 |
15 tháng 1, 2011
|
Nhạc Trịnh Công Sơn
lâu nay đã “chinh phục hàng triệu con tim, không chỉ ở trong nước, mà ở cả
bên ngoài biên giới nữa” (Văn Cao). Nhiều người, trong đó có cả những người
nước ngoài như John C.Schafer (giáo sư Anh ngữ, Đại học Humboldt, Hoa Kỳ) đã
định danh cho sự nổi tiếng của nhạc Trịnh là “hiện tượng Trịnh Công Sơn”.
Nhiều bài viết, tập sách được công bố, xuất bản đã tìm cách giải mã hiện tượng
âm nhạc Trịnh Công Sơn nhằm dò thấu căn nguyên của sức hấp dẫn lạ lùng, đầy “ma
lực” của nhạc Trịnh. Người ta đã và sẽ còn tiếp cận căn nguyên quyến rũ kỳ diệu
của nhạc Trịnh từ nhiều cách, từ nhiều giác độ khác nhau. Ở đây, xin đưa ra cách
tiếp cận căn nguyên này từ một trong những phương diện nổi bật nhất của thế giới
nghệ thuật Trịnh Công Sơn, đó là con người minh triết trong nhạc Trịnh Công Sơn.
Sức hấp dẫn của thế
giới nghệ thuật Trịnh Công Sơn chính là sức hấp dẫn của con người minh triết
được xưng tụng, nâng niu và “phát sáng” ở trong đó.
*Minh triết của con người ấu thơ, của “nhân chi sơ”
Con người minh triết trong
nhạc Trịnh trước hết là một con người thuần khiết, chưa hề “vướng bụi trần”, đó
là con người thuở ấu thơ, thuở “nhân chi sơ” vui sống hồn nhiên, yêu thương thật
lòng:
“Ngày xưa khi còn bé, tôi yêu quá cuộc đời, tôi yêu thương loài người,
ngồi vẽ lấy tương lai” (Ngày nay không còn bé),
“Hôm nay tôi nghe
tôi cười như đứa bé, mới lớn lên giữa đời sống kia. Tôi thấy màu xanh hát trong
lời gió và thấy bình minh thắp trên ngọn lá. Tôi thấy ngày thật lạ, xao xuyến
từng nỗi nhớ, cho nên tôi yêu trái tim không nặng nề những con tim bạn bè bao
la” (Hôm nay tôi nghe).
Sự minh triết của con
người thuở ấu thơ, thuở đầu đời trong nhạc Trịnh có gốc rễ từ trong minh triết
phương Đông. Mạnh tử từng đề ra thuyết tính thiện nổi tiếng: “Nhân chi sơ,
tính bổn thiện” (Người ta lúc bắt đầu có sự sống, tính vốn thiện). Mạnh tử
bảo: “Bậc có đức lớn vẫn giữ được lòng mình khi mới sinh ra” (Đại nhân
bất thất kỳ xích tử chi tâm - Li Lâu hạ, bài 12) (1). Các bậc hiền triết thường
có những tư tưởng lớn gặp nhau. Trong tác phẩm “Đạo đức kinh”, Lão tử
khẳng định: “Người nào có đức dày thì như con đỏ” (Hàm đức chi hậu, tỉ ư
xích tử) (2). Nhưng tại sao người đời khi “lớn lên” không phải ai cũng giữ mãi
được sự minh triết của “con đỏ” như các bậc có đức dày? Đó là vì cùng với sự lớn
lên về trí năng thì trí xảo, cơ mưu có khi đi kèm là nguy cơ, là tai hoạ mà nhân
loại xưa nay không phải bao giờ cũng biết cách phòng tránh, diệt trừ triệt để,
hiệu quả. Lão tử trong “Đạo đức kinh” từng phân tích, cảnh báo về điều
này:
“Thời xưa, người khéo dùng đạo trị nước thì không làm cho dân khôn lanh
cơ xảo, mà làm cho dân đôn hậu chất phác. Dân sở dĩ khó trị là vì nhiều trí mưu”
(Cổ chi thiện vi đạo giả, phi dĩ minh dân, tương dĩ ngu chi. Dân chi nan trị, dĩ
kỳ trí đa) (3),
“Trí xảo xuất hiện rồi mới có trá nguỵ” (Trí tuệ xuất,
hữu đại nguỵ) (4).
Cùng chung mối ưu tư trĩu
nặng tự nghìn xưa của các triết nhân, nhạc Trịnh đã soi chiếu, cảnh tỉnh về
những mặt trái, mặt tối của lòng người:
“Đời đã cho tôi một ngày, nhìn thấy
gian manh loài người, từ đó tôi hằng biếng vui chơi” (Chỉ có ta trong một
đời), “Những con mắt thù hận, cho ta đời lạnh căm…Những con mắt bạc tình,
cháy tan ngày thần tiên” (Những con mắt trần gian).
