 |
17 tháng 12, 2009 |
Gần đây, trên các mạng
truyền thông của Kito giáo loan tin “nữ chân tu Phật Giáo trụ trì chùa Quán
Âm, Bình Hưng, Bình Chánh” đã cải đạo từ giường bệnh.
Sau tin đó, hàng loạt bài từ
Phật giáo phản hồi và tìm hiểu sự thật. Qua một số bài, trong đó có bài của
thầy Thanh Thắng xác minh: cô Phụng không phải là ni cô, am Quan Âm không
phải là chùa mà chỉ là tư gia thờ phượng như cái am, cái thất cá nhân thôi.
Việc cải đạo từ bên nầy qua
bên kia là ”chuyện thường ngày ở huyện”, không riêng ở Việt Nam mà khắp nơi
trên thế giới, nhất là Âu châu hiện nay, rất rất hiều tín hữu Kito giáo
chuyển sang đạo Phật và nhà Chúa biến thành nhà Chùa, chẳng có
gì phải ầm ỉ. Cái ầm ỉ là việc cải đạo không do tự nguyện và xẩy ra trong
lúc đương sự thiếu tỉnh táo. Qua sự kiện nầy, nguời đưa tin lập lờ đánh lận
con đen, biến một tín đồ thành ni cô, biến am thất thành chùa để thăm dò
phản ứng Phật giáo và khích lệ những linh hồn còn lừng khừng chạy theo mốt
thời thượng về tín ngưỡng, để hãnh diện trên cổ tòn ten cây Thập ác, xem như
là trào lưu tiến bộ.
Các soeur có mặt thường
xuyên trong các bệnh viện để giúp các bệnh nhân thiếu sự quan tâm của thân
quyến, trước 1975, miền Nam cũng đã có như thế; khi cảm hóa được một linh
hồn bệnh hoạn hoặc tranh thủ áp đặt tín ngưỡng trong lúc hôn mê, các souer
liền thông báo cho vị Linh mục đến rửa tội. Các tội phạm trong lao khám,
trước khi tử tù bị hành quyết, Linh mục tuyên úy khuyên nhủ tử tù nên chấp
nhận Thượng Đế để được rửa tội đưa về ở cùng nước Chúa.
Tóm lại, mọi tình
huống`trong cuộc sống đều luôn có mặt các soeur, các cha, và giờ đây, các
mục sư bên cạnh chúng ta.Đó là tinh thần tiếp thị của kinh tế thị trường một
cách bài bản của Phương Tây.
Các tôn giáo Đông phương
ngược lại, mang tính thụ động trong việc truyền tải giáo lý, ai có “duyên”
thì đến, không chủ động đem đạo đến với ai. Thà các sư bị đẩy lên núi như
Hàn quốc hiện nay; thà bị chính phủ làm nhục Tăng Thống Phật giáo Hàn quốc,
thà để họ chặt đầu tượng Phật…;Vì quan niệm: Phật tại tâm, Phật luôn bàng
bạt khắp mọi chúng sanh, Phật không bao giờ mất, hết suy đến thịnh, hết
thịnh đến suy…Đạo chân chính không cần quảng bá, thà ít mà chuyên chính hơn
là số đông mà phức tạp…vì thế Phật giáo an phận thụ động và co cụm trên các
quốc gia mà Phật giáo từng chiếm đa số.
Không những tại Hàn quốc bị
Tin lành trấn áp, tại Việt Nam, tín đồ Kito giáo chỉ 7% mà Phật giáo và tín
đồ Phật giáo đôi khi còn bị chèn ép. Ví dụ chùa Hiển Quang ở Giáo xứ Vinh
Sơn, Tân Bình bị đốt năm 2005 chỉ vì lý do xin dựng bảng chùa nằm bên dưới
bảng nhà thờ. Một giáo xứ ở Bảo Lộc bắt cóc con của một cuộc trưởng Nông Tín
cuộc năm 1967 sau khi đập phá, ném đá, khủng bố vì sống và làm việc tại giáo
xứ mà không theo Đạo. Còn rất nhiều sự quấy nhiễu mà Phật giáo phải chịu
đựng suốt đệ Nhất và đệ nhị Cọng Hòa miền Nam Việt Nam trước đây.
