LTS: Trong bài "Nền
Dân Chủ Của Mỹ - Chỉ Rặc Đạo Đức Giả Được Che Đậy?", Larry Yu quan
sát các cuộc bầu cử theo nhãn quan quốc tế bằng cặp mắt tiêu cực. Nhìn
vào quốc nội, những cuộc đấu khẩu giữa hai đảng vẫn luôn gay go, vì ít
ai biết những tay tư bản, những hoa tiêu trong phòng lái, đang nói gì
và làm gì. Nguy hiểm hơn nữa là các con số thống kê lại cũng không phải
tất cả là sự thật. Qua hai bài viết sau đây của hai tác giả Lữ Giang và
Trần Tiên Long cho ta thấy phần nào một vài bí mật của một sinh hoạt xã
hội liên quan đến việc bầu chọn Tổng Thống, hay bầu chọn đảng phái, trong
một nước mà nhiều người Việt cho là dân chủ nhất (?). Bí mật kế tiếp sẽ
là đảng nào sẽ được đa số trong quốc hội, sẽ khóa tay hay nâng tay vị tổng
thống đắc cử. Bí mật còn lại chính là lá phiếu của chính ta, may ra có thể góp vào "cử tri đoàn" ở tiểu bang mình cư ngụ (SH)
Kính thưa quí đọc giả,
Bài Trò Ảo Thuật Về Bầu Cử của tác giả Lữ Giang đã vạch rõ
được những nét khác biệt căn bản giữa hai đảng Dân Chủ và Cộng Hòa,
nhất là về vấn đề phá hoại nền kinh tế quốc gia. Chúng ta thường
dễ bị chi phối bởi những mánh mung truyền thông xuyên tạc của các
thế lực tư bản. Tất cả chỉ vì quyền lợi của phe nhóm.
Một trong những xuyên tạc của đảng Cộng Hòa là vẽ lên một chính quyền
Obama đã xài tiền phung phí và làm thâm thủng ngân sách quốc gia
trầm trọng nhất. Thực ra, theo tờ Forbes Magazine, chính quyền Obama
của đảng Dân Chủ là một chính quyền tiêu tiền ít nhất đối các chính
quyền khác kể từ thời Tổng Thống Eisenhower. Duy chỉ có năm 2009,
năm đầu tiên khi Obama làm tổng thống, là năm có ngân sách quốc gia
tăng cao nhất, 17.9%; nhưng đó là một ngân sách đã được biểu quyết
bởi cả hai đảng Cộng Hòa và Dân Chủ khi George W. Bush đang còn làm
tổng thống.
Thống kê của Văn Phòng Ngân Sách Quốc Hội (Congressional Congress
Office) xác định ngân sách quốc gia của các chính quyền tăng như
sau:
Reagan 1982-1985: tăng 8.7%
Reagan 1985-1989: tăng 4.9%
GHW Bush 1009-1993: tăng 5.4%
Clinton 1994-1997: tăng 3.2%
Clinton 1998-2001: tăng 3.9%
GW Bush 2002-2005: tăng 7.3%
GW Bush 2006-2009: tăng 8.1%
Obama 2010-2013: tăng 1.4%
Như vậy, nếu chịu khó nhìn vào các con số thống kê trên, người ta
mới biết được rõ ràng rằng các chính quyền của đảng Cộng Hòa là những
chính quyền tiêu tiền thuế một cách hoang phí nhất trong lịch sử
Hoa Kỳ.
Có một điều mà tác giả Lữ Giang đã viết nhưng không có sức thuyết
phục, rằng “Trên nguyên tắc, trong trường hợp có suy thoái
kinh tế, có hai biện pháp được áp dụng, một là tăng thuế hai là cắt
giảm ngân sách.”
Đúng hơn, trong trường hợp nền kinh tế suy thoái, biện pháp căn bản
từ xưa nay là phải tung thêm tiền vào thị trường để kích hoạt cầu.
