Người công giáo thích cầu
nguyện. Ngày xưa khi họ đến Phi châu, họ cũng cầu
nguyện, họ đưa cuốn thánh kinh và chỉ cho người địa
phương nhắm mắt cầu nguyện, để đến khi người địa
phương mở mắt ra thì đất của họ đã mất. Chính vì thế
mà tổng giám mục Nam Phi Desmond Tutu từng nói một
câu nổi tiếng: "Khi họ đến chúng tôi có đất, họ
có cuốn thánh kinh; khi chúng tôi mở mắt ra, họ có
đất, còn chúng tôi có cuốn thánh kinh."
Cầu nguyện của người công
giáo, nhất là công giáo đi theo họng súng của thực
dân, buồn thay, không phải vì mục tiêu hòa bình hay
an sinh, mà vì những mục tiêu khác, kể cả chiếm đất.
Bây giờ, vẫn chiêu bài “cầu
nguyện” đó, họ
tụ tập trước Tòa Khâm
Sứ cũ ở Hà Nội để làm loạn. Ban đầu họ tụ tập, đốt
đèn cầy, mặc áo trắng (giống như đi đám ma trong nhà
thờ), lâm râm khấn nguyện những điều mà tôi chắc là
chẳng ai hiểu. Khi thấy chính quyền không làm gì
ngăn chận, họ tiến lên một bước nữa: bạo loạn và phá
hoại. Họ đem theo kềm, búa, trèo qua cổng, đập phá
tài sản và gây hấn với nhân viên bảo vệ. Đây là một
sự quấy rối trị an có ý đồ và tổ chức, vì nó được sự
chỉ đạo của ông Ngô Quang Kiệt, tổng giám mục công
giáo ở Hà Nội. Chính ông Kiệt nói ông là người chỉ
đạo và xúi dục giáo dân làm loạn như thế với giới
phóng viên.
Một chút lịch sử
Ngô Quang Kiệt và đồng
nghiệp của ông trong Hội đồng giám mục của ông muốn
đòi lại tòa nhà Khâm Sứ mà họ cho là thuộc quyền sở
hữu của giáo hội công giáo. Nhưng sự thật đằng sau
sự sở hữu tòa nhà này không đơn giản như thế. Hội
đồng giám mục chưa bao giờ là sở hữu chủ của khu đất
này. Do đó, yêu sách của họ hoàn toàn vô lý. Yêu
sách của họ còn khơi dậy một vết thương lịch sử mà
không một người dân Việt nào có thể quên được; đó là
công giáo đã theo chân hay dẫn đường hay hỗ trợ tinh
thần cho bọn thực dân Pháp vào cai trị nước ta, và
đã gieo rắt không biết bao nhiêu thảm trạng cho Việt
Nam.
Những khổ nạn của Việt Nam
trong thời gian qua mà hệ quả của nó vẫn còn hiển
nhiên đến ngày nay một phần lớn có sự tiếp tay của
công giáo. Công giáo vào Việt Nam gây chi rẽ dân tộc
thành “lương” và “giáo”. Công giáo dựa thế lực của
thực dân để làm mưa làm gió trong chính quyền và ảnh
hưởng xã hội, kể cả cướp đất từ các chùa lớn. Hãy
nhìn xem ở miền Nam những nhà thờ to đùng nằm ngay
trung tâm thành phố, và sự có mặt của chúng đều do
cướp của mà ra. Phài đau lòng mà ghi nhận một thực
tế lịch sử như thế. Đất chung quanh tòa nhà Khâm Sứ
cũng không phải là ngoại lệ.
Sách sử còn ghi rành rành
rằng trước
năm 1883 toàn bộ
khu đất Nhà thờ Lớn ngày nay và Tòa Khâm sứ cũ là
thuộc chùa Báo Thiên, có lịch sử từ đời Lý (1057).
Năm 1883 Giám mục Puginier dưới sự
hỗ trợ của chính quyền thực dân Pháp thời đó chiếm
chùa để xây
nhà
thờ và tòa nhà khâm sứ. Nhà thờ lớn Hà Nội (còn gọi
là nhà thờ Saint Joseph) bắt đầu xây từ năm 1884 và
khánh thành ngày 24/12/1986.
Sau khi thực dân Pháp đầu
hàng và rút về nước, Việt Nam trở thành độc lập dưới
sự quản lý của chính phủ cách mạng mới. Để thực thi
chính sách mới về nhà đất, ngày 24/11/1961, linh mục
Nguyễn Tùng Cương bàn giao cơ sở nhà đất cho Nhà
nước quản lý. Theo Nghị quyết số 23/2003/QH11 ngày
26/11/2003 của Quốc hội khóa XI về nhà đất do Nhà
nước đã quản lý thì cơ sở nhà đất tại số nhà 42 Nhà
Chung hiện giao cho chính quyền quận Hoàn Kiếm quản
lý, sử dụng, thuộc sở hữu Nhà nước.
Như vậy, tòa nhà khâm sứ
(và ngay cả Nhà thờ Lớn) chưa bao giờ là đất của
giáo hội công giáo. Giáo hội công giáo chỉ dựa vào
thế lực của thực dân Pháp cướp (không có động từ nào
khác để mô tả, ngoài động từ “cướp”) đất của chùa.
Giáo hội công giáo không có tư cách pháp lý, không
có tư cách lịch sử gì để “đòi” khu đất này hay tòa
nhà khâm sứ. Việc ông Ngô Quang Kiệt và đồng nghiệp
của ông viết thư “đòi” tòa nhà khâm sứ chẳng khác
nào hành động của hậu duệ của những tên cướp đòi đất
do cha ông của họ ăn cướp từ người khác.
Truyền thông một chiều
Thế nhưng tiếc thay những
sự thật trên ít khi nào được người dân biết đến. Lý
do đơn giản là vì những tiếng phèng la của các nhóm
công giáo làm át tiếng nói của sự thật lịch sử và
công lý.
Đi đầu trong việc tán trợ
cho những yêu sách phi lý của nhóm công giáo trong
nước là nhóm BBC Việt ngữ (BBCVietnamese) ở London. Ngay
từ đầu khi vụ việc “cầu nguyện” xảy ra,
BBCVietnamese đã nhanh nhẫu đưa tin và bình luận.
Không chỉ dừng lại ở đó, BBCVietnamese còn đi tìm
những phần tử cực đoan trong các nhóm công giáo hải
ngoại vốn khét tiếng chống phá Việt Nam để … xin ý
kiến. Không ngạc nhiên khi chúng ta thấy những người
này nói rất giống nhau, họ mô tả giáo hội công giáo
như là một nạn nhân của một cuộc chiếm đất do chính
quyền CSVN thực hiện. Hoàn toàn không ai nhắc đến
lịch sử. BBCVietnamese Hoàn toàn không hỏi trí thức
phật giáo nghĩ gì. BBCVietnamese hoàn toàn không đưa
ra một quan điểm phản biện theo chuẩn mực của nghề
truyền thông. Có thể nói không ngoa rằng sự việc bạo
loạn như chúng ta thấy hiện nay có sự tán trợ tích
cực của nhóm Việt ngữ đài BBC.
Nên nhớ rằng đại đa số các
nhóm truyền thông tiếng Việt ở hải ngoại đều do các
nhóm công giáo hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp điều
khiển. Từ RFA (Mỹ), SBS (Úc), đến các đại lý truyền
thông nhỏ ở Bolsa và Sydney đều có bàn tay hay ảnh
hưởng của công giáo. Do đó, không ngạc nhiên khi
thấy ngoài BBC ra, còn có hàng loạt đại lý truyền
thông khác tích cực tán trợ cho những cuộc gây rối
núp dưới chiêu bài “cầu nguyện” ở tòa nhà khâm sứ.
Đó là chưa kể hàng trăm trang blog và website của
các nhóm chống phá Việt Nam cũng nhân dịp nhảy vào
nói cho lấy có lấy được, bất chấp sự thật, lộng chân
thành giả.
Trên các diễn đàn này chúng
ta không thấy quan điểm của người Phật tử. Do đó,
những gì người ta nghe và đọc chỉ là những quan điểm
và thông tin mang tính một chiều.
