 |
20 tháng 11, 2010 |
Từ trước
đến nay, mỗi khi nói đến nền Đệ I Cộng Hòa Việt Nam thì những kẻ
“hậu duệ” của Ngô Tổng thống đã đề cao cái chế độ đó là chính danh
chính thống và đổ lỗi mất nước lên đầu người khác. Rồi hằng năm, cứ
mỗi lần đến ngày 1/11 lại là một lần khêu gợi những chuyện đã qua,
tưởng làm như thế là đắc sách lắm chứ họ đâu có ngờ đang chia rẽ
những người di tản trong đó có nhiều người đã từng là nạn nhân của
chế độ Ngô Đình Diệm.
Thật là cây
muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Vậy để thêm tài liệu cho dư luận xét
đoán về sự liện hệ giữa hai chế độ Đệ I và Đệ II Cộng Hòa, tôi xin
nêu lên một vài sự việc của mặt trái nền Đệ I Cộng Hòa như sau đây:

1/
Ông Diệm có phải là một nhà cách mạng không?
Cứ theo lai
lịch của ông Diệm thì mới 30 tuổi, ông Diệm đã làm đến chức Thượng
thư Bộ Lại (tương đương với chức vụ Thủ tướng hiện giờ). Ai cũng
biết dưới thời thực dân Pháp và Nam triều thì chỉ có những kẻ con
ông cháu cha, tôi tớ của thực dân mới được cất nhắc thăng
quan tiến chức mau lẹ, chứ ai đã có óc cách mạng như Phan
Bội Châu, Phan Chu Trinh thì sức mấy mà vô làm quan được chứ đừng
nói đến chuyện 30 tuổi làm Thượng thư.Theo những người biết chuyện
thì do sự kèn cựa với ông Phạm Quỳnh thời đó, và tưởng rằng bị vua
Bảo Đại làm nhục nên ông Diệm đã từ quan vì bất mãn như là một thứ
“dissident” thời bấy giờ. Đến năm 1945, ông Diệm bị Việt Cộng bắt
đem giam ở Tuyên Quang, nhờ Hồ Chí Minh thả ra đi qua Mỹ tu ở New
Jersey nhưng gặp lúc Mỹ đang tìm người đưa về Việt Nam để đá thằng
Pháp nên Mỹ đã nhào nặn ông Diệm thành một tài tử chính trị dưới bàn
tay lông lá của Đại tá Lansdale. Trước khi về nước, ông Diệm đã đến
Cannes yết kiến ông Bảo Đại và tuyên thệ trung thành với Đức Quốc
trưởng. Một năm sau, ông Diệm tổ chức bầu cử gian lận truất phế ông
Bảo Đại cho nên ông Bảo Đại đã gởi điện tín về “giải tỏa lời thề ông
Diệm!” Và chỉ 10 năm sau, ân oán nhãn tiền, ông Diệm lại bị chính
tay chân của ông hạ thủ! Như vậy thì chính danh chính thống ở đâu.
2/
Ai khai sanh chế độ quân phiệt?
Năm 1954,
khi ông Diệm mới chấp chánh, ông gọi các ông Tỉnh trưởng ở miền Nam
là “ngài Đốc phủ sứ”. Sáu năm sau, ông gọi là “thằng
Tỉnh trưởng”. Tôi xin kể một câu chuyện độc đáo liên hệ đến
việc nước mà ông Diệm đã xem như việc nhà của ông trong khi ông “thế
thiên hành đạo” vào thời kỳ thịnh trị nhất của họ Ngô. Ông Nhu đã tổ
chức đoàn thể Thanh Niên Cộng Hòa, một tổ chức ngoại vi của đảng Cần
Lao Nhân Vị. Trung tá L. được ông Nhu phái đi các tỉnh để họp bàn
cùng các Tỉnh trưởng kế hoạch thực hiện việc huấn luyện ở địa
phương, chi phí do ngân sách tỉnh, thị đài thọ hoặc do học viên tự
túc. Một số Tỉnh trưởng thấy rằng ngân sách tỉnh, thị eo hẹp không
đài thọ nổi mà bắt các học viên thanh niên tự túc thì thất nhân tâm
quá vì mỗi thanh niên thường đi làm nuôi cả gia đình còn không đủ
ăn, nay lấy tiền đâu mà đi dự khóa huấn luyện Thanh Niên Cộng Hòa 3
tháng, rồi vợ con ở nhà ai nuôi? (ông Cao Xuân Vỹ hiện ở LA nếu đọc
được đoạn này không biết có thấy cái sai lầm này trước đây không?)
Do đó mấy ông Tỉnh trưởng ấy mới kiếm cách vào trình thẳng cụ để xin
cụ xét cho. Không ngờ cụ lại phán rằng: “Các anh Tỉnh trưởng dân
sự cứ cứng đầu, để tôi cho mấy thằng quân sự lên làm Tỉnh trưởng nó
ỉa trên đầu các anh”.