Bởi vậy, nhạc
Trịnh mang nỗi tiếc nuối, ngậm ngùi da diết khi con người đã xa dần với thuở
“nhân chi sơ”, thuở ấu thơ:
“Ngày nay không còn bé, tôi quên sống thật thà,
tôi đã không còn là, là hạnh phúc ngu ngơ. Ngày nay sao buồn thế, những sáng hay
đêm về vẫn thấy rất ơ hờ, bình yên như kiếp đá. Ngày nay thôi đành nhé, tôi như
đá nặng nề, trong giây phút tình cờ rớt xuống mịt mù” (Ngày nay không còn
bé),
“Ôi hư vô phong kín, tuổi thơ ngây mong manh” (Lời của dòng
sông).
Trước vấn nạn “lớn
lên” về trí xảo, con người phải tìm giải pháp gì, phương thuốc gì để chữa trị
hữu hiệu? Lão tử khuyên nên quay về với đạo, cụ thể là quay về với cái gốc của
đạo. Xuất phát từ khái niệm “đạo” được nêu lên trong “Đạo đức kinh”:
“Đạo vĩnh viễn không có tên, nó chất phác” (Đạo thường vô danh, phác)
(5), Lão tử đã đưa ra phép chữa trị là dùng cái
“chất phác” này để ngăn chặn trí xảo:
“Trong quá trình biến hoá, tư dục của
vạn vật phát ra thì ta dùng cái mộc mạc vô danh (tức bản chất của đạo) mà trấn
áp hiện tượng đó, khiến cho vạn vật không còn tư dục nữa” (Hoá nhi dục tác,
ngô tương trấn chi dĩ vô danh chi phác. Phù diệc tương vô dục) (6).
Do đó, Lão
tử khuyên con người “trở về mộc mạc” (phục quy ư phác), “trở về trẻ
thơ” (phục quy ư anh nhi) (7), tức là trở về với bản tính tự nhiên, chất
phác ban đầu, chưa bị đánh mất.
Trong nhạc Trịnh, con người
có những lúc được “trở về trẻ thơ” như vậy, được tìm lại “thời gian đã mất”,
được sống trọn vẹn với bản tính hồn nhiên nguyên sơ:
“Nhiều khi bỗng như trẻ
nhớ nhà” (Đêm thấy ta là thác đổ),
“Tôi đã yêu em như trẻ thơ”
(Trong nỗi đau tình cờ).
Đời người ai chẳng từng có một tuổi thơ được
chắp cánh mộng vút bay theo từng cánh diều vui:
“Thằng bé xinh xinh ra đồng
giữa ngọ, thả con diều nhỏ bay giữa mênh mông. Mênh mông là trời bầu trời mênh
mông. Mênh mông lòng người lòng người mênh mông. Mênh mông nụ cười rạng ngời tim
non. Tim non rạng ngời” (Ra đồng giữa ngọ).
Cánh diều trong nhạc
Trịnh tan trong cội nguồn hay chính đó là giấc mơ được tái sinh trở lại của con
người với cội nguồn uyên nguyên, cội nguồn minh triết của vũ trụ, của Đạo Trời:
“Thằng bé xinh xinh ra đồng giữa ngọ, ngờ đâu hội ngộ tan giữa hư không. Tan
trong trời hồng làm giọt mưa trong. Tan trong cuộc đời làm lời ru trong. Tan
trong nụ cười gọi mời yêu thương. Tan trong cội nguồn” (Ra đồng giữa ngọ).
Quả là như thế, vì Trịnh Công Sơn đã từng viết khi nhớ đến cõi “Thiên Thai”
của Văn Cao: “Trên cánh đồng ca khúc, tôi như một đứa bé ước mơ mặt trời là
con diều giấy thả chơi” (8).
“Trở về trẻ thơ” là
phép màu để diệt trừ trí xảo, dối gian. Còn để diệt trừ phiền não, nhạc Trịnh có
phép màu nào?
*Minh triết về giải thoát phiền não
Vì đứa trẻ trong nhạc
Trịnh có khi là do người lớn hoá thân, nên khi đó, ở đứa trẻ này, sự hồn nhiên
thơ trẻ đã dần nhường chỗ cho những suy tư nặng lòng về nhân thế và phận người:
“Tôi như trẻ nhỏ, ngồi bên hiên nhà, chờ xem thế kỷ tàn phai. Tôi như trẻ nhỏ
tìm nơi nương tựa, mà sao vẫn cứ lạc loài” (Tự tình khúc).
Ngay cả
tiếng khóc ban đầu thuở sơ sinh của đời người cũng được nhạc Trịnh nghiệm ra là
tiếng ưu phiền, là “tin buồn”, là “phúc âm buồn”:
“Trẻ thơ ơi,
trẻ thơ ơi, tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người” (Gọi tên bốn
mùa), “Tiếng khóc ban đầu, ban đầu còn đau, còn đau, còn đau” (Lời
mẹ ru).
Điều này, thuở trước, ở thế kỷ XVIII, nhà thơ Nguyễn Gia Thiều
(1741-1798) qua tác phẩm “Cung oán ngâm khúc” đã từng nghiệm thấy:
“Thảo nào khi mới
chôn nhau
Đã mang tiếng khóc ban
đầu mà ra!”.
Vậy Trịnh Công Sơn không phải
là người đầu tiên suy nghiệm về những phiền não của đời người bắt nguồn từ tiếng
khóc lọt lòng. Nhưng Trịnh Công Sơn với dòng nhạc “hát kinh” về phận người đã
miệt mài tìm cách hoá giải tiếng khóc, hoá giải phiền não. Đây là đóng góp độc
đáo đã làm nên hiệu ứng nghệ thuật mạnh mẽ của nhạc Trịnh.
Trước hết, muốn hoá
giải niềm đau, hoá giải phiền não thì không nên xa lánh nó mà phải sống với nó,
“lắng nghe” nó, chịu đựng nó:
“Đôi khi thấy trăm vết thương rồi như đá
ngây ngô” (Rồi như đá ngây ngô),
“Đôi khi ta lắng nghe ta, nghe
sóng âm u dội vào đời buốt giá, hồn ta gió cát phù du bay về” (Tình xa),
“Dưới vòng nôi mọc từng nấm mộ, dưới chân ngày cỏ xót xa đưa” (Cỏ xót
xa đưa),
“Với những cuộc tình bão tố lênh đênh, xin có một lần uống chén
muộn phiền” (Vườn xưa),
“Cho tôi đi qua tận gập ghềnh, nhìn dòng
máu trong tim anh” (Xin cho tôi).
Chịu đựng nỗi buồn, nỗi cô đơn da
diết, chịu đựng cả nỗi chết đang “ăn lan” từng giờ vào đời người:
“Tôi như
mọi người mong ngày sẽ tới, nhưng khi về lại thu mình góc tối, trong tôi rụng
đầy bao nhiêu nụ cười, có nói được gì những tiếng bi ai, có tiếng tù và hối thúc
trong tim, có đếm từng giờ trong khi nằm bệnh, có nhớ vài lần những má môi xinh”
(Bay đi thầm lặng).
Con người minh triết trong
nhạc Trịnh đã coi sống là một sự trải nghiệm như vậy, trong đó có trải nghiệm
nỗi khổ, điều mà Phật giáo gọi là “khổ đế” - chân lý về sự khổ, chân lý thứ nhất
trong bốn chân lý giác ngộ của Phật giáo (tứ diệu đế), điều mà triết học hiện
sinh gọi là sự nghiệm sinh. Giá trị của sự trải nghiệm này được Trịnh Công Sơn
nói đến trong bài viết “Hư vô”:
“Hãy đau đớn
đi. Biết đau nỗi đau của người khác và của chính mình là dấu hiệu của lòng nhân
ái. Cái tín hiệu ấy phát đi và mọi người nhận được”
(9).
Và Trịnh Công Sơn khẳng định điều đã “ngộ” được:
“Vì
có khổ đau nên có âm nhạc”
(“Để bắt đầu một hồi ức” - “Thế giới âm nhạc”, tháng
1/1997).
Như vậy, khổ là một “động lực” của cuộc đời, một “động lực” của sáng
tạo nghệ thuật, của thăng hoa, vấn đề là tìm cách chuyển hoá nó thành “động
lực”.
Không
thể giải thoát phiền não bằng cách xa lánh phiền não được, vậy làm sao chuyển
hoá nó? Phật giáo Đại thừa khẳng định, phiền não tức bồ đề (bodhi, nghĩa là tỉnh
thức, giác ngộ), phiền não tức là giác ngộ. Tại sao hai khái niệm đối nghịch
nhau là “phiền não”, “giác ngộ” lại có gốc rễ liên quan với nhau? Theo nhà Phật,
mầm của giải thoát mọc ngay trong sự phiền não. Bồ đề, giải thoát sẵn có nơi mỗi
người, nhưng do phiền não dấy lên che khuất, khi ta làm cho phiền não lắng
xuống, bồ đề, giải thoát sẽ xuất hiện. Như một ly nước đục, khi lọc hết chất
bẩn, nước sẽ trong trở lại. Nhà Phật cho rằng sự giải thoát không phải từ nơi
nào khác đến mà nó nằm ngay trong phiền não, nên mới nói phiền não tức là bồ đề.
Tinh thần sống chung với phiền não, tìm cách chuyển hoá phiền não được Trịnh
Công Sơn đề cập trong bài viết “Tin vào niềm tuyệt vọng”:
“Phải chăng
thở than cũng là niềm bí ẩn của con người”, “Hãy đi đến tận cùng của
tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa”, “Tôi đang yêu
thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng”.