Ta không muốn đặt vấn đề cuồng tín tôn giáo ra
đây, chúng ta chỉ nói đến tính quá khích và nghệ thuật cải đạo của Thần
giáo. Tại sao các tôn giáo Thần quyền thường cao ngạo?
Giáo Hoàng Gregory IX đã tuyên bố rằng Giáo Hoàng là Chúa tể của
vũ trụ, có quyền hạn không những trên tất cả người dân mà còn trên tất cả
những hiện vật của thế gian. Vì thế mà từng có những cuộc trừng phạt dị giáo
hoặc những ai không tuân theo luật thánh.Innocent IV cũng là người đã cho
phép dùng cực hình, dùng mọi hình thức tra tấn để lấy khẩu cung và cưỡng
bách những kẻ ngoại đạo cải đạo sang đạo Ca Tô La Mã. Chiến dịch khủng khiếp
này, dược mệnh danh là Toà Án Xử Dị Giáo (Inquisition), đã kéo dài gần 300
năm tại Âu Châu.Dưới thời đệ nhất Cọng Hòa, miền Nam Việt Nam đã có vô số
phuơng cách cải đạo cho ngoại giáo bằng nhiều hình thức, khuyến dụ, mua
chuộc, đe dọa, tra tấn, thủ tiêu…Giáo Hoàng tự nhận là người thay mặt Chúa
cai trị nước Chúa tại trần gian.Chúa là người duy nhất có quyền năng cứu rỗi
loài người.
Chính tín lý cực đoan, chuyên chế mà tín đồ và các chức sắc Thần
học tự xem mình và tôn giáo mình có quyền cải đạo kẻ khác, bởi làm đẹp lòng
Thượng đế, chỉ có một Thượng đế duy nhất mà thôi. Trong khi tín đồ được rao
giảng: Chúa lòng lành vô cùng…thế mà Chúa không rộng lượng chấp nhận
tín ngưỡng của kẻ khác! Hãy nghe Đức Đạt Lai Lạt ma thứ XIV tuyên bố về việc
cải đạo của Kito giáo khi nhà báo phỏng vấn:
Le Point : Ngài
cũng chống
cả
việc
cải
đạo
?
Đức
Đạt-Lai
Lạt-Ma: Nhất định là chống ! Quý vị là những người Thiên
chúa giáo, quý vị đang làm một việc hoàn toàn lỗi thời và quá xa xưa, đấy là
việc nhiệt tình lôi kéo người khác theo tôn giáo của mình (prosélytisme –
proseletysm). Tại Mông cổ chẳng hạn, các nhà truyền giáo Thiên chúa giáo cải
đạo cho hàng nghìn người trước kia theo Phật giáo Tây tạng. Đồng thời người
Trung quốc tại Tây tạng khuyến khích các vị cố đạo của quý vị cải đạo những
người đồng hương của chúng tôi. Tại các vùng miền đông Ấn độ các nhà truyền
giáo người Mỹ sử dụng các phương tiện tài chính để cải đạo các bộ tộc miền
núi nghèo đói, cô lập họ với cội nguồn, văn hóa và lối sống lâu đời của tổ
tiên họ để lại. Như thế thật không hợp lý : thế giới phải ngày càng cởi mở
hơn. Quý vị thi hành việc cải đạo, đấy là một hình thức chiến tranh chống
lại các dân tộc khác và các nền văn hóa khác không giống với dân tộc và văn
hóa của quý vị. Như thế không đúng với thông điệp của đức Chúa Trời (Christ)
!
Không những Ngài chống việc cải Đạo của
Kito giáo đối với Phật giáo, ngay cả người Kito theo Phật giáo như một phong
trào, vội vã bỏ đạo gốc, Ngài cũng không chấp nhận:
Le Point : Thưa
Ngài, Ngài có biết
là một
triệu người
Pháp đến
gần
với
Phật
giáo hay chăng
?
