hãnh diện nếu trong. Thực tế thì dòng lịch sử Do Thái từ khi Giê-su sinh ra cũng chẳng lấy làm hãnh diện gọi dòng nước trong. Giáo hội Ca-Tô đã làm cho lịch sử Do Thái đục ngầu máu nước mắt trong chính sách bách hại dân Do Thái suốt 2000 năm, với cao điểm Hitler, một tín đồ Ca-Tô không hề bị giáo hội tuyệt thông, đã tiêu diệt 6 triệu người Do Thái trong các sát sinh. Giữa thế kỷ 20, Do Thái lập quốc mở chiến dịch xâm chiếm cướp đất của khối Rập, ngay bây giờ, đầu thế kỷ 21, Do Thái đang áp dụng chính sách "cường quyền bạo lực thắng công lý". Không những thế, Thiên Chúa trong Cựu Ước dạy "mắt đổi mắt, răng đổi răng", nhưng ngày nay Do Thái lại leo thang thành "mắt đổi 10 mắt, răng đổi 10 răng" đối với dân Palestine. Vậy dòng lịch sử đó trở thành trong chỗ nào?

Viết như trên, phải chăng ông Nguyễn Văn Thuận hi vọng thể dùng một luận điệu thần học ngụy biện để thay đổi những sự kiện lịch sử đã ghi trong sử sách? Luận điệu này chỉ để nói cho những "bà lão công giáo nhà quê" của linh mục Thiện Cẩm Bùi Chu, Phát Diệm, Hố Nai, Gia Kiệm, một số Houston, Bolsa, San Jose v..v.., ngoài ra ông định nói cho ai nghe? Đây không phải nơi phê bình văn phong hay tưởng, nếu có, của ông Tổng Giám Mục Nguyễn Văn Thuận, nên sau đây tôi chỉ đưa ra vài nhận xét ngắn ngủi về đoạn văn trên để trình bày cùng quý độc giả thấy thế nào đầu óc của một tín đồ Ca-Tô Việt Nam, địa vị cao trong hàng Giáo Phẩm, thế nào luận điệu Thần học ngụy biện để lừa dối tín đồ.

Thứ nhất, trong lịch sử Do Thái, David được coi người công mở mang nước Do Thái mang đến cho Do Thái một thời đại hùng cường. Nhưng cách đời sống của David thì không thể gọi thánh thiện cả. Hắn một tên bạo chúa, hiếu sát hoang dâm, tuy vậy đối với dân Do Thái hắn vẫn một vị vua nổi danh trong Cựu Ước. Tuy nhiên, hắn không thể nào “người nổi danh nhất trong các vua đã sinh ra đấng Messia (nghĩa Giê-su. TCN.)” như TGM Nguyễn Văn Thuận đã viết, như tôi đã trích dẫn từ Thánh Kinh trên: từ David tới Giê-su 27 thế hệ theo Matthew, 42 thế hệ theo Luke, cho nên chúng ta không thể dựa vào đâu để quyết định gia phả nào của Giê-su. Hơn nữa, điều khẳng định của ông Nguyễn Văn Thuận về vua David trên lại đương nhiên bác bỏ thuyết Giê-su con của Thiên Chúa do Thánh Linh xâm nhập bất hợp pháp vào Maria sinh ra như sẽ được trình bày hơn trong một đoạn sau.

David không những mắc tội ngoại tình với Bathsheba, vợ của Uriah, một tướng dưới trướng của David, còn dùng quyền lực cướp vợ của Uriah bằng cách gửi Uriah ra mặt trận với lệnh ngầm cho viên chỉ huy mặt trận Joab phải làm sao để cho Uriah không được sống sót. Tội lỗi của David thì đầy ra đấy, nhưng thánh thiện chỗ nào thì không thấy trong Thánh Kinh, TGM Thuận cũng không cho độc giả biết David thánh thiện như thế nào. Trong phần Phụ Lục, quý độc giả sẽ biết hơn về nhân vật David trong Cựu Ước.

Thứ nhì, trong Thánh Kinh chẳng chỗ nào viết “với nước mắt cay đắng, ngài (từ “ngài” TGM Nguyễn Văn Thuận dùng để gọi một tên sát nhân hoang dâm đạo đức như David) ăn năn trong Thánh vịnh (Psalms) hay Thi Thiên các tội ngoại tình sát nhân..” “Thánh vịnh” một tập hợp 150 bài thơ dài ngắn khác nhau nội dung những lời rên rỉ, ca thán, đầu bứt tai, của những kẻ loạn thần kinh, bài nào cũng buồn chán như bài nào (Xin đọc The Happy Heretic của Judith Hayes, p. 131: Psalms: This is one long, whining, grousing, hand-wringing, neurotic harangue. There are 150 chapters, each as depressing as the next.), “Thánh vịnh 50” thơ của Asaph làm chứ không phải của David. lẽ ông đã lầm với "Thánh vịnh 51" Thánh vịnh này mới những lời ăn năn thống hối của David rên rỉ cầu nguyện Chúa Cha (không phải Giê-su) tha cho những tội ác đã phạm tuy thực tế cho thấy rằng chẳng làm Chúa Chúa cũng chẳng quyền để tha tội (Psalm 51: 1- 4: Đức Chúa Trời ôi!Xin hãy thương xót tôi tùy lòng nhân từ của Chúa; Xin hãy xóa các sự vi phạm tôi theo sự từ bi rất lớn của Chúa. Xin hãy rửa tôi cho sạch hết trọi gian-ác, làm tôi được thanh khiết về tội lỗi tôi. tôi