Trong nhạc Trịnh, ta bắt gặp
không ít trạng huống sống chung với phiền não, lắng cặn phiền não để cho tâm hồn
được giải thoát, thăng hoa. Này là cách thể nhập với hồn thiền của núi cao để
nỗi buồn lắng xuống:
“Một hôm buồn lên núi
nằm xuống”
(Tự tình
khúc), lời hát gợi nhớ đến câu của triết gia Nietzsche: “Triết lý, đó là đời
sống trong băng lạnh và trong núi cao”. Này là giọt nước mắt đau
thương làm mềm chăn gối, làm lay động cỏ cây, hồn người:
“Hãy khóc hãy khóc
đi em, hãy khóc hãy khóc đi em, dòng nước mắt sẽ bay trong trời, làm cơn mưa rớt
trên chăn gối, lời cỏ cây hát trên da người” (Hãy khóc đi em).
Này là
trái tim biết chữa lành vết thương để tấu nên khúc nhạc dâng đời:
“Trong trái
tim con chim đau nằm yên, ngủ dài lâu mang theo vết thương sâu, một sớm mai chim
bay đi triền miên, và tiếng hót tan trong trời gió lên” (Để gió cuốn đi).
Và như thế, xuất hiện với tần suất dày đặc trong nhạc Trịnh là các trạng huống
giải thoát nằm trong phiền não, niềm vui mọc cánh từ trong nỗi buồn, tình yêu,
tình người nảy nở từ trong đau thương, cuộc chơi vút lên từ hữu hạn và nghiệt
ngã của thời gian, của phận người:
“Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người.
Còn cuộc đời ta cứ vui, dù vắng bóng ai, dù vắng bóng ai” (Để gió cuốn đi),
“Hãy cứ vui chơi cuộc đời, dù ngày mai em như chim bay, bỏ quên đây một
người, hát bên trời gian dối, dù ta như con đường dài vắng người. Hãy cứ vui như
mọi ngày, nhìn người đi như mây vô danh, dù chân xưa dặm nghìn, vẫn như còn thấp
thoáng, dù trong ta đêm thì thầm tiếng buồn” (Hãy cứ vui như mọi ngày),
“Đêm ta nằm bóng tối che ngang, đêm ta nằm nghe tiếng trăm năm gọi thì thầm,
gọi thì thầm, gọi thì thầm. Đêm nghe trời như hú như than, ta nghe đời như có
như không, còn lại mình đời bồng bềnh, đời buồn tênh. Còn đây có bao ngày, còn
ta cứ vui chơi, rồi mai sẽ ra đi, dù nhớ thương con người. Còn đây những đêm
này, còn em hãy yêu tôi, đời đốt nến chia phôi, dù nhớ thương cũng hoài” (Còn
có bao ngày),
“Hãy yêu nhau đi quên ngày u tối, dù vẫn biết mai đây xa
lìa thế giới, mặt đất đã cho ta những ngày vui với, hãy nhìn vào mặt người lần
cuối trong đời” (Hãy yêu nhau đi), “Ru đời đi nhé, cho ta nương
nhờ lúc thở than” (Ru đời đi nhé),
“Dù còn phút cuối, xin em nụ
cười” (Vẫn nhớ cuộc đời),
“Những con mắt trần gian, xin nguôi vết
nhục nhằn, những con mắt muộn phiền, xin cấy lại niềm tin” (Những con mắt
trần gian).
*Minh triết của thiền
Nhạc Trịnh thấm đẫm chất
thiền cả trong giai điệu lẫn ca từ. Một trong những sức mạnh nghệ thuật của nhạc
Trịnh là đã tạo nên hình tượng người thiền minh triết.
Người thiền nhìn đời
bằng con mắt thiền. Con mắt thiền không nhìn đời theo lối phân chia “nhị
nguyên”: âm / dương, có / không, được / mất, buồn / vui, yêu thương / thú dữ:
“Con mắt còn lại nhìn một thành hai, nhìn em yêu thương nhìn em thú dữ. Con mắt
còn lại ngờ vực tình tôi cuồng điên yêu thương cuồng điên nỗi nhớ” (Con
mắt còn lại).
Con mắt thiền nhìn theo phép “nhất nguyên”, nói theo ngôn ngữ
nhà Phật là “pháp bất nhị” (Atvatya - không hai), nói theo ngôn ngữ triết học là
nhìn thấy “hai mặt của một vấn đề”, nói theo ngôn ngữ đời thường là nhìn thấy
“hai trong một”. Dưới cái nhìn minh triết của thiền cũng như minh triết của
phương Đông, trong âm có dương, trong dương có âm, trong phúc có hoạ, trong hoạ
có phúc, trong mùa đông có chồi lộc tiềm tàng của mùa xuân, trong nỗi buồn có
mầm mống của niềm vui. Vì thế nên Trịnh Công Sơn đã viết: “Buồn vui kia là
một” (Nguyệt ca).
