ĐÔI ĐIỀU NHẬN XÉT VỀ

NHỮNG PHÁT BIỂU CỦA BÀ DƯƠNG NGUYỆT ÁNH

nguồn: https://giaodiemonline.com/2007/12/nhanxet.htm

Hai Nguyên


03 tháng 12, 2007

 

Sách Hiếm xin mượn bức thư tác giả gửi website giaodiemonline.com để thay lời tựa

 

Kính gởi Ban biên tập của Giao Điểm On Line,

Sau khi xem cuốn Asia 56 Mùa Hè Rực Rỡ và đọc những phỏng vấn bà Dương Nguyệt Ánh của Trương Sỹ Lương, Tuyết Mai và Trịnh Quốc Thiên tôi quyết định viết những suy nghĩ của mình gỡi GDOL. TS Trần Chung Ngọc đã có 1 bài viết về bà DNA. Bài viết của TS TCN dựa trên quan điểm của 1 khoa học gia. Tôi viết bài này dựa trên sự hiểu biết của một người sinh ra và lớn lên sau chiến tranh và đang sinh sống ở Mỹ-Một người thuộc thế hệ những người mà bà DNA có ý định giáo dục cho họ về "chính nghĩa" về "lập trường dân tộc". Mong ban biên tập GDOL cho đăng bài viết của tôi lên trang điện tử của Giao Điểm.

Thành thật cám ơn.

Hai Nguyen


ĐÔI ĐIỀU NHẬN XÉT VỀ NHỮNG PHÁT BIỂU CỦA BÀ DƯƠNG NGUYỆT ÁNH

Trong cuốn video chủ đề Mùa Hè Rực Rỡ 2007 của Trung Tâm Asia (1), toàn bộ buổi trao huy chương “Phục Vụ Quốc Gia Về An Ninh” (“National Security Medal”) cho khoa học gia Dương Nguyệt Ánh đã được thâu hình và phát lại. Trong cuốn video này cũng như trong cuộc phỏng vấn của Trương Sĩ Lương bà Dương Nguyệt Ánh cũng đã phát biểu rất nhiều về chính quyền hiện tại của Việt Nam, về việc tranh đấu cho “dân chủ” cho Việt Nam. Sau khi được nghe đoạn phát biểu của bà Ánh và những gì bà Ánh phát biểu về Việt Nam thì tôi thấy về mặt khoa học bà Ánh quả là một nhân tài, nhưng về mặt lịch sử thì hình như bà không biết gì hay là biết một cách sai lầm về cuộc chiến tranh Việt Nam và tình hình chính trị hiện tại ở Việt Nam.

Tôi đã rất đắn đo trong việc quyết định có nên nói lên những suy nghĩ của mình về bà Dương Nguyệt Ánh hay không. Vì một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi mà lại lên tiếng phê bình một nhân tài khoa học Dương Nguyệt Ánh thì là một việc không nên làm. Nhưng tôi nghĩ lại, người xưa có câu “Thánh nhân còn có khi lầm”, “Một kẻ khờ dại có khi cho ta một lời khuyên hữu ích” nên tôi liều lĩnh viết lên những suy nghĩ của mình. Trước hết là cảm nghĩ của tôi khi đươc biết bà Ánh là mẹ đẻ của những trái bom khũng khiếp nhất được dùng trên chiến trường Afganistan. Sau đó là việc bà Ánh gọi nước Mỹ là “thiên đường” và 58 ngàn lính Mỹ, và 260 ngàn lính VNCH đã “hy sinh” cho “tự do” cho người Việt Nam . Cuối cùng là những phát biểu của bà Ánh về chế độ hiện tại ở Việt Nam cũng như vấn đề tranh đấu cho dân chủ cho Việt Nam.

1)Tại sao tôi cảm thấy đau lòng khi nghe tin bà Dương Nguyệt Ánh là mẹ đẻ của những trái bom khũng khiếp nhất.

Trong cuộc chiến Việt Nam, người Mỹ đã thả xuống mảnh đất hình chữ S với diện tích vỏn vẹn 330,000 km2 (chỉ bằng một nữa diện tích của tiểu bang Texas) 6,727,084 tấn bom. Lượng bom này nhiều gấp 2.5 lần lượng bom đã được sử dụng trên toàn thế giới trong cuộc Thế Chiến Thứ Hai. Nhiều hơn tổng số bom đã được dùng trên toàn thế giới trong Thế Chiến I và Thế Chiến Ì. Tôi lớn lên sau chiến tranh nên không được tận mắt chứng kiến hình ảnh những chiếc máy bay ném bom B-52 thả bom xuống những xóm làng, những đồng quê của Việt Nam. Tôi không được tận mắt chứng kiến hình ảnh nhà cửa, trường học, bệnh viện hay công xưởng bị tàn phá bởi bom đạn. Tôi cũng không tận mắt chứng kiến hình ảnh những người khóc than đi lượm những phần thịt xương tơi tả của cha, mẹ, anh, chị hay em của mình vì họ bị trúng bom. Nhưng tôi đã tận mắt chứng kiến hình ảnh những nạn nhân của bom, đạn sau cuộc chiến. Lúc còn nhỏ, mỗi ngày đi học tôi phải đi bộ ngang qua một cái chợ nhỏ. Trước cổng chợ khi nào cũng có một người ăn xin ăn mặc dơ bẩn, rách nát đứng xin tiền hay thức ăn hay quần áo từ những người đi chợ. Sau vài ngày thì tôi thấy có người ăn xin khác thay thế người ăn xin củ ở vị trí cổng chợ. Những người ăn xin này, có kẻ cụt một tay, có kẻ cụt một chân, có kẻ cụt một tay và một chân, cũng có kẻ cụt cả hai tay hoặc hai chân. Khi biết những người này trở nên tàn tật vì bom Mỹ thì trong cái đầu ngây thơ của một đứa trẻ của tôi có ác cảm với những trái bom mặc dù lúc đó tôi không biết những trái bom đó từ đâu mà ra, ai thả chúng xuống, vì sao mà chúng được thả xuống, những người ăn xin này là ai, và vì sao họ bị trúng bom để trở thành tàn tật.

Nhưng sự ác cảm của tôi đối với những trái bom trở thành sự căm ghét khi cả gia đình một người bạn nhỏ của tôi đã chết vì một trái bom phát nổ. Chuyện là trong môt lần cuốc đất ngoài ruộng, ba mẹ nó cuốc đụng một trái bom. Thay vì nên vất trái bom đó đi thì họ lại đem nó về nhà. Vì vào thời đó có người mua thuốc nổ được lấy ra từ những trái bom chưa nổ để đánh cá. Cho nên họ đem trái bom về để cưa trái bom ra để lấy chất nổ bán cho những người đánh cá. Họ biết rằng trái bom có thể phát nổ nhưng họ vẩn quyết định đem trái bom về để cưa lấy chất nổ. Vì nếu cưa đưọc thì họ sẽ kiếm được một số tiền nhỏ từ việc bán thuốc nổ. Khi cưa bom thì ba má nó đem cả ba anh em nó cho ngồi lên quả bom. Vì nếu trái bom phát nổ thì cả gia đình đều chết chung, chứ nếu chết chỉ có hai vợ chồng thì để lại ba đứa nhỏ không ai nuôi. Nhưng gia đình nó đã không gặp may. Trái bom đã phát nổ khi ba má nó đang cưa và ba anh em nó đang ngồi trên quả bom đó. Cả gia đình nó đều chết. Người ta phải đi lượm từng miếng thịt của những người trong gia đình nó rồi đoán coi miếng thịt nào thuộc về người nào để ghép lại thành những cái xác. Cái ngày đám ma nhà nó, có năm cái hòm, hai cái lớn cho ba mẹ nó và ba cái nhỏ cho ba anh em nó. Không có ai đeo tang vì cả gia đình nó đều đã chết hết rồi.

Theo ước tính thì trong vòng 30 năm sau ngày chiến tranh kết thúc, nghĩa là từ năm 1975 tới 2005, có hơn 58,000 người Việt Nam đã chết vì bom, mìn sót lại sau chiến tranh (2). Con số người chết này hơn cả số lính Mỹ đã chết ở Việt Nam mà bà Ánh tôn vinh.

Cho nên khi nghe bà Dưong Nguyệt Ánh, một người phụ nữ Việt Nam là mẹ đẻ của những trái bom được dùng tại chiến trường Afghanistan thì hình ảnh những người ăn xin tàn tật, cái chết của cả gia đình thằng bạn và cái chết của 58 ngàn người dân Việt Nam vô tội khác lại hiện lên trong tôi. Lần này những nạn nhân không phải là những người Việt Nam mà là những người Afghanistan, ….Và kẻ gây tội ác là một người phụ nữ mang dòng máu Việt. Bà Dương Nguyệt Ánh đã phủ nhận vai trò của mình khi có người chất vấn bà về vấn đề nhân đạo “tôi không ở trong phía trực chiến” (“I’m not on the operation side”), và “Chúng tôi không đối phó với vấn đề người chết trong chiến tranh. Đó là một lĩnh vực khác” (“We don’t deal with human fatality. That’s another field”). Cho dù bà Dương Nguyệt Ánh có từ chối cách nào đi nữa thì bà chính là người góp phần mang lại những cái chết cho những người vô tội. Cho nên tôi cảm thấy đau lòng khi nghe tin một người phụ nữ Việt Nam là mẹ đẻ của những trái bom kinh khũng đó. Chính phủ Mỹ đã là chúa tể của thế giới, nay lại có thêm những trái bom áp nhiệt của bà Dưong Nguyệt Ánh thì như là rồng được thêm cánh càng gieo thêm nhiều đau khổ cho nhân loại mà thôi.

Trong đoạn diễn văn phát biểu của mình khi nhận giải thưởng, bà Dương Nguyệt Ánh nói rằng nước Mỹ đã tái tạo niềm tin của bà vào tình người “những người Hoa Kỳ giàu lòng nhân ái, và hào phóng đã bảo bọc gia đình tôi 32 năm trước, đã hàn gắn vết thương trong tâm hồn chúng tôi, đã tái tạo niềm tin của tôi vào tình người”. Vì được “tái tạo niềm tin vào tình người” nên bà đi chế tạo những vũ khí giết người kinh khũng nhất hay sao? Mỗi năm đều có nhiều khoa học gia Mỹ đem về cho đất nước Mỹ những giải thưởng Nobel hòa bình và về các lĩnh vực y tế, vật lý, hóa học…Những phát minh của họ mang lại hòa bình và tiến bộ cho xã hội. Trong những người được trao giải thưởng “Phục Vụ An Ninh Quốc Gia” chỉ có một mình bà Dương Nguyệt Ánh nhận giải thưởng vì bà đã chế tạo ra các vũ khí giết người. Còn các giải thưởng của tất cả các khoa học gia khác không liên quan đến sinh mạng con người. Phải chăng vì người Mỹ sống đầy “tình người” nên họ tránh xa việc chế tạo các vũ khí giết người và cố gắng đem lại những phát minh để phục vụ mục đích hòa bình, còn “tình người” của bà Dương Nguyệt Ánh thì đang ở trong giai đoạn “tái tạo” nên chưa được hoàn chỉnh. Bỡi vậy các khoa học gia Mỹ giao cho bà nhiệm vụ chế tạo những trái bom ?

Khi quân đội Mỹ thả bom Iraq và Afghanistan, thầy Nhất Hạnh đã khóc cho những nạn nhân vô tội người Iraq, người Afghan. Thầy đã viết một lá thư gởi cho tổng thống Bush với hy vọng ông tổng thống thưong xót cho số phận của những nạn nhân của ông (3). Không biết thầy Nhất Hạnh có gởi lá thư nào cho bà Dương Nguyệt Ánh và mong bà cũng mở trái tim ra với những nạn nhân vô tội của bà hay không? Vì tôi nghĩ vai trò của bà Dưong Nguyệt Ánh và tổng thống Bush trong việc đem lại cái chết cho những nạn nhân vô tội là như nhau. Bà Ánh phát minh và chế ra những trái bom để cho tổng thống Bush cho quân đội của ông sử dụng trên những người vô tội .

2) Suy nghĩ của tôi về bài phát biểu của bà Dưong Nguyệt Ánh khi bà nhận giải thưởng.

