Thánh Vatican, tuy đã được phúc trình về vấn đề này từ tháng 2, 1995, nay cực chẳng đã cũng phải lên tiếng thú nhận bằng lời lẽ hồ vấn đề ô nhục nhất trong giới chăn chiên này, nhưng chỉ giới hạn trong một vùng địa thôi (only in a geographic region). Vậy họ vẫn tự nhận họ đang trong một “hội Thánh", một "giáo hội thánh thiện, duy nhất, tông truyền v..v..” không chút ngượng ngùng. Họ không hề thắc mắc về một vấn đề căn bản: Tại sao cái họ gọi “hội Thánh" của họ lại thể một lịch sử tàn bạo, đẫm máu, ô nhục, kéo dài suốt 20 thế kỷ cho đến tận ngày nay?

Người Việt Nam chúng ta, hơn ai hết, nếu không muốn bị mang tiếng lạc hậu, chậm tiến, bị rơi vào những cảnh suy đồi đạo đức của những kẻ buôn thần bán thánh v..v.. thì chúng ta cần phải đề cao cảnh giác trước âm mưu truyền giáo sang Á Châu của Vatican của Tin Lành. Chúng ta cần phải phân biệt ràng quyền tự do tín ngưỡng của con người quyền tự do truyền đạo bằng những phương cách tính cách xúc phạm đến mọi nền văn hóa phi-Ki-Tô của Ca Giáo cũng như Tin Lành. Thật vậy, Giáo hoàng Ca- đã thú nhận gần đây trong những lời xưng thú 7 núi tội lỗi của giáo hội Ca- ngày 12 tháng 3, 2000: “Chúng tôi xin được tha thứ cho những tội lỗi trong những hành động với ý muốn thống trị kẻ khác, với thái độ thù nghịch đối với các tôn giáo khác, không tôn trọng truyền thống văn hóa tôn giáo của các dân tộc nhỏ, kém phát triển”.

Nhưng chỉ vài tháng sau khi xưng thú 7 núi tội lỗi cùng thế giới, như tự tát vào chính mặt mình, ngày 5 tháng 9, 2000, Hồng Y Ratzinger, với sự đồng ý của Giáo Hoàng John Paul II, đã tung ra tài liệu “Dominus Jesus” mang hình thức tuyên ngôn dài 36 trang. Trong tài liệu này hai điểm nổi bật gây nhiều luận trên thế giới, một liên quan đến các tôn giáo phi-KiTô, một liên quan đến khả năng trung gian cứu rỗi duy nhất của giáo hội Ca-Tô:

1. “.. như một phương tiện đưa đến sự cứu rỗi, những tôn giáo phi-KiTô thiếu sót một cách trầm trọng” (..non-Christian religions are gravely deficient as a means of salvation)

2. “Giáo hội Ca-Tô Rô-ma phương tiện duy nhất đem đến sự cứu rỗi cho toàn thể nhân loại” (The Roman Catholic Church is the only instrument for the salvation of all humanity).

Hai điểm trên chứng tỏ giáo hội Ca-Tô không thực tâm trong vấn đề xưng thú tội lỗi xin được tha thứ, ý muốn thống trị, thái độ thù nghịch đối với các tôn giáo khác, không tôn trọng truyền thống văn hóa tôn giáo phi- KiTô vẫn chỉ tiêu của giáo hội trong sách lược bành trướng đạo sang Á Châu.

Sách lược truyền đạo của Tin Lành cũng tương tự như của Ca-Tô. Họ vẫn tin tưởng rằng những điều "Thánh Kinh viết rằng..." phải tuyệt đối, không thể sai lầm, cũng dùng cùng những thủ đoạn của Ca-Tô giáo: xuyên tạc, hạ thấp tất cả các tín ngưỡng dân gian phi Ki-Tô những nền văn hóa phi Ki-Tô.

Chúng ta cũng cần phải ý thức được rằng, Ki Giáo nói chung, Ca Giáo cũng như Tin Lành, đang lạm dụng núp sau chiêu bài “Nhân quyền” dựa vào ưu thế kinh tế quân sự của các cường quốc Au Mỹ để truyền đạo trong những quốc gia họ thể ép được. Họ không dám đụng tới khối Hồi Giáo hay Do Thái, những khối tuyệt đối không nhân nhượng về vấn đề tự do truyền đạo. Họ cũng không dám đụng tới Trung quốc, một quốc gia đại với gần một tỷ rưỡi dân, tiềm lực kinh tế quân sự không thể coi thường, một chính sách rệt để ngăn chận kiểm soát sự tự do truyền giáo.