Ki Tô Giáo không thể sống hòa bình với bất cứ tín ngưỡng nào khác
Trần Chung Ngọc
http://sachhiem.net/TCN/TCNtg/Giesu/Giesulaai4A.php
02-Dec-2022
Phần trích dẫn sau đây từ một bài dài có tính cách tổng hợp của Robert G. Ingersoll có thể dùng để giải đáp cho những câu hỏi như Giê-su là ai, là người như thế
nào, và ảnh hưởng của ông ta đối với nhân loại ra sao:
Ki Tô Giáo không thể sống hòa bình với bất cứ tín ngưỡng nào khác. Nếu tôn giáo này đúng thì chỉ có một đấng cứu thế, một cuốn sách do Thiên Chúa Ki-Tô (Christian god) truyền cảm, và chỉ là một con đường cỏ nhỏ hẹp dẫn tới thiên đường.
Tại sao Giê-su không trở lại đền thờ để chấm dứt những cuộc tranh luận cũ kỹ? Tại sao Giê-su không đối diện với những người lính La Mã đã nhận tiền để thề rằng xác ông ta đã bị các đồng bạn đánh cắp? Tại sao ông ta không chiến thắng đi vào thành Jerusalem lần thứ hai? Tại sao ông ta không nói trước quần chúng: "Đây là những vết thương ở chân, tay, và cạnh sườn ta. Ta là người các ngươi muốn giết, nhưng thần chết chỉ là nô lệ của ta."? Thật là đơn giản, sự sống lại của Giê-su chỉ là một huyền thoại. Tôi không tin và không thể nào tin cái phép lạ về sự sống lại.
Chúng ta không biết gì chắc chắn về Giê-su. Chúng ta không biết gì về thời ông ta còn là đứa con nít, thời niên thiếu của ông ta, và chúng ta cũng không chắc là một người như vậy đã hiện hữu.
Rất có thể có một người như vậy tên là Giê-su. Ông ta đã có thể sống ở Jerusalem. Ông ta có thể đã bị đóng đinh trên giá gỗ hình chữ thập, nhưng những điều như ông ta là con của Thiên Chúa, chết rồi sống lại và thân thể bay lên thiên đường thì, trong bản chất của mọi vật, chưa bao giờ và không bao giờ có thể chứng minh được.
Trong nhiều thế kỷ, cái tên nhà quê đặc ở Palestine này (Giê-su) đã được người ta thờ phụng như là Thiên Chúa. Hàng triệu người đã hiến thân để phục vụ hắn. Của cải thế gian được đổ vào những đền thờ hắn. Tên hắn đã mang sự an ủi đến cho những kẻ bệnh hoạn và sắp chết. Tên hắn đã mang sự can đảm đến cho những kẻ cuồng tín chết vì đạo.. Những kẻ sống ngoài lề xã hội, bị xã hội ruồng bỏ, thất bại, cảm thấy rằng hắn biết đến và thương hại những sự đau khổ của họ.
Đúng là có tất cả những điều trên, và nếu đó là tất cả thì đẹp đẽ biết bao, cảm động biết bao, và vinh quang biết bao. Nhưng đó không phải là tất cả. Nó còn một mặt khác.
Nhân danh hắn hàng triệu nam nữ đã bị tù đầy, tra tấn và giết hại, hàng triệu người đã bị làm nô lệ. Nhân danh hắn những tư tưởng gia, khảo cứu gia, bị coi như là những kẻ tội phạm, và những tín đồ theo hắn đã làm đổ máu của những người thông thái nhất, giỏi nhất.
Nhân danh hắn sự tiến bộ của nhiều quốc gia bị chặn đứng cả ngàn năm. Trong Kinh hắn giảng chúng ta thấy cái tín lý về sự đau đớn vĩnh viễn (đọa hỏa ngục. TCN), và những lời của hắn đã gia thêm sự kinh khủng vô tận vào sự chết. Kinh hắn giảng chất đầy thế giới với thù hận và trả thù, coi sự lương thiện trí thức như một tội ác, hạnh phúc trên cõi đời là con đường dẫn xuống địa ngục, tố cáo tình thương yêu như là thấp hèn và như súc vật, thánh hóa sự nhẹ dạ cả tin, tôn vinh sự mù quáng và tiêu diệt tự do của con người. Nhân loại sẽ tốt hơn nhiều nếu cuốn Tân Ước chưa từng được viết ra - Chúa Ki Tô theo quan niệm thần học cũng chưa từng được sinh ra." Nếu những người viết Tân Ước được coi như không phải là do Thiên Chúa gây cho cảm hứng, nếu Giê-su chỉ được coi như là một người thường, nếu những điều tốt đẹp được thu nhận và vứt bỏ đi những điều vô nghĩa, không thể xảy ra, sự trả thù, thì nhân loại sẽ tránh được chiến tranh, những sự tra tấn, máy chém, ngục tối, sự hấp hối và nước mắt, những tội ác và đau khổ trong một ngàn năm.