Người thiền minh triết
trong nhạc Trịnh vượt lên lối phân chia “nhị nguyên”, sống và trải nghiệm cùng
lúc với các hiện tượng đối nghịch, các trạng huống tâm lý trái ngược nhau:
“ Không xa ngậm ngùi
và cũng không xa nụ cười
…Không xa đời và cũng
không xa mộ người
Không xa rạng ngời và
cũng không xa đọa đày
…Không xa người và
cũng không xa mặt trời
Không xa tình đầy và
cũng không xa lạc loài
…Không xa tình và cũng
không xa thù hận
Không xa nồng nàn và
cũng không xa lạnh lùng
…Không xa bờ và cũng
không xa mịt mù
Không xa cửa nhà và
cũng không xa ngục tù
…Không xa trời và cũng
không xa phận người
Không xa một ngày và
cũng không xa một đời”
(Đời cho ta thế).
Con mắt thiền nhìn sâu
vào thế giới hiện hữu:
“Con mắt còn lại nhìn đời là không, nhìn em hư vô nhìn
em bóng nắng. Con mắt còn lại nhẹ nhàng từ tâm” (Con mắt còn lại).
“Đời là không”, chữ “không” ở đây Trịnh Công Sơn mượn từ một khái niệm chính
yếu của Phật giáo, khái niệm “Tính Không”. Chữ “không” (empty) này không có
nghĩa là “không” (no) có, mà nghĩa là “trống rỗng”, chỉ một thể tính vô biên,
nằm ngoài lối phân chia nhị nguyên, lối phân biệt có và không. Theo Phật giáo,
mọi sự vật vốn có, nhưng không có tự tính độc lập, không có bản thể riêng biệt
mà do những thứ khác, tức là do duyên hợp thành, nên gọi là “không”, “không”
không có nghĩa là “không có” mà cái “có” nhìn thấy bằng mắt thường không phản
ánh đúng thể tính của sự vật. Ví dụ thân thể con người được hình thành từ bốn
cái lớn (tứ đại) trong vũ trụ: đất (tạo nên thịt xương), nước (máu, chất lỏng),
gió (hơi thở), lửa (năng lượng), nghĩa là vay mượn của trời đất, không có tự
tính độc lập, một ngày kia sẽ trả lại đất trời.
Cái nhìn của Phật giáo ở đây
có sự gặp gỡ với cái nhìn của các nhà khoa học về sau này. Đó là cái nhìn vào
thể tính của sự vật, giống như nhà khoa học nhìn cái bàn,
thấy cái bàn “có” đó là “không”, cái bàn đó “không có
bản thể riêng” mà đó chính là sự liên kết của các hạt điện tử (electron,
proton, neutron) tạo thành. Nhà Phật và nhà khoa học đều nhìn thấy thân thể con
người, cái bàn…là “trống rỗng”, là “không”, nhưng là “không mà có, có mà không”,
“sắc tức là không, không tức là sắc”. Dưới cái nhìn xoáy sâu vào bản thể đó,
Phật giáo cho rằng con người dứt được những tri kiến sai lầm, vọng tưởng, đạt
đến một tâm thể thanh tịnh, tỉnh thức, giác ngộ, gọi là Phật tính, thấy rằng có
với không là một, ta với người là một. Tâm từ bi do đó phát nguyện: “Con mắt
còn lại nhẹ nhàng từ tâm”.
Trải nghiệm đời, hiểu
bản chất của đời: “Đời cho ta thế”, người hành thiền có sự ung dung, tự
tại, sự vững tâm trong bất luận hoàn cảnh nào: “Đời cho ta thế cứ hãy cất
bước đi mọi nơi, gặp nhau trong phố xin yêu khôn nguôi những thân người. Đời cho
ta thế hãy cứ sống tới như mọi ai, mặc dòng sông kia sẽ cuốn đất cát ra biển
khơi…Đời cho ta thế đứng giữa bão tố không buồn vui, tự nghìn năm xưa bao nhiêu
chim muông đã xa bầy” (Đời cho ta thế).
Thiền là trạng thái
sâu lắng của tâm thức, khi tâm thức chỉ tập trung chú ý đến một đối tượng thuộc
tâm hay vật. Người thiền trong nhạc Trịnh có khi “nhìn suốt một mối tình”:
“Hãy nghiêng đời xuống, nhìn suốt một mối tình, chỉ lặng nhìn không nói năng,
để buốt trái tim, để buốt trái tim” (Để gió cuốn đi).
Có khi nhìn sâu
vào tâm cảm của mình và chứng nghiệm được một trạng thái thăng hoa thật lạ lùng,
thần diệu:
“Nhiều đêm thấy ta là thác đổ, tỉnh ra có khi còn nghe” (Đêm
thấy ta là thác đổ).
