năng bảo núi chuyển núi tự động xuống biển? Hay nói cách khác, ai tin vào Giê-su thì thể làm được bất cứ cái mình muốn.

Chỉ điều, trong 2000 năm nay, người tin Giêsu thì rất nhiều, trong đó các giáo hoàng tự xưng đại diện của Giê-su trên trần (Vicars of Christ), tất nhiên ông Đỗ Mạnh Tri, nhưng nhân loại chưa thấy ai làm được những chuyện này. Vậy phải chăng những lời của Giê-su trong "dụ ngôn" về cây sung chẳng qua chỉ những lời hứa hẹn hoang đường, trách nhiệm, chỉ những người không đội trời chung với trí, với suy luận v..v.. mới thể tin vào những lời hứa hão của Giê-su.

Cũng vậy các chuyên gia phân tích Thánh Kinh kết luận rằng: hành động của Giê-su trong câu chuyện về cây sung (hay cây vả) chứng tỏ Giê-su đã vấp phải 4 sai lầm về kiến thức cũng như về đạo đức cùng một lúc:

1)

Không biết trong mùa đó cây sung không thể trái, nghĩa thiếu kiến thức về mùa màng, cây cỏ.

2)

Hủy diệt vĩnh viễn một cây ra trái ăn được.

3)

Dễ nổi nóng, nổi quạu khi bị phật ý.

4)

Lừa dối các môn đồ bằng những lời hứa hẹn hoang đường: chỉ cần lòng tin thể thay đổi tình trạng vật chất thiên nhiên bằng lời nguyền rủa hay ra lệnh.

Nhưng vấn đề chính trong chuyện cây sung là, một chi tiết trong đó đã đương nhiên bác bỏ khả năng làm phép lạ của Giê-su như đi trên sóng, biến 1 bánh thành 100 bánh mì, biến nước thành rượu v..v.. Ngài Thiên Chúa sáng ra Ngài lại đói như người thường. Tại sao Ngài lại không biến cục đá ngoài đường thành bánh để Ngài ăn cho đỡ đói lại hi vọng vào vài quả sung lúc trái mùa? Để rồi Ngài phải nổi quạu nguyền rủa cây sung một cách phi lý? Ấy thế các tín đồ đầu nhưng không óc vẫn tin rằng Ngài quả Thiên Chúa "lòng lành cùng" khả năng làm nhiều phép lạ.

Như chúng ta sẽ thấy, nhiều bằng chứng ngay trong Thánh Kinh chứng tỏ Giê-su đầy dẫy những sai lầm một kiến thức rất giới hạn, tính tình dễ nổi nóng một cách bất thường v..v.. Vậy chúng ta thể chấp nhận những lời tự tôn của Giê-su như "Ta với Cha Ta một" hay "Ta Con Thiên Chúa", "Ta con đường, sự thật, sự sống" v..v.. được hay không? Trong chương trên, tôi đã trình bày kết luận của nhiều học giả: Giê-su chỉ một người thường, không hơn không kém, khoan kể kiến thức đạo đức của Giê-su không đặc biệt, nếu không muốn nói thấp kém so với rất nhiều nhân vật trong lịch sử thế gian. Vậy Giê-su dám tự nhận:

John 8, 12: Ta ánh sáng của thế gian. (I am the light of the world).

Ánh sáng của thế gian? Ánh sáng soi sáng trí tuệ đạo đức con người? Tuyệt đối không phải. Đó ánh sáng, thật ra sự u tối, của một đức tin quáng, không cần biết, không cần hiểu. Lịch sử thế gian cho thấy, tin vào "ánh sáng thế gian" của Giê-su, Ca-Tô giáo Rô-Ma đã chìm đắm trong bóng tối dày đặc của 2000 năm đầy tội ác vẫn còn đang tiếp tục mưu toan lùa nhân loại vào cảnh tối tăm lệ cho một định chế thế tục độc tài tham lam độ mang danh nghĩa tôn giáo.

Trước khi đi vào chính những lời của Giê-su trong Thánh Kinh để tìm hiểu vấn đề Giê-su giảng dạy những gì, tôi hi vọng độc giả nhận thức một điều. Giới chăn chiên trong giáo hội Ca-Tô thường trích dẫn những điều vụn vặt trong Tân Ước họ cho đó những lời hay ý đẹp của Giê-su để giảng dạy cho tín đồ, phần lớn những lời này thuộc loại khẳng định tự tôn, với mục đích đề cao, thần thánh hóa Giê- su trước đám tín đồ vốn không bao giờ đọc Thánh Kinh cũng không đủ trình độ để phân biệt chân giả. Họ không bao giờ đưa ra những câu chứng tỏ "lời nói không đi đôi với việc làm" của Giê-su. Thực chất của Giê-su chỉ nói ngon nói ngọt ngoài