Trước hết Giê-su là một con người - không gì hơn một con người. Mary là mẹ ông ta. Joseph là cha ông ta. Gia phả của cha ông ta, Joseph, được viết để chứng tỏ rằng thuộc dòng dõi David.
Rồi người ta tuyên bố rằng Giê-su là con của Thượng Đế, rằng mẹ ông ta là một nữ trinh và tiếp tục đồng trinh cho đến khi chết.
Người ta tuyên bố rằng Giê-su sống lại và thân thể bay lên trời.
Phải mất rất nhiều năm những điều vô nghĩa này mới cấy được vào đầu óc con người.
Nếu thực sự ông ta thăng thiên, tại sao ông ta không làm việc này trước công chúng, trước những người đã bạo hành ông? Tại sao cái phép lạ vĩ đại nhất trong các phép lạ này lại phải thực hiện trong bí mật, trong một xó xỉnh?...
Nhưng sau cùng, khi đối diện thần chết, Giê-su mới nhận ra là mình sai lầm và than khóc: "Chúa ơi! Chúa ơi! Sao Ngài lại ruồng bỏ tôi?"
Tại sao chúng ta phải đặt Giê-su lên tột đỉnh của nhân loại? Ông ta có từ ái hơn, dễ tha thứ hơn, hay hi sinh bản thân hơn đức Phật hay không? Ông ta có thông thái hơn, đối diện với cái chết một cách bình tĩnh toàn hảo hơn là Socrates không? Ông ta có kiên nhẫn, nhân từ hơn là Epictetus không? Ông ta có là một triết gia lớn hơn, một tư tưởng gia sâu sắc hơn là Epicurus hay không? Về phương diện nào ông ta đứng trên Zoroaster? Ông ta có hòa ái hơn Lão Tử hay phổ quát hơn Khổng tử không? Những ý tưởng về nhân quyền và bổn phận con người của ông có cao hơn của Zeno không? Ông ta có đưa ra những chân lý cao hơn của Cicero không? Đầu óc ông ta có tinh tế hơn Spinoza không? Đầu óc ông ta có sánh bằng đầu óc của Kepler và Newton không? Trong sự thông minh, trong cách diễn đạt, trong sự sâu rộng của tư tưởng, trong sự phong phú của cách minh họa, trong khả năng so sánh, trong sự hiểu biết về tâm trí, sự đam mê và sợ hãi của con người, ông ta có hơn được Shakespeare không?
Nếu Giê-su thực sự là Thiên Chúa, ông ta phải biết mọi việc trong tương lai. Ông ta phải thấy rõ lịch sử sẽ xảy ra. Ông ta phải biết người ta sẽ diễn giải những lời ông nói như thế nào. Ông ta phải biết những tội ác nào, những sự khủng khiếp nào, những sự ô nhục nào mà người ta sẽ phạm phải nhân danh ông. Ông ta phải biết đến những ngọn lửa bạo hành bốc lên xung quanh chân tay những kẻ bị thiêu sống vì không có cùng niềm tin như những tín đồ Ki Tô Giáo. Ông ta phải biết đến hàng ngàn người, đàn ông cũng như đàn bà, đau đớn mòn mỏi trong ngục tù tối tăm. Ông ta phải biết cái giáo hội của ông ta sẽ phát minh ra những dụng cụ tra tấn; những tín đồ của ông sẽ dùng đến roi vọt và bó củi, xiềng xích và giá căng (banh) người. Ông ta phải thấy chân trời tương lai sáng rực với những ngọn lửa thiêu sống con người trong những cuộc lễ auto da fe. Ông ta phải biết những tín lý, giáo điều sẽ mọc lên như nấm độc trong mọi cuốn sách bổn của giáo hội. Ông ta phải thấy những phe phái Ki Tô ngu đần gây chiến với nhau. Ông ta phải thấy hàng ngàn con người, theo lệnh của các linh mục, xây những nhà tù cho đồng loại. Ông ta phải thấy hàng ngàn máy chém đẫm máu của những người tốt nhất và dũng cảm nhất. Ông ta phải thấy những tín đồ của ông ta sử dụng những dụng cụ tra tấn gây đau đớn cho con người. Ông ta phải biết những diễn giảng về lời ông nói sẽ được viết bằng gươm giáo, và đọc trong ánh sáng của những bó củi thiêu sống người. Ông ta phải biết những Tòa Hình Án Xử Dị Giáo sẽ được thiết lập theo những lời giảng dạy của ông.
