Chúa là tin vào Chúa chứ không liên quan gì đến những điều giảng dạy, nếu có, của Giê-su, như giáo hoàng John Paul II đã uẩn hàm ở trên. Vậy thật ra, câu hỏi “Giê-su giảng dạy những gì” đặt ra hơi lạc đề, vì nó không mấy liên quan gì đến nhiệm vụ cứu chuộc hay cứu rỗi của Giê-su.
Để hiểu rõ vấn đề hơn, và để chúng ta có một khái niệm về vai trò của Giê-su trong một tôn giáo "cứu rỗi" như Ca-Tô giáo, tôi xin trích dẫn vài đoạn sau đây của Tiến Sĩ George Dennis O'Brien, Giáo sư Triết, Viện Trưởng Viện Đại Học Rochester, trong cuốn "Thần Ki-Tô Và Đường Xe Lửa ở New Haven. Và Tại Sao Cả Hai Đều Chẳng Mấy Thành Công". Trong cuốn sách này, giáo sư O’brien đã phân tích cho chúng ta thấy rõ sự khác biệt giữa một tôn giáo thuộc loại “cứu rỗi” và một tôn giáo “giác ngộ” như Phật Giáo, trg. 101-108:
“Một tôn giáo "giác ngộ" tăng tiến trí tuệ tâm linh hoặc đạo đức
của chúng ta bằng một giáo pháp nào đó. Một tôn giáo "cứu rỗi" cải đổi
đời sống của chúng ta bằng cách dẫn chúng ta sống đời sống của chúng
ta trong một người khác.
...Khi bậcThầy xuất chúng qua đời, giáo pháp của ông ta có thể tiếp
tục sống.. Ông ta có thể có một giáo pháp như Tám Thánh Đạo (Bát
Chánh Đạo. TCN)khiến cho cái trí tuệ chuyên biệt của ông ta tồn tại vĩnh
viễn. Ngay cả khi bậc Thầy không để lại một giáo pháp nào mà chỉ là
mẫu mực của một trí tuệ tìm tòi và lý tưởng về tính Thiện, như Socrates,
cái gương sáng của ông Thầy tồn tại và làm tiêu chỉ cố gắng cho những
đệ tử sau này. Tất cả những phương tiện trên để tiếp nối "đời sống của
Sư Phụ" đều có ý thức cao và được áp dụng rộng rãi...Nhưng cái khung
truyện đó không phải là chủ trương của Tân Ước. Không phải là giáo
pháp của ông Thầy tồn tại, mà là chính "ông Thầy". Mà dù như vậy đi
chăng nữa thì cũng không có "ông Thầy" mà chỉ có "ông cứu thế". Vì
cách duy nhất để có một tôn giáo cứu rỗi là qua sự xâm nhập vào đời
sống của tôi của một người có ý nghĩa lạ lùng khác, cái "người khác" này
thật là cần thiết để cho câu chuyện có thể tiếp tục. Không có sự "sống lại"
thì không thể có chuyện để mà kể.
Do đó, tôn giáo cứu rỗi tùy thuộc ở "cải đổi", "sống lại", “thay đổi
tận gốcrễ" trên căn bản một đời sống sống với một người khác.
...Trong một tôn giáo cứu rỗi, ta không thể đạt được một trình độ
tâm linh cao bằng cách học hỏi về một chân lý nào đó, một sự kiện nào
đó, một con người nào đó. Tất cả những điều trên đều có tính cách giáo
dục và cao quý, nhưng đó không thuộc một truyện phim thuộc loại cứu
rỗi. Trong câu chuyện về tội lỗi và cứu rỗi, con người tới một trạng thái
mới bằng cách sống với một người khác.
Giêsu có hội đủ những tiêu chuẩn của những bậc Thầy xuất chúng
về tâm linh không? Không đâu. Cái tiêu chỉ của sự siêu quần về tâm linh
là con người phải là một bậc Thầy xuất chúng về tỉnh thức, về trí tuệ tâm
linh, hoặc một tâm bình lặng. Giêsu không phải là một ông Thầy, mà là
một ông cứu thế.
Chúng ta hãy coi một bậc Thầy xuất chúng. Socrates là một thí dụ
tốt. Socrates là một đại sư về tỉnh thức tâm linh. Ông ta cho rằng ông
không biết gì cả, chỉ đặt cho học trò vài câu hỏi có tính cách mưu mẹo,
thách đố. Socrates muốn chắc rằng học trò bám vào chân lý chứ không