Nguyên văn đoạn văn phát biểu của bà Dưong Nguyệt Ánh như sau: “Huy chương cao quý này không phản ảnh nhiều cho những thành quả khiêm tốn của tôi mà là phản ảnh của một thiên đường có tên gọi là Hoa Kỳ. Đất nước này là một thiên đường, không phải do nét đẹp và sự giàu tài nguyên của nó, mà do người dân, những người Hoa Kỳ giàu lòng nhân ái và hào phóng đã bảo bọc gia đình tôi 32 năm trước, đã hàn gắn vết thương trong tâm hồn chúng tôi, đã tái tạo niềm tin của tôi vào tình người, và đã thúc đẩy ý nguyện phụng sự quốc gia của tôi. Tôi muốn dành huy chương này cho một nhóm người mà tôi hằng mang nợ….Đó là 58 ngàn chiến sĩ Hoa Kỳ mà tên của họ đã được khắc trên Đài Tưởng Niệm Chiến Tranh Việt Nam và 260 ngàn chiến sỉ Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh trong cuộc chiến để cho những người như tôi có được tự do.” (4)

Tôi xin góp ý về hai ý chính trong phần phát biểu này của bà Dương Nguyệt Ánh. Thứ nhất là việc bà Dương Nguyệt Ánh gọi nước Mỹ là “thiên đường”, và thứ hai bà Dưong Nguyệt Ánh coi 58 ngàn lính Mỹ đã chết trên chiến trường Việt Nam là “hi sinh” cho “tự do” cho người Việt Nam.

a)Nước Mỹ là “thiên đường”:

Nếu bà Dương Nguyệt Ánh gọi nước Mỹ là thiên đường, áp dụng cụ thể cho riêng cá nhân bà hay cho gia đình bà vì nước Mỹ đã cưu mang gia đình của bà, “Đất nước này là một thiên đường, không phải do nét đẹp và sự giàu tài nguyên của nó, mà do người dân, những người Hoa Kỳ giàu lòng nhân ái và hào phóng đã bảo bọc gia đình tôi 32 năm trước, đã hàn gắn vết thương trong tâm hồn chúng tôi, đã tái tạo niềm tin của tôi vào tình người, và đã thúc đẩy ý nguyện phụng sự quốc gia của tôi”, thì chẳng có gì để mà tranh luận vì đó là những tình cảm cá nhân của bà hay của gia đình bà dành cho nước Mỹ. Nhưng bà Dương Nguyệt Ánh nói đến nước Mỹ như là một thiên đường cho nhân loại. Bà đã dùng từ “thiên đường” hai lần trong bài phát biểu của bà “một thiên đường có tên gọi là Hoa Kỳ” và “Đất nước này là một thiên đường” thì tôi thấy bà đã quá lố bịch và sai lầm khi đánh giá như vậy. Vì nước Mỹ không phải là một thiên đường như bà nghĩ. Và có lẽ không có một trí thức nào, một khoa học gia nào kể cả những trí thức hay khoa học gia Mỹ gọi nước Mỹ là “thiên đường”. Đơn giản là vì nước Mỹ không phải là thiên đường. Điều này có thể chứng minh dễ dàng bằng chính những gì thuộc về nước Mỹ.

- Trong quá khứ nước Mỹ không phải là “thiên đường”: Trong bản Tuyên ngôn độc lập khai sinh nước Mỹ có viết “Mọi người sinh ra đều bình đẳng. Thượng đế cho họ những quyền không thể thay thế được, trong những quyền này có quyền Sống, quyền Tự Do, và quyền mưu cầu Hạnh phúc” (“All men are created equal, that they are endowed by their Creator with certain unalienable Rights, that among these are Life, Liberty and the pursuit of Happiness.”) Nhưng ông Thomas Jefferson, một vị tổng thống và là tác giả của bản Tuyên Ngôn Độc Lập nổi tiếng này, lại là chủ của hơn 200 nô lệ da đen. Cho nên nước Mỹ không là “thiên đường” như bà Ánh nghĩ.

- Trong vòng gần 100 năm kể từ khi bản Tuyên Ngôn ra đời cho tới kết thúc cuộc Nam-Bắc nội chiến 1861-1865 thì người Mỹ da đen vẩn chịu kiếp sống nô lệ. Sau khi được giải phóng khỏi kiếp sống nô lệ thì họ vẩn bị kì thị, bị phân biệt đối xử. Điều này cũng chứng minh nưóc Mỹ không phải là một “thiên đường” như bà Dương Nguyệt Ánh nghĩ.

- Đó là chuyện quốc nội, còn về chuyện đối ngoại thì kể từ khi thành lập nước tới nay, nước Mỹ đã tham gia hay gây ra hành chục cuộc chiến tranh. Cụ thể là:

Mexico năm 1917, Thế Chiến Thứ Nhất và Thế Chiến Thứ Hai, Ai Cập năm 1948, Triều Tiên năm 1945, Iran năm 1953, Guatemala năm 1954 , Indonesia năm 1958, Lebanon năm 1958, Lào năm 1960, Cuba năm 1961, Congo năm 1964, Dominican Republic năm 1965, Việt Nam từ 1954 – 1975, Chile năm 1972, Angola năm 1975, Rwanda năm 1983, Panama năm 1989, Kuwait năm 1991, Iraq năm 1991, Somalia năm 1993, Bosnia 2001, Afghanistan từ năm 2001 và còn tiếp diễn, Iraq từ năm 2004 và còn tiếp diễn

Một đất nước đi gây chiến tranh, đem đau thương tang tóc cho kẻ khác thì không thể coi là “thiên đường” được.

- Đó là chuyện trong quá khứ. Còn hiện tại nước Mỹ càng không phải là “thiên đường”. Dân số nước Mỹ chỉ chiếm khoãng 6% dân số thế giới nhưng tiêu thụ hết khoãng một nữa tài nguyên thiên nhiên của thế giới. Hàng năm nuớc Mỹ xuất khẩu vũ khí chiến tranh trị giá khoãng 50 tỉ USD và có hàng ngàn người chết vì những vũ khí do Mỹ sản xuất. Nước Mỹ là đất nước bạo lực nhất thế giới. Khoãng một nữa những cuộc hôn nhân ở Mỹ kết thúc bằng li dị. Những người Mỹ già không được con cái chăm sóc mà phải sống cô đơn trong những viện dưỡng lão…..Những điều này chứng minh nước Mỹ không là “thiên đường” như bà Dương Nguyệt Ánh nghĩ.

Tôi nghĩ không cần thiết phải đưa ra nguồn gốc của những dẫn chứng hay những số liệu kể trên vì tất cả những ai có hiểu biết về nước Mỹ cũng có thể dể dàng kiểm chứng tính xác thực của những điều tôi viết.

b) 58 ngàn lính Mỹ và 260 ngàn lính VNCH đã “hy sinh” cho “tự do” cho dân tộc Việt Nam.

