Tưởng Niệm (Muộn) Cố Giáo Sư Trần Chung Ngọc

Ngô Triệu Lịch

http://sachhiem.net/TONGIAO/tgN/NgoTrieuLich_10.php

29-Jan-2020

(Nhân ngày giỗ lần thứ 6 của ông)

Mùng 5 tết Canh Tý nhằm ngày 29/01/2020. Chúng tôi đang ở thành phố Batam, Indonesia. Chuẩn bị xuất cảnh sang Malaysia. Chợt nhớ hôm ấy cũng chính là ngày giỗ lần thứ 6 của Giáo sư Trần Chung Ngọc. Định bụng đến Mã-lai sẽ viết một stt ngắn vài dòng tưởng nhớ ông. Nhưng khi đến Mã-lai, tin tức về bệnh viêm phổi cấp từ virus corona đang bùng phát, tạo thành cơn sốt dư luận, và hình như nó đang có mặt tại đây!... Mọi người tỏ ra lo lắng, quên đi mọi thứ, chỉ mong đến ngày về nhà an lành!...

Về đến nhà tưởng được nghỉ ngơi thoải mái. Nào ngờ ảnh hưởng từ tâm bão dịch Vũ Hán quét qua làm đảo lộn mọi thứ. Nước rửa tay khô, khẩu trang khan hiếm, học sinh nghỉ học dài hạn, khẩu hiệu “chống dịch như chống giặc” được lập đi lập tại trên các phương tiện truyền thông, 16 người dương tính với virus corona, hàng trăm người được cách ly theo dõi dịch tễ tại các trung tâm dã chiến…

Hôm nay, 29/2/2020. Tình hình có vẻ lắng dịu, mọi người đã phần nào bình tâm khi hay tin bệnh nhân thứ 16 đã xuất viện, học sinh chuẩn bị trở lại trường. Mặc dù VN thận trọng chưa chính thức công bố hết dịch, nhưng Trung tâm kiểm soát phòng dịch của Mỹ (CDC) đã công nhận và đưa VN ra khỏi danh sách các điểm đến có khả năng lây lan virus SARS-CoV-2... Ngay trong lúc này, tôi lại chợt nhớ đến cố Gs Trần Chung Ngọc. Nhìn lịch thấy ngày giỗ của ông đã qua đúng một tháng... Tưởng niệm muộn! Nhưng không sao! Vì ông là cây đại thụ ngàn năm hiện đang tồn tại trong tâm tư tình cảm của nhiều bạn trẻ ngày nay…

GS Trần Chung Ngọc

Nhắc đến cố Gs Trần chung Ngọc, không thể không nhắc đến những người tự đặt mình vào vị thế chống lại ông. Rất tiếc họ chẳng có cái gì trong tay để chống, ngoài chút vốn liếng hạ cấp như chửi đổng, vu khống, mạ lỵ cá nhân. Hoàng Thái Du là một trong số những người đó. Ông Du đã từng vu khống Gs Trần Chung Ngọc “chửi ĐM Chúa Kitô và Đức Mẹ Maria”?, gọi Gs là “loa phường hải ngoại”, phịa chuyện Gs là “con bài của CS giấu trong hũ nút Giao Điểm”. Vu khống web giaodiem.com “chửi kiểu mất gà”. Mạ lỵ cá nhân bằng ngôn từ chợ búa như: “…Sư Thích nhục khuyển,… bưng bô,… bài tiết” v.v…

Dịp này, tôi cũng đã có một bài viết nhận định bài của Hoàng Thái Du. Sau đó Gs Trần Chung Ngọc cũng viết bài:Khi anh thợ giầy Trần Mạnh Hảo đi lên trên nơi giầy dép”. Rất tiếc bài của chúng tôi và những bài liên quan đã thất lạc sau khi giaodiem.com giải thể… Nay xin đăng lại bài cũ chỉ nhằm mục đích tưởng nhớ cây đại thụ bất tử Trần Chung Ngọc…

__________________________________

Xác Hoàng Thái Du - Hồn Trần Mạnh Hảo.