Đức
Đạt-Lai
Lạt-Ma: Thế
à ? Người
ta bảo
với
tôi là con số
này lên đến
5 triệu
kia mà [Ngài cười]
! Tôi xin trả
lời
câu hỏi
này bằng
hai cách khác nhau : trên khía cạnh
tích cực
người
Pháp rất
thích tìm hiểu
và học
hỏi
– thật
vậy
tôi còn nhớ
lần
đầu
tiên đến
Pháp vào khoảng
năm 1973 thì phải,
tôi vô cùng ngạc
nhiên vì các ký giả
đã đặt các
câu hỏi
rất
cao siêu gần
với
lãnh vực
triết học
; trái lại
ngày nay tôi nhận
thấy
Phật
giáo Tây tạng
trên đất
Pháp tương
tợ
như
là một
phong trào và người
Pháp có vẻ
dễ
thay đổi
quan điểm
– đấy là
gì mà tôi không tán thành – điều
đó chứng
tỏ
nền
móng tín ngưỡng
lâu đời
không hề
ăn sâu vào văn hóa của
quý vị,
sự
bành trướng
dễ
dàng của
Phật
giáo đã chứng
minh điều
ấy.
Le Point : Vậy
có thể
xem đấy là một
phong trào Phật
giáo
?
Đức
Đạt-Lai
Lạt-Ma: Có vẻ
như
thế
! Và tôi không tán thành một
“phong trào” Phật
giáo. Hơn
nữa
tôi nghĩ rằng
người
Pháp theo Thiên chúa giáo đã lâu đời
vì thế
cứ
giữ
lấy
tín ngưỡng
của
mình. Tốt
nhất
cứ
bảo
tồn
giá trị
truyền
thống
của
mình. Chỉ
khi nào đã suy nghĩ thật
cẩn
thận
và cân nhắc
kỹ
lưỡng
và thấy
Phật
giáo có thể
mang lại
một
cái gì đó nhiều
hơn
so với
Thiên chúa giáo thì khi đó mới
nên theo Phật
giáo.
Đức Đạt Lai Lạt Ma
không đồng ý cải Đạo theo phong trào khi mà chưa hiểu tường tận Đạo mình
muốn theo. Một trẻ em chưa đủ ý thức phân biệt, một cuộc hôn nhân nặng vì
tình, một người lâm vào tình cảnh khó khăn kinh tế, một nạn nhân đang cần
cứu giúp, một cán bộ nhân viên đang muốn tiến thân đành phải chấp nhận cải
Đạo còn không thể xem cuộc cải Đạo đó là chính nghĩa thì một bệnh nhân hấp
hối không làm chủ được ý thức, việc cải Đạo như thế sao gọi là chính nghĩa?
Nhân cách liêm sĩ
của một tôn giáo không thể khuyến dụ, áp đặt, bức hại kẻ khác để kiếm thêm
tín đồ, thế mà đủ can đảm đến làm lễ cầu hồn cho một vong linh đang được
Tăng sĩ Phật giáo thực hiện mai táng theo nghi lễ tín ngưỡng truyền thống
của “nạn nhân” và tại “nơi trú xứ của nạn nhân”. “Nạn nhân tôn giáo” đã từ
chối bánh lễ khi vị linh mục cho vào miệng bằng cách phun ra, thế mà quý tu
sĩ Kito giáo vẫn kiên quyết giành giựt một linh hồn đem dâng cho Chúa. Có lẽ
Chúa không hài lòng với những việc làm của những tín đồ như thế, như Đức Đạt
Lai lạt Ma bảo:
Quý vị
thi hành việc
cải
đạo,
đấy là một
hình thức
chiến
tranh chống
lại
các dân tộc
khác và các nền
văn hóa khác không giống
với
dân tộc
và văn hóa của
quý vị.
Như
thế
không đúng với
thông điệp
của
đức
Chúa Trời
(Christ)
!