Rồi thì
việc gì phải đến, đã đến. Các Tỉnh trưởng quân sự được đề cử không
phải vì tài năng mà vì là người của ông Cố Vấn Sài Gòn, ông Cố Vấn
Huế, của Cha Thục, của Cha Luận v.v... nếu không phải là Công giáo
thì cũng phải là Cần Lao hay Quảng Bình (quê của ông Diệm). Thời đó,
một Trung úy Quận trưởng đã ký tên trên giấy biên lai nhận tiền ở
ngân khố bằng hai chữ “Ký Giận” (phiên âm giọng Quảng Bình
của chữ “Ký Nhận”). Một Đại úy Tỉnh trưởng Bình Tuy mua cây đã có
trái về trồng để trình diễn lấy điểm gạt ông Diệm v.v... Thế thì bảo
làm sao các đấng quân sự khác không vỗ ngực cho rằng làm chính trị,
hành chánh dễ lắm. Từ đó đảng Kaki chỉ chờ thời cơ để múa gậy vườn
hoang, gây tan nát cơ đồ, tội đó bắt nguồn từ ông Diệm đã bắc thang
cho chúng leo. Lịch sử không thể nào quên được.
3/
Ai bán gạo cho Cộng Sản:
Trước kỳ
bầu cử truất phế Bảo Đại 5/3/55, ông Diệm đã cho đưa gạo từ Sài Gòn
ra miền Trung để cứu đói vì giá gạo chợ đen đã tăng vọt từ 600$ một
tạ lên đến 1.700$ một tạ. Lúc ấy ở miền Trung có Mễ Cốc Công ty
là một tổ chức kinh tài của đảng Cần Lao Nhân Vị do mấy thương gia
tay chân của ông Ngô Đình Cẩn điều hành với sự hỗ trợ của các Tỉnh
trưởng miền Trung và của ông Giám đốc Kinh tế Trung phần Trần Ngọc
L. (hiện ở Paris). Nếu bán đúng giá thì các thương gia làm gì có lời
nên chúng mới tích trữ đầu cơ, gây cảnh thiếu gạo để bán chợ đen.
Thình lình Bộ Kinh tế phái ông Ung Bảo Toàn đưa gạo ra Đà Nẵng tràn
ngập thị trường. Các tỉnh thị bèn đánh bài hoãn binh không nhận gạo
của Bộ Kinh tế do ông Toàn chở ra, trong lúc cho người đi bán gấp ở
thôn quê mà không có kiểm soát nên đã để lọt vào tay Việt Cộng ở
Quảng Ngãi, rồi đổ hô cho ông Toàn bán gạo cho Việt Cộng.
Thử hỏi
thời ấy cả một hệ thống công an, cảnh sát chìm, nổi như vậy làm gì
mà để một mình ông Toàn bán gạo cho Việt Cộng ngay ở thương cảng Đà
Nẵng (vì ông Toàn chỉ đặt văn phòng ở Đà Nẵng). Khi ra tòa án, ông
Toàn yêu cầu cho xem bao gạo đó của Mễ Cốc công ty ở địa phương, chứ
các bao gạo của Bộ Kinh tế ông chở ra đều có đóng dấu hai chữ
EN (Economie Nationale).Tối hôm đó, cả hai ông
chánh án Thân Trọng Th. và đại diện Bộ Tư Pháp Lâm Lễ Tr. đi Huế
trình ông Ngô Đình Cẩn để xin chỉ thị. Kết quả tòa tuyên án xử tử
hình ông Toàn, sau ông Diệm đổi thành án chung thân và đày đi Côn
Đảo.Sau vụ này, ông Th. được thăng chức Đại biểu Chính phủ Cao
Nguyên Trung phần, còn ông Tr. thăng chức Bộ trưởng Nội vụ. Đấy,
công lý của nền Đệ I Cộng Hòa sáng chói như vậy !
Đó là chưa
kể đến cái vụ ông Cẩn và ông Lê T. (Tỉnh trưởng) đã đẩy Nguyễn Hữu
Thọ đến chân tường bằng những xảo quyệt ti tiện chụp mũ Thọ hiếp dâm
nữ y tá để Thọ phải theo Việt Cộng trong lúc Thọ đã chịu nghe lời
cựu phó T.T. Nguyễn Ngọc Thơ, làm đơn xin trở về Sài Gòn làm ăn
lương thiện.
4/
Ông Diệm là Tổng thống nước Việt Nam hay là Tổng Giám mục Công Giáo
địa phận Việt Nam?