Hoàng Ngọc Hiến đã viết bài “Một bài thơ hay của
Trịnh Công Sơn”, tiến cử bài “Đêm thấy ta là thác đổ” là bài thơ tình
hay của thế kỷ và bình rất sâu về tiếng thác đổ trong nhạc Trịnh:
“Sự mãnh
liệt của tình yêu thường được so sánh với bão
táp (Cơn bão tới rồi, tiếng rì rầm nước, lửa..., Maiacopxki). Cơn bão nào
rồi cũng tan. Trận bão nào cũng để lại tan hoang, phá phách. Thác đổ cũng mãnh
liệt. Nhưng đây là sự mãnh liệt vĩnh cửu và không hề có sự phá phách. Thác
đổ
là “tình yêu vô cùng””(10).
Đúng vậy,
trái tim yêu đập nhịp bằng mãnh lực của thác đổ và trái tim-ngọn thác đó đang
thiền về chính nó, một cuộc thiền bất tận “tỉnh ra có khi còn nghe”.
Đó là
nghe hữu thanh. Để rèn tâm tĩnh lặng tuyệt đối, người thiền nghe được cả vô
thanh. Có câu chuyện thiền “Tiếng vỗ của một bàn tay”. Thiền sư Nhật Bản
Mokurai trụ trì chùa Kennin có một đệ tử nhỏ
mới 12 tuổi tên là
Toyo. Thấy
các đệ tử đàn anh vào phòng thầy để được hướng dẫn về cách dùng công án chặn tâm
trí đi lang thang, Toyo cũng muốn được học. Thầy bảo: “Đợi một thời gian đã. Con
còn nhỏ”. Nhưng vì Toyo xin mãi, rốt cuộc thầy cũng đồng ý. Thầy nói: “Con có
thể nghe âm thanh của hai bàn tay khi hai tay vỗ vào nhau. Bây giờ, con chỉ cho
thầy tiếng vỗ của một bàn tay”. Toyo cúi chào thầy và về phòng suy nghĩ. Có
tiếng nhạc của các cô geishas vọng đến. “A, tôi có rồi!” - Toyo mừng thầm.
Sáng
hôm sau, khi thầy bảo Toyo trình bày tiếng vỗ của một bàn tay, Toyo diễn tả lại
tiếng nhạc của geishas. Thầy
bảo: “Không,
không.
Không bao
giờ được. Đó không phải là tiếng vỗ của một bàn tay. Con chẳng hiểu gì cả”. Toyo
bèn tìm đến một nơi yên lặng hơn để thiền định. Nghe tiếng nước nhỏ giọt, Toyo
thầm nghĩ: “Tôi có rồi”. Khi đến gặp thầy, Toyo diễn tả tiếng nước nhỏ giọt.
Thầy hỏi: “Cái gì vậy? Đó là tiếng nước nhỏ giọt, nhưng không phải là tiếng vỗ
của một bàn tay. Cố thêm đi”. Toyo lại nghe tiếng thở dài của gió. Thầy cũng gạt
đi âm thanh ấy. Tiếng ve kêu ư, lại cũng không phải là tiếng vỗ của một bàn tay.
Hơn mười lần vào thăm thầy, Toyo dẫn thêm những âm thanh khác nhau nhưng thầy
đều bác đi. Suốt năm, Toyo trăn trở tìm câu trả lời. Cuối cùng, Toyo thiền định
thật sự và vượt lên trên tất cả mọi âm thanh. Toyo chứng ngộ: “Tôi chẳng còn tìm
được tiếng nào nữa, vì vậy tôi đạt được âm thanh im lặng”. Toyo đã nghe được
tiếng vỗ của một bàn tay.
Sự nghe được âm thanh của vô thanh, nghe được “âm
thanh im lặng” này được thể hiện sâu sắc qua ca khúc đậm chất thiền “Tôi đang
lắng nghe” của Trịnh Công Sơn:
“Im lặng dòng sông,
tôi đã lắng nghe. Im
lặng ngọn đồi, tôi đã lắng nghe. Im lặng thở dài, tôi đã lắng nghe. Tôi đã lắng
nghe im lặng thở dài. Sau cơn bão qua im lặng mặt người, nghe bao nỗi đau trên
một bàn tay. Tôi đang lắng nghe im lặng cuộc tình. Sau một cuộc tình tôi đang
lắng nghe, khi hoa héo khô im lặng nụ tàn. Tôi đang lắng nghe, tôi đang lắng
nghe, tôi đang lắng nghe im lặng đời mình”.
Khi lắng nghe được cái vô cùng của vô thanh, lắng nghe được “tiếng vỗ của một
bàn tay” như vậy, người thiền trong nhạc Trịnh đạt đến tâm tĩnh lặng tuyệt đối.
Khoa học ngày nay đã đo được tâm tĩnh lặng bằng
điện não đồ EEG. Khi con người đạt được tâm
tĩnh lặng, tần
số rung động của não bộ giảm xuống còn 8 - 10 Hz, gọi là tần số Alpha. Ở tần số
này, não bộ hoạt động rất hữu hiệu, minh mẫn, sáng suốt, có nhiều năng lực lắng
nghe và thấu hiểu, thấu cảm, hoà hợp với mọi người, nói như Trịnh Công Sơn là
“lòng chợt từ bi bất ngờ”.
*Minh triết của trái tim
Bên cạnh trí tuệ duy lý (với
chỉ số đo là IQ), khoa học ngày nay đánh giá cao vai trò của trí tuệ cảm xúc
(với chỉ số đo là EQ). Cùng với sự thông minh của lý trí (trí tuệ duy lý), con
người cần có sự thông minh của tâm hồn (trí tuệ cảm xúc) mới đạt đến sự phát
triển toàn diện, hài hoà về phẩm người. Âm nhạc có khả năng làm cho con người
thông minh thêm, trong đó có sự thông minh của tâm hồn (do đó mà các bà mẹ mang
thai thường nghe nhạc Moda, Betthoven, Traicopxki…để “thai giáo” cho con, giúp
cho đứa con trong bào thai phát triển trí não).
Những cảm xúc mạnh mẽ,
dâng trào của lòng người thường được nghệ thuật biểu đạt thông qua hình ảnh
biển, vì biển thể hiện được cái lớn lao, mênh mông, cái nhân văn vô cùng của
tình người:
“Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào” (Lòng mẹ,
Y Vân), “Những ngày không gặp nhau, biển bạc đầu thương nhớ” (Thuyền
và biển, thơ Xuân Quỳnh, nhạc Phan Huỳnh Điểu)…
Nhạc Trịnh đã dâng đời ca
khúc lừng danh “Biển nhớ” thể hiện nỗi nhớ tình yêu chứa chan như hồn
biển dâng trào:
“Ngày mai em đi, biển nhớ em quay về nguồn, gọi trùng dương
gió ngập hồn”.
Tuy nhiên, hình ảnh biển trong nhạc Trịnh vừa giống, vừa
không giống với biển trong các thi phẩm, nhạc phẩm của các thi sĩ, nhạc sĩ khác.
Mối tương quan giữa biển và bờ thường được dùng để chỉ khát vọng tình yêu dạt
dào, mãnh liệt vô cùng như trong bài thơ “Biển” nổi tiếng của ông hoàng
thơ tình Xuân Diệu:
Anh xin làm
sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi
Đã hôn rồi, hôn
lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt...
Cũng có khi ào
ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm
hay trong ca khúc “Biển khát”
của Trương Ngọc Ninh: “Biển khát, biển khát bờ”.
Với nhạc Trịnh thì
khác. Trịnh Công Sơn không chỉ thấy cái “vô cùng” mà còn thấy cả cái “giới hạn”
của biển. Trong ca khúc “Lặng lẽ nơi này”, một ca khúc mà tiết tấu thể
hiện nhịp vỗ dập dồn, đưa đẩy của biển, sau khi hát về “Tình yêu như biển,
biển rộng hai vai”, Trịnh Công Sơn đã hạ một câu nghe sửng sốt, bàng hoàng:
“Tình yêu như biển, biển hẹp tay người, biển hẹp tay người lạc lối”.
Ít
ai viết “biển hẹp”. Vì âu lo biển hẹp nên nhạc Trịnh có nhiều ca khúc
nhắn nhủ biển như “Biển nghìn thu ở lại”:
“Biển đánh bờ, xôn xao bờ
đánh biển. Đừng đánh nhau…Ơi biển sẽ tàn phai. Đừng
gạch tên vì yêu đừng xé nát. Biển là em ngọt đắng trùng khơi”,
đặc biệt là ca khúc “Sóng về đâu”:
“Biển sóng biển sóng đừng xô tôi,
đừng xô tôi ngã dưới chân người. Biển sóng biển sóng đừng xô nhau. Ta xô biển
lại sóng về đâu”,
“Biển sóng biển sóng đừng xô nhau. Ta xô biển lại sóng
nằm đau. Biển sóng biển sóng đừng xô tôi, đừng xô tôi ngã giữa tim người”,
“Biển sóng biển sóng đừng xô tôi, đừng cho tôi thấy hết tim người”,
“Biển sóng biển sóng đừng âm u, đừng nuôi trong ấy trái tim thù”.
Cả
giai điệu và ca từ ca khúc “Sóng về đâu” đều nhấn mạnh nhiều lần và đẩy
lên cao trào lời nhắn nhủ: “Đừng xô nhau”. Cấp độ của lời nhắn mỗi lúc
một gia tăng, riết róng và giá trị cảnh báo, lay động, thức tỉnh nhân tâm của
lời nhắn sau vì thế càng cao hơn, mạnh hơn lời nhắn trước. Từ câu đầu: “Đừng
xô tôi ngã dưới chân người” chuyển sang câu sau đã là:
“Đừng xô tôi ngã giữa tim người”, ngã dưới chân người chắc chắn là
không đau đớn, xót xa, tê tái bằng ngã giữa tim người. Từ câu đầu lời nhắn còn e
ấp, tế nhị: “Đừng cho tôi thấy hết tim người” đến câu sau đã là lời cảnh
tỉnh thẳng thắn và mạnh mẽ: “Đừng nuôi trong ấy trái tim thù”. Từ câu đầu
chỉ mới là câu hỏi: “Ta xô biển lại sóng về đâu” đến câu sau đã là
câu trả lời khẳng định: “Ta xô biển lại sóng nằm đau”.
Ca khúc “Sóng về đâu”
mang đậm tính minh triết, đó là minh triết của trái tim, của trí tuệ cảm xúc
(EQ). Trí tuệ cảm xúc thể hiện ở năng lực làm chủ cảm xúc và năng lực thông cảm
với người khác. Năng lực làm chủ cảm xúc (phân tích cảm xúc, kìm chế những dục
vọng xung động…) thể hiện tập trung qua hàng loạt từ “đừng” trong các ca
khúc “Biển nghìn thu ở lại”, “Sóng về đâu”…Biển đừng đánh bờ, sóng
“đừng xô tôi”, sóng đừng xô nhau, đó là lời kêu gọi đánh thức năng lực
thông cảm, thấu cảm với người khác, để cho biển và bờ giao cảm, để cho lớp lớp
sóng biển giao hoà, để cho giữa người với người không còn hơn, thua, được, mất,
nói theo ngôn ngữ hiện đại là để cho các bên cùng được, cùng thắng - thắng.
Minh triết nào đã khơi nguồn
cho Trịnh Công Sơn viết nên ca khúc tuyệt vời “Sóng về đâu”? Trong bài
“Phải biết sống hết mình trong mỗi sát na của hiện tại” viết cho Nguyệt san
Giác ngộ 4/2001, Trịnh Công Sơn cho biết: “Cuối năm 1995, tôi có viết được một
bài hát mà tôi rất thích và bạn bè ai cũng thích. Đó là bài “Sóng về đâu”.
Bài này lấy cảm hứng từ câu kệ:
“Gaté Gaté. Paragaté. Parasamgaté. Bodhi
svaha”. Câu kệ mà Trịnh Công Sơn đã dẫn lấy từ “Bát-Nhã Ba-La-Mật-Đa
Tâm-Kinh” của Phật giáo Đại thừa:
“Yết đế Yết đế, Ba la Yết đế, Ba la
tăng Yết đế, Bồ đề, Tát bà ha”,
nghĩa là: Qua rồi qua rồi, qua bên kia rồi,
tất cả qua bên kia rồi, giác ngộ rồi đó. Qua bên kia rồi tức là vượt qua bến mê
để đến bờ giác. Con người minh triết là con người biết vượt qua chính mình, vượt
qua những mê lầm, phiền não để giữ được chân tâm của mình, đó là chân tâm của
đứa trẻ minh triết, của người thiền giải thoát phiền não, đó là chân tâm giàu
“trí tuệ cảm xúc”.
Nhạc Trịnh đã góp phần nâng
đỡ tâm hồn con người trong những cuộc vượt qua như vậy, chống chọi tuyệt vọng,
chiến thắng chính mình, vì thế, nhạc Trịnh luôn chứa đầy hấp lực cứu rỗi của
“bài kinh cầu bên vực thẳm” (Hoàng Phủ Ngọc Tường). Vì thế, hát nhạc Trịnh
cần một sự thể nhập sâu lắng vào bản nhạc và cần một nội lực thâm hậu của thiền
tâm, hát như người tình trong “Đoá hoa vô thường”: “Chiều em ra đứng
hát kinh đầu sông”.


(1) Dẫn
theo Nguyễn Hiến Lê (chú dịch và giới thiệu), Lão tử Đạo đức kinh, NXB
Văn hoá, Hà Nội, 1994, tr. 119.
(2), (3),
(4), (5), (6), (7) Nguyễn Hiến Lê (chú dịch và giới thiệu), Lão tử Đạo đức
kinh, NXB Văn hoá, Hà Nội, 1994, tr. 244, 257, 190, 213, 219 - 220, 206 -
207.
(8) Trịnh
Công Sơn, Trong âm nhạc, Văn Cao sang trọng như một ông hoàng, dẫn theo
Văn Cao cuộc đời và tác phẩm, NXB Văn học, Hà Nội, 1996, tr. 247.
(9) Nguồn:
https://www.suutap.com.
(10) Bài
của Hoàng Ngọc Hiến đăng lần đầu trên báo “Người đẹp Việt Nam”, số Tết
năm 2000.