chúng lúc 30 tuổi, căn bệnh hoang tưởng của hắn đã hoàn toàn ăn sâu
vào đầu óc. Đây hiển nhiên là một trong những trường hợp mà đầu óc
đã sẵn có những ý tưởng tâm linh vô hình dạng và mơ hồ, tuy nhiên
cần có một kích động từ bên ngoài và một cảm xúc mãnh liệt để có thể
tạo thành một cơ cấu hoang tưởng có hệ thống điển hình.
Sự kích động từ bên ngoài này được đem tới cho Giê-su bởi một
một người mang bệnh hoang tưởng khác, người này, không ngoài ai
khác, chính là Gioan Ba-ti-xi-ta (John the Baptist). Khi đó, những ảo
tưởng của Giê-su đã lên tới mức độ hoàn toàn vững chắc, và khi Giê-su
nghe tin có một "người mang dấu hiệu sẽ có đấng cứu thế xuất hiện"
đang rửa tội cho những kẻ tội lỗi ở trên giòng sông Jordan thì Giê-su
vội vã tới nơi để cũng được rửa tội.
Sau khi rửa tội, Giê-su đi vào vùng hoang dại trong 40 ngày.
Đối với chúng ta, thời gian 40 ngày này thật là đáng chú ý, vì nó nằm
giữa 2 giai đoạn khác hẳn nhau trong cuộc đời của Giê-su. Những ảo
tưởng của Giê-su, cho đến lúc này, có tính cách cô lập và không liên hệ
mấy tới nhau, đã hợp với nhau thành một cơ cấu những ảo tưởng một
cách có hệ thống; chắc hẳn là Giê-su trong thời gian 40 ngày này đã
đàm thoại nhiều lần với Chúa Cha, vị Thần đã giao phó nhiệm vụ cho
Giê-su giảng dạy giáo lý của ông ta. Sự phát triển tâm bệnh của Giê-
su như vậy, một sự chuyển tiếp từ giai đoạn tiềm tàng sang giai đoạn
hoạt động của bệnh hoang tưởng, đích thực là đặc tính của loại bệnh
tâm thần này.
Trong 3 năm giảng đạo cho quần chúng của Giê su, cái Tâm Lý
Bệnh Hoạn về Những Ao Tưởng Hão Huyền về Quyền Lực hay Toàn
Năng [tác giả dùng từ Megalomania = A psycho-pathological condition in
which fantasies of wealth, power or omnipotence predominate] không ngừng
tăng gia một cách khó có thể đo lường được, và đã tạo thành tâm điểm
mà mọi hành động của Giê-su đều xoay quanh.
Tất cả những điều Giê-su nói, giáo lý, bài giảng đều đưa tới một
đơn từ: "Ta" . (John 6:29, 35, 38, 40, 47-58; 8:12; 11:25ff; 14:6, 13 v..v..)
34
Công cuộc nghiên cứu về nhân vật Giê-su của Binet-Sanglé có thể tóm tắt sơ lược những điểm chính như sau:
Qua những sự việc khác nhau có tính cách gợi ý, qua Gioan Ba-
ti-xi-ta ... và qua sự thích thú của những người theo, Giê-su đã bị đưa
tới tình trạng tin rằng mình là đấng cứu tinh (của dân tộc Do Thái), là
Vua của dân Do Thái, con của Thần Ki Tô, người giải thích ý Thần,
nhân chứng của Thần, và sau cùng tự cho mình là Thần. Những sự đe
dọa của dân Pharisees và Scribes cũng gây trong ông khái niệm ông
chính là vật hy sinh tế Thần để xóa hết tội lỗi của dân Israel, và rằng
sau khi sống lại ông ta sẽ lên thiên đường hoàn toàn vinh quang.
Binet-Sanglé tìm thấy trong Thánh Kinh 7 trường hợp Giê-su phát sinh
ảo giác, 2 ảo giác nhìn thấy Thần, và 5 ảo giácvừa nhìn thấy vừa nghe
thấy tiếng Thần nói.
35
Thật ra, căn bệnh hoang tưởng của Giê-su cũng không lấy gì làm lạ. Trên đời không thiếu gì người nhìn đâu cũng thấy Giê-su hay Maria, hoặc nghe tiếng nói của Thiên Chúa. Báo chí Hoa Kỳ đã đưa lên những trường hợp người ta thấy Giê-su hay đức Mẹ Maria trên những đám mây, trên vách ngoài của một vựa chứa ngũ cốc, trên mui một chiếc xe ô-tô, trên vết loang của một bức tường, và trên cả mặt một cái bánh Pancake trong một tiệm ăn v..v... tuy rằng không ai thực sự biết rõ mặt mũi của Giê-