Bà Dương Nguyệt Ánh phát biểu: “Tôi muốn dành huy chương này cho một nhóm người mà tôi hằng mang nợ….Đó là 58 ngàn chiến sĩ Hoa Kỳ mà tên của họ đã được khắc trên Đài Tưởng Niệm Chiến Tranh Việt Nam và 260 ngàn chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh trong cuộc chiến để cho những người như tôi có được tự do.

Tôi là người được sinh ra và lớn lên sau ngày chíến tranh Việt Nam kết thúc, tôi sống ở Mỹ và tìm hiểu về cuộc chiến này qua sách vở, tài liệu phim ảnh và trường học của Mỹ. Tôi có thể khẳng định bà Dương Nguyệt Ánh không biết gì về cuộc chiến tranh Việt Nam hay là bà biết rất là sai lầm về cuộc chiến này. Cuộc chiến mà cha và anh của bà là những người trong cuộc. Ngày nay, ngoại trừ những người Việt Nam chống cộng cực đoan và quá khích ở hải ngoại_những người mà đầu óc chứa đầy những thành kiến, và trái tim chứa đầy những thù hận cá nhân _thì đa số những người biết về cuộc chiến Việt Nam đều có chung những nhận xét. Đó là:

1. Cuộc chiến tranh Việt Nam do Mỹ gây ra là một cuộc chiến tranh phi nghĩa và vô nhân đạo.

2. Nước Mỹ đã can thiệp vào nội bộ Việt Nam bằng cách đưa Pháp trở lại xâm chiếm Việt Nam, viện trợ cho Pháp để Pháp cai trị Việt Nam, và giúp Pháp thành lập chính phủ bù nhìn Bảo Đại.

3. Mỹ đã ngăn cản cuộc tổng tuyển cử, làm cuộc tổng tuyển cử đã không diễn ra vào năm 1956 theo Hiệp Định Geneva vì biết rằng nếu có tổng tuyển cử thì Ngô Đình Diệm_tay sai của Mỹ_sẽ thua, và Hồ Chí Minh_lãnh đạo của nhân dân Việt Nam_ sẽ thắng.

4. Mỹ đã bày ra biến cố “Vịnh Bắc Bộ” (Gulf of Tonkin) để lấy cớ đưa quân đội Mỹ vào xâm chiếm và thống trị Việt Nam nhưng lại trên danh nghĩa là giúp đỡ VNCH “chống cộng”.

5. Các chính quyền VNCH trước là chính quyền Ngô Đình Diệm, sau là chính quyền Nguyễn Văn Thiệu là những chính quyền tay sai do Mỹ lập ra và điểu khiển. Những chính quyền này không có thực lực, không đại diện cho nhân dân Miền Nam, không phục vụ cho quyền lợi của người dân.

6. Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp là những vị anh hùng của dân tộc Việt Nam. Họ và những người cách mạng đã chiến đấu để thống nhất đất nước, mang lại tự do cho dân tộc. (5)

Những điều này được dạy rất là nghiêm túc trong các lớp học về chính trị (political science), hay Á châu học (Asian study) hay Chiến tranh Việt Nam (Vietnam War) tại một số trường đại học Mỹ. Nó không có “thiên tả” hay “bôi nhọ chính nghĩa và quân đội VNCH” như bà Ánh nói “Sách giáo khoa ở trường học và phim ảnh phần nhiều là tài liệu thiên tả, với mục đích bôi nhọ chính nghĩa và quân đội VNCH.” Những lớp học này kéo dài đúng cả mùa học và chỉ trọng tâm vào một chủ đề: Chiến tranh Việt Nam. Những điều được dạy dựa trên những bằng chứng, những tài liệu lịch sử không ai có thể phủ nhận. Cho nên chuyện “thiên tả” hay “bôi nhọ” không thể xảy ra. Có lẽ bà Ánh vì đã đầu tư hết thời gian, tài năng và sức lực vào việc nghiên cưú và chế tạo những trái bom nên không thể tìm hiểu về cuộc chiến tranh Việt Nam, và do sự thiếu hiểu biết đó bà đã có những nhận xét sai lầm?

Tôi nghĩ bà Dưong Nguyệt Ánh nên bắt đầu tìm hiểu về cuộc chiến Việt Nam bằng việc coi bô phim tài liệu lịch sử “Việt Nam: A Television History” và đọc quyển “Việt Nam: A History” của Stanley Karnow để biết được một bức tranh toàn cảnh của cuộc chiến Việt Nam; rồi tiếp theo thì nên đọc “Hồ Sơ Mật Dinh Độc Lập” (“The Palace File”) của Nguyễn Tiến Hưng và Harper Scherter để thấy được người Mỹ đã điều khiển, khống chế và phản bội VNCH như thế nào và cũng thấy được sự tồi bại, yếu kém, tham nhũng, lũng đoạn của các tướng lãnh VNCH; hãy đọc “A Việt Cộng Memoir” của Trương Như Tăng để thấy được tại sao có những người ở miền Nam Việt Nam lại không muốn sống duới chế độ ‘tự do”, “dân chủ” do Mỹ lập ra mà lại thoát ly vào rừng để làm cách mạng, để thành lập Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam để chống lại Mỹ và chính quyền Diệm, Thiệu; hãy đọc “Parallels: The Soldier’s Knowledge and the Oral History of Contemporary Warfare” của J. T. Hasen, A. Susan Owen và Michael Patrick Madden để thấy được những người lính Mỹ, những người mà bà cho rằng đã “hy sinh” cho “tự do” người Việt Nam, đã làm gì ở Việt Nam; hãy đọc “The Age of Great Dreams” của David Farber để biết tại sao hàng triệu người Mỹ đã biểu tình chống lại chính phủ của họ trong chiến tranh Việt Nam. Hay bà cũng nên coi cuốn phim “Heaven and Earth”, “Born on the 4th of July”, “Casuaties of War”….để biết thêm về cuộc chiến.

Đó chỉ là một số rất ít trong hàng ngàn tài liệu nói về chiến tranh Việt Nam. Tôi cam đoan sau khi nghiên cứu những tài liệu này thì bà Ánh sẽ hiểu đúng lịch sử của cuộc chiến này và nhận ra phát biểu của mình là hoàn toàn trái với sự thật. Nghĩa là 58 ngàn lính Mỹ và 260 ngàn lính VNCH đã không “hy sinh” cho “tự do” của người Việt Nam như bà nói.