Ông ta phải thấy những sự ngụy tạo và suy diễn lệch lạc mà những kẻ đạo đức giả viết ra và nói cho quần chúng. Ông ta phải thấy những cuộc chiến tranh sẽ được gây ra, và ông ta phải biết là trên những cánh đồng chết chóc đó, những ngục tù tăm tối đó, những giá căng người đó, những cuộc thiêu sống người đó, những cuộc hành quyết đó, trong cả ngàn năm, ngọn cờ của cây thập giá đẫm máu đã tung bay.
Ông ta phải biết người ta sẽ khoác áo thánh thiện và đội vương miện cho sự đạo đức giả - sự độc ác và nhẹ dạ cả tin sẽ ngự trị thế giới; phải biết sự tự do của con người sẽ mai một trên thế giới (dưới quyền lực của giáo hội); phải biết rằng nhân danh ông các giáo hoàng và vua chúa sẽ nô lệ hóa hồn xác con người; phải biết rằng họ sẽ bạo hành và tiêu diệt mọi nhà khảo cứu, nhà tư tưởng và nhà phát minh; phải biết là giáo hội của ông ta sẽ dập tắt ánh sáng thánh thiện của lý trí và giữ thế giới trong tăm tối.
Ông ta phải thấy những người theo ông sẽ chọc mù mắt con người, róc thịt, cắt lưỡi họ, tìm những chỗ nào đau đớn nhất trên thân thể con người để mà hành hạ.
Tuy nhiên ông ta đã chết đi với bờ môi khép kín.
Tại sao ông ta không nói lên, không dạy các tông đồ và xuyên qua họ, dạy thế giới: "Các ngươi không được thiêu sống, tù đầy và tra tấn con người nhân danh ta. Các ngươi không được bạo hành đồng loại.
Tại sao ông ta đi đến cõi chết một cách ngu đần, để lại thế giới cho sự đau khổ và nghi ngờ?
Tôi sẽ nói cho các người biết. Vì Giê-su chỉ là một người thường, ông ta chẳng biết gì đến những điều trên. 40
Nền thần học Ki Tô đã đưa Giê-su lên địa vị giáo chủ của giáo hội Ca-tô Rô-ma với những thuộc tính thần thánh qua nhiều huyền thoại mà ngày nay đã không còn giá trị. Tuy nhiên, giả thử chúng ta chấp nhận những luận cứ thần học về nhân vật Giê-su với danh nghĩa là giáo chủ lập giáo Ca-Tô Giáo Rô-ma thì có lẽ chúng ta cũng nên biết đến giáo lý của vị giáo chủ này. Vậy thì Giê-su đã giảng dạy những gì, đã giúp cho con người về vấn đề tu tập, đạo đức hay mở mang trí tuệ như thế nào? Đây chính là những chủ đề mà tôi sẽ bàn tới trong chương sau.
(trích Giê Su Là Ai? Giảng Dạy Những Gì? )
Chú Thích:
**SH: Robert G. Ingersoll là một chiến sĩ tiền phong trong chủ trương giải phóng đầu óc con người khỏi những cùm xích của ngu dốt và mê tín Ki Tô Giáo. Ông ta mang cấp bậc Đại Tá trong cuộc nội chiến, và sau đó làm Chưởng Lý (Attorney General), bang Illinois. Tượng kỷ niệm Ingersoll hiện nay còn ở Peoria, Illinois (trích Vài lời nói đầu)
40. Lewis, Joseph, Editor: Ingersoll: The Magnificent , p. 117-122:
Christianity cannot live in peace with any other form of faith. If that religion be true, there is but one savior, one inspired book, and but one little narrow grass-grown path that leads to heaven.
Why did Jesus not again enter the temple and end the old dispute with demonstration? Why did he not confront the Roman soldiers who had taken money to falsely swear that his body had been stolen by his friends? Why did he not make another triumphal entry into Jerusalem? Why did he not say to the multitude: "Here are the wounds in my feet, and in my hands, and in my side. I am the one you endeavored to kill, but death is my slave? Simply because resurrection is a myth. The miracle of the resurrection I do not and cannot believe.
We know nothing certainly of Jesus Christ. We know nothing of his infancy, nothing of his youth, and we are not sure that such a person ever existed.
There was in all probability such a man as Jesus Christ. He may have lived in Jerusalem. He may have been crucified; but that he was the son of god, or that he was raised from the dead, and ascended bodily to heaven, has never been, and, in the nature of things, can never be, substantiated.
For many centuries this Peasant of Palestine has been worshiped as god.
Millions and millions have given their lives to his service. The wealth of the world was lavished on his shrines. His name carried consolation to the diseased and dying... His name gave courage to the martyr..., The outcasts, the deserted, the fallen, felt that Christ was their friend, felt that he knew their sorrows and pitied their sufferings.
All this is true, and if it were all, how beautiful, how touching, how glorious it would be. But it is not all. There is another side.
In his name millions and millions of men and women have been imprisoned, tortured and killed. In his name millions and millions have been enslaved. In his name the thinkers, the investigators, have branded as criminals, and his followers have shed the blood of the wisest and best. In his name the progress of many nations was stayed for a thousand years. In his gospel was found the dogma of eternal pain, and his words added an infinite horror to death. His gospel filled the world with hatred and revenge; made intellectual honesty a crime; made happiness here the road to hell, denounce love as base and bestial, canonized credulity, crowned bigotry and destroyed the liberty of man.
It would have been far better had the NT never been written - far better had the theological Christ never lived. Had the writers of the NT been regarde as uninspired, had Christ been thought of only a man, had the good been accepted and the absurd, the impossible, and the revengeful thrown away, mankind would have escaped the wars, the crimes and sorrows of a thousand years.
At first Christ was a man - nothing more. Mary was his mother, Joseph his father. The genealogy of his father, Joseph, was given to show that he was of the blood of David.
Then the claim was made that he was the son of god, and that his mother was a virgin, and that she remained virgin until her death.
The claim was made that Christ rose from the dead and ascended bodily to heaven.
It required many years for these absurdities to take possession of the minds of men.
If he really ascended, why did he not do so in public, in the presence of his persecutors? Why should this, the greatest of miracles, be done in secret, in a corner?
At last, in the dusk of death, Christ, finding that he was mistaken, cried out: "My God, my God! Why hast thou forsaken me?"
Why should we place Christ at the top and summit of the human race? Was he kinder, more forgiving, more self-sacrificing than Buddha? Was he wiser, did he meet death with more perfect calmness, than Socrates? Was he more patient, more charitable, than Epictetus? Was he a greater philosopher, a deeper thinker, than Epicurus? In what respect was he the superior of Zoroaster? Was he gentler than Lao Tsze, more universal than Confucius? Were his ideas of human rights and duties superior to those of Zeno? Did he express grander truths than Cicero? Was his mind subtler than Spinoza's? Was his brain equal to Kepler's or Newton's? Was he grander in death - a sublimer martyr than Bruno? Was he in intelligence, in the force and beauty of expression, in breadth and scope of thought, in wealth of illustration, in aptness of comparison, in knowledge of the human brain and heart, of all passions, hopes and fears, the equal of Shakespeare, the greatest of human race?
If Christ was in fact god, he knew all the future. Before him like a paronama moved the history yet to be. He knew how his words would be interpreted. He knew what crimes, what horrors, what infamies, would be committed in his name. He knew that the hungry flames of persecution would climb around the limbs of countless martyrs. He knew that thousands and thousands of brave men and women would languish in dungeons in darkness, filled with pain. He knew that his church would invent and use instruments of torture; that his followers would appeal to whip and fagot, to chain and rack. He saw the horizon of the future lurid with the flames of the auto da fé. He knew what creeds would spring like poisonous fungi from every text. He saw the ignorant sects waging war against each other. He saw thousands of men, under the order of priests, building prisons for their fellow-men. He saw thousands of scaffolds dripping with the best and bravest blood. He saw his followers using the instruments of pain. He heard the groans - saw the faces white with agony. He heard the shrieks and sobs and cries of all the moaning, martyred multitudes. He knew that commentaries would be written on his words with swords, to be read by the light of fagots. He knew that the Inquisition would be born of the teachings attributed to him.
He saw the interpolations and falsehoods that hypocrisy would write and tell. He saw all wars that would be waged, and he knew that above these fields of death, these dungeons, these racking, these burnings, the executions, for a thousand years would float the dripping banner of the cross.
He knew that hypocrisy would be robed and crowned - that cruelty and credulity would rule the world; knew that liberty would perish from the earth; knew that popes and kings in his name would enslave the souls and bodies of men; knew that they would persecute and destroy the discoverers, thinkers and inventors; knew that his church would extinguish reason's holy light and leave the world without a star.
He saw his disciples extinguishing the eyes of men, flaying them alive, cutting out their tongues, searching for all the nerves of pain...
And yet he died with voiceless lips.
Why did he fail to speak? Why did he not tell his disciples, and through them the world: "You shall not burn, imprison and torture in my name. You shall not persecute your fellow-men."..
Why did he go dumbly to his death, leaving the world to misery and to doubt?
I will tell you why. He was a man, and did not know.
bản electronic do tác giả cung cấp cho sachhiem.net