Nếu người dân có tiền thì họ sẽ mua sắm nhiều hơn, làm kinh tế phát
triển. Những stimulus packages và bail-outs chính là
cách thức tiêu tiền để kích thích nền kinh tế. Nếu tăng cầu thì sản
xuất cũng sẽ tăng thêm để thỏa mản định luật cung cầu. Giải pháp bail-outs ở
Âu Châu cũng là biện pháp tung tiền để cứu vãn nền kinh tế của Hy
Lạp, Ý, và Spain. Biện pháp tăng thuế và cắt giảm ngân sách không
phải để cứu chữa nền kinh tế suy thoái, nhưng là để lấy lại sự thăng
bằng ngân sách quốc gia. Căn bệnh vừa suy thoái kinh tế và vừa thiếu
hụt ngân sách là một căn bệnh khó trị, bởi vì nếu tung thêm tiền
vào nền kinh tế thì sẽ làm thâm thủng thêm ngân sách. Chữa bệnh này
thì sẽ làm tăng thêm bệnh khác. Đó là một thế tiến thoái lưỡng nan
của chính quyền Obama. Giảm thuế người nghèo, tăng thuế người
giàu bằng mức thuế ở thời Tổng Thống Clinton, là biện pháp dung hòa
để chữa cả hai căn bệnh. Chính luật giảm thuế và hai trận chiến không
có tiền trang trãi của GW Bush thuộc đảng Cộng Hòa là những yếu tố
chính yếu đưa đến sự thiếu hụt ngân sách quốc gia.
Cũng cần ghi nhận thêm rằng, trong suốt gần bốn năm qua, đảng Cộng
Hòa không có một hành động nào để cùng góp sức giúp chính quyền Obama
cứu vãn nền kinh tế đang trên đà suy xụp. Đảng này được mệnh danh
là party of no để mỉa mai cho thái độ phá rối bất cứ một cố
gắng cứu vãn nào của chính quyền Obama. Chính ông Thượng Nghị Sĩ
Mitch McConnell, lãnh tụ phe thiểu số Cộng Hòa ở Thượng Nghị Viện,
đã tuyên bố tháng 10 năm 2010 rằng điều ưu tiên số một của tôi là
làm sao cho Tổng Thống Obama trở thành tổng thống một nhiệm kỳ
(my number one priority is making sure president Obama’s a one-term
president). Họ mong muốn mọi chính sách của chính quyền Obama phải
thất bại.
Điều đó cũng dễ hiểu, bởi vì chính trị là thủ đoạn mánh mung để tranh
đoạt quyền lực. Tuy nhiên, cái thủ đoạn của đảng Cộng Hòa là đang
đặt quyền lợi của phe nhóm trên quyền lợi của quốc gia dân tộc. Đó
là thứ chính trị bá đạo chứ không phải vương đạo.
Trân trọng,
Trần Tiên Long
Phụ Lục:
Sự Thật Về Chi Tiêu Của Chính Quyền Obama
Trần Tiên Long
Chỉ còn hơn một tuần nữa là đến ngày bầu cử tổng thống Hoa Kỳ. Những
trò mánh mung xuyên tạc của giới truyền thông phe phái đang ở mức
cao độ nhất trong vòng hai năm qua. Mặc dù quyền chọn lựa vị nguyên
thủ quốc gia là quyền bất khả xâm phạm của mỗi người dân, nhưng các
thế lực tư bản luôn luôn tung tiền ra sức gây ảnh hưởng cuộc bầu
cử bằng bất cứ giá nào.
Một trong những xuyên tạc của đảng Cộng Hòa (CH) là đổ lên đầu chính
quyền Obama cái tội làm thiếu hụt ngân sách và làm tăng tiền nợ quốc
gia ở mức kỷ lục. Đó là một kiểu cách vu khống và xuyên tạc đã được
nhiều người VN theo đảng CH hằng ngày tung lên các diễn đàn một cách
vô tội vạ. Sự thật thì không phải vậy nếu chúng ta chịu nhìn vấn
đề từ đủ mọi góc cạnh, gạt bỏ mọi thành kiến của phe phái.
