Những ngày gần đây đồng bào Việt cả nước và
khắp nơi trên thế giới cùng bạn bè khắp năm châu hân hoan phấn khởi
hướng về thủ đô Hà Nội cùng hòa niềm vui đón mừng Đại Lễ Một Ngàn
Năm Thăng Long, đánh dấu ngày Vua Thái Tổ Lý Công Uẩn xuống chiếu
dời đô từ Hoa Lư đến Đại La, đổi thành Thăng Long và nay là Hà Nội
để thiết lập nên kinh đô lâu dài cho một nước Đại Việt dần lớn mạnh
để trở thành một nước Việt Nam hình chữ S phú cường như ngày nay. Đó
là viễn kiến của một bậc vĩ nhân kỳ tài của dân tộc đáng cho con
cháu tri ân tưởng nhớ muôn đời.
Bầy Chiên Cờ Vàng Dị Ứng:
Vô số báo đài, trang mạng ở trong nước đã đăng
tải khá nhiều tư liệu, nghiên cứu, hình ảnh về mọi chuyện lịch sử
liên hệ đến Lý Công Uẩn và chiếu dời đô của Ngài đủ làm cho những ai
có khát vọng học hỏi đều say mê hứng thú tìm đọc để hãnh diện về
những kỳ tích phi thường của cha ông ngày trước. [Xem một số bài tiêu biểu trong các đường dẫn liệt kê ở chú thích (1)]
Ấy thế mà lại có một thiểu số thành phần tự
nhận là người Việt lưu vong hay sống quanh quẩn trong mấy xóm đạo mà
ta hay gọi là “bầy chiên da vàng khóai cờ vàng” (từ đây tạm gọi là
bầy chiên vàng) vẫn kín miệng tiếp tục “âu sầu buồn bã”. Hình như là
với bọn họ, bất cứ cái gì có dính líu đến truyền thống dân tộc Việt,
công lao của tổ tiên trước thời Pháp thuộc đều làm cho họ luôn bị dị
ứng ngứa ngáy khó chịu. Cái gì nếu không phải do đám giáo dân tay
sai bán nước làm, thì đều không phải chính thống liền bị lên án chê
bai. Với họ, Việt sử chỉ kể từ thời các cố đạo Vatican lấm lét mò
đến nước ta ở thế kỷ 16, còn trước đó thì tổ tiên của họ hoặc là
người Gaulois của tây đô hộ hoặc là Abraham, Moses của dân Do-thái
từ trong Cựu Ước Kinh. Với họ, thời vàng son của sử Việt là thời
nhận đồ viện trợ của ngọai bang để chống Cộng dưới hai chế độ Cộng
Hòa Ca-tô, còn ngòai ra là dã sử hay huyền sử không đáng kể.
Vì thế khi các chế độ thối tha ấy sụp đổ thì họ
đồng hóa với việc mất nước. Nước nào? Nước Chúa Vatican chưa mất cơ
mà! Sau khi cơ đồ ăn theo bọn xâm lược tiêu vong bầy chiên cờ vàng
chỉ còn biết tụ tập ngồi than khóc mơ tưởng lại những ngày bưng bô
cho quan thầy Vatican-Pháp-Mỹ đã qua mà thèm thuồng đòi phục hồi…
tinh thần ăn mày của Ngô Chí Sĩ.
Cả mấy tuần nay, trong lúc các diễn tiến chuẩn bị tổ chức
rầm rộ trong nước cho ngày Đại Lễ làm nức lòng mọi người thì ở hải
ngọai dưới lối sống hù dọa kềm kẹp kiểu mafia xóm đạo, tuyệt không
có một báo đài báo hại nào đưa tin một cách vô tư.
Điều gì đã làm cho bầy chiên vàng đành … “mang
mối hận xuống tuyền đài chưa tan” như vậy dù cuộc chiến “quốc-cộng”
đã ngả ngũ ai thua ai thắng hơn 35 năm nay rồi?