Trên đây tôi dùng LÝ, nghĩa là dùng những bằng chứng, những tài liệu lịch sử để chứng minh lời phát biểu của bà Ánh hoàn toàn trái với sự thật được gần như tất cả những trí thức có hiểu biết về cuộc chiến tranh Việt Nam công nhận. Tôi cũng dễ dàng dùng TÌNH để chứng minh những nhận xét của bà Ánh là trái với sự thật.

- Nếu như những người lính Mỹ đã chiến đấu và đã “hy sinh” cho “tự do” cho người Việt Nam như lời bà Ánh nói thì họ sẽ rất tự hào về hành động anh hùng của họ. Nhưng thực tế đã chứng minh ngược lại. Khi cuộc chiến đang diễn ra thì đã có hàng ngàn cựu chiến binh phản chiến. Họ vất bỏ những huân chương, huy chuơng do chính quyền Mỹ trao tặng cho họ để phản đối cuộc chiền vô nhân đạo do chính phủ họ gây ra, và tố cáo những hành động vô nhân mà lính Mỹ đã làm đối với những người dân vô tội Việt Nam. Một trong những người cựu chiến binh này là ông John Kerry. Khi cuộc chiến đã kết thúc thì đa số cựu chiến binh Việt Nam (Vietnam Vets) bị Post-Traumatic Stress Disorder (PTSD), hơn 90% trong số họ ân hận về những việc làm của mình khi chiến đấu ở VN.

- Nếu như chính quyền VNCH là “chính nghĩa”, là đại diện cho “tự do” “dân chủ” thì tất cả người dân miền Nam đã ủng hộ chính quyền này. Nhưng thực tế chứng minh ngược lại. Có hàng ngàn cuộc biểu tình chống lại các chính quyền Ngô Đình Diệm và Nguyễn Văn Thiệu; có hàng trăm ngàn thanh niên trí thức của miền Nam đã chống lại chính phủ VNCH bằng cách thoát ly và thành lập các tổ chức chống đối như Mật Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam.

- Nếu VNCH là “chính nghĩa” thì họ đã thắng CS, vì “chính nghĩa” luôn luôn thắng “phi nghĩa”, “chân lý” luôn luôn thắng “cường quyền”. Thực tế CS miền Bắc thắng VNCH miền Nam chứng minh ngược lại.

Và sau đây là một vài con số về cuộc chiến tranh Việt Nam:

- Mỹ đã thả xuống Việt Nam 6,727,084 tấn bom. Lượng bom nhiều gấp 2.5 lần lượng bom đã sử dụng trên toàn thế giới trong Thế Chiến Thứ Hai.

- Mỹ đã rải xuống Việt Nam 18 triệu gallons chất độc hóa học, trong đó có khoảng 12 triệu gallons là chất độc màu da cam (Agent Orange)

- 2,122,244 người chết, trong đó chỉ có 58,169 lính Mỹ.

- 3, 650, 956 người bị thương.

- 440,000 lính của miền Bắc và 220,537 lính của miền Nam đã chết.

- 587,000 thường dân đã chết. (6)

Bà cảm ơn nước Mỹ vì nước Mỹ đã cưu mang, bảo bọc gia đình bà. Bà có nghĩ là như vậy thì bà quá nhỏ nhoi và ích kỷ không? Nếu như Mỹ không tạo điều kiện cho Pháp quay trở lại xâm chiếm Việt Nam và trả 80% phí tổn mà Pháp đã chi ra trong chín năm Pháp cai trị Việt Nam thì Pháp đã không có điểu kiện để quay lại cai trị Việt Nam. Điều này cũng có nghĩa là Việt Nam không phải trải qua 9 năm làm thuộc địa của Pháp. Nếu Mỹ không can thiệp vào Việt Nam, không lập nên những chính phủ bù nhìn của Ngô Đình Diệm, Nguyễn Văn Thiệu, và không đem quân đội Mỹ vào Việt Nam thì dân Việt Nam đã không phải trải qua 30 năm chiến tranh huynh đệ tương tàn, và hơn 2 triệu người Việt Nam đã không phải chết, và hơn 3 triệu người Việt Nam khác đã không phải bị tàn tật vì cuộc chiến này. Bà coi hạnh phúc của riêng cá nhân và gia đình bà quan trọng hơn mạng sống của hàng triệu người Việt Nam khác hay sao? Bà có nghĩ là bà quá nhỏ nhoi và ích kỷ lắm không?

Trong số những người tham dự buổi trao giải thưởng cho bà Dưong Nguyệt Ánh, tôi nghĩ sẽ có nhiều người hiểu biết về lịch sử có nghĩa là họ biết rõ nguyên nhân chính phủ Mỹ xâm chiếm VN; vai trò và những việc làm của chính phủ và lính Mỹ trong cuộc chiến này. Có lẽ những người này sẽ suy nghĩ như thế này : “Mấy muơi năm trước chính phủ của chúng ta đã sang xâm chiếm đất nước của Ánh. Chính phủ của chúng ta đã thả xuống quê hương của Ánh hàng triệu tấn bom, hàng triệu lít chất độc hóa học. Những người lính của chúng ta đã đốt nhà, giết hàng trăm ngàn đồng bào vô tội của Ánh. Những người lính của chúng ta đã thảm sát hàng ngàn đồng bào vô tội của Ánh ở Mỹ Lai, ở Bến Tre…. Nhưng Ánh lại cám ơn những hành động của chúng ta, coi đó là những hành động anh hùng cao cả, và coi cái chết của những người lính của chúng ta là “chết vì tự do” cho đồng bào của Ánh. Và bây giờ Ánh lại giúp chúng ta chế tạo những trái bom để thả xuống Afganishtan, thả xuống Iraq. Thật là tuyệt vời!” Bà Ánh sẽ nghĩ gì khi biết rằng trong số những người tham dự buổi phát huy chương cho bà, có người suy nghĩ như vậy?

3) Bà Dưong Nguyệt Ánh đã làm gì được cho đất nước Việt Nam.

Trả lời phỏng vấn của Trương Sĩ Lương, phóng viên của tờ Thế Giới Mới, vào ngày 30/8/2007 bà Dương Nguyệt Ánh nói rất nhiều về Việt Nam. Bà tự cho mình là người lo lắng về “tiền đồ của dân tộc”. Bà đã nói tới những vấn đề rất là to lớn như là: tố cáo CSVN “dâng đất dâng biển cho Trung Quốc”, “buôn bán phụ nữ ra hải ngoại”…, giáo dục con em Việt Nam thế hệ thứ 2, thứ 3 về “chính nghĩa và lập trường dân tộc”, kêu gọi thế giới can thiệp vào nội bộ Việt Nam “vận động hậu thuẩn quốc tế trong công cuộc đấu tranh giành tự do dân chủ cho Việt Nam”, và ủng hộ những việc làm để đấu tranh cho dân chủ cho Việt Nam như việc ủng hộ những cuộc biểu tình “ủng hộ biểu tình chống Việt Weeky, chống Nguyễn Minh Triết(7). Tôi thật là thất vọng khi đọc toàn bộ bài phỏng vấn vì những lời bà Dương Nguyệt Ánh nói không giống những phát biểu của một khoa học gia mà ngược lại nó giống hệt như những bài báo của những kẻ chống cộng cực đoan được đăng trên những tờ báo Việt Nam ở Mỹ.

a) Bà Ánh tố cáo CSVN “dâng đất dâng biển cho Trung Quốc” Bà có bằng chứng gì về việc CSVN “dâng đất dâng biển cho Trung Quốc” không? Những vùng đất hay biển nào của Việt Nam đã bị CSVN “dâng” cho Trung Quốc? Và CSVN đã “dâng đất dâng biển cho Trung Quốc” vào ngày tháng năm nào? Một số báo chí hải ngoại có đưa tin là trong hiệp ước biên giới của Việt Nam và Trung Quốc, chính quyền Việt Nam đã “dâng” ải Nam Quan, thác Bản Giốc, vịnh Bắc Bộ, quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa cho Trung Quốc. Nhưng những tờ báo này lại không đưa ra một bằng chứng nào có tính thuyết phục. Trái lại về phía chính quyền Việt Nam thì hiệp ước biên giới ký kết với Trung Quốc đã được công bố trên các phương tiện thông tin đại chúng với tất cả những bằng chứng liên quan. Một trong những việc đó là thứ trưởng bộ ngoại giao VN Lê Công Phụng đã trả lời phỏng vấn của sinh viên VN về những thắc mắc hay quan tâm của họ về vấn đề biên giới của tổ quốc. Cụ thể là VN đã ký hiệp ước với TQ về lãnh thổ và lãnh hải. Hiệp ước lãnh thổ ký ngày 30/12/1999. Cả hai nước đều đưa ra những bản đồ và bằng chứng của mình. Phía Việt Nam đưa ra những bản đồ và bằng chứng dựa trên hai công ước mà Pháp đã ký với triều đình nhà Thanh của TQ vào những năm 1887 và 1895. Phía TQ cũng đưa ra những bản đồ và bằng chứng của họ. Kết quả là những bản đồ và bằng chứng mà 2 bên đưa ra không ăn khớp với nhau. Có những vùng đất mà phía VN cho cho là thuộc về lãnh thổ VN thì TQ cũng cho là thuộc về lãnh thổ TQ. Cuối cùng thỏa thuận đạt được là những vùng đất tranh chấp được chia hai, một bên được một nữa. Về lãnh hải thì việc ký kết dựa trên Công Ước của Liên Hiệp Quốc năm 1982 về luật biển. Khi ký kết thì cả hai bên đều tôn trọng Công Ước trên và không có bên nào chèn ép bên nào. Toàn bộ cuộc phỏng vấn có thể tìm trên trang điện tử của báo Quê Hương (8).Vậy thì bà Dương Nguyệt Ánh dựa vào đâu và có những bằng chứng gì để kết luận là chính quyền VN “dâng đất dâng biển cho Trung Quốc”? Không lẽ bà chỉ đọc những tờ báo lá cải của những kẻ chống cộng hải ngoại rồi đem ý kiến của họ làm ý kiến của mình mà không cần tìm hiểu ý kiến đó đúng hay sai? Tôi nghĩ là một trí thức, nhất là là một khoa học gia, bà Dương Nguyệt Ánh nên ý thức về những phát biểu của mình.

Bà tố cáo chính quyền VN “buôn bán phụ nữ ra nưóc ngoài”, nhưng theo tôi được biết thì những người buôn bán phụ nữ là những kẻ tham tiền và không có lương tâm. Nhiều người trong số họ đã bị chính quyền VN bắt và bỏ tù. Chính quyền VN và những kẻ buôn người là hai thực thể khác nhau nhưng bà lại gán cho chính quyền CSVN tội buôn người. Bịa đặt, vu khống, nói sai sự thật là những điều mà một khoa học gia không nên làm. Bà Dương Nguyệt Ánh là một khoa học gia thì bà nên biết rõ điều đó.

b) Bà Ánh muốn giáo dục cho thế hệ thứ 2, thứ 3 “chính nghĩa và lập trường dân tộc”của người Việt Nam. Tôi nghĩ “chính nghiã” của người VN là khi ngoại bang xâm chiếm tổ quốc VN thì người dân VN phải đứng lên chống lại sự xâm lăng, bảo vệ đất nước. Còn “lập trường dân tộc” của người VN là nước VN do dân VN làm chủ. Chứ khi đất nước bị ngoại bang xâm chiếm mà lại đi tiếp nối cho giặc giết hại đồng bào của mình như cha và anh của bà đã làm thì không “chính nghĩa” chút nào; rồi thì để cho ngoại bang điều khiển như chính quyền VNCH thì không thể hiện “lập trường dân tộc” tí nào. Nếu nói chính quyền VNCH là phi nghĩa, là phản dân tộc thì đúng hơn.

c) Bà kêu gọi thế giới ủng hộ cho cuộc “đấu tranh cho dân chủ cho Việt Nam”. Chuyện này không thể chấp nhận được. Nước Việt Nam là một nước độc lập, có chủ quyền và người Việt Nam có toàn quyền quyết định tất cả những vấn đề nội bộ của mình. Hậu quả của Nguyễn Ánh để Pháp can thiệp vào nội bộ Việt Nam là “100 năm đô hộ giặc Tây”. Hậu quả của Ngô Đình Diệm và Nguyễn Văn Thiệu để Mỹ can thiệp vào nội bộ Việt Nam là “30 năm nội chiến từng ngày”. Những tấm gương “cõng rắn cắn gà nhà”, “cưỡi voi dày mả tổ” và hậu quả của chúng còn đó bà không thấy sao mà lại mong muốn ngoại nhân can thiệp vào tình hình nội bộ Việt Nam?

d) Bà Ánh ủng hộ những cuộc biểu tình chống Việt Weekly, chống Nguyễn Minh Triết. Đây là một thái độ sai lầm khác của bà Ánh. Việt Weekly đăng một bài báo có nội dung ca ngợi Hồ Chí Minh thì có sai trái gì chứ? Tờ báo này chỉ thể hiển quyền dân chủ được hiến pháp bảo đảm của mình. Vã lại, bài báo đó thể hiện quan điểm của tác giả bài báo chứ không thể hiện quan điểm của VW. Hơn 30 năm nay những kẻ tự cho mình là những người yêu nước, tranh đấu cho “dân chủ” cho quê hương VN đã bày ra hàng trăm cuộc biểu tình. Họ biểu tình chống lại việc Mỹ bình thưòng hóa quan hệ với VN; họ biểu tình chống lại việc Mỹ xóa bỏ lệnh cấm vận kinh tế đối với VN; họ biểu tình chống lại việc Mỹ cho VN quy chế tối huệ quốc; họ biểu tình chống lại việc Mỹ cho VN gia nhập WTO….. Những hành động của họ trên danh nghĩa là “đòi dân chủ cho VN” nhưng thực chất là những hành động xuất phát từ lòng hận thù và phục vụ mục đích phá hoại, không muốn cho VN phát triển. Bà Dương Nguyệt Ánh có biết là nhờ Mỹ bình thường hóa quan hệ với VN, xóa bỏ cấm vận kinh tế cho VN, cho VN gia nhập WTO nên tiến độ tăng trưởng của kinh tế VN đã vượt qua cả các “con rồng” của châu Á trong nhiều năm liền và đời sống của đa số người dân Việt Nam đã nâng lên đáng kể không?

Bà Ánh càng sai khi ủng hộ cuộc biểu tình chống ông Nguyễn Minh Triết. Ông Triết được tổng thống Bush mời đến Mỹ. Cuộc công du Mỹ của ông đem lại những hợp đồng trị giá hàng trăm triệu dollas. Những hợp đồng này sẽ đem lại công ăn việc làm, cải thiện đời sống cho hàng ngàn người dân lao động Việt Nam. Tại sao lại chống? Tại sao lại biểu tình? Chưa kể mổi lần biểu tình là chính phủ phải đưa cảnh sát tới để bảo vệ trật tự, là việc buôn bán ở khu vực xảy ra biểu tình bị giảm sút. Chỉ sơ sơ cái vụ biểu tình chống Trần Cường xảy ra mấy năm trước đã làm tốn cho tiểu bang California cả triệu dollas. Những người biểu tình là những người đã được nước Mỹ “cưu mang” vậy mà lại không lo làm ăn để đền ơn nước Mỹ mà lại làm những việc gây tốn kém cho chính phủ. Bà đã không khuyên họ lo làm ăn để trả ơn chính phủ, như bản thân bà đã đem hết tài năng và trí tuệ của mình để chế tạo ra những quả bom để tạ ơn chính phủ, thì thôi. Bà lại còn khuyến khích ủng hộ người ta biểu tình. Thật là quá quắt.

e) Bà Ánh tự cho mình là luôn luôn quan tâm tới “tiền đồ của dân tộc”. Thử hỏi bà đã làm gì cho đất nước Việt Nam? Trong khoãng 15 năm trởi lại đây, có rất nhiều trí thức hải ngoại trở về Việt Nam với mong muốn đem tài năng của mình để xây dựng đất nước, giúp đỡ những người nghèo khổ hay những nạn nhân của chiến tranh. Đơn cử một vài trường hợp: Giáo sư âm nhạc Trần Văn Khê đã về sống thẳng ở Việt Nam với nguyện vọng đem tài năng âm nhạc và những năm tháng cuối cùng của đời mình để cống hiến cho đất nước (9). Nhạc sĩ Đặng Thái Sơn, mỗi năm về Việt Nam để biểu diễn tại trường Quốc Gia Âm Nhạc Hà Nội ít nhất là một lần cũng không ngoài mục đích đem tài năng của mình phục vụ đất nước. Thiền sư Thích Nhất Hạnh và những tu sĩ ở Làng Mai của ông đã xây ở Việt Nam 872 lớp mẫu giáo mỗi lớp có khoãng 25 cháu nhỏ từ 20 tháng đến 5 tuổi, và trả lương hàng tháng cho tất cả các cô giáo và các bà dưỡng mẫu của tất cả các lớp học này cũng không ngoài mục đích giúp đỡ những người nghèo khó (10). Các ca sĩ như Hương Lan, Đức Huy, Tuấn Ngọc, Lệ Thu…. cũng đã về Việt Nam sống hay biểu diễn để phục vụ đồng bào trong nưóc, và dùng số tiền bán vé để giúp đỡ những trẻ em mồ côi, những nạn nhân của chất độc màu da cam. Thậm chí “kẻ thù” xưa là những cựu chiến binh Mỹ cũng đã quay trở lại Việt Nam và bỏ tiền ra xây dựng trường học, bệnh viện, hay tháo gỡ bom mìn ở những nơi trước đây chịu nhiều bom đạn, như là tỉnh Quãng Trị. Còn bà Dưong Nguyệt Ánh, bà đã làm gì để phục vụ cho cái ‘tiền đồ dân tộc” của bà?

f) Bà Dương Nguyệt Ánh tự hào là người phụ nữ VN. Trong lần trả lời phỏng vấn của Tuyết Mai và Trịnh Quốc Thiên bà Dương Nguyệt Ánh tâm sự: “Ánh mặc áo dài là muốn tất cả người Mỹ ở đây nhận ra Nguyệt Ánh là người Mỹ gốc Việt và Ánh mong chiếc áo dài của Nguyệt Ánh nhắc cho mọi người nhớ cái gốc Việt Nam của Ánh. Mặc dù Ánh là công dân Mỹ và đang phục vụ Hoa Kỳ nhưng Ánh không bao giờ quên mình là người Việt Nam.”

Tôi cảm thấy rất là cay đắng khi thấy bà Dương Nguyệt Ánh lên nhận phần thưởng trong trang phục áo dài Việt Nam, vì bà đang bôi một vết bẩn không thể tẩy rửa được lên chiếc áo dài Việt Nam. Từ hàng trăm năm trước thế giới đã biết đến chiếc áo dài Việt Nam. Nó tượng trưng cho sự duyên dáng, dễ thương của người phụ nữ Việt Nam. Nay vì bà mặc chiếc áo dài đó thì hình ảnh của bom đạn của đau thương của chết chóc đã gắn lên chiếc áo dài. Biệt danh “bomb lady” mà người ta đã tặng cho bà nó không có tương xứng với chiếc áo dài truyền thống Việt Nam, và một kẻ tạo ra những vũ khi giết người để mang đến đau thương chết chóc cho những người vô tội như bà không xứng đáng để được mặc chiếc áo dài đó.

