 |
23 tháng 3, 2009 |
(nguyên bản Anh ngữ:
► Beyond Belief – A Buddhist Critique of Fundamentalist Christianity)
Trích Chương Hai:
Các luận cứ của người Thiên Chúa giáo
về sự hiện hữu của Chúa Trời
Các tín đồ Thiên Chúa giáo
khẳng định rằng một Chúa
Trời thông thái nhân từ đã
tạo ra và cai quản vũ trụ.
Họ đã dùng nhiều luận cứ để
chứng minh cho khẳng định
này. Chúng ta sẽ nghiên cứu
từng luận cứ một và phản bác
các điều đó từ góc độ Phật
giáo.
Thẩm quyền cùa cuốn Kinh
Thánh
Khi được hỏi làm sao để
chứng minh sự hiện hữu của
Chúa Trời, các tín đồ Thiên
Chúa giáo thường mở Kinh
Thánh ra và bảo rằng "Kinh
Thánh bảo Chúa Trời hiện
hữu, thì Ngài phải hiện hữu
thôi.” Vấn đề là nếu chúng
ta hỏi một người Ấn Độ giáo,
một người Hồi giáo, người
đạo Sikh hay Do Thái giáo
cùng một câu hỏi đó, thì tín
đồ các tôn giáo nầy lại cũng
sẽ chỉ vào các Thánh thư
tương tự của họ như là bằng
chứng về sự hiện hữu của
Thương đế của họ. Tại sao
chúng ta tin vào Kinh Thánh
Thiên Chúa giáo mà không tin
vào thánh thư của những tôn
giáo khác. Thực ra, chúng ta
sẽ chứng minh sau này với
chứng cớ mạnh mẽ rằng Kinh
Thánh là một tài liệu không
đáng có độ tin cậy cao.
Sự hiện hữu của Vũ trụ
Trong các nỗ lực của họ để
chứng minh sự hiện hữu của
Chúa Trời, tín đồ Thiên Chúa
giáo đôi lúc sẽ nói rằng “Vũ
trụ đã không thể tự nhiên mà
có được, phải do ai đó đã
tạo ra, và vậy thì phải có
một Chúa Trời đấng tạo hoá.”
Luận cứ này có một điều
thiếu sót rất lớn. Khi trời
bắt đầu mưa, các bạn sẽ
không hỏi “Ai
đang làm ra mưa?” bởi vì
chúng ta biết rằng mưa không
do ai
gây ra cả mà là do
cái
gì khác làm ra, “cái” đó là
các hiện tượng thiên nhiên
khác như nhiệt năng, sự bốc
hơi của nước, sự đóng băng
của chất lỏng v.v. Khi chúng
ta thấy các viên sỏi trơn
nhẵn trong một giòng sông,
chúng ta sẽ không hỏi “Ai
đã đánh bóng các viên sỏi
đó?” vì chúng ta biết rằng
bề mặt trơn tru của các viên
sỏi đó không do một ai gây
ra cả mà do một cái
gì khác – các nguyên nhân
thiên nhiên như tác động bào
mòn của nước và cát.
Tất cả các điều này đều có
một hay nhiều nguyên nhân,
nhưng nguyên nhân đó không
nhất thiết phải là một thực
thể “Ai”.
Với vũ trụ cũng thế - nó
hiện hữu không phải do một
Chúa Tròi mà do các hiện
tượng thiên nhiên như sự
phân thân của hạt nhân,
trọng lực, lực quán tính,
v.v. Tuy nhiên, ngay cả nếu
chúng ta tin rằng một thực
thể “Ai” thiêng liêng là cần
thiết để giải thích vũ trụ
đã hiện hữu như thế nào, thì
chứng cớ nào cho biết thực
thể đó là Chúa Trời của
Thiên Chúa giáo? Có thể vũ
trụ được tạo ra do Thượng đế
của Ấn Độ giáo, Thương đế
của Hồi giáo hay các vị thần
linh được những tôn giáo bộ
lạc tôn thờ. Nói cho rốt
ráo, hầu hết các tôn giáo,
không chỉ riêng Thiên Chúa
giáo, đều khẳng định rằng
Thượng đế hay thần linh của
họ đã sáng tạo ra vũ trụ.
Luận cứ về khả năng Thiết kế
Để trả lời những phản bác
trên, tín đồ Thiên Chúa giáo
sẽ cứ cãi rằng vũ trụ không
thể hiện hữu khơi khơi như
vậy mà sự hiện hữu của nó là
một thiết kế hoàn hảo. Họ có
thể nói rằng chính một trật
tự và một sự quân bằng hoàn
hảo như thế đã chứng tỏ rằng
vũ trụ phải được thiết kế
bằng một trí thông minh cao
hơn, và sự thông minh cao
hơn đó là Chúa Trời. Nhưng
như trước, luận cứ này lại
có một số vấn đề.
