 |
22 tháng 7, 2009 |
Chỉ một năm sau ngày Tết Độc
lập 2/9/1945, ngày 27/11/1946 Chủ tịch Hồ Chí Minh đã ký sắc
lệnh 223 về việc “Xử phạt đối với tội đưa hối lộ cho công
chức, tội công chức nhận hối lộ, biển thủ công quĩ hoặc của
công dân”.
Sắc lệnh 223 là Đạo luật chống tham nhũng đầu tiên của
nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà, ra đời chỉ trước Ngày toàn
quốc kháng chiến 19/12/1946 chưa đầy một tháng.
Điều đó nói lên sự cấp bách của vấn nạn chống tham nhũng
mà Bác Hồ gọi là “giặc nội xâm” trước nguy cơ giặc ngoại xâm
đang rập rình ngay trước cửa. Trong có ấm, ngoài mới êm, nếu
nội bộ không trong sạch, không được làm sạch, thì làm sao
tập trung toàn lực chống ngoại xâm đi tới thắng lợi? Bài học
mà Bác Hồ chỉ ra cho toàn Đảng, toàn chính quyền và toàn dân
rất cụ thể, rất rõ ràng: “Vì những người và những cơ quan
lãnh đạo từ cấp trên đến cấp dưới không sát công việc thực
tế, không theo dõi và giáo dục cán bộ, không gần gũi quần
chúng… chỉ biết khai hội, viết chỉ thị, xem báo cáo trên
giấy, chứ không kiểm tra đến nơi đến chốn… thành thử có mắt
mà không thấu suốt, có tai mà không nghe thấu, có chế độ mà
không giữ đúng, có kỷ luật mà không nắm vững, kết quả là
những người xấu, những cán bộ kém tha hồ mà tham ô, lãng
phí. Thế là bệnh quan liêu đã ấp ủ, dung túng, che chở cho
nạn tham ô, lãng phí.” Những cảnh báo cách đây hơn nửa thế
kỷ của Bác Hồ mà cứ như Bác đang nói chuyện ngày hôm nay! Cứ
như Bác đang nhìn thấu những chuyện đau lòng xảy ra ngày hôm
nay gây ra bởi “quốc nạn” tham nhũng, lãng phí, và bắt đầu
từ gốc của nó là bệnh quan liêu, giấy tờ, xa rời dân của các
cấp chính quyền, của những người vẫn tự xưng mình là “đầy tớ
của nhân dân”.
Cứ mỗi khi chúng ta có dịp nghiền ngẫm những lời căn dặn
của Bác, mỗi khi ta thật tình tiếp thu, suy nghĩ về những
lời dạy đó, chứ không phải làm qua chuyện “theo phong trào”,
ta lại phát hiện ra những điều mới mẻ kỳ lạ từ những lời nói
rất dung dị,bình thường của Bác Hồ. Ngay từ khi mới giành
được chính quyền, Bác Hồ đã cảnh báo ngay về “nạn giặc nội
xâm”-là tham nhũng, quan liêu, lãng phí. Dùng từ “nội xâm”
thật đích đáng, và có lẽ ngày càng đích đáng, khi nhiệm vụ
của Nhà nước bây giờ không phải là giành chính quyền hay xây
dựng chính quyền trong những ngày “trứng nước” như xưa nữa,
mà là xây dựng một nhà nước pháp quyền đủ mạnh, đủ công khai
và minh bạch để mọi công dân, dù làm việc gì, dù ở cương vị
nào cũng phải tuân thủ pháp luật và hoàn toàn thấy yên tâm,
thấy thoải mái trong việc tuân thủ pháp luật. Cứ vào lúc nào
và với bất cứ ai tự cho mình cái quyền “đứng trên pháp luật”
để hành xử từ việc nhỏ tới việc lớn, thì chừng đó, “giặc nội
xâm” không chỉ là hiểm họa, mà thực sự đã thành tai họa nhỡn
tiền.