Nhưng cũng có người khệnh
khạng chữ nghĩa triết lý làm bộ làm tịch như ông cụ
non nhân danh “vô thần" 100% để giảng hòa, nhưng
thực chất là chỉ trích quan điểm của giới Phật tử và
tán trợ cho hành động bạo loạn của các nhóm công
giáo cực đoan! Đọc bài của Lê Tuấn Huy trên talawas
chúng ta phát rùng mình sởn da gà vì cái tính làm
dáng chữ nghĩa, rất hay thấy ở những người ham đọc
sách nhưng chưa tiêu hóa được các ý tưởng mới trong
sách. Cuối cùng thì bài viết là một đống hổ lốn danh
từ triết lý đao to búa lớn và ngụy biện, chỉ tổ làm
cho lạc hướng vấn đề. Chẳng hạn như đang nói về hành
động cộng tác với thực dân của công giáo, Huy quay
sang hỏi Phật giáo! Hay mượn chuyện chia rẽ giữa các
nhóm trong Phật giáo để quay ngược vấn đề về phía
Phật giáo! Thật là buồn cười cho kiểu lý luận ngụy
biện rất sơ đẳng này.
Chẳng những như thế, ngay
cả những website tưởng như khách quan như
talawas và
Viet-studies do
Trần Hữu Dũng phụ trách cũng hà hơi tiếp sức phổ
biến những bài viết của BBC núp dưới nhãn hiệu
“spectrum” hay “nghiên cứu kinh tế”! Ở những website
này chúng ta ít thấy hay không thấy những quan điểm
và ý kiến phản biện từ các website của Phật tử. Thật
ra, các website này chỉ núp dưới danh nghĩa “đọc
báo” để quảng bá các quan điểm của các nhóm công
giáo cực đoan đến người đọc trong nước, và vì thế họ
dựng nên một câu chuyện chỉ một chiều. Đó là một sự
xuyên tạc tinh vi cần phải được lên án.
Nên ngừng trò “cầu
nguyện”
Đã đến lúc cần phải khẳng
định rằng tòa nhà khâm sứ trước đây trong thời thực
dân Pháp dưới sự quản lý của Vatican, và đã được
chính phủ Việt Nam trưng dụng và quản lý từ 1959
theo luật pháp mới.
Giáo hội công giáo không có
tư cách chủ quyền gì để “đòi” lại tòa nhà này vì đó
tài sản của nhân dân. Nếu nhóm người có tư cách
“đòi” thì nhóm đó ắt phải là Giáo hội Phật giáo. Vấn
đề tương tự như ngôi chùa lịch sử Lá Vằng bị tiếm
đoạt thành "thánh địa La Vang" (sic). Ông Ngô Quang
Kiệt và đồng nghiệp của ông trong hội đồng giám mục
nên ngưng ngay cái trò xúi dục con chiên bồng tượng
đức mẹ Maria đi làm bạo loạn như thế. Làm như thế là
hạ thấp giá trị tinh thần của bức tượng đức mẹ
Maria.
Cuối cùng, có lẽ cũng cần
nhắc cho ông Ngô Quang Kiệt và đồng nghiệp của ông
trong hội đồng giám mục rằng đã có nhiều người đổ
xương máu trên đất nước Việt Nam để dành độc lập từ
thực dân Pháp và các thế lực đằng sau nó. Không nên
phản bội lại dân tộc và những liệt sĩ đã hy sinh
xương máu cho độc lập bằng những trò chơi “đòi đất”
hay “cầu nguyện” như thế.
Người Việt Nam học được bài
học của người Nam Phi về thánh kinh, cầu nguyện và
đất đai. Dân tộc Việt Nam nhất định, cho dù có hy
sinh thêm xương máu, sẽ không để mất thêm đất cho
những thế lực đen tối ngoại bang dưới bất cứ chiêu
bài tôn giáo nào.
Trần Đình Hoàng
Các bài viết của tác giả TDH:
Cáo buộc vô cớ và thiên vị trong truyền thông (Trần Đình Hoàng) Công giáo cực đoan: Mối Đe Dọa An Ninh của VN (Trần Đình Hoàng) Truyền thông công giáo (Trần Đình Hoàng)
Các bài viết cùng đề tài
|