Đọc bài “Trao đổi với nhà lý luận - loa phường - lưỡi gỗ - Nguyễn Hòa” của tác giả Hoàng Thái Du trên ykien.net. Điều đầu tiên mà độc giả có thể ghi nhận là, Hoàng Thái Du hiện đang sinh sống tại Việt Nam, vì cuối bài viết, “Du tôi” đề ngày: Việt Nam 30-03-2006, trước khi kí tên: HTD. Thứ đến, nếu Du đang ở VN, thì Du phải là một nhà dân chủ quốc nội nổi tiếng. Nổi tiếng vì “uy vũ bất năng khuất”, nổi tiếng bằng những hoạt động đấu tranh cho nền dân chủ VN, bằng ngòi bút lý luận sắc bén nắn gân đảng… Tôi nghĩ thế, nên dùng công cụ dò tìm của google, gõ khóa từ “Hoàng Thái Du”, với hi vọng biết thêm thông tin về nhà dân chủ này… Nhưng lạ lùng thay, cả trên lưới quốc tế lẫn những trang trong nước đều cho ra một kết quả duy nhất: “không tìm thấy”…

Thì ra Hoàng Thái Du lần đầu tiên xuất hiện trên Net… Có thể Hoàng Thái Du là bút danh của một nhà dân chủ nào đó ở trong nước. Điều này không lạ vì hiện nay nhiều nhà dân chủ trong nước dùng bút danh như: Phương Nam, Hà Sĩ Phu, Tiêu Dao Bảo Cự v.v… Vì là những người nổi tiếng, nên không khó khăn gì khi muốn kiếm thêm thông tin về họ trên mạng. Vậy, Hoàng Thái Du là bút danh của nhà dân chủ nào đây? Trần Khuê, hay Nguyễn Văn Lý?... Cũng không có lý, vì những người này cũng quá nổi tiếng rồi, dùng thêm bút danh làm chi cho rách việc…

Từ nhận định trên, tôi đồ rằng: Hoàng Thái Du là một nhà dân chủ quốc nội “mới”, ít nhất là “mới” từ sau khi đảng kêu gọi “góp ý” cho bản dự thảo đại hội đảng X…

Trong bài viết phê bình bài: “Ða nguyên, đa đảng có phải là chiếc đũa thần để chấn hưng và phát triển đất nước?” của tác giả Nguyễn Hòa trên nhandan.com.vn. Hoàng Thái Du đã liệt kê một danh sách gồm các nhà dân chủ quốc nội, với câu hỏi dành cho Nguyễn Hòa: “Ai gây rối…”. Danh sách trên như sau:

“Hoàng Minh Chính, Hòa thượng Thích Quảng Độ, L.M. Chân tín, L.M. Nguyễn Văn Lý, GS.TS. Phan Đình Diệu, Lê Hồng Hà, Trần Khuê, Hà Sĩ Phu, Nguyễn Thanh Giang, Dương Thu Hương, Bùi Minh Quốc, Lữ Phương, Tiêu Dao Bảo Cự, Nguyễn Đan Quế, Lê Đăng Doanh, Phạm Quế Dương, Phương Nam Đỗ Nam Hải, Nguyễn Khắc Toàn, Lê Chí Quang, Trần Mạnh Hảo, Trần Anh Kim, Phan Thế Hải…

