Trước những bằng chứng không thể phủ bác, Joseph L. Daleiden, một học giả Ca-tô, trong cuốn Sự Mê Tín Cuối Cùng (The Final Superstition), trang 83, cho rằng “câu chuyện ủy quyền cho Phê-rô xây dựng giáo hội là một chuyện tiếu lâm” (On the face of it, I would take it as a joke) và trích dẫn lời của Albert Camus, cho rằng “Giê-su đã riễu cợt cái tên nghèo khổ, hèn nhát Phê-rô khi bảo Phê-rô là vững như phiến đá” (Camus pointed out, Jesus must have been making fun of of poor, cowardly Peter by referring to him as a rock of steadfastness.). Rồi Daleiden kết luận:
Do đó, chúng ta không lấy gì làm ngạc nhiên khi biết rằng nhiều
học giả chuyên về Thánh Kinh tin rằng câu chuyện về Phê-rô, giống
như nhiều chuyện khác trong Tân Ước, đã được người ta thêm thắt vào
sau.
22
Nhưng không phải chỉ có các học giả mới nhận ra sự phi lý trong câu chuyện về Phê-rô, mà chính những nhà Thần học nổi danh trong giáo hội Ca-Tô cũng phải thừa nhận rằng thuyết Chúa thành lập giáo hội và trao quyền cho Phê-rô chỉ là ngụy tạo.
Hans Kung, Giáo sư Thần học tại trường đại học nổi tiếng Tubingen ở Đức, cũng phải viết như sau:
Con người Giê-su lịch sử, tin chắc rằng ngày tận thế phải xảy ra
ngay khi ông còn đang sống. Và vì sự sắp tới của Nước Trời này,
không còn nghi ngờ gì nữa là ông ta không muốn lập ra một cộng
đồng đặc biệt khác với nước Do Thái, với giáo lý, nghi thức thờ cúng,
định chế, cơ quan chỉ đạo riêng. Tất cả những điều trên có nghĩa là
khi còn sống Giê-su không bao giờ sáng lập một giáo hội nào. Ông ta
không hề có ý tưởng thành lập và tổ chức một hoạt động tôn giáo đại
qui mô như được tạo ra về sau.
23
Và nữ Giáo sư Thần học Uta Ranke-Heinemann cũng viết:
Giáo hội đã biến Giê-su thành một dụng cụ tuyên truyền. Vì lý
do này mà chúng ta tin vào mọi điều biện minh cho sự thành lập một
giáo hội như được thêm thắt vào những lời Giê-su nói bởi những tác
giả các phúc âm. Sự thêm thắt này gồm có điều Giê-su ca tụng Phê-rô
như một phiến đá làm nền tảng để Giê-su xây dựng giáo hội của ông ta
(Matt. 16:18), vì Giê-su không bao giờ có ý thành lập một giáo hội... Ở
đây, không phải là Giê-su nói, mà là giáo hội ban khai muốn tạo cho
mình một địa vị lãnh đạo và một khuôn mặt quyền lực vì sự tăng
trưởng của cấu trúclãnh đạo theo cấp bậc.
Trong chương 21, chương ngụy tạo trong phúc âm John – nghĩa
là chương được thêm vào phúc âm chính sau này – ý tưởng về một vai
phó đã được phát triển rõ ràng. Phê-rô trở thành kẻ chăn đàn chiên
của Giê-su. Như là đại diện của Giê-su, người chăn chiên thực sự lúc
đầu, hắn thay thế Giê-su trong nhiệm vụ này. Ngay sau đó, giáo hội
nghĩ rằng điều quan trọng không phải là con người Phê-rô. Giáo hội
quyết định rằng chức vụ của Phê-rô là nền tảng của Giáo hội, do chính
Giê-su thiết lập vĩnh viễn. Với quan niệm này chúng ta có những giáo
hoàng là kế thừa Phê-rô và là phụ tá của Giê-su, và chế độ giáo hoàng
là nền tảng của giáo hội.
24
Ngoài ra, chúng ta cũng nên biết, Hội Nghiên Cứu Về Giê-su (The Jesus