Quả thật, giành
giật là một thái độ gây hấn, cho dù giành giật một miếng ăn hay giành giật
một linh hồn; chính vì thế mà giữa Vatican và Hồi giáo giết nhau suốt nhiều
thế kỷ. Ngay cả anh em cùng cha khác mẹ như Tin Lành cũng khó mà thuận thảo
với Vatican. Tại sao? vì vậy một giáo Hoàng như J.Paul II từng nói : bọn
Tin Lành là lũ chó sói đói mồi. Một tín lý tự xem mình là chân lý duy
nhất thường đưa đến cực đoan, cuồng tín. Một giáo phái tâm linh xuất hiện
vào thập niên 1980, có mặt bất hợp pháp tại Việt Nam gần 20 năm, tuy sanh
sau đẻ muộn so với các tôn giáo ở Việt Nam, lượng số tín đồ không đáng để so
sánh với các tôn giáo khác, thế mà mầm mống cực đoan cũng thấm sâu vào máu
thịt của những kẻ tân tòng. Họ cực đoan đến độ không dám bế bồng con cháu vì
sợ lây nghiệp chướng. Không giao du với kẻ ăn mặn dù là vợ chồng, cha mẹ,
anh chị em ruột thịt. Con cái từ bỏ bố mẹ, bỏ đói anh em cũng vì những người
đó không đi chung đường với họ. Họ không cho những người không tu đụng đến
vật dụng của họ vì sợ nhiễm từ trường xấu. Họ khắc khe với mọi người, nhưng
lại lạm dụng đức tin của đồng tu làm chuyện trái đạo lý và lòng từ bi mà họ
thường rao giảng về tinh thương. Nhiều gia đình tan nát đổ vỡ hạnh phúc cũng
do sự giáo dục đó, không chỉ tại Việt Nam mà bất cứ quốc gia nào có mặt của
họ đang sinh hoạt.
Những tôn giáo và
tín ngưỡng như thế mà phát triển thì xã hội sẽ như thế nào? Chả trách cuộc
nổi loạn đòi lập quốc gia tự trị Dega của Tin Lành trên cao nguyên; Nhóm Tin
lành sinh hoạt công khai tại Mỹ Đình đòi dâng đất nước, dân tộc nầy cho
Thượng đế và xem tập quán, truyền thuyết, tín ngưỡng của một dân tộc trước
đây đều là ma quỷ! Thời đệ nhất và đệ nhị Cộng Hòa miền Nam Việt Nam, tổ
quốc nầy cũng từng được Giáo Hội Kito Việt Nam xin dâng cho đức mẹ Vô
nhiễm nguyên tội. Lạ thật, làm như dân tộc nầy không có chủ quyền, ai muốn
dâng hiến cho ai cũng được!
Tại sao họ chọn
Việt Nam cũng như các nước Châu Á làm điểm hội tụ đức tin cho Thần giáo? Bởi
vì cái nôi của Kito giáo trên các quốc gia Tây âu đã từ chối họ, quây lưng
với họ. Ta lắng nghe Đức Đạt Lai Lạt Ma trả lời:
Le Point : Có
đúng là Đức
Giáo hoàng đang cố
gắng
tìm cách ngăn
chận
sự
suy tàn của
Thiên chúa giáo hay không
?
Đức
Đạt-Lai
Lạt-Ma: Đúng, hành động
như
thế
rất
tốt
; hơn
nữa
tôi còn nhận
thấy
Giáo hoàng thật
tuyệt vời,
là một
vị
thầy
tâm linh thành thực
quan tâm đến
các vấn
đề
đang chi phối
thế
giới
ngày nay. Ngược
lại, hơn
một
lần,
tôi không đồng
ý với
cách Ngài gọi
“Á châu là mảnh
đất
truyền
bá Phúc âm trong niên kỷ
thứ
III” : Sự
kiện
ngày nay tại
Tây phương
không mấy
khi có người
đến
nhà thờ
và thiên hướng
giảm sút
không phải
là một
lý do để
tìm cách cải
đạo
những
người
nghèo khổ
ở
Đông phương
và để
đào tạo
các tu sĩ, các bà xơ
(soeur) ở
Ấn
độ
[rất
nhiều
nhà truyền
giáo và các bà xơ
Thiên chúa giáo hoạt
động
tại
Phi châu chẳng
hạn,
là người
Ấn
gốc
Kérala hay Tamil Nadu]*. Tốt
hơn
hết
là Giáo hoàng nên chăm lo sự
an lạc tâm
linh cho những
người
Thiên chúa giáo ngay trên quê hương
của
quý vị
: hiện nay
sự
khủng
hoảng tâm
linh đang thật
sự
xảy
ra tại
Tây phương,
sự khủng
hoảng
đó đòi hỏi
những
phương
thuốc
hữu
hiệu.
Le Point : Thế
nhưng
Thiên chúa giáo và Phật
giáo cùng
chia sẻ
một
số
giá trị
nào đó, có đúng thế
không
?
