Thần học của TGM Nguyễn Văn Thuận chỉ là một lối ngụy biện không thuận lý. Điều này chúng ta có thể thấy rõ nếu chúng ta đọc tiếp cách “giải thích một chiều” của ông. Nơi trang 30-31, ông viết tiếp:
Nơi Đavit, người nổi danh nhất trong các vua đã sinh ra đấng Messia (nghĩa là Giê-su. TCN), sự thánh thiện và tội lỗi xen lẫn nhau: với nước mắt cay đắng, ngài xưng thú trong Thánh vịnh các tội ngoại tình và sát nhân, nhất là trong Thánh vịnh 50, một ca vịnh trở thành kinh nguyện thống hối thường được dùng trong phụng vụ của giáo hội..
Cả những phụ nữ mà Mathêu nêu tên trong đầu sách Tin Mừng của ngài như những người mẹ thông truyền sự sống, từ cung lòng phúc lành của Thiên Chúa, cũng gợi lên nơi chúng ta một sự xúc động. Tất cả họ đều là những phu nữ ở trong những hoàn cảnh bất hợp lệ: Tamar là một phụ nữ tội lỗi, Racab là một gái mãi dâm, Rut là một người ngoại bang và về người phụ nữ thứ tư, người ta không dám nêu danh, và chỉ nói “đó là vợ của ông Uria”. Người đàn bà đó chính là bà Betsabea mà vua Đavit đã ngoại tình.
Tuy nhiên, dòng lịch sử tràn đầy tội lỗi và tội ác như thế đã trở thành một nguồn nước trong (sic), khi càng đến gần thời gian sung mãn: đến đức Maria, Mẹ Chúa Giêsu, và đến Chúa Giêsu, Đấng Messia. Nơi các Ngài tất cả các thế hệ đượccứu chuộc.
Danh sách những người tội lỗi mà Mathêu nêu rõ trong gia phả của Chúa Giêsu không được gây gương mù cho chúng ta. Trái lại, gia phả ấy tuyên dương mầu nhiệm Thiên Chúa. Cả trong Tân Ước, Chúa Giêsu đã chọn Phêrô, người đã chối ngài, và chọn Phaolô, người đã bách hại Ngài. Vậy mà các vị lại trở thành cột trụ của giáo hội. Trong thế gian, khi một dân tộc viết lịch sử chính thứccủa mình, họ thường nói về những chiến thắng đã đạt được, những vị anh hùng, hoặc sự cao cả của mình...Quả là một trường hợp duy nhất, đáng ngưỡng mộ và tuyệt vời, khi thấy một dân tộc không hề dấu diếm những tội lỗi của tiền nhân trong lịch sử chính thứccủa mình.
Chỉ bằng vào một đoạn văn ngắn ở trên, chúng ta đã có thể thấy rõ ràng đạo Ca-Tô Rô Ma đã thành công trong việc nhồi sọ, uốn nắn đầu óc tín đồ như thế nào, từ nhỏ tới lớn, từ thấp tới cao. Cao như ông TGM Nguyễn Văn Thuận là cùng, nay đã lên đến tột đỉnh danh vọng của Ca Tô Giáo với chức Hồng Y, và sắp sửa lên làm Giáo Hoàng theo hi vọng của một số tín đồ có đầu nhưng không có óc. Nhưng tôi xin hỏi ông vài câu: Bằng cách nào mà dòng lịch sử tràn đầy tội lỗi và tội ác như thế đã trở thành một nguồn nước trong, thưa ông Tổng Giám Mục Nguyễn Văn Thuận? Dù bà Maria và Giê-su có được môn thần học Ki Tô Giáo đôn lên thành những nhân vật thánh thiện thì cái "dòng lịch sử tràn đầy tội lỗi và tội ác như thế" luôn luôn vẫn là một dòng lịch sử tràn đầy tội lỗi và tội ác. Một cá nhân có thể ăn năn sám hối những tội lỗi của mình và nguyện sẽ không tái phạm những tội lỗi đó nữa, tâm hồn được yên ổn, nhưng tội lỗi vẫn luôn luôn là tội lỗi và vẫn phải gánh chịu nghiệp quả của những tội lỗi đó. Một linh mục can tội cưỡng bức tình dục trẻ em có thể ăn năn thống hối để Chúa "rửa sạch tội lỗi" cho, nhưng vẫn phải vào tù để đền tội thế gian, và cái tội ông ta phạm vẫn được ghi trong hồ sơ cá nhân của ông ta. Sự xóa bỏ tội lỗi của Chúa thật sự vô giá trị trước pháp luật thế gian. Huống chi là những sự kiện lịch sử của một dân tộc, mà đây lại là dân tộc Do Thái, chẳng liên hệ gì tới dân tộc Việt Nam. Trong hay đục thì cũng là lịch sử của dân Do Thái, và người Việt Nam chúng tôi chẳng có gì phải xấu hổ nếu nó đục, và cũng chẳng có gì phải