Nếu ai gần
gũi ông Diệm mới thấy ở trong con người ông ấy cái tinh thần yêu
Chúa đã lấn át tinh thần yêu nước của ông. Ngay từ đầu, lúc làn
sóng di cư ồ ạt từ Bắc vô Nam kéo theo một số đảng viên Quốc Dân
Đảng, Đại Việt v.v... Họ đã nguyện đem bầu nhiệt huyết ra phục vụ
quốc gia nhưng sau khi trình bày kế hoạch chống Cộng với ông Diệm
thì ông hỏi “các anh có phải là người Công giáo không?” Mấy
đảng viên kia trả lời “không” thì ông Diệm chắc lưỡi “tiếc quá”. Vào
khoảng năm 1960, ông Diệm đã bỏ ra 3 tiếng đồng hồ thuyết phục một
ông Tỉnh trưởng theo Công giáo và đem mồi Bộ trưởng Kinh tế ra dụ
dỗ. Ông Tỉnh trưởng ấy sau một hồi suy nghĩ đã khẳng khái trả lời: “Cụ
bảo gì tôi cũng có thể làm được, nhưng bỏ đạo Phật để theo đạo Công
giáo thì chỉ sợ con cháu nó chê cười” (hiện ông Tỉnh trưởng này
còn sống ở LA). Vậy thì bảo làm sao đa số tay chân của ông các cấp
không kỳ thị tôn giáo được?
Nhưng đừng
tưởng Công giáo là thành trì chống Cộng vững chắc, Cộng Sản không
len lỏi vào được. Trái lại chỗ nào đông người là có Cộng Sản len lỏi
vô, trong các đoàn thể cũng như trong các cơ quan, quân đội. Năm
1959, tại một tỉnh miền Trung, công an đã bắt được một tu sĩ Công
giáo tuyên truyền chống Mỹ-Diệm. Công an về lục soát trong phòng ông
tu sĩ đó thấy đầy rẫy truyền đơn, hình Hồ Chí Minh v.v... bèn lấy
đưa cho ông Tỉnh trưởng sở tại đem vô trình gấp ông Diệm kẻo để lâu
sợ ông Cẩn thủ tiêu. Vì ông tu sĩ đó là người của ông Cẩn.



Ảnh tư liệu
5/
Kỳ thị tôn giáo:
Theo chỗ
tôi biết thì ông Diệm không có kỳ thị tôn giáo mặc dù ông cũng muốn
dụ người ta vô Công giáo. Tuy nhiên trong vụ Phật giáo xuống đường,
ông Diệm đã hành động chậm trễ, thiếu chính trị sáng suốt mà có
người nói là vì ông Nhu cản trở. Lý do khi vụ đó xảy ra, ông Diệm
muốn ra Huế phủ dụ nhân dân dàn xếp trực tiếp cho yên chuyện nhưng
ông Nhu bảo rằng việc đó có gì quan hệ, sai ông Bùi Văn Lương ra nói
cũng được. Ông Lương với tư cách Bộ trưởng Nội Vụ thời ấy cũng chỉ
ra đến Đà Nẵng gặp đại biểu Chính phủ rồi đi về.
Nội vụ càng
kéo dài, cánh cửa quốc gia càng mở rộng cho Việt Cộng len lỏi đột
nhập phá hoại hàng ngũ quốc gia, gây nên một tình trạng xáo trộn
nguy hiểm mà ông bà Nhu và ông Cha Thục vẫn dương dương tự đắc chế
dầu vào lửa để tự đốt mình và đốt cả gia đình họ Ngô, luôn cả chế độ
Đệ I Cộng Hòa, rồi bây giờ đổ hô Phật giáo là Cộng Sản. Thử hỏi ông
Diệm là Tổng thống mà ông để sự việc xảy ra từ bé xé ra to chỉ vì lá
cờ Phật giáo thì trách nhiệm và tài kinh bang tế thế của ông ở đâu?
Tôi không bênh Phật giáo, tôi chỉ chê trách ông Diệm ở giai đoạn
lịch sử này đã làm không đúng vai trò lãnh tụ, không còn sáng suốt
để kết hợp các đảng phái quốc gia, chia xẻ nhiệm vụ cứu quốc và kiến
quốc mà chỉ là một kẻ độc tài, ai nói gì cũng nghe còn cho mọi người
đều bị đầu độc, kể cả dư luận quốc tế đến nỗi ông Diệm phải phái bà
Nhu đi giải độc kia mà!
Trong lúc
đó bọn Lê Quang Tung, Dương Văn Hiếu, tại Thị Nghè tổ chức cả ngàn
tên đầu trộm đuôi cướp, cho cạo trọc đầu và mặc áo vàng làm thầy tu
giả để phỉnh gạt hoan hô ông Diệm khi ông đến chùa Xá Lợi sau ngày
ông Nhu tổng bố ráp các chùa, gây cảnh nồi da xáo thịt. Lỗi đó tại
ai? Với lý thuyết Mác Xít, quốc gia Việt Nam đã mất bắt đầu
từ thời đó, không phải lỗi ở Phật giáo mà lỗi ở ông Tổng
thống không anh minh chút nào nữa. Cũng nên nhớ ông Tổng thống thứ
hai Nguyễn Văn Thiệu là người Công giáo.