Cuộc Thánh Chiến Vẫn Còn Đang Tiếp Diễn:
Mối thù hằn chia rẽ đến nay vẫn còn âm ĩ tồn
tại giữa bầy chiên vàng trong cộng đồng dân tộc đều do họ tự gây ra,
nói cho đúng hơn là do cuộc Thánh chiến không khói súng từ Vatican
cầm đầu vẫn chưa chịu chấm dứt. Ngày nào Tòa thánh còn trăn trở đau
đớn cho việc bị tống cổ ra khỏi Việt Nam cùng với lũ cướp nước thì
ngày ấy bầy chiên vàng cứ còn mãi căm hận sầu bi.
Ai cũng biết bản chất hai mang nham hiểm của
Vatican với sự đồng thuận của các cường quốc thực dân Âu Mỹ từ bao
lâu nay để hợp đồng thống trị thiên hạ. Một mặt trên trường quốc tế
tự cho mình là một quốc gia dù lãnh thổ chỉ nhỏ bằng hòn đảo Côn
Sơn; mặt khác thì lại tự cho mình là bản doanh của một giáo hội
Ca-tô Rô-ma tòan cầu.
Khi nói đến Vatican, ai cũng chỉ nói đến bộ mặt
tôn giáo, nhầm tưởng ấy là nơi đại diện cho Chúa trên trần gian ngự
trị rất “thánh thiện” nên thường đươc xưng tụng là “Tòa thánh” chỉ
chuyên lo việc … chăn cừu, nắm giữ linh hồn con chiên trong đó có
bầy chiên vàng, để có nguồn nhân vật lực dồi dào mà bóc lột. Người
ta đã lờ đi bộ mặt gian ác thứ hai của “Vatican chính trị” bởi một
khi xem mình là một quốc gia có nghĩa là lãnh thổ (tòan cầu) phải
được cai trị bởi một bộ phận cầm quyền với mọi đặc tính của chính
trị đời thường, mà ai cũng biết là đầy gíó tanh mưa máu, chưa kể đến
những trò đốn mạt khác của hàng tu sĩ áo chùng đỏ đen của Nhà Thờ
như nạn ấu dâm, rửa tiền, xã hội đen mafia vv…
Vậy thì Vatican đã biến thành đầu não của một
Đảng chính trị quốc tế từ lâu, ở đây rõ ràng là mang danh Thiên
Chúa, gọi nôm na là “Đảng độc tài đảng trị Ca-tô tòan cầu”. Giáo
Hòang đóng vai mà bây giờ ta hay gọi là Bí thư Trung ương Tối cao
của Đảng và có một bộ phận trung kiên điều hành. Nhóm Hồng Y là Ban
Thường Vụ Trung Ương Đảng gồm nhiều Ủy Viên Bộ Chính Trị, chia nhau
nắm giữ các Ban Bộ lớn nhỏ trong chính phủ tòan cầu. Nó cũng có các
Giáo hội bản xứ địa phương tương tự Đảng Bộ Ca-tô Quốc Gia với các
tổ chức mạng nhện Khu bộ, Xứ bộ, chi bộ vv… với các bí thư là cán bộ
đảng viên áo chùng thâm đã được huấn luyện nhuần nhuyển trong vai
trò hai mang đạo đời rất tinh vi.
Tổ chức của các đảng chính trị hiện nay trên
thế giới chỉ là rập khuôn cái tổ chức đảng nham hiểm này của Vatican
vốn đã được hòan chỉnh qua bao thế kỷ tung hòanh ở chốn không người
chỉ vì mưu ma chước quỉ, nhất là ở châu Âu thời Trung Cổ, nơi nó đã
từng ra lệnh cho các vua chúa mở đến hơn 9 cuộc thập tự chiến sang
Trung Đông chỉ khỏang 100 năm từ 1095 đến 1204; chưa kể các cuộc
chiến lớn nhỏ khác. Về sau nó đã tiếp tục tàn sát không biết bao
nhiêu nhân mạng dưới bước đường nó đi gọi là để rao truyền Phúc Âm
của Chúa nhân từ. Không còn trò bịp bợm trơ trẽn nào hơn thế! Máu đã
nhuộm đỏ quả địa cầu chỉ vì cuốn Kinh Thánh vớ vẩn đầy mê tín.
Nhưng đến giữa thế kỷ 19 đã xuất hiện một chủ
nghĩa vô thần có thể giúp nhân dân cùng đinh ở các nước thuộc địa
đánh sập bộ máy kềm kẹp gian ác của bè lũ Vatican và thực dân
Anh-Pháp. Đó là chủ nghĩa Cộng Sản độc đáo tiếp nối tinh thần của
cuộc cách mạng nông dân ở Pháp 1789, với sự lớn mạnh của hai đại
cường Trung Xô. Chủ nghĩa này còn súyt tiêu diệt cả Vatican ngay
chính trên lãnh thổ mà nó ẩn nấp. Chủ nghĩa này đã làm được việc mà
trước kia các tổ chức khác đành chịu bó tay như Tin Lành chỉ đành ly
khai, Chính thống đành cầm cự, và Hồi giáo lập ra giáo thuyết mới;
mỗi nơi hùng cứ một phương.
Trước sự thực đầy kinh khiếp ấy trên thế giới
nên Giáo hòang Pius 12 vội vã tìm liên minh với các cường quốc tây
phương để ngăn chận sự đe dọa của Cộng Sản. Ban đầu nó đã đầu tư vốn
liếng vào Đức Quốc Xã, nhưng rồi làm ăn thua lổ khi Đức bại trận Đệ
Nhị Thế Chiến. Sau đó nó đành liên minh một cường quốc Tin Lành là
Hoa Kỳ; do đó mới nẩy sinh các “cuộc chiến quốc-cộng” khắp nơi, mà
cuộc chiến ở Việt nam lại khốn khổ đẩm máu nhất.
Những sự thực lịch sử này ngày nay đã được công
bố tràn lan trên Internet, và riêng phần Việt ngữ cũng đã có các
trang mạng Trang Bìa Sách Hiếm và
Giao Điểm Online đã lưu trữ tương
một khối lượng thông tin tương đối đầy đủ cho đồng bào trong và
ngòai nước thấy rõ bộ mặt thật của Vatican núp sau chiêu bài tôn
giáo để gây bao tang tóc cho các dân tộc đang phát triển trong đó có
Việt Nam, mà di hại “chia rẽ dân tộc” vẫn còn tồn tại đến ngày nay.
Thế nhưng vì sao bầy chiên vàng vẫn cứ mãi
cuồng tín không biết phục thiện hồi tâm?
- Thứ nhất bởi vì từ lâu
Vatican đã ra lệnh cho những tên lãnh đạo tay sai và các cán bộ áo
chùng đỏ đen tuyệt đối không cho tiết lộ các bí mật gian ác này
trong các xứ thuộc địa, và họ còn liệt kê vào lọai Sách Cấm. Bầy
chiên cờ vàng bấy lâu nay đã quen bị nhồi sọ về những điều cứu rỗi
thánh thiện của Vatican thì không thể nào tin được sự thực phủ phàng
gây mất đức tin.
- Thứ hai là đã là con chiên thì nào có trí óc thông
minh của con người, chỉ cần tuân thủ đức vâng lời là đủ; chủ chăn
bảo sao thì chỉ cúi đầu be he “amen” tán đồng theo mà thôi.
- Thứ ba
là đầu óc bầy chiên vàng, lọai cuồng tín nhất làm Vatican hài lòng
nhất, đã bị chai cứng trong đức tin mù lòa nên khó bề đối thọai để
đạt đến chỗ hòa hợp hòa giải dân tộc được. Chúa bảo chống Cộng là
chống Cộng chết bỏ; Chúa bảo chạy là đua nhau giẩm đạp lên nhau mà
di tản.
