đem lòng "mết" David (1 Samuel 18:20). Nhưng Saul lại không lấy gì làm hài lòng, vì trước Saul vẫn được dân chúng ca tụng chiến công của mình. Nhưng nay, dân chúng hạ ông vua xuống hàng thứ hai. Họ, nhất là các phụ nữ, nhảy múa và ca hát: "Saul đã giết cả ngàn địch quân, nhưng David lại giết cả vạn" Điều này làm Saul nổi giận và từ đó thường nhìn David với đôi mắt hằn học (1 Samuel 18: 7-9).
David thường hầu cận bên Saul và gảy đàn cho Saul nghe. Một hôm, đang khi gảy thì Saul phóng một cây lao định ghim David vào tường, nhưng David tránh được hai lần như thế (1 Samuel 18: 11) vì Chúa ở cùng David. Saul không cho David hầu cận mình nữa, giáng chức David và chỉ cho chỉ huy 1000 binh sĩ (1 Samuel 18: 13). David thành công trong mọi việc vì Chúa ở với ông (1 Samuel 18: 14).
Chúng ta đã biết, con gái Saul là Michal đã đem lòng yêu David. Saul bèn gả Michal cho David, nhưng không phải vì thương con, muốn cho con có hạnh phúc, mà để "Gả con cho hắn để dùng con ta hại hắn, như vậy hắn dễ bị người Philistines giết hơn" (1 Samuel 18: 21). Điều kiện của Saul gả Michal cho David là: phải đi đánh kẻ thù của Saul là dân Philistines, và đồ sính lễ của David là 100 miếng da ở đầu dương vật của người Philistines (Thánh Kinh tiếng Việt viết là "dương bì") (1 Samuel 18: 25). [Chúng ta biết rằng, trong giao ước của Chúa với Abraham, Thánh tổ phụ của các đạo Chúa, có một điều kiện: mọi người Nam sau khi sinh ra được 8 ngày đều phải chịu phép "cắt bì" nghĩa là hớt đi miếng da ở đầu dương vật, nếu không thì ô-tô-ma-tic bị loại ra khỏi dân Chúa. Chúng ta cũng biết, "dương bì" của Chúa Giê-su đã được cùng lúc thờ phụng tại nhiều nơi trên thế giới.]
Vì Chúa ở cùng David nên ông chấp nhận điều kiện của Saul ngay và Chúa đã giúp ông mang về cho Saul không phải là 100 mà là 200 "dương bì" của dân Philistines để làm đồ sính lễ cưới Michal. Biết rõ là Chúa ở cùng David nên Saul càng sợ và căm thù David (1 Samuel 18: 28-29).
Một hôm, David đang gảy đàn cho Saul nghe (Thánh kinh không nói rõ khi nào thì Saul phục hồi chức vị hầu cận và gảy đàn cho vua nghe của David), Saul lại phóng lao định ghim David vào tường. Nhưng lẽ dĩ nhiên, David lại tránh khỏi vì Chúa ở cùng ông, và chạy thoát thân trong đêm tối về nhà(1 Samuel 19: 9-10). Đọc đoạn trên trong Thánh Kinh, chúng ta phải hiểu là Saul, vua của dân Israel, muốn giết David, chỉ có cách duy nhất là phóng lao vào David khi David ngồi gảy đàn một mình cho Saul nghe. Saul không hề có vạn quân dưới trướng, hay cận vệ, hay lính canh gác v..v.. để có thể sai bắt David và giết đi nếu muốn. Nhưng "nghệ thuật" đọc Thánh Kinh của chúng ta là để tin chứ không phải để suy luận vớ vẩn, xem nó đúng hay sai, có hợp lý hay không v..v... Trong Ca Tô Giáo, dùng đến lý trí để suy luận là một tội nặng, vì phần lớn những suy luận đều ngược với những điều "giáo hội dạy rằng". Giáo hội dạy: "hãy quên mình trong vâng phục". Như vậy đầu óc của con người là thừa, giống như những con chiên, người chăn chiên lùa đi đâu thì phải đi đó.
Thế rồi Vua Saul sai quân đến nhà David để bắt đem đi xử tử. Nhờ có vợ là Michal thòng một cái giây qua cửa sổ lúc đêm tối cho nên David tuột xuống trốn thoát (1 Samuel 19: 11,12).
Thánh David chạy trốn đến nhà người bảo trợ là nhà tiên tri Samuel ở Ramah. Biết tin này Saul sai quân đến bắt nhưng cả ba lần quân sĩ đều phải quay trở về vì khi đến nơi thì đoàn quân bị thôi miên rồi nhảy múa ca hát nói những lời tiên tri lảm nhảm như Samuel (1 Samuel 19: 20,21).
Saul bèn đích thân đi đến Ramah để bắt David. Nhưng khi đến nơi, chính Saul