Lướt qua danh sách, độc giả có thể nhận ra ngay một nhà dân chủ “mới toanh”: Trần Mạnh Hảo. Có lẽ Hoàng Thái Du khiêm nhường chăng, nên liệt kê tên Trần Mạnh Hảo mà cố tình bỏ sót tên mình… Trần Mạnh Hảo cũng là một nhân vật nổi danh, những ở lĩnh vực khác, như làm thơ, phê bình sách giáo khoa chẳng hạn. Còn ở lĩnh vực đấu tranh cho nền dân chủ VN, thì Trần Mạnh Hảo chỉ là kẻ “tân tòng”... Thật ra thì Trần Mạnh Hảo đã “ngộ” từ lâu, ít nhất từ lúc ông “Ly Thân”, Nhưng lúc ấy chỉ mới “ly thân” thôi, chứ chưa “ly dị”, nghĩa là không “ngủ chung”, nhưng vẫn ở chung nhà, chứ chưa “vác chiếu ra tòa”. Ý muốn “ly dị” chỉ có thể đến sau khi ông đọc Tham luận tại Đại Hội Nhà Văn Việt Nam lần thứ VII tại Hội Trường Ba Đình - Hà Nội chiều ngày 23-4-2005. Nhưng “triệt ngộ” phải đợi đến lúc đảng kêu gọi “góp ý” cho đại hội X… Chính lúc ấy, ông Hảo mới trở thành kẻ tân tòng cuồng nhiệt trong phong trào dân chủ quốc nội…

Trở lại với ông Hoàng Thái Du, Ông Du phê bình hai tác giả Nguyễn Hòa và Trần Chung Ngọc “lưỡi gỗ”. Cũng được thôi! Nhưng hai chiếc “luỡi gỗ” này không thể phun ra những lời lẽ thô tục, mà chiếc “lưỡi thịt” của Hoàng Thái Du đã phun ra như:

“…Sư Thích nhục khuyển,… bưng bô,… bài tiết,…nhuận trường,… đảng vừa “đi ra” một bịch “oản vàng”,… bịt mũi kêu thối quá, thối quá!... con đĩ,… đảng chửi,… chửi rủa tiên sư cha kẻ nào góp ý kiến,… chửi cha bọn góp ý kiến láo lếu nào,… cút cha chúng mày đi… v.v…” Đó là chưa nói đến chuyện ông Du vu khống Gs Trần Chung Ngọc “chửi Đ.M. Chúa Kitô và Đức Mẹ Maria”.

Nếu là chiếc “lưỡi thịt” chỉ dùng để chửi đổng, cục cằn, thô lỗ, như chiếc lưỡi của ông Du, ắt nó đã bị ung thư giai đoạn ba, đã di căn đến tim óc của ông rồi. Vậy thì “lưỡi gỗ” vẫn hơn!...

Bàn về nguyên nhân khiến nền kinh tế Việt Nam tụt hậu, ông Hoàng Thái Du viết: “Xin Nguyễn Hòa và Trần Chung Ngọc xem bài: “197 năm Việt Nam mới đuổi kịp Singapore” in trên báo “Tuổi Trẻ” số thứ hai, ngày 27-03-2006”. Tôi không biết ông Trần Chung Ngọc và ông Nguyễn Hòa đã đọc bài báo này chưa. Nhưng tôi cũng xin hỏi ông Du, ông đã đọc bài: “Đâu đến nỗi chậm thế! Nhân đọc bài 197 năm VN mới đuổi kịp Singapore” cũng được đăng trên báo Tuổi Trẻ chưa? Xin dẫn lại một đoạn ngắn để tham khảo:

“Đọc cả bài – trả lời phỏng vấn báo chí của trưởng đại diện Qũi tiền tệ quốc tế tại VN Il Houng Lee – Tôi hiểu vị trưởng đại diện này trình bày khá ngọn ngành nội hàm mà ông muốn diễn đạt, không quá đơn giản như tờ báo chạy “tít”. Đó là một bài đơn thuần toán học, suy luận của tác giả “rào đón” khá kín kẽ, coi như một loại giả định - nếu chúng ta tránh chữ “khoa học viễn tưởng”… Tác giả bài báo viết tiếp: “Ông Lý Quang Diệu không chỉ một lần nói với ông Võ Văn Kiệt: Việt Nam mới là đối thủ kinh tế mà Singapore rất gờm…” Và nhận định: “Tôi tôn trọng ý kiến của ông Il Houng Lee, tôn trọng như lời cảnh báo, đồng thời tôi hiểu GDP tuyệt đối chuyển động, đôi khi chóng mặt”.