Vậy mục đích của bài viết này là để trình bày thêm các dữ kiện khách
quan giúp quí đọc giả nhìn lại vấn đề cho rõ ràng hơn với hy vọng
chúng ta sẽ chọn được người xứng đáng đại diện cho quyền lợi của
chúng ta. Tất cả các dữ kiện trong biểu đồ trình bày đều có nguồn
gốc từ Văn Phòng Ngân Sách Quốc Hội (Congressional Budget Office).
I. Thiếu hụt ngân sách
Qua những con số thống kê của Văn Phòng Ngân Sách Quốc Hội, chúng
ta nhận thấy rằng chính quyền Obama là một chính quyền không có
lỗi gì trong việc thiếu hụt ngân sách quốc gia. Sự thiếu hụt này
là do chính quyền GW Bush của đảng CH để lại cho bất cứ một chính
quyền nào thừa hưởng và phải giải quyết. Đó là những chi phí phải
trả do hai cuộc chiến tranh Iraq và Afghanistan (màu vàng trong
biểu đồ), do những đạo luật cắt giảm thuế cho người giàu của chính
quyền GW Bush (màu nâu), do ảnh hưởng một nền kinh tế suy thoái
đang trên đà tuột dốc (màu xanh đậm), bao gồm cả những cố gắng
giải quyết như TARP, Fannie, Freddie, Stimulus Packages và Bail-outs
(màu xanh nhạt) phần đông đã được thông qua khi GW Bush của đảng
CH đang làm tổng thống.
Trong lịch sử, không có một vị tổng thống nào, cho dù là một nhà
phù thủy có cây đủa thần, có thể giải quyết những vấn đề cấp bách
như vậy trong một thời gian ngắn không đầy 4 năm.
II. Nợ quốc gia
Tấm biểu đồ trên cho chúng ta thấy rằng nợ quốc gia cứ tăng dần theo
thời gian, tất cả đều do những gì mà chính quyền GW Bush của đảng
CH để lại. Những đạo luật cắt giảm thuế cho người giàu của chính
quyền GW Bush là yếu tố quan trọng nhất làm tăng thêm nợ. Nếu không
có những thứ đó thì nợ quốc gia sẽ giảm dần.
Norquist Grover đại diện cho một thế lực tư bản của đảng Cộng Hòa
Các đạo luật giảm thuế này đã được gia hạn thêm hai năm và sẽ chấm
dứt vào cuối năm 2012. Chính quyền Obama muốn tiếp tục giảm thuế
cho người nghèo và giới trung lưu nhưng đã bị các dân biểu thuộc
khối đa số của đảng CH ngăn chặn lại. Họ dùng giới nghèo và trung
lưu như những con tin để đòi hỏi phải giảm thuế luôn cho người giàu.
Điều này cũng dễ hiểu vì các nhà lãnh đạo chính trị thuộc đảng CH
bao gồm các Dân Biểu, Thượng Nghị Sĩ, Thống Đốc, ứng cử viên tổng
thống kể cả hai ông Mitt Romney và Paul Ryan, đã phải ký kết và tuyên
thệ với nhân vật Norquist Grover là sẽ không bao giờ bảo trợ cho
bất cứ một đạo luật nào làm tăng thuế.
III. Chi tiêu, thuế má và thiếu hụt ngân sách đang giảm dần
Biểu đồ trên chứng minh rằng các chi tiêu hằng năm của chính phủ
liên bang, thuế người dân phải đóng, và tiền thiếu hụt trong ngân
sách quốc gia đang giảm kể từ ngày Barack Obama của đảng Dân Chủ
lên làm tổng thống.
IV. Tỉ lệ tăng chi tiêu của chính quyền Obama thấp nhất
Biểu đồ trên chứng minh rằng chính quyền Obama của đảng Dân Chủ là
một chính quyền chi tiêu có mức tỉ lệ tăng thấp nhất trong mấy
chục năm qua. Mức tăng chi tiêu của chính quyền Obama chỉ có 1,4%;
trong khi tỉ lệ tăng chi tiêu của các chính quyền khác của đảng
CH thì lại tăng gấp bội, chẳng hạn như Reagan tăng 8,7%, GHW Bush
tăng 5,4%, và GW Bush tăng 8,1%. Ngay cả chính quyền Clinton của
đảng Dân Chủ cũng có tỉ lệ tăng thấp hơn các chính quyền của đảng
CH.