Bà Dương Nguyệt Ánh luôn tự hào là một phụ nữ Việt Nam, nhưng bà có biết một người phụ nữ Việt Nam đáng được tự hào phải như thế nào không? Họ phải là những người phụ nữ “công dung ngôn hạnh”, hy sinh cho chồng cho con, chịu thương chịu khó, trung hậu đảm đang….Cho nên có một thi sĩ đã ca ngợi người phụ nữ Việt Nam:

“Cô gái Việt Nam ơi

Nếu chữ hy sinh có ở đời

Tôi muốn nạm vàng bao khổ cực

Cho lòng cô gái Việt Nam tươi.”

Tôi không biết về mặt gia đình bà có hy sinh cho chồng cho con hay không, bà có chịu thương chịu khó hay không. Nhưng chỉ cái việc bà chế tạo ra, và nhất là hãnh diện về, những vũ khí giết người và bà bịa đặt, bôi nhọ, nói láo thôi thì bà đã không đạt được 2 chữ trong 4 chữ “công, dung, ngôn, hạnh” rồi. Nói chung là bà không xứng đáng là người phụ nữ Việt Nam.

Sau khi bà Dương Nguyệt Ánh chế tạo thành công những trái bom và nhất là sau khi bà được trao tặng giải thưởng “Phục Vụ Quốc Gia” thì tên tuổi bà vang dội trong cộng đồng người Việt hải ngoại. Hình như tất cả các báo, đài, truyền thông, truyền hình đều ca ngợi bà. Trên các băng ca nhạc của Asia Nam Lộc, Việt Dũng không ngớt lời ca tụng bà, Việt Dũng so sánh bà Ánh với Hai Bà Trưng; Phóng viên Trưong Sĩ Lương của tờ Thế Giới Mới thì nói Dương Nguyệt Ánh “làm rạng danh con Hồng cháu Lạc”, nhiều người Việt khác trên các trang báo điện tử rất tự hào về bà….Tôi thực sự không hiểu Nam Lộc, Việt Dũng, Trươg Sĩ Lương, và nhiều người Việt Nam khác lại vô trí đến mức không biết được sự thật là gì, hay là họ không còn lương tri của kẻ làm người?

Khi thế giới đang cố gắng sống trong tình thương và đồng cảm và giải quyết những bất đồng bằng con đường hòa bình thì bà Ánh lại đem tài năng và trí tuệ của mình để chế tạo những vủ khí giết người. Khi đại đa số người Việt Nam cùng với chính quyền đang cố gắng hàn gắn những vết thương chiến tranh và góp công góp sức để xây dựng đất nước Việt Nam tốt đẹp hơn thì bà lại bịa đặt, nói xấu, bôi nhọ chính quyền, ủng hộ những hành động phá hoại gây chia rẽ và vận động ngoại nhân can thiệp vào nội bộ Việt Nam. Đất nước Việt Nam dù nhỏ bé nhưng người dân Việt Nam từ ngàn xưa đã là những con người anh hung bất khuất, yêu chuộng hòa bình và độc lập chủ quyền của đầt nước, của dân tộc. Bởi thế mà tên khổng lồ Trung Quốc sau 1000 đô hộ Việt Nam cũng bị thất bại; tên thực dân Pháp sau 100 đô hộ Việt Nam cũng bị thất bại; và chính phủ Mỹ sau 30 năm xâm chiếm Việt Nam với những vũ khí tối tân và kinh khũng nhất cũng phải chấp nhận thất bại. Hiện tại trên quê hương Việt Nam còn những bất công, tham nhũng, hối lộ, cửa quyền…nhưng 80 triệu người dân Việt Nam sớm muộn sẽ làm thay đổi hết những điều đó mà không cần tới sư can thiệp của bất kỳ một ngoại bang nào. Nếu bà Dương Nguyệt Ánh thực sự yêu nước, thực sự muốn góp công xây dựng đất nước thì trrước hết bà nên nhìn nhận sự thật lịch sử, từ bỏ những lời vu khống, bịa đặt, từ bỏ những hành động gây chia rẽ và từ bỏ ý định mượn tay ngoại bang can thiệp vào nội bộ của Việt Nam.

Virginia, November 29, 2007

Hai Nguyen.


Một số tài liệu tham khảo:

(1) Asia Entertainment, Mùa Hè Rực Rỡ 2007

(2) Vietnam, https://encarta.msn.com/encyclopedia_761552648_4/Vietnam.html

(3) Đã Về, www.langmai.org/TNH/BaoChiTPhuong/Pages/dave_shambalansun.html

(4) Phát biểu của bà Dương Nguyệt Ánh khi nhận giải thưởng “Phục Vụ An Ninh Quốc Gia”

(5) Những tài liệu sau:

Karnow, Stanley, Vietnam: A History, Viking Adult, 1991

Trương Như Tăng: A Việt Cộng Memoir, Vintage, 1986

Nguyễn Tiến Hưng và Jerrold Schecter, Hồ Sơ Mật Dinh Độc Lập, Harper & Row, 1986

A.J. Hasen, A. Susan Owen & Micheal Patrick Maden, Parallels: The Soldier’s Knowledge and the Oral History of Contemporary Warfare, Aldine Transaction, 1992

Heaven and Earth, Oliver Stone, 1993

Born on the 4th of July, Oliver Stone, 1989

Calsuaties of War, Brian De Palma, 1989

(6) War and Protect –The US in Vietnam (1972-1975), www.bbc.co.uk/dna/h2g2/A715060

(7) Trương Sĩ Lương, Nữ Khoa Học Gia Dương Nguyệt Ánh chính thức được quốc hội Hoa Kỳ trao tặng huy chương Phục Vụ Quốc Gia, Thế Giới Mới, 30/8/2007

Andrew Lam, Bomb lady: Vietnamese American makes tools for War on Terror, Pacific New Service, 8/12/2003

(8) www.quehuong.vnn.vn

(9) Anh Vân, Giáo sư Trần Văn Khê: “tôi như chiếc lá được về với cội”, https://www.tienghatquehuong.net/GSKhe_BinhTuat.htm

(10) Hiểu và thưong, www.langmai.org/hieuthuong/hieuvathuong.htm

Trang Chính Trị Xã Hội