Tôi đồ rằng, ông Hoàng Thái Du đã vớ ngay lấy cái “tít” của bài báo: “197 năm VN mới đuổi kịp Singapore” rồi đưa vào bài viết của mình, mà không kịp đọc kĩ nội dung của bài báo, ông lại càng không đọc bài kế, cũng đăng trên báo Tuổi trẻ: “Đâu đến nỗi chậm thế! Nhân đọc bài 197 năm VN mới đuổi kịp Singapore”. Nếu đã không đọc mà khuyên người khác đọc thì quả là buồn cười, Hoặc giả ông Du có đọc nhưng không hiểu người ta muốn nói gì!... Riêng Gs Trần Chung Ngọc, giả sử ông không đọc các bài báo ấy, ông cũng thừa sức viết đoạn văn sau:

“So sánh GDP bằng những con số mà không biết đến sự khác biệt trong mức sinh hoạt của mỗi quốc gia là điều đáng tiếc. Thí dụ, một bát phở ở Việt Nam giá trung bình khoảng 50-60 xu Mỹ, trong khi ở Mỹ là từ 4.5 đến 5 đô la, và ở Pháp là 7-8 đô la. Chỉ dựa trên những con số và không kể đến sự khác biệt về giá sinh hoạt thì tính theo Per Capita Income, Việt Nam xếp hạng 139/178 [trên 39 nước], tính theo GDP PPP (Purchasing Power Parity) thì Việt Nam xếp hạng 131/192 [trên 61 nước]. GDP của Nhật kém hơn của Mỹ cả chục ngàn đô-la, nhưng Nhật lại là nước có giá sinh hoạt đắt đỏ nhất, Nam Hàn hạng nhì, trong khi Mỹ ở hạng 13. Theo tài liệu của CIA Factbook (Aneki.com) thì trong số 20 nước nghèo nhất trên thế giới (Poorest countries in the world), không có tên Việt Nam trong đó. Trong số những nước giầu nhất ở Á Châu (Richest countries in Asia) thì lại có tên Việt nam trong đó, tuy xếp hạng 19/20. Nhưng trong bài góp ý của nhà văn Hoàng Tiến thì tác giả lại nhất định cho rằng Việt Nam hiện nay vẫn là một trong 10 nước nghèo nhất trên hành tinh này. Và đây cũng là một câu chúng ta thường đọc thấy trên những diễn đàn truyền thông hải ngoại, và đôi khi không phải là một trong 10 nước nghèo nhất, mà là nước nghèo nhất.” (Trích từ bài: Đôi điều nhận xét & góp ý bản dự thảo báo cáo chính trị đại hội X. Trần Chung Ngọc)