Vì Sao Nhà Thờ Không Muốn Tán Dương Các
Triều Đại Vàng Son Lý Trần:
Nhiều người thường bảo có nhiều điều nhạy cảm
không nên nói ra sợ mang tiếng “chống Ki-tô giáo”, gây mất đòan kết
dân tộc. Đây là những thái độ tiêu cực an phận, vô trách nhiệm tựa
như hành động của con đà điểu vùi đầu vào cát khi thấy tai họa tràn
đến, chẳng giải quyết được gì. Chúng tôi chỉ nhắc lại những sự thật
rành rành để cho hậu thế tỏ tường hầu tránh vết xe đỗ do sự ngây thơ
dễ tin của cha ông ngày trước mà nước đã mất vào tay thực dân Pháp
và Vatican cả 100 năm. Nhà thờ Ca-tô tự cho mình quyền phán ra sự
thật theo kiểu Giáo Hội và vị đại diện Chúa trên trần gian không bao
giờ sai như lịch sử đã ghi. Họ đã từng ngông nghênh giành quyền độc
tôn, độc tài, tàn sát biết bao dân tộc chậm tiến không chấp nhận
cuốn Thánh Kinh và quyền lực Vatican. Vì tự cho mình quyền phụng vụ
Chúa cha Chúa con vớ vẫn, là có thể biện minh cho những tội ác và nợ
máu đối với nhân lọai do Đảng độc tài đảng trị Ca-tô tòan cầu và các
Đảng con ở các nước nhỏ do nó dựng lên đã gây ra.
Các nhà truyền giáo Tây phương ngồi cáng cho dân mới theo đạo Chúa ...phụng sự.
Hiền ... như Ma soeur đang thật thà báo cáo tin tức cho ngọai xâm.
Chính cái chủ thuyết “độc thần” từ các đầu óc
Do thái xa xưa lỗi thời đã làm cho tín đồ cuồng bạo, hiếu sát, ưa
gây hấn bóc lột vốn rất thich nghi cho những cộng đồng du mục ban sơ
rồi dần dần triển khai cho các thế lực đế quốc thích bành trướng
cướp bóc tóm thâu thiên hạ. Chủ thuyết này vốn không hề thích hợp cho các xã hội định cư nông nghiệp, hiền hòa yêu hòa bình và
chuộng đạo lý nhân sinh bình thường nhuần nhuyển tín ngưỡng Tam giáo
đồng lưu hài hòa, không mơ chuyện viễn vông siêu nhiên.
Ngược lại triết lý nhân sinh của đạo Phật lại
đề cao tính tự chủ, độc lập tự do của bản thân và của cộng đồng dân
tộc; có thể tạm thu gọn vào trọng điểm “tự mình thắp đuốc lên mà
đi”. Ngài kêu gọi con người chớ trông chờ vào thần thánh mà nên tin
ở khả năng của chính mình để cãi thiện đời sống quanh mình. Giáo
pháp của Ngài đã giải phóng con người ra khỏi sự kềm kẹp của thần
thánh cho dù đó là Thượng đế tòan năng. Đức Phật há đã nhiều lần chỉ
dạy: “Ta là Phật đã thành, các vị là Phật sẽ thành,” “Ta chẳng phải
thần linh, ta chỉ là đạo sư chỉ cho các vị con đường Chánh giác,
Giải thóat” vv…
Vì thế mà Phật giáo đi đến đâu qua những bước
chân trầm mặc an nhiên của biết bao tăng lữ đã du nhập hài hòa với
văn hóa tín ngưỡng bản địa để tạo nên một nét riêng của dân tộc ấy
mà tạo nên một sức mạnh đòan kết dân tộc mà giữ vững được nền độc
lập và bản sắc riêng của mình.
Với Việt Nam, cũng vì đạo lý đối nghịch trong
tín ngưỡng ấy mà bầy chiên vàng dù lưu vong hay ở trong nước không
bao giờ muốn sống hài hòa và đòan kết với đại khối dân tộc. Họ chỉ
kêu gào đòan kết khi họ nắm được quyền lực như trong miền Nam trước
đây để độc quyền làm tay sai cho ngọai bang, và bắt mọi người phải
làm theo mà thôi. Họ hòan tòan muốn quên đi những trang sử vinh
quang độc lập của cha ông trứơc đây với các triều đại hiễn hách Lý
(1009–1225), Trần
(1225–1400).