Trên đây là những dữ kiện được trình bày hoàn toàn trung thực bởi
các kinh tế gia chỉ chuyên lo việc trình bày các dữ kiện theo một
một phương pháp khoa học. Họ không phải là những nhà chính trị chịu
sự chỉ đạo của bất cứ đảng phái chính trị nào. Tiếc rằng những sự
thật rành rành như vậy vẫn cứ bị các thế lực tư bản bóp méo và xuyên
tạc từ bao năm nay để những người ít am tường thời cuộc không dễ
dàng chấp nhận.
Nhiều người Việt đã cảm thấy buồn cười khi cả hai ứng cử viên Obama
và Romney chẳng thèm đến vận động ở California và Texas, nơi có đông
cử tri nhất, thì một số cá nhân, tổ chức hay cơ quan truyền thông
của người Việt tại hai bang này lại đang hung hăng phát động chiến
dịch ủng hộ hay đả đảo hai ông ấy. Có người còn khóc hu hu và nói
rằng đây là vấn đề sinh tử của đất nước ta: Thằng cha Obama mà thắng
là bỏ mẹ!
Nếu chuyện đó xẩy ra cách đây mười hay mười lăm năm, chúng ta còn
có thể hiểu được, vì lúc đó người Việt chưa biết nhiều về nước Mỹ.
Nay các cơ quan truyền thông đã được mở rộng, người Việt đã hiểu
rõ cơ cấu bầu cử của nước Mỹ. Các tranh luận về cuộc suy thoái kinh
tế đang diễn ra đã giúp người Việt hiểu rõ hơn mặt trái đàng sau
các sinh hoạt chính trị trên đất nước này. Do đó, không thể cứ tiếp
tục làm cái công việc lẩm cẩm như vậy.
DÃ TRÀNG XE CÁT BIỂN ĐÔNG
Như chúng tôi đã nói, nước Mỹ không bầu cử tổng thống theo phổ thông
đầu phiếu như VNCH trước đây và hầu hết các nước trên thế giới. Nước
Mỹ bầu tổng thống bằng cử tri đoàn theo một thể
thức rất quái đản, nên vai trò của thiểu số người Mỹ gốc Việt trở
thành con số không.
Trong bài “Tử kỳ hữu định”, chúng tôi đã nói rất rõ: California (55
phiếu), New York (29 phiếu) vàIllinois (20 phiếu)...
được coi là những bang SOLID đối với Dân Chủ, lúc nào Đảng Dân Chủ
cũng thắng. Còn Texas (38 phiếu) Tennessee (11
phiếu), Kentucky... là thành trì của Đảng Cộng Hoà. Do đó, ở California hay Washington mà
khối người Việt nhỏ bé có rát cổ rát họng chửi Obama thì Obama vẫn
thắng. Còn ở Texas hay Tennessee không cần
làm gì cả, Obama vẫn thua. Muốn gỡ gạc cho Obama hay Romney
chút xíu, từ cuối năm ngoái đã phải di chuyển qua Ohio hay Florida,
vì đó là những bang TOSS-UP, lá phiếu của ta có thể có chút giá trị.
Nhìn lại, trong các cuộc bầu cử tổng thống tại đất nước này, khoảng
1 triệu rưởi người Việt có cựa quậy gì rồi cũng chỉ là “Dã tràng
xe cát biển đông”.
THỦ ĐOẠN ĐÁNH LỪA CỬ TRI
Sau cuộc tranh luận của hai ứng cử viên Phó Tổng Thống là Joe Biden
và Paul Ryan hôm 10.10.2012, hãng thông tấn CNN đưa ngay ra kết quả
của một cuộc thăm dò, cho biết Ryan thắng Biden 4 điểm: 48% ủng hộ
Ryan và 44% ủng hộ Biden. Ngay sau đó, một cuộc thăm dò khác
của hãng thông tấn CBS lại đưa ra một kết quả hoàn toàn trái ngược:
Có đến 50% ủng hộ Biden, chỉ có 31% ủng hộ Ryan. Sao lạ vậy?
Jen De Pinto, người chỉ huy cuộc thăm dò của CBS giải thích rằng
hai bên dựa vào hai căn bản khác nhau. CNN thăm dò dựa vào danh sách
cử tri, còn CBS dựa vào những cử tri chưa có quyết định dứt khoát
đang xem tranh luận. Theo Jen De Pinto, hiện nay có khoảng từ 15%
đến 20% cử tri chưa có quyết định đứt khoát.
Qua cuộc tranh luận nói trên, đa số cho rằng kết quả của CBS đúng
hơn của CNN. Sự giải thích của Jen De Pinto còn cho chúng ta thấy
thăm dò có thể được xử dụng như một thủ đoạn để đánh lừa cử tri.
Thí dụ: Muốn kết quả thiên về Obama, chỉ cần hỏi cử tri của các tiểu
bang được coi là SOLID đối với Đảng Dân Chủ như California, Washington,
Illinois, New York, Main, Maryland, v.v. Trái lại muốn ủng hộ Romney,
chỉ cần hỏi các cử tri thuộc các tiểu bang được coi là SOLID đối
với Đảng Cộng Hoà như Texas, Tennessee, Montana, v.v. Do đó, kết
quả thăm dò được đưa ra hàng ngày hay hàng tuần hiện nay không đáng
tin cậy. Nhiều người còn nghi ngờ nhiều bảng kết quả đã được sáng
chế theo số tiền được trả hay theo mệnh lệnh của các thế lực tư bản
đứng đàng sau.
Một tài liệu khảo sát về bầu cử được coi là đáng tin cậy hơn cả,
vốn được các nhà viết bình luận tham khảo, đó là các Election
Dashboards (Bảng ghi gia tốc tranh cử), nay cũng đang trở
thành rối loạn. Ngày 14.10.2012 bảng ghi nhận của Huffpost Politics
cho thấy Obama đã chiếm được 253 phiếu cử tri đoàn, tức chỉ cần 17
phiếu nữa là có thể thắng cử (270 phiếu), trong khi Romney chỉ mới
được 206 phiếu, tức cần 64 phiều nữa.
Nhưng hôm 21.10.2012, Examiner.com đưa ra một kết quả khác cho biết
Romney đã được đến 321 phiếu cử tri đoàn, còn Obama mới chỉ được
217 phiếu. Nếu đúng như vậy, hai bên sẽ không cần tranh luận nữa.
Nhưng ngày 22.10.2012 Huffpost Politics lại đưa ra một kết quả cập
nhật cho biết Obama đã được 277 phiếu trong khi Romney chỉ được 191
phiếu!
Nhìn lại, việc thiết lập và công bố các bảng thăm dò hay các bảng
kiểm kê đôi khi chỉ là những thủ đoạn đánh lừa cử tri.
AI NẮM QUYỀN QUYẾT ĐỊNH?
Trong cuộc bầu cử Tổng Thống Mỹ năm 2000, ngày 28.10.2000 chương
trình Agenda của Mỹ đã làm một cuộc phỏng vấn bình luận gia và nhà
văn nổi tiếng Gore Vidal về cuộc tranh cử giữa Gore và Bush. Câu
hỏi được đặt ra như sau: “Có cái gì khác biệt giữa Gore và Bush?”
Gore Vidal đã phán những câu nẩy lửa như sau:
“Ồ, chúng ta nắm chắc hệ thống chính trị của nước Mỹ trong 50
năm gần đây. Chúng ta có bầu cử nhưng không có quan điểm chính trị. Chúng
ta có một đảng chính trị - đảng công ty Mỹ quốc, một đảng về tài
sản (We have one political party - the party of corporate America,
the property party) - và đảng đó có hai nhánh. Một nhánh
được gọi là Dân Chủ, một nhánh được gọi là Cộng Hòa. Vậy, chính yếu
là cùng một người vừa tài trợ cho Gore vừa tài trợ cho Bush.
“Chỉ có những khác biệt nhỏ. Bush cởi mở hơn, không giấu giếm trong
việc bênh vực người giàu. Nhưng trên những vấn đề căn bản, như ngân
sách quân sự chẳng hạn, đã phá hoại nền kinh tế của chúng ta, chứ không
tốt như đang tiên đoán...”
Những tiên đoán của Gore Vidal đã đúng. Các thế lực tư bản đã quyết
định chọn Bush, mặc dầu lúc đó Gore đã hơn Bush trên nữa triệu phiếu.
Sau khi đắc cử, người được đa số người Việt chống cộng yêu thích
là Bush đã tận tình phục vụ nhà giàu, phá hoại nền kinh
tế của nước Mỹ và của cả thế giới.
PHÁ HOẠI NỀN KINH TẾ
Trước hết, ông Bush làm hai đạo luật giảm thuế cho nhà giàu trong
10 năm, từ 2000 đến 2010. Trong khi những người nghèo và giới trung
lưu phải đóng thuế từ 10% đến 35%, nhà giàu chỉ phải trả thuế 14,1%.
Số thuế miễn cho nhà giàu trong 10 năm được ước lượng khoảng 2.000
tỷ USD.
Ông Bush cũng như ông Romney cho rằng phải giảm thuế cho nhà giàu
để họ dùng số tiền đó đầu tư, làm kinh tế phát triển. Nhưng trong
thực tế, họ đã dùng số tiền đó để đầu cơ (vào chứng khoán, thế chấp
về địa ốc...) làm nền kinh tế nước Mỹ và Âu Châu sụp đổ kể từ năm
2008.
Đúng như Gore Vidal đã tiên đoán, các chi phí như chi phí quốc phòng
đã phá hoại nền kinh tế nước Mỹ. Sau khi mở cuộc chiến Afghanistan,
ông Bush đã mở cuộc chiến Iraq bất chấp luật pháp quốc tế, viện lý
do Iraq có vũ khí giết người hàng loạt, nhưng trong thực tế chỉ vì
các nhà đại tư bản muốn chiếm các mõ dầu lửa lớn tại Iraq. Không
ai tìm thấy võ khí giết người hàng loạt đâu cả.
Một tài liệu được công bố vào tháng 9 vừa qua cho thấy Iraq có hai
khu dầu hỏa lớn ở phía Nam, một khu chứa khoảng 115 tỷ thùng đang
được khai thác và một khu khoảng 200 tỷ thùng chưa được khai thác.
Các công ty dầu hỏa sẽ bỏ thêm 100 tỷ USD để nâng cấp. Họ dự trù
đến năm 2017 sẽ khai thác được mỗi ngày khoảng 8 triệu thùng. Đây
cũng là lý do khiến ông Romney chủ trương phải giữ lại ở Iraq 10.000
quân, dùng xương máu của người lính Mỹ canh gác cho họ khai
thác dầu.
Hôm 22.10.2012, khi hai ông Obama và Romney vừa tranh luận về vấn
đề ngoại giao xong, đài KCAL đã đưa Tổng Thống Karzai của Afghanistan
và ông Ronald Neumann, cựu đại sứ Mỹ ở Afghanistan (2005 – 2007)
ra nói về hai cuộc chiến Afghanistan và Iraq. Ông Neumann nói rất
thẳng thắn rằng chính việc mở cuộc chiến vào Iraq đã làm
cuộc chiến Afghanistan sụp đổ. Taliban đang đợi Mỹ
và đồng minh rút hết là họ chiếm.
Phục vụ nhà giàu, ông Bush cũng phải gánh chịu những hậu quả rất
nặng nề. Khi vào gặp Đức Giáo Hoàng chúng ta thấy ông Bush tỏ ra
rất khiêm tốn và tưởng chừng như ông sắp trở lại Công Giáo, nhưng
khi về ông làm những chuyện gian ác. Hiện nay ông không dám ra khỏi
nước Mỹ vì sợ bị bắt.
Tháng 2 năm 2011 ông Bush định đi thăm Thụy Sĩ. Được tin này, nhiều
tổ chức tranh đấu cho nhân quyền yêu cầu chính phủ Thụy Sĩ bắt ông
ta để điều tra hoặc về tội vi phạm nhân quyền thô bạo
và có hệ thống, hoặc về tội ác chiến tranh hay về tội ác chống nhân
loại(systematic or gross human rights violations,
or a war crime or a crime against humanity) nên ông phải hủy bỏ chuyến
đi. Đến tháng 8, ông lại được mời qua Canada. Một bản cáo trạng
đã được gởi đến Bộ Tư Pháp Canada yêu cầu bắt ông ta để
điều tra. Chính quyền Canada phải đứng ra bảo đảm ông mới
dám đi.
Thật ra, tuy ông Bush là Tổng Thống, nhưng người đại diện khối tư
bản đứng đàng sau để chỉ đạo là Phó Tổng Thống Dick Cheney. Ông Bush
chỉ là người đứng mũi chịu sào. Chẳng ai dám động tới Dick Cheney!
CHỌN OBAMA HAY ROMNEY?
Năm 2008, Obama là người được các thế lực tư bản đưa ra để hốt đống
rác ông Bush đã xả ra. Lúc đó giữa bà Hallary Clinton và
ông Obama, giới tư bản chọn ông Obama, vì bà Clinton rất
cứng đầu lại có ông Clinton đứng đàng sau, mặc dầu bà Clinton hơn
phiếu ông Obama quá nhiều. McCain chỉ được đưa ra đóng tuồng.
Giới tư bản nghĩ Obama là người có thể thương lượng được, nhưng ông
ta đã tỏ ra cứng đầu hơn họ nghĩ. Ông ta dám làm những chuyện ông
ta muốn. Để tái tranh cử, ông ta đã có nhiều quyết định sai lầm.
Obama muốn giúp Nicolas Sarkozy tái đắc cử tổng thống Pháp để Mỹ
có quan hệ tốt với Âu Châu và giúp ông ta thắng cử. Obama đã hạ Strauss-Kahn,
Giám Đốc Qũy Tiền Tệ Quốc Tế, và yểm trợ Pháp mở cuộc hành quân chiếm Libya và
giết Gaddafi. Nhưng “mưu sự tại nhân, thạnh sự tại thiên”, Sarkosy
vẫn thất cử. Obama bỏ rơi Lybia còn khối Âu Châu quay lưng lại với
Obama.
Tại quốc nội, Obama công khai tuyên bố ủng hộ phá thai và đồng tính
để kiếm tiền của giới nghệ sĩ Hollywood và kiếm phiếu của sắc dân
Latino ở các tiểu bang TOSS-UP, những tiểu bang sẽ quyết định thành
bại. Đây là quyết định mà những nhà chính trị có lương tri ít ai
dám làm.
Nhưng Đảng Cộng Hòa đã chơi đòn độc ác là phá tất cả những kế hoạch
của Obama nhắm phục hồi kinh tế, ngoại trừ những số tiền khổng lồ
được cấp để cứu các đại công ty bị phá sản vì gian lận như Lehman
Brothers, Fannie Mae, Freddie Mac, AIG, v.v. Còn Mitt Romney
cứ bám sát đường lối của Bush là bảo vệ nhà giàu và cắt giảm
những chi phí dành cho nhà nghèo. Giáo sư Roberto Unger, người thầy
cũ của Obama ở Đại Học Havard có ý kiến: “Tổng Thống Obama
nên bị đánh bại, tuy nếu như Cộng Hòa mà thắng thì sự bất bình đẳng
còn cao hơn hiện nay, nhưng mối hiểm họa này không nghĩa lý gì nếu
so với hiểm họa nếu như Obama tái đắc cử”
Nhưng vấn đề không phải là Giáo sư Roberto hay cử tri muốn gì. Vấn
đề là giới đại tư bản đứng sau hậu trường muốn gì.