Về chuyện “cái loa phường”. Đó là chiếc loa sắt, gắn trên các cột điện ở những đô thị lớn miền Bắc, như Hà Nội, Hải Phòng… Thường thì nó được quản lý bởi cán bộ Thông tin văn hóa phường… Sau 30/4/1975, ở các đô thị miền Nam cũng có, nhưng ít hơn, tuổi thọ cũng ngắn hơn. Riêng tại miền Bắc, cụ thể tại Hà Nội, chiếc loa phường “vẫn chạy tốt” cho đến tận hôm nay. Trong chiến tranh, nhờ nó mà nhiều người thoát chết, khi thường xuyên thông báo: Máy bay Mỹ đang cách Hà Nội 20 km… đề nghị đồng bào xuống hầm… Đến thời bao cấp, nó làm công việc: mời đồng bào xếp hàng mua gạo… Thời đổi mới, nó lại nhắc nhở trẻ em dưới một tuổi đến trạm y tế phường chích ngừa bại liệt… Rồi mới đây, nó lại đề nghị bà con không nên ăn thịt gia cầm vì sợ H5N1… Chiếc loa phường là như thế, cho nên đối với nhiều văn nghệ sĩ, nó được “nâng cấp” thành biểu tượng văn học, nhiều nhà văn, nhà thơ, đã mang hình tượng chiếc loa phường vào tác phẩm văn chương của mình. Tất nhiên, chiếc loa phường đã “hoàn thành nhiệm vụ lịch sử” của nó, đã đến lúc nó cần được về hưu. Cái sự “oang oang” của nó, giờ đây đã khiến nhiều người bực mình, nói như nhà văn Nam Cao: “nghe như súng thần công chọc vào tai…”. Mới đây, đài truyền hình VTV4 cũng có một phóng sự về “chiếc loa phường”. Một lão ông đã trả lời phóng viên: nghe nó như bị ép ăn cơm nguội khi mình đã no, nó cung cấp những thông tin đã thiu, khi người ta đã thừa mứa những thông tin từ các phương tiện truyền thông hiện đại khác như báo chí, truyền hình, internet… Cái loa phường ngày nay cần phải trả lại sự thông thoáng cho cái cột điện… Các văn nghệ sĩ rồi đây sẽ phải hoài niệm về nó, như họ đã từng hoài niệm về tiếng chuông leng keng của xe điện Hà Nội, tiếng lốc cốc của xe thổ mộ từ ngoại thành vào nội ô Sài Gòn…

Tóm lại, hình ảnh chiếc loa phường chẳng lạ lùng gì đối với quần chúng, nhưng dùng hình ảnh chiếc loa phường để “góp ý” với đảng thì đúng là lần đầu tiên người ta được nghe thấy. Lạ ở chỗ Trần Mạnh Hảo đang “giữ bản quyền”, mà Hoàng Thái Du là người duy nhất (tính đến thời điểm này) đang sử dụng “bản quyền” của Trần Mạnh Hảo để vu khống Gs Trần Chung Ngọc là “chiết loa phường hải ngoại của đảng CS”, thế nhưng không thấy ông Hảo lên tiếng phản đối, hay ông Hảo với ông Du có quan hệ thân thiết nào đó, có thể họ có mối đồng cảm, khi cả hai cùng là thành viên mới trong “cộng động” các nhà dân chủ quốc nội…

Hoàng Thái Du viết: “…“xóa tư hữu”, “xóa sở hữu”, “xóa ký ức”, “xoá phong kiến tư sản”, “xoá buôn bán”, “ xóa lợi ích riêng”…” Sao mà giống cái kiểu “xóa” của Trần Mạnh Hảo đến thế!... những ai đã từng đọc loạt bài “góp ý” với đảng của Trần Mạnh Hảo, sẽ thấy kiểu “xóa” của Trần Mạnh Hảo và Hoàng Thái Du là y chang nhau…

Hoàng Thái Du phê bình Gs Trần Chung Ngọc và web Giao Điểm là “chửi kiểu mất gà”. Đây cũng lại là một kiểu phê bình rất đặc trưng của Trần Mạnh Hảo. Ông Hảo đã từng phê bình nhà văn Nguyễn Huy Thiệp là “chửi kiểu mất gà”