Trước hết, làm sao tín đồ
Thiên Chúa giáo biết rằng
Chúa Trời của họ là người ở
đằng sau sự sáng tạo? Có thể
là các thần linh của những
tôn giáo “phi-Thiên Chúa ”
đã thiết kế và sáng tạo ra
vũ trụ thì sao.
Thứ hai, làm sao tín đồ
Thiên Chúa giáo biết rằng
chỉ mỗi Chúa Trời là thiết
kế ra mọi thứ sao? Thực ra,
vì vũ trụ quá rắc rối và
phức tạp nên chúng ta nghi
rằng có thể phải cần sự
thông minh của nhiều, có thể
hàng tá, thần linh để thiết
kế và tạo dựng ra vũ trụ. Do
đó, điều mà luận cứ về khả
năng thiết kế chứng tỏ được
là phải cần đến nhiều thần
chứ không phải chỉ có một
Thần như Thiên Chúa giáo
khẳng định.
Kế tiếp, chúng ta sẽ phải
hỏi rằng liệu vũ trụ có được
thiết kế một cách hoàn hảo
không? Chúng ta phài hỏi
điều này vì nếu Chúa Trời
hoàn hảo đã thiết kế và sáng
tạo ra vũ trụ, thì vũ trụ ấy
tất cũng phải hoàn hảo. Đầu
tiên, chúng ta hãy nhìn các
hiện tượng vô tri giác để
xem liệu chúng có được thiết
kế hoàn hảo không. Mưa cho
chúng ta giọt nước trong
lành để uống nhưng đôi lúc
vì mưa quá nhiều nên con
người bị chết đuối chết
chìm, bị mất nhà cửa và mất
cả phương kế sinh nhai của
họ trong lũ lụt. Lại có đôi
lúc chẳng mưa tí nào cả và
hàng triệu người đã bị chết
vì hạn hán và đói kém. Đấy
là thiết kế hoàn hảo sao?
Núi non cho chúng ta niềm
vui khi thấy chúng vươn lên
bầu trời cao. Nhưng những vụ
lở đất và núi lửa phun trào
từ hàng thế kỷ nay đã gây ra
tàn phá và chết chóc. Đấy
là thiết kế hoàn hảo sao?
Những cơn gió nhẹ thổi mát
chúng ta nhưng cũng có những
cơn giông bão liên tục gây
ra chết chóc và tàn phá. Đấy
là thiết kế hoàn hảo sao?
Những điều đó và các thiên
tai khác chứng tỏ rằng các
hiện tượng vô tri giác (vô
tình) nầy không biểu hiện ra
được một thiết kế hoàn hảo
và, vì thế, chúng đã không
phải do một Chúa Trời hoàn
hảo sáng tạo ra.
Bây giờ chúng ta hãy nhìn
các hiện tượng có tri giác
(hữu tình) để xem liệu chúng
có biểu lộ sự thiết kế hoàn
hảo không. Nhìn một cách hời
hợt, thiên nhiên có vẻ xinh
đẹp và hoà hợp; thiên nhiên
cung cấp cho mọi tạo vật và
mỗi tạo vật đều có một nhiệm
vụ riêng để chu toàn. Tuy
nhiên, như bất cứ một nhà
sinh vật học nào cũng sẽ xác
nhận, thiên nhiên thì cực kỳ
tàn nhẫn. Để sống sót, mỗi
sinh vật đều phải ăn các
sinh vật khác và tranh đấu
để tránh bị các sinh vật
khác ăn mình. Trong thiên
nhiên, chẳng có thì giờ để
thương xót, yêu thương hay
nhân từ. Nếu có một Chúa
Trời lòng lành đã thiết kế
ra mọi thứ, thì tại sao vị
đó lại tạo ra một thiết kế
với hậu quả tàn nhẫn như
thế? Giới động vật chẳng
những không hoàn chỉnh trong
ý nghĩa đạo đức, mà cũng
không hoàn chỉnh ngay chính
trong quá trình tạo ra giới
động vật. Mỗi năm, có hàng
triệu trẻ sơ sinh bị sinh ra
trong điều kiện thể chất và
tinh thần khiếm khuyết, chết
non hay chết ngay sau khi
vừa mới sinh ra. Tại sao một
tạo hoá hoàn hảo và lòng
lành như Chúa Trời lại thiết
kế các điều kinh khủng như
thế ?
Vậy thì, nếu có một thiết kế
trong vũ trụ, đa phần thiết
kế đó thì khiếm khuyết và
tàn bạo. Điều này có vẻ chỉ
ra rằng vũ trụ đã không được
sáng tạo bởi một Chúa Trời
lòng lành và hoàn hảo.
