Do đó, chúng ta không lấy gì làm lạ khi nền giáo dục Ca-Tô đã có thể đào tạo nên một Linh Mục Hoàng Quỳnh, người phát biểu câu thời danh nhất trong lịch sử Việt Nam: "Thà mất nước chứ không thà mất Chúa.". Và ngày nay, 1995, Linh Mục Trịnh Văn Phát vẫn có thể thản nhiên tuyên bố: "Giúp quê hương không phải là bổn phận trực tiếp của tôi. Tôi không có tự do chọn lựa, tôi được huấn luyện là để phụcvụ cho nhu cầu của Giáo hội." ("Cảm nghĩ một chuyến đi"; Liên lạc Giáo hoàng học viện Piô Đàlạt số 2, 7/1995, trg. 72. (Nhóm Úc Châu)).
Chúng ta cũng không nên quên rằng, khi các nhà truyền giáo Tây phương xâm nhập Việt Nam truyền đạo, những tín đồ Ca-Tô tân tòng được dạy là phải tuyệt đối "quên mình trong vâng phục" các linh mục và giám mục, chứ không có bổn phận phải tuân theo luật lệ quốc gia, vì theo chủ thuyết Ca-Tô, Thần quyền tự phong của Ca- Tô Giáo đứng trên thế quyền ở bất cứ nơi nào trên thế giới. Và đây chính là một trong nhiều lý do các Vua Triều Nguyễn đã coi Ca-Tô Giáo là Tà Đạo.
Cái bản chất phi tổ quốc, phi dân tộc của các tín đồ Ca-Tô đã được Edgar Jones phân tích khá rõ trong cuốn Jesus: The Rock of Offense. Tác giả là mục sư Tin Lành ở Memphis, Tennessee. Từ sự phân tích này, hi vọng chúng ta có thể hiểu rõ vấn đề hơn.
Những người đáp ứng lời kêu gọi gia nhập "đoàn chiên nhỏ", giống
như Giê-su, đến từ một quốc tịch của một quốc gia trong những quốc gia
trên thế giới. Họ không còn dự phần trong những quốc gia (của họ)trong
thế giới nữa, và họ cũng chẳng muốn dự phần làm chi. Sự tách biệt ra
khỏi quốc gia này là do sự thay đổi về lòng trung thành của cá nhân họ
và phản ứng của thế giới (đối với họ) : sự căm ghét. Giê-su đã chứng
nghiệm sự căm ghét cao độ của quốc gia ông ta. Với sự căm ghét này ông
ta đã làm gương cho các môn đồ của ông ta. Ông dạy họ là họ sẽ bị mọi
quốc gia ghét (Matthew 24:9). Ông ta bao giờ cũng cân nhắc cẩn thận lời
nói của mình để chuyển đạt ý định của mình. Bất cứ khi nào ông nói "mọi
quốc gia" là ông ta nghĩ đúng như vậy. Cũng vậy, điều mà chúng ta biết
chắc là: bất cứ người nào mà không bị mọi quốc gia ghét thì người đó
không thuộc đoàn chiên của ông ta. Giê-su đã nói thật rõ ràng rằng
những người theo ông sẽ bị mọi quốc gia ghét.
Vậy, đây là một tiêu chuẩn để chúng ta định giá trị về ước vọng của
chúng ta trong sự chia xẻ gia tài của nước Chúa.
Hãy nhớ lời của Giê-su: "Các ngươi sẽ bị mọi quốc gia ghét
(Matthew 24:9)"
Chúng ta thay đổi sự trung thành của chúng ta vì chúng ta không
còn gì mấy để chia xẻ với những quốc gia của chúng ta. Chúng ta không
còn dự phần gì mấy với cha mẹ, gia đình, châu báu, sự tìm kiếm, đời sống,
bạn hay thù. Giêsu đã hủy bỏ sự trung thành với nơi sinh của chúng ta
và thay thế bằng một nơi sinh thứ hai hay tái sinh.(Ki Tô Giáo có danh từ
"born again" chỉ những người hoàn toàn thay đổi, như là chết đi sống lại để tuyệt
đối tin vào Chúa và hiến thân toàn vẹn cho Chúa. Nói cách khác con người cũ
của chúng ta phải chết đi để sống lại trong Chúa dù không phải là thân xác chết
thật. TCN)
Do đó, lòng ái quốc, chủ yếu thường đặt vào quốc gia của con
người, nay trở thành tâm điểm của sự ác. Chúng ta không còn là những
người yêu nước theo ý nghĩa quốc gia, vì yêu nước có nghĩa là tôn trọng