Đức
Đạt-Lai
Lạt-Ma: Hoàn toàn đúng như
thế
: cùng nêu cao tình yêu thương
đồng
loại,
chủ trương
lòng từ
bi, sự
tha thứ
và giúp con người
vượt
lên các thói hư
tật
xấu…
Tất
cả
các tôn giáo lớn
đều
mang mục
đích giống
nhau. Tuy nhiên phải
nói Phật
giáo có đôi chút khác biệt
với
Thiên chúa giáo : chúng tôi tin có vô lượng
kiếp
– và quý vị
chỉ
tin có một
kiếp.
Quý vị
tin có một
Vị
Sáng Tạo
– và chúng tôi thì không. Quý vị
tin có sự
tự
do ý chí (libre arbitre – free will) – và chúng tôi thì nhất
quyết đấy
là do nơi
nghiệp
Tại sao những quốc
gia văn minh tiến bộ đó lại quay lưng với một tôn giáo hàng ngàn năm thấm
sâu trong máu huyết họ? Bà
Anne Rice [Nữ văn sĩ Mỹ]
đã không thể chấp nhận một tôn giáo chống lại ngừa thai, đồng
tính…mà đó là một thực tại trong cuộc sống. Một số khác trong giới trí thức
không thỏa mãn lý thuyết của Kito giáo về cuộc sống và tâm linh có liên quan
tới khoa học. Một số khác cảm thấy bế tắt tâm linh trước giáo luật, giáo lý
và giáo hội cùng trạng huống của các Linh mục. Quần chúng không thỏa mãn tâm
lý khi Thần học không đáp ứng và tương thích với khoa học hiện đại về mọi
mặt, ngược lại còn có khuynh hướng phủ nhận khoa học. Rất nhiều và rất hiều
lý do để họ bỏ đạo mà tâm lý chung cảm thấy một tín ngưỡng quá lỗi thời so
với dân trí đương thời. Một thực tại như thế, thay vì Vatican tìm phương
cách hóa giải, bổ sung và làm mới giáo hội, tín lý để tồn tại nơi quê hương
mình, ngược lại trốn chạy sang các quốc gia nghèo đói chậm tiến để tìm thêm
tín đồ bù đắp lại số lượng tín hữu đã mất tại Phương Tây. Thay vì mình xét
lại những khiếm khuyết tự thân, lại đi khai thác những yếu điểm của kẻ khác
mà bành trướng. và còn cao ngạo tuyên bố:
“Á châu là mảnh
đất
truyền
bá Phúc âm trong niên kỷ
thứ
III”.
Do chủ trương lấn đất giành dân như thế, nên các tu sĩ hạ tầng bằng mọi cách
phải tiếp thị vào đời sống hạ tầng trong xã hội. Chúng ta không trách các tu
sĩ làm nhiệm vụ đó, chỉ trách một giáo sách của thượng
tầng giáo hội luôn lấn lướt kẻ khác.
