đã khẳng định ông chính là Thiên Chúa. Phải chăng vì vậy mà Giám Mục John Shelby Spong đã thú nhận: Cuốn Thánh Kinh đã làm cho tôi đối diện với quá nhiều vấn đề hơn là giá trị. Nó đưa đến cho tôi một Thiên Chúa mà tôi không thể kính trọng, đừng nói đến thờ phụng. (xin đọc Chương I, trang 84 ở trên.)
Như trên đã nói, trong Thánh Kinh có nhiều chuyện chứng tỏ Giê-su sai lầm. Sau đây là một chuyện điển hình: chuyện Giê-su nguyền rủa cây sung.
Ông Đỗ Mạnh Tri, một trí thức Ca-Tô, kể chuyện này trong cuốn Ngón Tay Và Mặt Trăng như sau:
-Matthêu 21, 18-21: Sáng sớm, khi trở vào thành, Ngài cảm thấy đói.
Trông thấy cây vả bên đường. Người lại gần nhưng không tìm được gì cả,
chỉ thấy lá thôi. Nên Người nói: "Từ nay, không bao giờ mày có trái
nữa!" Cây vả chết khô ngay lập tức. Thấy vậy, các môn đệ ngạc nhiên
nói: "Sao cây vả lại chết ngay lập tức như thế?" Đức Giêsu trả lời: "Thầy
bảo thật anh em. nếu anh em tin và không chút nghi nan, thì chẳng những
anh em làm được điều thầy làm cho cây vả, mà hơn nữa, anh em có thể
bảo núi này: Dời chỗ đi, nhào xuống biển!thì sự việc sẽ xảy ra như thế."
Rồi ông bình luận và chê triết gia và nhà toán học nổi tiếng hoàn cầu trong thế kỷ 20, Bertrand Russell, là không biết đọc Thánh Kinh như sau:
"Chẳng cần phải là nhà Kinh Thánh học ta cũng biết rằng đây là
một lối giảng dạy bằng dụ ngôn, bằng tác động. (...) Đọc dụ ngôn mà
không biết uyển chuyển đôi chút, thật sự đáng tiếc nơi một con người đặt
nặng vấn đề ngôn ngữ như B. Russell."
Ông Đỗ Mạnh Tri đã thiếu lương thiện trí thức, trích dẫn thiếu sót Thánh Kinh, bỏ đi đoạn trên nói về đầu đuôi câu chuyện dẫn đến chuyện cây sung. Đoạn trên đó như sau:
"Thế rồi, khi Giêsu và các môn đồ tới Jerusalem, và tới làng
Bethphage ở gần núi Olives, Giêsu sai hai môn đồ đi trước vào làng.....
...Giêsu đi thẳng vào đền thờ, đuổi hết những người mua bán ra
ngoài, lật đổ bàn của những kẻ đổi tiền, và ghế của những kẻ bán chim bồ
câu....
Rồi Giêsu bỏ họ, ra khỏi Jerusalem, về trọ tại làng Bethphage đêm
ấy."
Và chuyện cây sung bắt đầu: Sáng hôm sau, trên đường trở vào thành phố, Ngài thấy đói bụng....
Chúng ta thấy ngay rằng, thật ra, chỉ những người đã bị nhồi sọ một chiều từ khi còn nhỏ, hoặc có đầu mà không có óc, mới có thể cho câu chuyện cây sung ở trên là "một lối giảng dạy bằng dụ ngôn". Một dụ ngôn thường là một câu chuyện về những nhân vật không dính dáng gì tới người đang kể chuyện hay những người đang nghe, và có tính cách giáo dục, luân lý. Ở đây, Matthew kể chuyện về một nhân vật Giê-su có thật, mới chết trước khi Matthewviết Phúc Âm Matthew khoảng 3, 40 năm, và câu chuyện có đầu có đuôi hẳn hoi. Mặt khác, ông Đỗ Mạnh Tri cũng không cho độc giả biết cái mà ông Tri cho là dụ ngôn của Chúa trong chuyện nguyền rủa cây sung dạy về cái gì? Luân lý, đạo đức, cách xử thế đối với chúng sinh? Tất cả đều không phải. Câu chuyện về cây sung chẳng phải là một "dụ ngôn" mà đã nói rõ một điều: ai có lòng tin vào Thiên Chúa thì có thể làm được như Giêsu, nghĩa là có thể nguyền rủa cho một cái cây chết héo queo ngay lập tức, ngoài ra còn có khả