Luận cứ về Nguyên nhân Đầu
tiên
Tín đồ Thiên Chúa giáo đôi
lúc sẽ nói rằng mọi thứ trên
đời đều có một nguyên nhân,
từ đó, cứ truy tầm lên mãi
sẽ phải có một nguyên nhân
đầu tiên, và Chúa Trời của
họ chính là nguyên nhân đầu
tiên đó. Luận cứ xưa cũ này
tự nó đã phản bác lại chính
nó, vì nếu mọi thứ đều có
nguyên nhân đầu tiên, thì
nguyên nhân đầu tiên đó cũng
phải có một nguyên nhân chứ.
Có một vấn nạn khác với luận
cứ nguyên nhân đầu tiên nầy.
Chẳng có lý do hợp lý nào
để cho rằng mọi thứ đều chỉ
có một
nguyên nhân đầu tiên độc
nhất. Có thể có sáu, có
mười, hay có ba trăm nguyên
nhân xẩy ra cùng một lúc để
tạo ra mọi thứ.
Luận cứ về các Phép lạ mầu
nhiệm
Tín đồ Thiên Chúa giáo khẳng
định rằng các phép lạ đôi
lúc được thực hiện nhân danh
Chúa Trời, và phép lạ sau đó
đã xảy ra, điều nầy chứng tỏ
rằng Chúa Trời quả thật hiện
hữu. Đây là một luận cứ hấp
dẫn cho đến khi ta nhìn kỹ
hơn.
Trong lúc tín đồ Thiên Chúa
giáo vội vàng khẳng định
rằng nhờ những lời cầu
nguyện của họ mà kẻ mù có
thể nhìn thấy, người điếc có
thể lắng nghe và người bị
tay chân cong queo được nắn
thẳng, thì họ lại rất chậm
trong việc đưa ra bằng chứng
để hổ trợ cho các khẳng định
của họ. Thật ra, vì có một
số tín đồ Thiên Chúa giáo
quá quan tâm đến chuyện
chứng minh rằng các phép lạ
xẩy ra tại các buổi lễ cầu
nguyện của họ, nên sự thật
thường bị thất lạc trong một
giòng thác các khẳng định
bừa bãi, các khoác lác quá
độ, và thậm chí đôi lúc là
những dối trá có hậu ý.
Sự thật là những việc khác
thường và khó giải thích đôi
lúc đã xảy ra trong các hoạt
động tín ngưỡng – nhưng
không chỉ xảy ra cho tín đồ
Thiên Chúa giáo mà thôi. Ấn
Độ giáo, Hồi giáo, Lão giáo,
v.v. tất cả đều khẳng định
rằng Thượng đế hay các thần
linh của họ đôi lúc cũng
thực hiện các phép lạ. Chắc
chắn Thiên Chúa giáo không
có độc quyền về các phép lạ.
Do đó, nếu các phép lạ đựơc
thực hiện nhân danh Chúa
Trời để chứng tỏ rằng Chúa
Trời của Thiên Chúa giáo có
thật, thì các phép lạ được
thực hiện nhân danh nhiều
Thượng đế khác cũng phải
chứng tỏ điều tương tự,
nghĩa là Thượng đế của các
tôn giáo khác cũng có thật.
Tín đồ Thiên Chúa giáo có
thể cố vượt qua phản bác này
bằng cách khẳng định rằng
khi các phép lạ xảy ra ở các
tôn giáo khác thì các phép
lạ nầy được thực hiện do
quyền năng của Ma Quỷ. Có lẽ
phương thức tốt nhất để
chống lại luận cứ này là
trích dẫn ngay chính Kinh
Thánh của Thiên Chúa giáo.
Khi Giê-su chữa lành người
ốm, những kẻ thù của Ngài
buộc tội Ngài làm việc này
thông qua quyền năng của Ma
Quỷ. Ngài trả lời rằng chữa lành người ốm dẫn đến
việc thiện và nếu Ma Quỷ lẩn
lút quanh đó làm việc thiện
thì nó sẽ bị tự hoại
(Mk, 3:22-26). Như thế, ta
cũng có thể nói tương tự như
vậy đối với các phép lạ do
Ấn Độ giáo, Do Thái giáo,
đạo Sikhs thực hiện. Nếu các
phép lạ tạo ra tốt lành, làm
sao chúng có thể là tác phẩm
của Ma Quỷ được
?
Luận cứ về sự Cần thiết phải
có Chúa Trời
Tín đồ Thiên Chúa giáo
thưòng khẳng định rằng chỉ
bằng cách tin tưởng vào ý
nguyện của Chúa Trời thì con
người mới có sức mạnh để
đương đầu với các vấn đề của
cuộc sống, và vì thế niềm
tin vào Chúa Trời là tất yếu
cần thiết. Khẳng định này
hình như được hỗ trợ bằng
nhiều cuốn sách do các tín
đồ Thiên Chúa giáo (mà họ
gọi là “chứng nhân”)
thường vốn đã cam chịu và
vượt qua các khủng hoảng
khác nhau thông qua quyền
năng của Chúa Trời, viết ra.