Nhà báo Thái Duy đã nhớ lại: “Ai cũng biết vụ tham nhũng
của đại tá Trần Dụ Châu trước đây. Khi phát hiện một đại tá
tham nhũng, Bác Hồ đã kiên quyết xử lý. Có điều tôi rất ngạc
nhiên là trong lúc chúng tôi đánh giá vụ này báo chí không
vào cuộc, vì đại tá lúc đó to lắm, nhưng Bác Hồ ra lệnh phải
tường thuật trên Báo Cứu Quốc và Đài Tiếng nói Việt Nam đầy
đủ, tỉ mỉ về vụ án này. Lúc đó Báo Cứu Quốc đăng 6 kỳ, trong
đó 4 kỳ đăng trang nhất kèm xã luận.” Bác muốn người dân
phải được biết về vụ việc này. Quyền được thông tin của
người dân đã được người đứng đầu Đảng và Nhà nước Việt Nam
Dân chủ Cộng hoà đặc biệt tôn trọng. Bài học về việc chống
lại “giặc nội xâm” của Bác Hồ đến lúc này vẫn mang tính thời
sự.
(Chungta:) Nội xâm như những tai họa bão tố tưởng như từ
rất xa, ở đâu đó bỗng dưng ập đến, tàn phá không gian sinh
tồn đã và đang gây dựng của toàn quốc gia, dân tộc. Cơn bão
khổng lồ ấy gây ra bởi những kẻ được Nhà nước, nhân dân giao
phó ít nhiều quyền lực và đã lạm dụng quyền lực ấy để trục
lợi, phi nghĩa, bòn rút làm suy yếu sức mạnh của nhân dân,
bất chấp lợi ích tập thể, quốc gia, dân tộc.
Chủ tịch Hồ Chí Minh đã chỉ ra rằng, "nội xâm" là kẻ thù
còn nguy hiểm hơn cả giặc ngoại xâm bởi không có sự phân
biệt rạch ròi chiến tuyến để dễ bề nhận biết, mà lại nằm
trong hàng ngũ của ta, là một thứ giặc vô cùng nguy hiểm và
được ngụy trang cực kỳ tinh vi, thủ đoạn. Bởi vậy, nếu như
chúng ta không có những bộ chỉ huy quyết đoán, tinh nhuệ,
luôn sẵn sàng chiến đấu; gây dựng từ những con người trong
sạch, công tâm, xả thân, linh hoạt, sắc sảo, đầy đủ quyền
lực và hành động nghiêm minh vì lợi ích tập thể thì khó có
thể giữ được vận mệnh, cơ đồ của dân tộc trên mặt trận chống
giặc nội xâm này...
Trao đổi/Nhận xét
Phòng chống Giặc nội xâm
hovaco -
Email: hovaco@gmail.com (14/07/2009 08:55:50 AM)
Giặc nội xâm, kẻ thù nguy hiểm bậc nhất về sự tồn vong
của một chế độ, tư tưởng duy ý chí, sự quản lý lỏng lẻo, sự
định hướng mù mờ về phát triển tạo hướng đi cho một xã hội,
tính thiếu minh bạch trong thực thi công vụ của các cơ quan
công quyền, đã tạo cơ hội thuận lợi cho Giặc nội xâm phát
triển.
Để ổn định xã hội, xây dựng một xã hội công bằng văn
mịnh, trước tiên cần triệt tiêu kỳ được loại Giặc nội xâm
nguy hiểm này.
Không có giặc nào nguy hiểm hơn thế
nữa
Đạo Trường -
Email: hoahongblackrose@yahoo.com (12/07/2009 02:08:23 PM)
Một con người hay một quốc gia có thể có nhiều kẻ thù.
Đức Phật dạy rằng KẺ THÙ LỚN NHẤT CỦA ĐỜI MÌNH CHÍNH LÀ
CHÍNH MÌNH.
Lời dạy đó đã được chứng minh bởi nhiều lần mất nước của
dân tộc Việt nam, và mới đây là sự sụp đổ của hệ thống XHCN.
Những bậc thánh nhân thường lo lắng phòng chống Giặc nội
xâm từ trước cả khi giặc còn trong trứng nước.
Thật đáng tiếc nếu chúng ta chỉ bị cuốn hút theo
những trào lưu tư tưởng " hiện đại" mà sao lãng học
những bài dạy của tổ tiên.
nguồn
https://www.chungta.com
Bài liên quan: