số. Đường bán kính của trái đất vào khoảng 6400 cây số. Vậy chu vi của trái đất là vào khoảng 40000 cây số. Lấy 1 triệu chia cho 40000 ta được 25. Vậy nếu xếp hàng dài từng đôi một thì hàng này dài 25 lần vòng quanh trái đất. Giả thử Chúa Giê-su có tài phán xét rất mau lẹ, có thể vừa xét hồ sơ vừa phán xét từng cặp, và quyết định ai sang trái hay phải với tốc độ 10 cặp trong 1 phút, nghĩa là chỉ có 6 giây 1 cặp, thì lấy 3 tỷ cặp chia cho 10 ta được 3 trăm triệu (300 000 000) phút. Mỗi giờ có 60 phút vậy một ngày có 1440 phút. Lấy 3 trăm triệu chia cho 1440 ta được, lấy chẵn, là 208 000. Lấy số này chia cho 365 ngày một năm ta được khoảng 570 năm. Giả thử Chúa Giê-su quyền phép vô cùng, không mệt và đói như khi vào sa mạc hay không đói như trước khi nguyền rủa cây sung cho nó chết héo queo vì nó không ra quả lúc trái mùa cho Ngài xơi, thì Ngài cũng cần tới 570 năm để phán xét xong 3 tỷ cặp. Dân nước Việt Nam vì thuộc vần V gần cuối trong vần A,B,C nên xếp hàng gần cuối. Nhưng có gì bảo đảm là trong khi xếp hàng chờ Chúa phán xét con người không lâm vào cảnh "nhàn cư vi bất thiện". Kết quả lại tiếp tục sinh con đẻ cái ngay trước mặt Chúa làm cho dân số càng ngày càng tăng. Vậy bao giờ Chúa mới phán xét xong? Đây là một bài toán không có đáp số vì chỉ có một phương trình cứu rỗi mà lại có quá nhiều ẩn số. Phán xét người sống xong rồi Chúa lại phải phán xét đến người chết. Chúa phải đi kiếm da thịt đã tan rã của trên 40 tỷ xác chết, không biết chết như thế nào, bên Tàu hay bên Tây, ở Bùi Chu Phát Diệm hay Hố Nai Gia Kiệm, chết toàn thây hay bị B52 bỏ bom trúng nên tan như xác pháo v..v.. để làm cho xác chết sống lại mà ban ơn hay đấu tố. Giả thử Chúa có một số tôi tớ đắc lực nhất phụ giúp, có thể phán xét người sống cũng như người chết với một siêu tốc độ trung bình 1 giây đồng hồ một người, thì Chúa và các tôi tớ của Ngài cũng cần tới hơn 1500 năm để phán xét xong 50 tỷ người. Ai còn tin được những chuyện như Chúa phán xét và thưởng phạt trong ngày tận thế xin lên tiếng. Đừng có nói rằng "Chúa của tôi quyền phép vô cùng, làm gì chẳng được" mà người ta cười cho. Thực tế ở trên đời chứng tỏ là Chúa chẳng có quyền phép gì, chẳng làm được gì. Tại sao? Vì ông ta đã chết cách đây gần 2000 năm và những thuộc tính mà Ki Tô Giáo gán cho ông đều là những điều không tưởng, không thể kiểm chứng và cho đến nay, chưa có gì chứng tỏ đó là những sự thực.
Trở lại "bầy chiên nhỏ" sống trong "nước Chúa" của Giê-su. Ngày nay, với sự bành trướng của Ki Tô Giáo trên thế giới qua những biện pháp tra tấn, thiêu sống v..v.. và đồng hành với thực dân xâm lược, dùng quyền hành hoặc vật chất để ép những người ngoại đạo vào trong Ki Tô Giáo, "bầy chiên nhỏ" của Giê-su trong nước Do Thái đã trở thành "bầy chiên lớn" có những con chiên trong nhiều quốc gia trên thế giới. Do sự "giáo dục" của giáo hội, đặc tính của những con chiên này là sống vất va vất vưởng tạm bợ nhờ cơm gạo của các quốc gia mình đang sống trong đó để lo tìm nước Chúa vì đây mới chính là quê thật của họ. Kinh Nhựt Khóa của Công Giáo Việt Nam đã chẳng có câu: "Xin Chúa làm cho tôi khinh dễ sự đời là chốn muông chim cầm thú, xin làm cho tôi đặng về quê thật hiệp làm một cùng vua David." hay sao? (Xin đọc Charlie Nguyễn: Công Giáo Trên Bờ Vực Thẳm, trang 66). Lẽ dĩ nhiên, trong chốn chim muông cầm thú đáng khinh dễ này không thể thiếu mặt gia đình, ông bà, cha mẹ, anh chị em các tín đồ, vì không ai có thể sống ngoài sự đời. Lời kinh trên đã theo đúng lời Giê-su dạy mà tôi đã trích dẫn từ Thánh Kinh ở trên: Luke 14, 26: Nếu kẻ nào đến với ta mà không "căm ghét" cha mẹ, vợ con, anh chị em, và ngay cả đời sống của hắn, thì hắn không thể là môn đồ của Ta. (If anyone who comes to me and does not hate his father and mother, wife and children, brothers and sisters, yes, and his life also, he cannot be My disciples.)
Tôi không hiểu tại sao tín đồ Ca Tô Việt Nam lại cứ bám vào sự sống trong