quyền lực thế gian trên đám tín đồ thấp kém, khai thác sự yếu kém tinh thần lòng tín cả tin của họ.

Đi sâu vào vấn đề, xét về mặt trí tuệ cũng như đạo đức thì nhiều chuyện trong Tân Ước chứng tỏ cách của Giê-su còn kém cả nhiều người thường nữa. Điều này chúng ta thể chứng minh dễ dàng qua sự phân tích những lời hành động của Giê-su trong Tân ước. Tôi cũng xin độc giả nhớ cho rằng, hầu hết những "lời giảng dạy" của Giê-su những khẳng định hoang đường căn cứ phản ánh những niềm tin của người Do Thái trong bối cảnh lịch sử hội của dân tộc Do Thái cách đây 2000 năm. Cho nên ngày nay, tuyệt đại đa số các bậc thức giả đã bác bỏ những khẳng định này, như tôi sẽ chứng minh trong các phần sau.

Để độc giả một nhận định ràng về vấn đề "Giê-su giảng dạy những gì?", tôi xin xếp những lời của Giê-su trong Tân Ước theo hai chủ đề chính: gia đình quốc gia. Sau đó tôi sẽ bàn đến "Bài Giảng Trên Núi". Ngoài ra, để cho đầy đủ hơn tôi sẽ đưa ra một số những lời lặt vặt khác của Giê-su trong Tân Ước để quý độc giả thấy con người lịch sử Giê-su con người như thế nào.

1. Giê-su Gia Đình:

Gia đình nền tảng của hội. Không ai thể phủ nhận ảnh hưởng tưởng Khổng Giáo đã thấm nhuần vào hội Việt Nam với phương châm "Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ". Do đó, về "tề gia" thì người Việt Nam rất coi trọng về hiếu đễ với cha mẹ, thờ cúng tổ tiên, tình nghĩa vợ chồng, bổn phận giữa cha mẹ con cái giữa anh chị em trong nhà. Trong văn học bình dân nhiều câu dạy con người từ khi còn nhỏ phải biết đến ơn cha nghĩa mẹ. Điển hình hai câu: "Công cha như núi Thái Sơn, Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra." dạy đạo làm con cần phải hiếu kính cha mẹ. Phật Giáo cũng coi trọng chữ hiếu. Đức Phật đã chẳng dạy rằng: "hiếu kính với cha mẹ hiện tiền chính hiếu kính với Phật" hay sao? Tục lệ thờ cúng tổ tiên, ông bà, cha mẹ của người dân Việt cũng chỉ nói lên lòng hiếu kính của con người đối với các bậc đã sinh thành ra mình. Nhưng khi Ca-Tô Giáo Rô-ma du nhập Việt Nam thì tôn giáo này, với quan niệm gia đình tổ quốc, chỉ biết đến Chúa v..v.. đã biến những tín đồ tân tòng thành lớp người tổ quốc, chính phủ, gia đình, tổ tiên. Họ chỉ một tổ quốc: đó nước Chúa, thật ra chỉ nước Vatican ai biết nước Chúa đâu đâu?; một chính phủ: đó hệ thống quyền lực của giáo hoàng họ được giáo hội dạy rằng thần quyền đứng trên thế quyền, giáo hoàng "đại diện của Chúa" trên trần, các linh mục "cha cũng như Chúa" v..v..; một gia đình: đó gia đình những người theo đạo; một tổ tiên: đó ông Adam Eve trong huyền thoại sáng tạo cổ xưa của Do Thái. Cho nên các tín đồ tân tòng Việt Nam đã quáng dẹp bàn thờ tổ tiên, ông bà, cha mẹ vào trong hơn 400 năm, kể từ 1533, cho tới gần đây, trước sự tiến bộ của nhân loại, để giữ tín đồ, giáo hội đã bắt buộc phải cởi trói, cho phép giáo dân được thờ cúng ông tổ tiên, cho nên họ mới lác đác trở lại thờ cúng tổ tiên. Họ thường tự biện rằng ngày nay họ đã thờ cúng tổ tiên trở lại, hay ăn giỗ ăn Tết, do đó Ca-Tô giáo cũng tinh thần dân tộc. Nhưng điều này lại nói hơn hết cái tinh thần lệ Vatican của họ, chuyện thờ cúng tổ tiên không phải họ tự động trở lại với truyền thống dân tộc chỉ họ được Vatican cho phép sau Công Đồng Vatican II. Tại sao trong hơn 400 năm họ không hề thái độ đối với lệnh cấm thờ cúng tổ tiên của Vatican? Tại sao họ phải nhắm mắt tuân theo cái thuyết thần học quái gở của Ca-Tô Giáo: không được thờ cúng tổ tiên?

Các tín đồ Ca-Tô thường nhắc đến câu Giêsu dạy "Phải hiếu kính với cha mẹ.." (Matthew 19: 19: Honor your father and your mother..) làm như đó đạo đặc thù của Ki Giáo, chỉ mình Ki Giáo thôi. Nhưng không đọc Thánh Kinh nên họ không biết rằng, trong thực tế, hành động của Giê-su lại trái ngược hẳn lại, không thể gọi hiếu kính với cha mẹ hay tình nghĩa với gia đình. Qua những chuyện viết trong Thánh Kinh, chúng ta không thể nghĩ khác hơn là: những thái độ hành động hỗn hào bất kính với cha mẹ, tình nghĩa với gia đình,