Ví sao Nhà thờ né tránh tán dương các triều đại
này? Chỉ vì thời đại hòang kim ấy của cha ông thấm đượm nét văn hóa
tín ngưỡng Tam giáo mà Phật giáo là chủ đạo. Các vị vua anh minh đã
biết vận dụng Phật pháp, nhất là Thiền phái Trúc Lâm vào đời sống
nhân dân bình thường ở cõi trần, sống rất thực tế không bàn viễn
vông chuyện Niết bàn thượng giới, không chủ trương xa lánh trần
gian, để tạo được một sự đòan kết dân tộc vững chắc muôn người như
một và tạo nên một xã hội có văn hóa cao, an bình thịnh vượng,
nhân ái, khoan dung và đủ khả năng đánh tan những cuộc ngọai
xâm mà lưu truyền cho con cháu một dãi dất gấm vóc đến ngày nay.
Riêng các thiền
sư Việt Nam thời Lý - Trần đã thể hiện sâu sắc tinh thần kế thừa về
đời sống tâm linh, trầm mặc, tỉnh giác qua sự thấy biết chính xác
mọi việc, mọi nguy cơ xảy ra để tùy theo đó có thể giúp vua và dân
giải quyết đại sự quốc gia một cách rốt ráo. Và nét đẹp nhất của chư
vị thiền sư lỗi lạc là một khi công thành thì liền thóai lui về
thiền viện thâm sơn cùng cốc tiếp tục việc tu hành chứ không tơ hào
tham luyến quyền lực thế gian. Vì thế Phật giáo không bao giờ là mối
đe dọa cho quyền lực của Nhà nước nếu mọi chính sách thuận lòng dân.
Những trang sử
vàng của dân tộc Việt ấy không hề có bóng dáng của Thiên chúa giáo
xen vào; vì thế Nhà thờ chẳng có vai trò gì ở giai đọan ấy để mà
hãnh diện.
Xuyên suốt lịch
sử, Phật giáo luôn thăng trầm đồng hành cùng dân tộc, Cộng sản cũng
vì sứ mạng giải phóng dân tộc khỏi vòng nô lệ của ngọai bang mà hy
sinh chiến đấu cho đến ngày tòan thắng. Lẽ tự nhiên là hai thành
phần này đã có chung nguồn cội từ đại khối dân tộc, cho nên sự
nghiệp giành được độc lập cho tổ quốc là thành quả của tòan dân tộc,
tiếp nối truyền thống giữ nước oai hùng của cha ông mà thôi. Còn Nhà
thờ và bầy chiên vàng thì vì sự nghiệp của Vatican và quan thầy Tây
Mỹ nên luôn bị lỗi nhịp cùng dân tộc nên khó vãn hồi đòan kết. Một
khi đã phi dân tộc thì dễ vong bản và đưa đến phản dân tộc. Do đó ta
có cảm tưởng với họ tổ quốc không nằm ở giải đất hình cong chữ S ở
Đông Nam Á mà hình như ở trời Âu Mỹ hay ở chính Vatican. Nhưng họ
nào đã chịu an phận tuổi già ở “tổ quốc” của họ ở trời tây.
Vì thế ta không
lấy làm lạ với bộ máy truyền thông của bầy chiên vàng hải ngọai là
họ luôn tránh né việc tán dương ca tụng những gì dính líu đến Phật
giáo, chưa kể đến việc thù hận Phật giáo khi chế độ Ca-tô Ngô triều
bị sụp đổ mà không hề truy cứu nguyên nhân kỳ thị tôn giáo độc ác
của Ngô gia và đồng bọn. Họ cố tình quên đi thuyết Nhân Quả vận hành
trong vũ trụ. Ngay cả bấy lâu nay những tác phẩm văn hóa nghệ thuật
giá trị của dân tộc sáng tác bởi các văn nhân nghệ sĩ “không phải
phe ta” cũng đều bị vờ lãng quên. Cứ là Phật tử thì đều bị gán cho
thân Cộng; mà thời buổi này Cộng là một thành phần của đại khối dân
tộc mà đa số là Phật tử. Vậy “thân cộng, vô thần” đâu phải là điều
không đáng hãnh diện; vã lại cũng thời buổi này muốn “thân cộng”
không phải là chuyện dễ.
Trong muôn vàn
gian khổ của công cuộc giải phóng đất nước và dân tộc khỏi vòng nô
lệ của tập đòan Vatican-Pháp-Mỹ, dĩ nhiên Đảng cầm quyền hiện nay
phải vận dụng mọi phương cách, chịu nhiều thiệt hại và không khỏi
mắc phải nhiều lổi lầm đó đây, nhưng với lòng kiên quyết và sự đồng
thuận ủng hộ của dân tộc mới đạt được vinh quang hôm nay có khác nào
vinh quang của tiền nhân thời Đinh Lê Lý Trần. Rốt lại họ đã từ lòng
dân tộc mà ra rồi hết thế hệ này đến thế hệ khác vẫn hết lòng phục
vụ nhân dân theo đạo lý và bản sắc dân tộc bấy lâu.
Sau một thời
gian dài kiến quốc đủ phú cường Nhà nước đã biết phục hồi các giá
trị văn hóa tín ngưỡng truyền thống của cha ông để kết nối với dòng
chảy đầy sinh động của con cháu hiện tại mà đồng đưa đất nước đạt
đến những đỉnh điểm tiến bộ mới trên mọi mặt trong xã hội cho kịp
với cao trào thế giới tiên tiến. Và dĩ nhiên càng bàn đến di sãn oai
hùng của tổ tiên thì Nhà thờ và bầy chiên vàng càng mang lấy mặc cảm
tội lỗi là cái tội tổ tông làm tay sai nối giáo cho giặc, chuyên gây
chia rẽ nội bộ làm yếu đi tiềm năng sức mạnh của dân tộc và tự biến
mình thành một nhóm cộng đồng sống bên lề của dòng chảy dân tộc. Vì
thế làm sao mà họ có thể cùng chung niềm vui của một dân tộc độc lập
phú cường cho được; do đó không lạ khi ta thấy vắng bóng Nhà thờ và
bầy chiên vàng trong các dịp Đại Lễ như Ngàn Năm Thăng Long chẳng
hạn
Thực Tế
Thường Ngày:
Bầy chiên vàng hải ngọai luôn ôm ấp và hãnh
diện về lá cờ vàng ba sọc đỏ tượng trưng cho những chế độ Ca-tô do
ngọai bang dựng lên nay đã không tồn tại. Họ vẫn thường làm những
việc vô trí, như luôn hù dọa gây áp lực với những tổ chức không
chính trị phi Ca-tô phải luôn treo lá cờ ây trong những buổi tụ tập
hội hè. Thế mà gần đây họ đã bị chóang váng vì có một buổi lễ thiếu
vắng lá cờ ấy. Đó là bốn hội đoàn
người Việt là Hội Phụ Nữ Việt Nam Toronto, Hội Người Việt Toronto,
Hội Văn Hóa Khoa Học Việt Nam Toronto, Liên Hội Sinh Viên Việt Nam
Ontario, đã cùng nhau tổ chức Tết Trung Thu cho các em thiếu nhi
Toronto và vùng phụ cận, tại công viên của Harbourfront Centre mà
không hề treo một lá cờ vàng ba sọc đỏ mà bầy chiên vàng cho là biểu
tượng của cộng đồng người việt tỵ nạn cộng sản ở hải ngoại. Toronto
là một hang ổ hùng cứ của bầy chiên vàng ở Canada.
Trong một bản
tin trên báo Cali-today họ giải thích thế này: “Cần lưu ý rằng
sau ngày 30-4-1975, dân Việt Nam ồ ạt bỏ chạy ra nước ngoài là những
NGƯỜI TỴ NẠN CỘNG SẢN. Lúc đó, nếu một người vượt biên nào khai
rằng họ bỏ ra nước ngoài vì lý do kinh tế, liền bị đại diện Cao uỷ
Tỵ nạn Liên Hiệp Quốc đuổi về, kể cả những người Bắc Việt đến trại
tỵ nạn Hồng Kông. Sau khi các trại tỵ nạn đóng cửa, có người được
bảo lãnh, rời Việt Nam ra đi theo chương trình O.D.P (Orderly
Departure Program), qua Canada hay các nước khác, họ cũng là người
tỵ nạn cộng sản gián tiếp.”
