những chuyện hoang đường, không những tầm bậy mà còn nói lên cái
tâm địa tàn nhẫn độcác và phủ nhận trách nhiệm của chính Thiên Chúa),
chứ không phải chỉ chuộc tội cho những người Do Thái nào trở thành tín đồ Ki
Tô.)...
Đến năm 100 của thời đại thông thường này, mọi người đều thấy rõ
là lời tiên tri của Giê-su sẽ không thực hiện được. Nhưng khi đó thì Ki Tô
Giáo đã lan rộng cho nên đó không thành vấn đề. Sự mong đợi ngày tận
thế nay được hoãn lại một thiên niên kỷ, tới năm 1000 - và từ ngữ "thiên
niên kỷ" trở thành đồng nghĩa với "Ngày Phán Xét". Ki Tô Giáo đạt được
chiến thắng lớn năm 313 khi hoàng đế Constantine - một tên ngông
cuồng ngu xuẩn khát máu và sa đọa như nhiều hoàng đế La Mã - tuyên
dương Ki Tô Giáo là tôn giáo chính thứccủa đế quốc La Mã...
Làm sao mà những "Đấng Cứu Thế" này lại hấp dẫn như vậy. Thứ
nhất, họ đều là những người có năng khướu thuyết giảng. Nhưng không
phải chỉ có vậy. Chúng ta đã biết, Giáo hội Ki Tô, mới đầu là một tổ chức
nghèo nàn và bị bạo hành, nhiều người lãnh đạo bị ném cho những con
sư tử ăn thịt, đột nhiên trở thành tôn giáo chính thức của La Mã năm 313,
dưới triều hoàng đế Constantine.
Khi có được quyền lực rồi, những tín đồ Ki Tô bắt đầu xử sự
ngay một cách tệ hại hơn kẻ thù của họ rất nhiều: phá hủy những đền
đài của dân gian, thiêu sống những kẻ ngoại đạo, và cãi vã với nhau.
Thực chất là, Giáo hội đã trở thành một tổ chức siêu độc tài. Và dân
nghèo, được lệnh phải đi lễ nhà thờ ngày chủ nhật, rên xiết dưới gánh
nặng thuế má, và bắt buộc phải trả lệ phí để cho tội lỗi của họ được tha
thứ, càng ngày càng trở nên bất mãn với những lãnh đạo tinh thần của
họ. Nhưng họ không thể làm gì được; Giáo hội đã đặt họ vào trong gọng
kìm sắt như là Đức Quốc Xã (Nazis)ở Đức hoặc Cọng Sản dưới thời Stalin
ở Nga.
4
Tuyệt đại đa số các tín đồ Ki-Tô Giáo không biết đến lịch sử nhơ nhớp của các giáo hội Ki Tô, không biết đến những thủ đoạn "trí thức" nhằm nhốt tín đồ vào trong vòng mê tín tối tăm của giới chăn chiên, không biết đến những sự thay đổi trong não trạng của các cấp lãnh đạo tôn giáo, và nhất là không biết đến những thú nhận sai lầm thần học của giáo hội trước những sự kiện bất khả phủ bác của khoa học và thực tế ở ngoài đời. Do đó, đức tin của họ vẫn thuộc đức tin của thời Trung Cổ, tin vào những chuyện đã không còn chỗ đứng trong thời đại mới. Theo Robert W. Funk, chủ tịch Hội Nghiên Cứu Nhân Vật Giê-su (President of the Jesus Seminar), một Hội Nghiên Cứu Thánh Kinh và nhân vật Giê-su gồm hàng trăm học giả, chuyên gia, ở trong các giáo hội Ki Tô, thì "thời đại mới" (New age) có nghĩa quan trọng nhất là sự chấm dứt của thời đại Ki Tô (The “newage” refers first and foremost to the end of the Christianized era). Trong cuốn Honest to Jesus, trang 297, ông viết: "Định nghĩa "thời đại mới" như trên, tôi không bảo rằng Ki Tô Giáo đã hết thời; tôi chỉ cho rằng Tây phương đượcKi-Tô hóa và kỹ nghệ hóa không còn giữ vai trò chỉ đạo trò chơi duy nhất trên trái đất" (I am not thereby claiming that Christianity has come to an end; I am only proposing that the Christianized, industrialized West can no longer pretend to sponsor the only game on the planet...)
Ông viết tiếp, trang 298: