Miền Thơ Ấu

Vũ Thư Hiên

Nxb. Văn Nghệ, Califronia, 1988 - bản electronic: Phú Nguyễn soạn

17 tháng 10, 2008

LTS: Tòa soạn sachhiem.net xin mượn bức thư đọc giả sau đây để trình bày lý do cho việc trích đoạn trong tập sách "Miền Thơ Ấu" của tác giả Vũ Thư Hiên. Sachhiem.net cũng xin phép tác giả trong việc trích lại những đoạn văn đã được đọc giả chú ý đặc biệt.

 

Thân gởi Sách Hiếm;

Tôi đang đọc quyển Miền Thơ Ấu của Vũ Thư Hiên và thấy có nhiều điều thú vị về đạo CGLM xin gởi để quý vị thưởng lãm và nếu thấy rằng có giúp cho đồng bào thì xin post lên mạng cho nhiều người biết. Nếu được thì xin cho biết tôi sẽ cố gắng tiếp tục đánh máy gởi và qúy vị sẽ post lên.  Thân

Phú Nguyễn

 


Tr. 33-tr. 335

-- Thằng kia, lại đây.

Cô Gái gọi tôi.

Tôi rụt rè lại gần bà. Tôi không lại với bà như cách tôi đã lại với bà ở Hà Nội, trong nhà tôi, khi bà lên thăm và cho quà. Còn bà, bà nhìn tôi xa lạ, soi mói, phán xét, như nhìn con vật vừa mua.

-- Mày đi lễ bao giờ chửa?

-- Thưa cô, chưa ạ.

Tôi đáp lí nhí trong họng.

-- Hỏng! – bà đặt tay lên vai tôi, bàn tay như được đúc bằng chì – Hỏng!

Tôi run lên. Tôi muốn tan biến đi để cặp mắt hoay hoáy như hai mũi dùi nhọn không còn nhìn thấy tôi nữa.

-- Bố mày bỏ đạo, -- bà thở dài – mẹ mày là kẻ ngoại giáo. Lạy Chúa tôi, nhà đạo gốc mà con cháu giờ ra thế vầy. Mày có biết tên thánh của mày là gì không?

Tôi ngớ ra. Tên thánh, nó là cái gì?

-- Không biết hả?

Tôi lắc đầu.

Mày phải nói: thưa cô, cháu không biết ạ! Rõ con nhà mất dạy. Nghe tao nói đây, mày đã được làm lễ rửa tội, vậy mày là kẻ có đạo, hiểu chửa?

-- Thưa cô, cháu hiểu rồi ạ.

-- Tên thánh của mày là Giu-se!

-- Là Giu-se! – tôi nhắc lại như máy.

-- Giu-se là thánh quan thầy cầu bầu cho mày phần hồn cùng là phần xác. -- Thưa cô, vâng ạ.

-- Ừ, thế mới được chứ. Con nhà gia giáo, phải biết thưa gởi tử tế, khi nói với người trên phải khoanh tay lại (tôi vội vã khoanh tay), nhớ lấy con nhà gia giáo chứ không phải con nhà cáo tha.

Tôi không biết con nhà cáo tha nó thế nào, nhưng không dám hỏi lại, tôi đáp vâng.

-- Người có đạo là con chiên của Chúa – bà nói giọng đã dịu xuống, nếu để ý, bà sẽ thấy cả con chiên nữa tôi cũng không hiểu là con gì – Khi chết đi, Chúa sẽ rước lên Thiên Đàng ở cùng Chúa đời đời. Kẻ vô đạo sẽ sa hỏa ngục bị quỷ sứ móc mắt, cắt lưỡi, quay trên lửa, luộc chín trong vạc dầu, khốn nạn vô cùng. Mày ở đây với cô, cô dạy cho thuộc kinh bổn. Người có đạo phải siêng năng cầu nguyện cùng là sưng tội chịu lễ. ...


 

Tr. 39-tr. 42

Bàn thờ Đức Mẹ là một tủ nhỏ có cửa kiểu “gô-tích” sơn son thếp vàng, che bằng một mảnh nhiễu đỏ. Dừng lại trước bàn thờ với nét mặt rất thành kính, cô tôi làm dấu thánh rồi mới trịnh trọng vén bức màn nhiễu lên. Từ bên trong hơi tối, một người đàn bà châu Âu tóc vàng, mắt xanh, vận áo dài thêu kim tuyến, ẵm đứa con trai kháu khỉnh nhìn xuống chúng tôi.

Cúi sát xuống mặt tôi, cô Gái thì thào:

-- Cháu có biết ai đây không?