Quả thật tội
nghiệp cho sự trì độn tri thức. Thử hỏi một khi những đồng bào này ồ
ạt về thăm quê hương đổi mới trong thập niên vừa qua, hoặc chung sức
xây dựng đất nước thì họ thuộc thành phần nào? NGƯỜI TỊ NẠN CHIÊN
VÀNG chăng? Hay là họ đã gián tiếp trả lời cho sự lỗi thời của chiêu
bài “NGƯỜI TỴ NẠN CỘNG SẢN” và đồng thời họ cũng đã phủ nhận luôn
cái biểu tượng rách nát kia. Ấy vậy mà bầy chiên vàng vẫn say sưa
hát mãi bài thánh ca cũ mèm không còn ai muốn nghe.
Họ đã giấu kín
chuyện trong số đồng bào về thăm quê hương ấy biết đâu còn có thiểu
số chiên vàng phản động lợi dụng bộ mặt hợp tác kinh doanh, khoa
học, thiện nguyện vv… để mưu đồ gây phản lọan trong nước, để làm
cách mạng… “phở bò” cho Chúa. Có thể đám này, với sự yểm trợ của các
cơ quan tình báo đạo đời Âu Mỹ, cố gắng móc nối với bọn xã hội đen
trong nước vận chuyển buôn bán ma túy thuốc phiện để tài trợ cho các
họat động khuynh lóat như bọn GCMA (Pháp) và CIA (Mỹ) đã làm trước đây.
Qua việc không
treo cờ vàng nữa ở những nơi tụ họp công cộng, bầy chiên vàng đã
không muốn đọc được tín hiệu rằng đồng hương đã chán ngấy cái màng o
ép cường điệu bấy lâu nay rồi. Đã đến lúc nên cho nó vào Viện Bảo
tàng là vừa. Thời thế mỗi ngày mỗi đổi thay, đất nước càng ngày càng
thay da đổi thịt giàu đẹp hơn mà cớ sao bầy chiên vàng cứ mãi ngủ
say với dĩ vãng xấu xa? chỉ vì vốn mất gốc nên họ không hề có tấm
lòng bao dung của dân tộc Việt.
Lại thêm một chuyện đáng nói khác là
sáng ngày 30
tháng 9 vừa qua, cái gọi là Ủy Ban Chống Cộng miền Bắc Cali đã tổ
chức cuộc một cuộc biểu tình tại Tòa Lãnh sự Trung quốc và Tòa Lãnh
sự Việt Nam tại thành phố San Francisco nhằm phản đối Trung quốc xâm
lăng Việt Nam và Hà Nội bán nước (?).
Bản tin cũng trên Cali-today cho biết họ đã cố gắng vận động
đồng hương, mà
nhiều nhất có lẽ là bầy chiên vàng ở các nhà thờ, chồng chất trên ba
chiếc xe mini van và ba chiếc xe du lịch mà tổng cộng chỉ có được
gần sáu chục người tham gia biểu tình. Cả miền bắc Cali như bản tin
đã rao, mà chỉ có gần 60 mạng đi làm cái việc trọng đại như thế ư?
Biểu tình chống kẻ cướp và luôn cả nạn nhân? Có lẽ chỉ vì tình tự
dân tộc và lòng yêu nước đặt không đúng chỗ này đã làm cho đồng
hương thờ ơ.
Những màn chống
cộng và giương cờ vàng đã hết ăn khách và càng ngày càng thu nhỏ vào
thiểu số bầy chiên vàng và nhà thờ mà thôi. Nhưng họ nào chịu nhận
ra sự thực đau lòng ấy, vẫn tuyệt đối tuân hành đức vâng lời và sợ
vạ tuyệt thông để tiếp tục... biểu tình quậy phá. Đáng tiếc là tấm
gương tày liếp mới đây trong lịch sử vẫn chưa được bầy chiên vàng
học được: vì cứ mãi tin tưởng vào việc hưỡng ơn Thánh Chúa luôn ban
cho, đến một lúc bỗng Chúa ngưng viện trợ là chỉ có con đường dày
xéo nhau bỏ của chạy lấy người qua hai chuyến tơi tã thảm thương
1954 và 1975.
