nhận biết các sự vi phạm của tôi, tội lỗi tôi hằng ở trước mặt tôi. Tôi đã phạm tội cùng Chúa, chỉ cùng một mình Chúa thôi, và làm điều ác trước mặt Chúa ..) Có lẽ những lời ăn năn thống hối cùng Chúa này chỉ có một mục đích: đó là hi vọng được Chúa tha thứ để rồi sau khi chết sẽ được lên thiên đường sống cuộc sống đời đời cùng Chúa. Nhưng đó là niềm tin của những người Do Thái cách đây hơn 2000 năm. Với trình độ hiểu biết của nhân loại ngày nay thì đến Giáo Hoàng John Paul II cũng phải thú nhận rằng chẳng làm gì có thiên đường trên những tầng mây, tất cả đều do tâm mà ra. Vậy Thánh vịnh 51 đã trở thành lỗi thời vì chẳng có tác dụng gì thực tế. Bám vào đó để mà "phụng vụ" thì chỉ là duy trì sự mê tín của thời bán khai. Vả chăng, phạm tội với con người mà lại nói là chỉ phạm tội cùng Chúa thôi là điều mà thế giới ngày nay không thể chấp nhận.
Mặt khác, ngày nay các học giả nghiên cứu Thánh Kinh đã chứng minh được rằng trong 150 bài “Thánh Vịnh”, chỉ có vài bài là được sáng tác trong thời đại của David, phần còn lại được sáng tác vào khoảng và sau thời kỳ lưu đầy (Exile).
Thứ ba, trong Thánh Kinh có 2 Tamar rất đặc biệt: Tamar trong 2 Samuel 13: 11-14 là một thiếu nữ bị chính anh ruột của mình, Amnon, cưỡng hiếp. Tamar và Amnon đều là con ruột “ngài” David của TGM Nguyễn Văn Thuận. Còn Tamar, người phụ nữ tội lỗi mà ông Thuận viết trong đoạn trên, còn đặc biệt hơn nữa: chồng chết, ngủ với em chồng; em chồng chết, ngủ luôn với bố chồng, sinh con cái. Đó là những mẫu người mà TGM Thuận cho rằng được Thiên Chúa chọn với “ý định mầu nhiệm của Thiên Chúa.”, mà không hề giải thích mầu nhiệm ở chỗ nào, phải chăng mầu nhiệm chỉ vì những người vô đạo đức phi luân này là tiền nhân của Giê- su?. Chuyện Tamar trong Thánh Kinh, quý độc giả có thể đọc trong Sáng Thế 38. Có nhiều đoạn tôi không tiện trích dẫn, vì chúng tục tĩu dâm loạn, đối ngược hẳn với nền luân lý Á Đông. Chúng ta cũng nên để ý là, Thiên chúa là Thiên Chúa của Do Thái, không dính líu gì tới dân tộc Việt Nam, vì ngay trong Thánh Kinh Thiên Chúa của Do Thái cũng không biết đến sự kiện là quả đất tròn. Sự hiểu biết của Thiên chúa ở trong Thánh Kinh về trái đất rất hạn hẹp, chỉ có ở quanh vùng Trung Đông mà thôi.
Thứ tư, TGM Thuận viết “Chúa Giêsu đã chọn Phêrô, người đã chối ngài, và chọn Phaolô, người đã bách hại Ngài.” là sai, chứng tỏ rằng ông đã được "giáo hội dạy rằng" rất kỹ, và chưa từng đọc Thánh Kinh, vì Thánh Kinh đã viết rõ Giê-su tin rằng ngày tận thế sắp tới, ngay khi một số người cùng thời với Giê-su còn sống, vậy chọn Phê-rô để làm gì? Rõ ràng chuyện Chúa chọn Phêrô là do giáo hội ngụy tạo để tự tạo vai trò kế thừa Phê rô và là đại diện của Chúa trên trần của các giáo hoàng. Tôi sẽ trở lại vấn đề này trong một phần sau. Mặt khác, PhaoLô không phải là tông đồ của Giê-su, PhaoLô chưa từng thấy Giê-su, làm sao mà bách hại Giêsu và làm sao Giê-su lại có thể chọn một người mình chưa từng biết? Tôi đố quý độc giả tìm trong Thánh Kinh xem có chỗ nào viết là Phao Lồ bách hại Giê-su .
Thứ năm, sợ tín đồ mất niềm tin khi đọc kỹ Thánh Kinh, TGM Nguyễn Văn Thuận dạy tín đồ:
Danh sách những người tội lỗi mà Mathêu nêu rõ trong gia phả của Chúa Giêsu không được gây gương mù cho chúng ta. Trái lại, gia phả ấy tuyên dương mầu nhiệm Thiên Chúa.
Mang cái bình phong “mầu nhiệm Thiên Chúa” ra để che đậy những điều có thể gây thắc mắc trong đầu óc tín đồ, TGM Thuận đã không lý gì đến những phần khác trong Thánh Kinh mà Giám Mục Spong đã nhận xét ở trên:
Chẳng có ai biết cha ông ta (Giê-su) là ai. Rất có thể ông ta là một đứa con hoang. Rải rác trong miền đất truyền thống Ki Tô lúc đầu (4 Phúc Âm), có những chi tiết chứng tỏ như vậy, giống như những thỏi chất nổ chưa