia nhập
Dòng Tên lúc 19 tuổi (1612), ông đến Macao năm 1623, Nam kỳ Việt Nam năm
1645. Thời gian 22 năm ở các nước Á Châu, đi về Âu Châu. Trong suốt thời
gian này ông không bị dứt phép Thông Công, không bị khai trừ khỏi Giáo hội,
nghĩa là LM Đắc Lộ vẫn theo Dòng Tên. Với lời thề của Dòng Tên như chúng ta
vừa thấy, LM Đắc Lộ ít nhiều không thể là một người hiền lương bình thường.
Với sứ mạng của một giáo sĩ Dòng Tên mà A. de
Rhodes đã thề, thì:
- Cụm từ Plusieurs soldats,
thêm một lý do nữa, phải được dịch là nhiều binh lính.
- Và cụm từ La conquête de tout
l’Orient là Chinh phục cõi phương Ðông.
Công, tội rõ ràng …
Tóm lại, qua các trích dẫn và luận chứng nêu
trên, ta thấy, Linh mục Đắc Lộ không hề có công sáng tạo chữ Quốc ngữ như
nhiều người gán ép sai lầm qua nhiều thế hệ, còn truyền đạo chỉ là một trong
những hình thức chính để phục vụ cho quyền lợi kinh tế và chính trị, rồi từ
đó sẽ đưa đến chiến tranh chiếm thuộc địa.
Khi phục hồi lại “chân giá trị”
của Đắc Lộ như là một nhà văn hoá lớn, đặt tên đường Đắc Lộ và dựng lại bia
1941, nhưng lại thiếu nghiên cứu tường tận, và chỉ dẫn ra một đoạn văn không
trọn câu đủ ý, chúng ta sẽ khó tránh khỏi sự phê phán của các sử gia cả
trong lẫn ngoài nước cho rằng nhiều nhà nghiên cứu và Viện Sử học Việt Nam
thiếu sử liệu và không nghiêm túc, cũng như sự chế giễu của những người nước
ngoài có hiểu biết về lịch sử Việt Nam.
Là một người nghiên cứu sử, tôi
xin mạn phép đề nghị với quý vị giáo sư sử học, nên có một dự án nghiên cứu
đặc biệt về LM Đắc Lộ để giá trị của ông được đánh giá đúng đắn, vượt ra
ngoài lối nhìn có tính tôn giáo hay có tính “chiến lược nhất thời” (nếu có),
hay sự chưa chính xác vì thiếu sử liệu.
Ngoài ra, dẫu ai là người có sáng kiến
nghĩ ra cách phiên âm tiếng Việt bằng mẫu tự La-tinh, mà chúng ta thường gọi
là chữ Quốc ngữ, thì cũng cần cân nhắc cái mục đích của nó. Mục đích đầu
tiên là để truyền đạo. Kế tiếp, dẫu chưa thể thực hiện toàn vẹn và nhanh
chóng dưới thời LM Ðắc Lộ, nhưng chiến lược chính trị và văn hóa của nó thì
đã có cơ sở lâu dài như ý kiến của Giám mục Puginier dưới đây.
“Từ lâu, tôi chủ trương dạy và
dùng chữ Châu Âu để viết tiếng An Nam, nhưng khốn thay, tôi không được ủng
hộ trong việc thực hiện kế hoạch mà đã sáu lần tôi đề nghị. Nhưng tôi sung
sướng thấy từ hai năm nay, chúng ta hoạt động tích cực trong mục đích này:
Ngoài trường dạy tiếng Pháp của phái bộ là trường đầu tiên được thiết lập
ngày 8/12/1884, chính phủ còn lập nhiều trường khác từ ngày 5/4/1885.
Cần phải dạy càng sớm càng tốt cho người An
Nam viết và đọc được tiếng họ bằng chữ Âu Châu, việc này dễ hơn và tiện lợi
hơn dùng chữ Nho. Trong vài năm sau, cần phải bắt buộc mọi giấy tờ chính
thức không được viết bằng chữ Nho như trước nữa, phải viết bằng tiếng trong
nước, mỗi viên chức ít nhất phải được dạy đọc và viết tiếng An Nam bằng chữ
Châu Âu. Trong lúc đó việc dạy chữ Pháp sẽ tiến triển nhiều hơn và chúng ta
chuẩn bị một thế hệ để cung cấp các viên chức có học tiếng nước chúng ta.
Như thế có lẽ trong vòng 20 hay 25 năm chúng ta có thể bắt buộc mọi giấy tờ
đều viết bằng tiếng Pháp, do đó chữ Nho sẽ dần dà bị bỏ rơi mà chúng ta
chẳng cần phải cấm đoán gì.
Khi chúng ta đạt được thành quả lớn lao đó,
chúng ta xóa đi của nước Trung Hoa một phần lớn ảnh hưởng tại An Nam và phe
trí thức An Nam là phe rất căm ghét sự thiết lập thế lực Pháp, cũng sẽ bị
tiêu diệt dần dần.
Vấn đề này có tầm quan trọng rất lớn, sau khi
đạo Thiên Chúa được thiết lập, tôi xem việc tiêu diệt chữ Nho và thay thế
dần dần ban đầu bằng tiếng An Nam, rồi bằng tiếng Pháp như là phương tiện
rất chính trị, rất tiện lợi và rất hiệu nghiệm để lập nên tại Bắc Kỳ một
nước Pháp nhỏ ở Viễn Đông.”(Có
thể tìm thấy trong luận án Tiến sĩ của Cao Huy Thuần “Chủ nghĩa thực dân
Pháp và Thiên chúa giáo ở Việt Nam”).
Tôi xin kết thúc bài viết với ý kiến cuối
cùng sau đây:
Dân tộc ta có truyền thống trọng tình nặng
nghĩa; ghi công và biết ơn anh hùng liệt nữ đã đóng góp cho tổ quốc. Và
chúng ta thể hiện lòng biết ơn đó qua các biểu hiện vinh danh những vị đó
bằng các ngày lễ, đặt tên trường, công viên, đường phố... Nhưng chúng ta
cũng không quên những kẻ có tội với đất nước mà tên tuổi và những tội trạng
cũng được nghiên cứu để ghi vào sử sách cho người đời này và đời sau lấy đó
làm bài học. Tiêu chuẩn lớn nhất để quy định công tội là họ đã làm gì cho
dân tộc và tổ quốc Việt Nam. Về trường hợp của Linh mục Đắc Lộ, ông có cái
công, ít nhiều, triển khai thêm chữ Quốc ngữ do một số giáo sĩ trước ông
sáng nghĩ để dạy giáo lý Kitô cho con chiên. Nhưng ông có cái tội là cung
cấp thông tin cho và vận động với nước Pháp để xâm chiếm và đô
hộ nước ta.
Còn sau đó, chữ Quốc ngữ được dân ta vận dụng
tốt hay xấu, mưu mô xâm lược của Pháp thành hay bại là công và tội của người
đời sau.
Vậy từ cái công và cái tội đó tôi xin đề nghị
như sau: Dân tộc ta nên ghi công của Linh mục A. de Rhodes đã có phần cải
tiến chữ Quốc ngữ (chứ không phải người sáng nghĩ ra chữ Quốc ngữ) và nên
kết tội ông là kẻ gián điệp sớm nhất trong lịch sử xâm lược của Tây Phương
vào nước ta.
Tên và tiểu sử của Linh mục cần được ghi lại
trong chương trình giáo dục môn sử với đầy đủ công tội. Có như vậy, lịch sử
mới rõ ràng, và việc ứng xử của chúng ta mới minh bạch. Bởi vì, nếu chúng ta
không sòng phẳng với quá khứ thì tương lai sẽ không sòng phẳng với chúng ta
và các thế hệ hậu sinh cũng sẽ nhìn chúng ta qua đôi mắt thiếu nể trọng.