6/
Nạn nhân của thuyết Cần Lao Nhân Vị:
Những trí
thức xa lông như Phạm Kim Vinh đã từng cho chỉ có chế độ Ngô Đình
Diệm với thuyết Cần Lao Nhân Vị mới có thể đương đầu với lý thuyết
Mác Xít của Cộng Sản, nhưng thử hỏi người dân đã nhìn lý thuyết nhân
vị đó như thế nào? Họ thấy chả có gì khác với Cộng Sản trong việc
thi hành ở địa phương, nào là thủ tiêu, ám sát, bắt cóc bất
cứ ai, dưới nhiều cái mũ khác nhau như thân Pháp, thân cộng
chỉ vì không tôn sùng Ngô lãnh tụ anh minh hoặc giành giật công ăn
việc làm của các đảng viên Cần Lao hay là của bà con họ hàng nhà
Ngô. Dân chúng sống trong khiếp sợ, chán nản vì phải ở giữa hai lằn
đạn Cần Lao và Cộng Sản. Dân chúng đã mỉa mai những kẻ vô Cần Lao là
để được “cao lần” vinh thân phì gia chứ chẳng phải vì nước
vì dân gì cả. Ở Sài Gòn, ông Diệm xây vườn Phượng Hoàng, ở Huế ông
Cẩn xây lăng Chín Hầm. Những nạn nhân của “chín hầm” hiện còn sống ở
LA trong đó có cụ Bửu Bang, cứ hỏi cụ Nhân Vị ở Chín Hầm ra sao thì
rõ. Nó có khác gì những trai học tập thời nay của Việt Cộng không?
hay là còn quá hơn thế nữa vì người bị giam phải đứng dầm chân dưới
hai tấc phân (cức) suốt ngày đêm.Trên đây tôi chỉ kể lại một phần
các sự việc tôi biết, chứ thật ra thì còn nhiều nữa. Oan hồn
ẩn khuất đã hiện về tiêu diệt cả một dòng họ Ngô bất đắc kỳ tử
ngoại trừ ông Luyện và vợ ông Nhu.
Vậy thì nói
như ông Ngô Đình Luyện (trong bài phỏng vấn của ông Long Ân đăng
trong báo Hồn Việt số 262 rằng là “nếu sự hiện diện của tôi
(ông Luyện) hôm nay (kỷ niệm ngày ông Diệm chết) được khoác cho một
ý nghĩa nào, tôi (ông Luyện) muốn ý nghĩa đó phải là biểu tượng cho
tinh thần đoàn kết dân tộc”. Chứng tỏ ông Luyện đã có một sự hiểu
biết nào đó về hậu quả các hành động của ông Diệm đã đưa nước Việt
Nam đến ngày nay.Thật ra, sở dĩ ông Diệm đã trở nên độc tài, mù
quáng vào phút chót của đời ông là vì ông đã bị đám tay chân bộ hạ
thần thánh hóa ông, bịt mắt ông chứ ông chả có ý nghĩa thế thiên
hành đạo gì cả.Để có thể đoàn kết dân tộc như lòng mong ước của ông
Luyện, tôi thiết tưởng đừng có nhắc lại chuyện cũ, chưởi bới nhau
nữa đổ hô vì Phật giáo, vì Mỹ, vì ai cả, mà phải tự nhận là vì chính
mình đã không có can đảm đứng ra làm việc nước lúc đó.
Chúng ta
trước đây đa số đã giao khoán việc chống Cộng cho ông Diệm, sau này
cho ông Thiệu thì bây giờ đừng có tiếc cái thời vàng son đó nữa vì
lúc này là lúc phải làm chứ không phải để nói cho nghe rồi bỏ qua.
Chỉ có những ai dám làm, dám dấn thân thì tiếng nói đó mới có giá
trị, rồi theo luật đào thải, thời gian sẽ sàng lọc được người lãnh
tụ xứng đáng, chứ đừng có như mấy ông tấn sĩ trí thức xa lông dù có
viết bao nhiêu cuốn sách chưởi đổng thì cũng chỉ vạch áo cho người
xem lưng là các ông trước đây cũng như bây giờ chỉ là những tên đồ
gàn của thời Tần Thủy Hoàng còn sót lại.
Phan
Ký
[Nguồn: Tuần báo
Việt Nam Tự Do số 332,
Orange County, California-Hoa
Kỳ]
Những bài về Ngô Đình Diệm