Một số sách này tạo hứng
khởi cao độ trong lúc đọc,
nhờ vậy mà sự khẳng định
rằng con người chỉ có thể
đương đầu với các vấn đề
bằng sự giúp sức của Chúa
Trời có vẻ thuyết phục hơn.
Cho đến khi chúng ta nhìn
sâu hơn một tí.
Nếu khẳng định này là thật,
chúng ta sẽ thấy rằng hầu
hết những người phi-Thiên
Chúa trên thế giới sẽ phải
kéo dài một cuộc sống trong
đau khổ, bối rối và vô vọng,
trong lúc đó thì đa số tín
đồ Thiên Chúa giáo, thông
qua niềm tin với Đức Chúa
Trời của họ, sẽ có thể luôn
luôn đương đầu được với các
vấn đề của họ và chẳng bao
giờ cần tìm các cố vấn hay
các chuyên gia tâm thần để
giúp đỡ gì cả. Tuy nhiên, rõ
ràng rằng những người của
các tôn giáo phi-Thiên Chúa,
và thậm chí những người
không theo tôn giáo nào,
cũng
đủ khả năng đương đầu với
các khủng hoảng của cuộc
sống như tín đồ Thiên Chúa
giáo, thậm chí có khi còn
giỏi hơn nữa. Cũng đôi khi
có người sùng đạo Thiên Chúa
mà lại đánh mất niềm tin nơi
Chúa sau khi trực diện với
các vấn đề cá nhân nghiêm
trọng. Do đó, khẳng định
rằng niềm tin nơi Chúa là
cần thiết để đương đầu và
vượt qua các vấn nạn của
cuộc sống là vô căn cứ.
Luận cứ “Thử và Phản Chứng”
Khi tín đồ Thiên Chúa giáo
nhận ra rằng họ không thể
chứng minh sự hiện hữu của
Chúa Trời với các chứng cớ
và luận lý đáng ngờ nữa, họ
có thể chuyển chiến thuật và
bảo “Có thể tôi không thể
chứng minh được rằng Chúa
Trời của chúng tôi hiện hữu,
nhưng các người cũng không
thể phản chứng được rằng
Chúa của chúng tôi không
có thật.” Tất nhiên
phản biện nầy của họ hoàn
toàn có lý. Bạn không thể
chứng minh được Chúa Trời
của Thiên Chúa giáo không hiện hữu – thì
cũng giống như bạn không thể
chứng minh được Thượng đế
của Lão giáo, Ấn Độ giáo và
hàng tá các tôn giáo khác
cũng không hiện hữu vậy. Nói
cách khác, mặc cho mọi ngoa
ngữ, mặc các khẳng định quá
mức và mặc các tuyên bố chắc
nịch, chứng cớ về sự hiện
hữu của Chúa Trời của Thiên
Chúa giáo thì cũng chẳng
nhiều gì hơn các chứng cớ về
sự hiện hữu thần linh mà các
tôn giáo khác thờ phụng.
Lời Chứng
Sau khi mọi luận cứ đều thất
bại, cuối cùng người tín đồ
Thiên Chúa giáo có thể sẽ cố
thuyết phục chúng ta rằng
Chúa Trời hiện hữu bằng cách
đánh động mối xúc động của
người đối thoại. Một tín đồ
như thế sẽ nói, và có thể
nói một cách rất thành thực,
rằng “Tôi thường không có
hạnh phúc và sống bất mãn,
nhưng sau khi hiến mình cho
Chúa Trời thì tôi sung sướng
và bình an với chính mình”
Các lời chứng đó có thể làm
ta cảm động sâu xa, nhưng họ
chứng minh được cái gì ? Có
hàng triệu người cũng sống
hạnh phúc và có ý nghĩa như
vậy sau khi họ đi theo Phật
giáo, Ấn Độ giáo, hay Hồi
giáo. Tương tự như thế, sự
thật là có nhiều người mà
cuộc sống đã chẳng thay đổi
gì tốt hơn sau khi họ trở
thành tín đồ Thiên Chúa giáo
– đôi lúc các nhược điểm xưa
và các vấn nạn cũ trong cuộc
sống vẫn còn đó. Thế thì
luận cứ này, cũng như tất cả
mọi luận cứ khác, chẳng
chứng minh được sự hiện hữu
của Chúa Trời của Thiên Chúa
giáo.
Người dịch:
T.T.
Trích từ Chương 2 của
tác phẩm “Tin Không Nỗi
- Một Phê bình Thiên Chúa
giáo bảo thủ từ góc độ Phật
giáo” (Beyond Belief –
A Buddhist Critique of
Fundamentalist Christianity)
của A.L. de Silva.