Những hy sinh của các soeur, các linh mục vì lý tưởng phụng sự tôn giáo mình
mà chịu khó có mặt khắp nơi, kể cả trại phong, các bệnh viện, các trại cai
nghiện., các trường học, các công sở, xí nghiệp là việc đáng hoan nghinh…
Các tu sĩ Phật giáo
tại sao không chịu khó như họ mà lại ngồi đó oán trách? Trong cuộc sống và
xã hội, ai chậm tay là kẻ thua thiệt. Tín đồ gặp cơn hoạn nạn cho dù lúc
khỏe, họ là một tín đồ nhiệt tình cúng dường, không một chùa nào đến thăm
viếng ủi an. Nỗi cô đơn tuyệt cùng đó đã có hình bóng soeur mẹ hiền xuất
hiện đáp ứng mọi nhu cầu tình cảm và vật chất, cải đạo như thế là lương
thiện hay không lương thiện? Đất hoang bỏ trống thì cỏ phải mọc! Hầu hết tu
sĩ Phật giáo quá thụ động và chỉ biết hưởng thụ mà không hy sinh, có những
tu sĩ trẻ nhiệt tình năng động thì lại bị những kẻ có chức sắc cản trở, trù
dập. Tự chúng ta trói tay và co cụm trước làn sóng bành trướng của ngoại
đạo; đừng trách họ mà phải nhìm lại thành quả sinh hoạt của chúng ta từ
ngày có giáo hội đến nay đã làm được gì cho quần chúng, cho tín đồ, chưa nói
cho tổ quốc. Mỗi khi phát hiện cung cách bành trướng cải đạo của họ, chúng
ta chỉ biết kêu la mà không có một phương sách hành động cụ thể, ít nhất
phải biết lắng nghe tín đồ mình yêu cầu những gì nơi một tu sĩ. Tại sao cứ
phải xây chùa thật lớn, thật nhiều khi mà tín đồ mỗi ngày một vơi dần? Có
những ngôi chùa bạc tỷ, trên khu đất hàng ngàn met vuông mà số tu sĩ thường
trú không đủ lau chùa quét sân vì không có tín đồ lai vãng. Hiện nay Phật
giáo Việt Nam có khuynh hướng phô trương cơ sở vật chất và làm từ thiện hình
thức mà không đi sâu vào chuyên tu, không có kế hoạch hoằng pháp hữu hiệu
trong xã hội; sân chơi hiện nay bỏ ngỏ quá nhiều ở vùng cao, vùng sâu, vì
thế Tin Lành đã đáp ứng kịp thời để nhân dân có nơi nương tựa niềm tin. Nặng
về nghi lễ cúng kiến, chẳng ăn nhập gì đến khát vọng tâm linh của tín đồ. Lễ
Phật Đản cũng thế, chuyên phô trương hình thức mà không quan tâm đến đói
lòng đức tin nơi quần chúng, trong khi đó,mùa Noel 2010, ngay phường 11 quận
ba, TP HCM, hẽm trường Nhân Đạo đối diện công viên Lê Thị Riêng, Kito giáo
huy động hàng ngàn tín hữu khắp nơi đổ về nghe LM giảng và làm lễ nơi công
cộng như thế. Khắp nơi đều có khuynh hướng ít phô trương hình thức như hang
đá hay rước kiệu mà thuần túy đọc kinh, nghe giảng.
Bệnh hình thức và
bệnh quan liêu tự mãn, đố kỵ của tu sĩ Phật giáo đã làm trở ngại hạnh Bồ Tát
vốn dĩ Đạo Phật thường đề cao, ngược lại Tin Lành và Vatican không hề khoe
khoang ồn ào, không hề lên mạng công bố đã giúp bao nhiêu ca mổ mắt từ
thiện, bao nhiêu lần cứu trợ, xây bao nhiêu nhà tình nghĩa, cầu cống v.v…họ
âm thầm làm việc một cách có hiệu quả.
Việc Bồ Tát Thích
Quảng đức tự thiêu, để lại di ngôn cho Phật giáo còn chứng tích, thế mà vẫn
bị đám Kito cực đoan xuyên tạc bóp méo sự thật, cho là bị thiêu sống, thử
hỏi rồi đây, khi đất nước nầy nằm trong tay của họ, Phật giáo sẽ đi về đâu?
Một ngày nào đó,
sau một đêm, mở mắt ra chúng ta sẽ thấy Thánh giá mọc khắp nơi, biết rằng
lúc đó các sư chung số phận với Phật giáo Nam Triều Tiên, đôi khi còn tệ hơn
thế nữa, vì không còn đất để dung thân; Chùa cao Phật lớn đó xây sẵn để thay
chữ Vạn bằng cây Thập ác và bên trong Chúa ngự thay cho đức Phật bổn sư.
Phật giáo đang dọn đường từ vật chất đến tình cảm tâm linh cho Chúa ngự
trong thời gian không xa lắm. Hãy ngồi đó mà la toáng khi nhìn tín đồ mình
đang được cải đạo khắp nơi. Việc cải Đạo như thế không thể bảo lương thiện
hay không lương thiện khi mà các sư không tự bảo vệ tín đồ mình một cách
công chính và lương thiện hơn.
MINH MẪN
22/2/2011
Bài
liên quan:
-"Sư cô trụ trì" chùa Quan Âm
cải đạo theo Chúa: Bóc trần sự thật (Thích Thanh Thắng)
Các bài về Tôn Giáo cùng tác giả