Thực ra sự căm thù của bầy chiên vàng lưu vong
đối với Trung Quốc không đơn thuần là đất đai lãnh thổ mà động lực
sâu xa hơn vì Trung Quốc là một cường quốc duy nhất tuyệt giao với
Vatican, sau khi giành lại được độc lập vào năm 1949. Mặc dù Vatican
và tây phương đã kiên trì áp lực với chính quyền Trung Quốc cho tái
lập bình thường hóa với Vatican nhưng mọi nổ lực đều thất bại hơn 60
năm nay. Trung Quốc thừa hiểu vai trò của Vatican không chỉ thuần là
tôn giáo mà là một công cụ chính trị hữu hiệu của tây phương nhằm
khuynh đảo các nước không chịu nằm trong quỹ đạo của mình. Muốn ngăn
ngừa bệnh truyền nhiễm hiệu quả thì không gì tốt hơn là nên tránh xa
nó từ sớm.
Người ta tự hỏi
bầy chiên vàng ở đâu khi vào tháng Giêng năm 1974
Trung Cộng đã xua
hải quân chiếm đóng quần đảo Hoàng Sa từ tay chính quyền
Ca-tô cũ trong Nam với sự ngầm thỏa thuận của Hoa Kỳ (cho việc rút
quân khỏi Việt Nam) lúc bấy vẫn còn đóng quân tại Nam, với hạm đội 7
luôn lãng vãng ngoài khơi biển Đông? Điều này cho thấy rõ sự nô lệ
do cuồng tín của bầy chiên vàng vào sách lược của Vatican.
Thiết nghĩ một
đất nước nay an bình giàu đẹp đang canh tân phát triển hiện đại mọi
mặt từng ngày, Nhà nước được tòan dân ủng hộ cùng với sự tham gia
tích cực của nguồn nhân lực dồi dào của thanh thiếu niên vào công
cuộc giữ nước thì một vài hành động ngu xuẩn của bầy chiên vàng già
cổi lạc lõng lưu vong chẳng làm thế nào chuyển được dòng lịch sử
tuôn chảy, có khi lại bị nó nghiền nát trong sự thóa mạ của dân tộc.
Một thể chế tự
chủ độc lập với giới lãnh đạo đồng tâm nhất trí cùng tòan dân thì
việc gì cũng làm được và được tòan thế giới trọng vọng. Cha ông xưa
tài trí hơn người thì ngày nay con cháu thông minh đỉnh đạt nối gót
không kém phần thành tích. Quốc gia chỉ nguy nan khi có những thành
phần hèn mạt nối giáo cho giặc, và mong muốn được làm tôi tớ cho
ngọai bang để hưởng chút bả danh vọng. Cứ nhìn vào những gương mặt
sáng lán cứng cỏi của những chiến sĩ trẻ nam nữ thuộc các binh chủng
của Quân đội Nhân dân hiện nay với quân phục mới và vũ khí hiện đại
qua cuộc diễn tập cho cuộc duỵêt binh chính nhân dịp Đại Lễ Thăng
Long Ngàn Năm vào ngày 10 tháng 10 cũng đủ làm ta vững tin vào tiền
đồ của dân tộc.
Nếu theo dõi diễn tiến đổi thay theo thời gian
của các tổ chức chống Cộng lưu vong của các nước khác ta sẽ thấy đặc
tính tôn giáo Ki-tô phản động cuồng tín là một tai họa. Cùng là các
nước bị phân lìa do hậu quả của Chiến tranh Lạnh như Đức, Đài Loan,
Triều Tiên, Việt nam, thậm chí Cuba, ta thấy chỉ còn hai nước là
mang mối căm thù chia rẽ dân tộc trầm trọng lâu dài nhất là Việt
nam và Triều tiên. Vì sao vậy? Vì có bàn tay Ki-tô nham nhở có tổ
chức dính vào. Các dân tộc còn lại có thể là thông minh hơn và
nhờ thiếu yếu tố tôn giáo Ki-tô nên việc hóa giải trở nên dễ dàng
trong một thời gian ngắn khi có điều kiện thuận lợi. Do đó không nên
xem thường cái họa Ki-tô trong sự đồng thuận và đòan kết của dân tộc
Việt, và càng nên cảnh giác với những tổ chức có hai bộ mặt như
Vatican.