Không suy nghĩ và cũng vội vã khoe hiểu biết của mình để chiều lòng cô, tôi nói ngay, rất vui vẻ:

-- Con mẹ đầm.

-- Lạy Chúa tôi lòng lành vô cùng!

Như bị một cái tát thẳng cánh, cô tôi bật ngửa, bà kêu lên một tiếng gọi Chúa thảm thiết, mặt trắng nhợt, con ngươi chực nhảy ra khỏi tròng.

Tôi lạnh toát người, run lẩy bẩy trước hậu quả của việc làm dại dột.

-- Quân vô đạo! – cô Gái rít lên khi tỉnh trí lại, bà thẳng tay cốc cho tôi một cái trời giáng – Lu-xi-phe! Báng bổ!

Người đàn bà, chính là Đức Mẹ Ma-ri-a mà trước đó tôi chưa được hân hạnh làm quen, dửng dưng nhìn cuộc trừng phạt dưới chân mình.

Cô tôi quỳ xuống, hai tay chắp trước ngực, thành kính và van nài nhìn lên Đức Mẹ.

-- Xin Đức mẹ lòng lành tha tội cho con trẻ, -- bà khấn khứa, giọng đẫm nước mắt – Nó không được dạy dỗ nên trót dại báng bổ. Con xin Đức  Mẹ khoan thứ, con xin gìn giữ phần hồn cho nó để nó khỏi sa chước quỷ dữ. Chắp tay lại thằng quỷ kia! Quỳ xuống. Nói: Xin Đức Mẹ lòng lành tha tội cho con cùng!

-- Xin Đức Mẹ lòng lành tha tội cho con cùng.

Tôi lí nhí lặp lại lời dạy của bà. Bà bắt tôi nói to hơn. Tôi cố nói to hơn, nhưng vẫn chưa đủ to như bà muốn. Tôi phải nhắc lại tới lần thứ ba.

Chưa nguôi giận, cô Gái hầm hầm túm tóc tôi đẩy tôi tới bức vách ngăn với phòng bên, trên đó dán la liệt những bức tranh mộc bản lòe loẹt.

-- Nhìn vào đây này, quân vô đạo, con cháu của Lu-xi-phe, của Sa Tăng! Hỏa Ngục đấy. Quỷ Sứ đấy. Kẻ nào sống phạm nhiều tội trọng, chết sẽ sa Hỏa Ngục, bị nấu trong vạc dầu, chịu cho quỷ sứ phân thây…

Nhũng thằng quỷ sứ đen sì, mắt trắng dã nhìn tôi. Chúng  có sừng như sừng tê, thay vào bàn chân, chúng có móng như móng ngựa. Với những chiếc đinh ba nhọn hoắt, chúng lôi xềnh xệch những con người trần truồng ném vào vạc dầu. Chúng dùng mã tấu chặt chân tay những người nằm sấp trên mặt đất. Một thằng quỷ sứ hung tợn túm tóc một người nằm trên giường, miệng kẻ bất hạnh há hốc trong tiếng gào câm lặng.

-- Đây là kẻ mắc tội trọng, lúc sống ăn ở bất nhân, đến giờ lâm tử bị quỷ đến kéo xuống

Hỏa Ngục. – cô tôi, giọng hăm dọa giải thích – Còn đây là kẻ dối trá, lọc lừa, bị chúng quỷ lấy kìm cặp lưỡi kéo ra, đoạn lấy duì nung đỏ xiên vào…

Tôi rùng mình. Cô Gái tiếp tục dẫn tích một cách ngon lành.

-- Mày đã thấy sợ chưa? – cô hỏi tôi sau khi kết thúc buổi đi thăm Hỏa Ngục.

-- Thưa cô, cháu sợ rồi – tôi vẫn còn run rẩy, đáp.

-- Mày còn biết sợ là tốt rồi – giọng cô Gái dịu xuống, mặt bà hiện lên vẻ hài lòng – Phải ăn ở như Chúa dạy “Hãy thương yêu người ta như mình vậy”. Phải siêng năng cầu nguyện hàng ngày cùng là xưng tội, chịu lễ. Như vậy Đức Mẹ lòng lành chẳng cùng sẽ che chở cho. Người là thánh quan thầy của xứ đạo ta, trong nhà ta. Người là Rất thánh cầu bầu cho ta. Quỷ, chúng nó chẳng làm gì được người ngoan đạo sất. Người ngoan đạo là con chiên của Chúa, chết đi được Chúa rước lên nước Thiên Đàng sáng láng vô cùng…

 

(còn tiếp)

 

Trang Văn Học