Sau cuộc tranh luận đầu tiên giữa Obama và Romney, tạp chí Time cho
rằng sự thất bại của Obama có bí ẩn. Mặt Obama bơ phờ. Trong 15 phút
đầu ông ngồi lì ở thế thụ động. Có nhà phân tích cho rằng các nhà
đại tư bản đang mặc cả với Obama về một số điều kiện nếu ông muốn
tiếp tục nắm chính quyền, trong đó có những điều kiện Obama không
chấp nhận, nên ông tỏ thái độ thụ động để phản đối. Các nhà đại tư
bản đã cho gia tăng tỷ lệ thăm dò của Romney và tăng giá xăng
lên để cảnh cáo.
Trong cuộc tranh luận sau cùng hôm 22.10.2012 tại Lynn University ở Boca
Raton, Florida, người ta thấy sự căng thẳng giữa hai bên gần
như không còn nữa. Ký giả Bob Schieffer của hãng thông tấn CBS chỉ
hỏi theo kiểu cò mồi. Hình như đã có một sự sắp xếp đàng sau. Obama
vẫn duy trì phong cách du côn và cứng đầu. Mitt Romney đã tỏ ra uyển
chuyển hơn.
Giới đại tư bản đã so sánh giữa Obama và Romney giống như trước đây
họ chọn giữa Gore và Bush. Obama có vẻ giống Gore còn Romney rất
giống Bush. Nhưng trước đây họ chọn Bush vì đàng sau Bush có Dick
Cheney, một người có nhiều kinh nghiệm về lãnh đạo chính quyền và
có bản lãnh, dám làm những gì họ muốn. Còn sau Romney hiện nay chỉ
là một anh chuyên đánh võ mồm, chẳng được ai nể nang và chẳng có
kinh nghiệm gì. Tuy nhiên, Mitt Romney tỏ ra dễ sai bảo
hơn Obama.
Giờ này, giới đại tư bản Mỹ đã quyết định ai sẽ làm tổng thống Mỹ
trong bốn năm tới và nước Mỹ sẽ phải giải quyết những khó khăn và
vươn lên theo đường hướng nào. Muốn cho ai đắc cử,
giới đại tư bản sẽ xử dụng hai phương cách mà họ đã xử dụng năm 2000
để đưa Bush vào chính quyền. Thứ nhất là xử dụng "thăm dò" để
lái cử tri đi. Thứ hai là điều chỉnh ở một bang TOSS-UP nào đó nhưOhio hay Florida chẳng
hạn, để con gà của họ thắng cử.
CÒN LÂU MỚI VÀO GIÒNG CHÍNH
Dù Obama hay Romney được đưa ra cầm quyền, chúng ta cũng biết chắc
hai điều: Thứ nhất là sẽ không có chuyện tấn công Trung Quốc
hay trừng phạt Việt Nam như người Việt chống cộng mong
muốn. Nước Mỹ có tầm nhìn khác với người Việt. Thứ hai là những người
già cả hay đau ốm đang hưởng Medicare, sẽ gặp khó khăn.
Trên nguyên tắc, trong trường hợp có suy thoái kinh tế, có hai
biện pháp được áp dụng, một là tăng thuế hai là cắt giảm ngân sách.
Bây giờ Đảng Cộng Hoà không cho tăng thuế nhà giàu, mà buộc phải
cắt giảm ngân sách. Cái ngân khoản được nhắm tới trước tiên là Medicare.
Kể từ năm 2014, người nghèo sẽ thấy ảnh hưởng thấm
thía của chủ trương này (chúng tôi sẽ nói sau). Trong thực tế chẳng
bao giờ có "xã hội chủ nghĩa" trên đất nước này như
một số người đã dọa. Đại tư bản đứng đàng sau cầm tròng,
làm sao có "xã hội chủ nghĩa" được?
Vì mới đến Mỹ 37 năm, người Việt tại Hoa Kỳ chưa theo
kịp cách làm chính trị của người Trung Hoa, người Đài Loan,
người Ấn Độ…..., ai thắng rồi cũng đứng về phe họ. Người Việt thiếu
lãnh đạo, chưa có tập quán bầu cử bằng tiền và chưa bỏ được thói
quen suy nghĩ và hành động theo cảm tính nên còn lâu mới có thể đi
vào giòng chính.