nên toàn năng.
16
Chúng ta có thể thấy ngay rằng, bản văn hiến dâng của Constantine đúng là do giáo hội giả mạo để tạo quyền lực về tinh thần cũng như vật chất cho giáo hội. Mục đích của tài liệu giả mạo này là đưa ra quan niệm thần quyền đứng trên thế quyền, và quyền thống trị, cai quản thế giới của Giáo hội. Nhưng tiến hóa là một định luật của nhân loại nên những quyền tự phong của Giáo hội mà một thời bao trùm Âu Châu càng ngày càng suy giảm và ngày nay đã trở nên vô nghĩa và bất lực trước sự tiến bộ của nhân loại. Ngày nay, đất đai và quyền hạn của giáo hội chỉ còn thu hẹp trong phạm vi của Vatican, rộng bằng vài cái sân đá banh, và trong đám tín đồ thấp kém mà tổng số chưa tới 1/6 dân số trên thế giới.
Giáo sư Thần học Uta Ranke-Heinemann, khi nghiên cứu trường hợp giả mạo Bản Văn Hiến Dâng trên, cũng viết trong cuốn Hãy Dẹp Đi Những Chuyện Trẻ Con (Putting Away Childish Things) như sau:
Một chuyện bất ngờ rất đặc biệt phát xuất từ Thánh Linh là cái
gọi là Bản Văn Hiến Dâng Của Constantine. Trong bản văn này,
Hoàng Đế Constantine (chết năm 337)đã bày tỏ tấm lòng quá rộng rãi
đối với Giáo hội: “Chúng tôi đã chuyển nhượng lâu đài (Lateran) và
tất cả tỉnh lỵ, nơi chốn, thành phố thuộc thị trấn Rô-ma, thuộc nước Ý,
và thuộc khắp miền Tây..cho giáo hoàng tối cao, cha Sylvester của
chúng ta, giáo hoàng của mọi người, và cho uy quyền và sự thống trị
của giáo hoàng – hoặc những vị kế thừa ông ta.” Ngày ghi trên bản
văn (30 tháng 3, năm 315. TCN), dấu ấn chính thức (của giáo hoàng [papal
seal]. TCN), và chữ ký (của Constantine. TCN) đã chứng thực bản văn
trên. Constantine, quốcvương tuyệt đối đã hiến dâng cho giáo hoàng
toàn thể miền Tây của đế quốc Rô-ma; và các giáo hoàng trở thành
những kế thừa của các vua Rô-ma ở miền Tây. Constantine tự thỏa
mãn với miền Đông, bởi vì “các vua trên trần không thể có quyền năng
ở nơi nào mà người cầm đầu giáo hội Ki Tô (giáo hoàng)đã được vua
ở trên trời (Giê-su)bổ nhiệm.”
Nhưng thực ra, tất cả chỉ là một sự bịp bợm, một sự giả mạo của
giới giáo sĩ trong nôi bộ giáo hội bày đặt ra. Lẽ dĩ nhiên, với bản văn
ngụy tạo này, giáo hội đã chiếm được quyền lực tinh thần và vật chất
to lớn không thể ướctính được trong nhiều thế kỷ. Sự giả mạo văn bản
trên đã được xào nấu trong cung đình Vatican vào khoảng giữa thế kỷ
thứ 8 (vào khoảng hơn 400 năm sau khi Constantine chết. TCN) và chỉ bị
phanh phui vào thế kỷ thứ 15. Người khám phá ra sự gian lận này là
một viên chức cao cấp trong cung đình Rô-ma (Vatican), theo chủ
nghĩa nhân văn, một phê bình gia về chế độ giáo hoàng, tên là
Lorenzo Valla (chết năm 1457). Nhưng mãi tới năm 1517 công cuộc
khám phá ra sự gian lận trên của Valla mới được Ulrich von Hutten
xuất bản, vào đầu thời kỳ cải cách. Sách “The Lexikon fur Theologie
und Kirche” viết, “từ giữa thế kỷ 19..nội dung Bản Văn Hiến Dâng Của
Constantine đã được coi như là giả mạo theo sự nhìn nhận của Ca-Tô”
([1961] VI, 484). (Sau nhiều thế kỷ phủ nhận. TCN)
17
Từ những tài liệu trên, chúng ta thấy ngay rằng, quyền lực tinh thần cũng như vật chất của Giáo hội Ca-Tô được xây dựng trên sự gian dối ngụy tạo. Trong Ca-Tô giáo có cả một trường phái chuyên ngụy tạo (school of forgery) những bản văn mới, và sửa đổi, viết lại những bản văn cũ cho hợp với đường lối dối trá để đạt được mục đích tạo quyền lực tinh thần và vật chất của Giáo hội.