Sự trùng hợp chắc không phải ngẩu nhiên giữa Hoàng Thái Du và Trần Mạnh Hảo, khiến người viết bài này không thể không nghỉ rằng: Hoàng Thái Du chỉ là cái xác, mà phần hồn chính là Trần Mạnh Hảo. Hoàng Thái Du đã đạo văn, đạo ý, đạo cả văn phong của Trần Mạnh Hảo đề phê bình bài viết của tác giả Nguyễn Hòa trên nhandan.com.vn. Có rất nhiều bài viết “bênh đảng” chằm chằm, gấp mấy lần bài của Nguyễn Hòa, sao Hoàng Thái Du không phê bình, mà nhè bài của Nguyễn Hòa để phê bình?...Câu trả lời đơn giản là bài của Nguyễn Hòa đã trích dẫn khá nhiều từ bài của Gs Trần Chung Ngọc trên Web Giao Điểm, mà bài của Gs Trần Chung Ngọc lại phê bình Trần Mạnh Hảo khá nặng tay, Gs Trần Chung Ngọc chê Trần Mạnh Hảo dốt, chỉ biết làm thơ con cóc, thậm chí ông còn đề nghị Cộng sản “bắt bỏ tù” Trần Mạnh Hảo, không phải tội chống đảng, mà là tội viết bậy… Cho nên không lạ gì khi Trần Mạnh Hảo cho phép Hoàng Thái Du mượn văn phong của mình để phê bình Nguyễn Hòa, đồng thời hăm Gs Trần Chung Ngọc “hãy đợi đấy!”.

Trần Mạnh Hảo thách thức các Giáo sư, Tiến sĩ tranh luận với Hảo bằng học thuật. Gs Trần Chung Ngọc đã dùng học thuật để răn đe Hảo, nhưng Hảo không dùng học thuật phản biện, lại để cho cái phần xác Hoàng Thái Du mượn văn phong của mình để chửi đổng Gs, và Giao Điểm là “web bưng bô” … Mà Trần Mạnh Hảo không phản biện lại Gs Trần Chung Ngọc cũng đúng thôi! Vì xét trên phương diện học thuật, cái bóng của Gs Trần Chung Ngọc quá lớn, đã che khuất Hảo, Hảo phải đốt đuốc mần mò giữa ban ngày, lách hồn ra khỏi xác, để nhập vào cái xác Hoàng Thái Du… Nhưng xem ra, ông Du chẳng làm gì được, nên tạm thời mượn bản quyền “Cái loa phường”, “chửi kiểu mất gà” của Trần Mạnh Hảo, để gãi ngứa, vu khống GS Trần Chung Ngọc chửi “Đ.M. chúa Kitô”…

Tạm kết -

Bài viết này tuyệt đối không liên quan gì đến đề tài thời sự hiện nay: “góp ý cho đại hội X”, cũng không nhằm mục đích phê bình ông Hoàng Thái Du, lại càng không phải phê bình ông Trần Mạnh Hảo. Người viết chỉ sắp xếp một chuỗi các sự kiện một cách lôgíc, để thắc mắc chơi! Hoàng Thái Du là ai? Phải chăng Hoàng Thái Du chỉ là cái xác, mà phần hồn chính là Trần Mạnh Hảo? Chỉ thắc mắc chơi cho vui! Đơn giản chỉ có vậy!..

Nếu Hoàng Thái Du căn cứ vào bài viết của Nguyễn Hòa trên báo Nhân Dân để kết luận Gs Trần Chung Ngọc là “đồng tác giả”, là “phần hồn”, mà Nguyễn Hòa chỉ là “phần xác”. Quy chụp Gs Trần Chung Ngọc “là nhân vật chiến lược của báo Nhân Dân…lúc bí bách nhất mới tung con bài bình luận chính trị số 1 giấu kỹ trong hũ nút Giao Điểm” ra dùng… Thì tôi cũng có thể suy đoán Trần Mạnh Hảo chính là phần hồn, ẩn trong cái xác Hoàng Thái Du, nhưng tôi không quy chụp vu vơ, mà xâu chuỗi các sự kiện một cách hệ thống. Tất nhiên, đã là suy đoán thì có thể đúng, có thể sai. Nhưng là suy đoán có cơ sở. Tuyệt nhiên không có ý chụp mũ ai vào bất cứ vấn đề gì… Suy đoán, như tôi đã nói trên, chỉ để thắc mắc chơi cho vui! Được chứ! Tại sao không?...

Ngô Triệu Lịch

Nguồn https://www.facebook.com/profile.php?id=100025964734091

Trang Thời Sự