Nhìn Lại Giai Đoạn Ngô Đình Diệm
Nguyễn Gia Kiểng
http://sachhiem.net/THOISU_CT/ChuN/NguyenGiaKieng.php
04-Nov-2015
LTS: Bài viết của ông Nguyễn Gia Kiểng mới tung ra trên báo Thông Luận của ông ngày 01 tháng 11 năm nay 2015, bài giới thiệu và tóm lược của một thân hữu cũng đã nhanh chóng gửi đến chúng tôi trong lúc nhiều tin thời sự gay cấn khác dồn dập, nên chúng tôi đã đăng chậm vài ngày. Bài của ông Nguyễn Gia Kiểng lần này đích thực là một tiến bộ trong nhận thức. Nó cũng là nhiều cú đá ngược ngoạn mục của một con chiên, mặc dù hơi ... chậm trễ, và mặc dù vẫn còn thói quen cố hữu là "khẳng định" rất vội vàng (như trong câu số 1 dưới đây), và một vài nhận định chủ quan (như việc đánh giá về "phong cách lãnh đạo của ông Diệm" trong đoạn 8 của bài ông Kiểng) mà chúng tôi không quan tâm lắm, vì những điều đó không quan trọng bằng những nhận định khá thức tỉnh trong bài này. Thế cũng đủ để chúng tôi cho một tràng pháo tay hoan hô. Xin đăng riêng lời giới thiệu sau đây của Nam Giao vì nó tóm tắt gọn gàng, dễ tham khảo những điểm chính yếu của bài "Nhìn Lại Giai Đoạn Ngô Đình Diệm" của Nguyễn Gia Kiểng. (SH)
chân dung của tác giả Nguyễn Gia Kiểng
LGT – Từ hơn 10 năm nay, hàng năm, cứ đến đầu tháng 11 thì một số tín đồ Công giáo Việt Nam tóc đã điểm sương lại rũ rê vài nhóm cựu quân nhân Việt Nam Cọng Hòa lố lăng trong bộ quân phục mới toanh, để viết bài và tổ chức vinh danh ông Ngô Đình Diệm. Các buổi lễ đó không quên nhập nhằng mượn kèm thêm câu “… và để tưởng niệm Quân Dân Cán Chính VNCH đã bỏ mình vì lý tưỏng Tự Do” dù trong số những quân nhân “đã bỏ mình vì lý tưởng Tự Do” đó, không thiếu người đã từng là nạn nhân khốn khổ của chế độ Ngô Đình Diệm.
Năm nay, 2015, trong số các bài viết tẻ nhạt và một chiều để tâng bốc “Ngô Tổng thống, Ngô Tổng thống muôn năm” đó, có một bài hơi “lạ”. Đó là bài “Nhìn Lại Giai Đoạn Ngô Đình Diệm” của ông Nguyễn Gia Kiểng. Tác giả là cha đẻ và là linh hồn của nhóm Thông Luận và Tập hợp Dân chủ Đa nguyên (Paris, Pháp). Riêng cho “trường hợp” Ngô Đình Diệm, tác giả là một người Công giáo, gốc Thái Bình, nhưng thân phụ lại bị chính quyền Diệm khủng bố vì tội theo Việt Nam Quốc Dân Đảng đối lập quyết liệt với chế độ.
Bài viết, về cơ bản, đối với những người nghiên cứu một cách khác quan toàn bộ chế độ Diệm thì không có gì … mới, nhưng chắc sẽ gây sốc cho đám sử gia hoài-Ngô:
(1) Căn cứ chủ yếu trên chỉ 2 lá thư của một viên chức Pháp trao đổi với ông bà Ngô Đình Nhu, tác giả cho rằng chính “người Pháp đưa ông Diệm lên cầm quyền” chứ “không phải do Mỹ đưa lên”. Lẽ dĩ nhiên khẳng định “không thể chối cải” nầy còn cần phải thảo luận nhưng dù đúng hay sai thì về mặt lịch sử, nó cũng không thay đổi được sự thực căn bản là ông Diệm đã được (một hay nhiều) ngoại bang “bồng” về chứ không phải vì một quá trình đấu tranh cho độc lập dân tộc.
(2) Tác giả đánh giá chế độ và một số chính sách:
- Việc tìm kiếm thỏa hiệp với Hà Nội “chắc chắn là nó rất trái ngược lập trường "diệt cộng" chính thức của chính quyền Ngô Đình Diệm”.
- Việc “chính quyền Ngô Đình Diệm thiên vị Công giáo là có thật nhưng việc đàn áp Phật Giáo chỉ là lý cớ dàn dựng của người Mỹ để lật đổ ông Diệm”.
- Người “có quyền lực lớn nhất trong chế độ là ông Ngô Đình Nhu” chứ không phải ông Tổng thống hiến định và dân cử Ngô Đình Diệm. Đó là “dân chủ” kiểu Đệ Nhất Cọng hòa!
- Chính quyền Ngô Đình Diệm là “một sự tiếp nối quá lộ liễu của chính quyền bảo hộ Pháp”.
- Các “đảng phái chống Pháp bị đàn áp, dù được nhân dân tôn kính, như Việt Nam Quốc Dân Đảng và Đại Việt”.
- Các ông Diêm và Nhu là “những người thuộc môi trường quan lại sống tách biệt với xã hội Việt Nam”.
- Chính sách “tiêu diệt các lực lượng giáo phái như hai ông Diệm – Nhu đã làm là không đúng”. - Chủ nghĩa Nhân Vị mà ông Nhu đề cao “trên thực tế chỉ là một chủ nghĩa cá nhân lúng túng không dám tự xác nhận”.
- “Sai lầm và trách nhiệm lớn nhất của chế độ Ngô Đình Diệm là đã đàn áp các đảng quốc phái quốc gia... Họ có sự chính đáng hơn hẳn ông Ngô Đình Diệm”.
(3) Tác giả đánh giá hai ông Nhu và Diệm:
- Ông Nhu đã “ra lệnh giết Đại tá Hoàng Thụy Nam” (Trưởng đoàn Việt Nam trong Ủy hội Quốc tế Kiểm soát Đình chiến - ICSC) vào tháng 10/1961.
- Ông Diệm “không thể là một biểu tượng cho Việt Nam trong thời đại độc lập”.
- Ông Diệm “đã hợp tác tận tình với chế độ Pháp thuộc và đã tiếp tay đàn áp những người đấu tranh giành chủ quyền dân tộc”.
- Hai ông Diệm và Nhu không xây dựng lực lượng đấu tranh mà “chỉ vận động hành lang để được một thế lực ngoại bang đưa lên cầm quyền”.
- Các ông Diêm và Nhu là “những người thuộc môi trường quan lại sống tách biệt với xã hội Việt Nam”.
- Ông Nhu “không có bản lĩnh chính trị cao… chưa có khả năng chính trị phải có ở tầm mức quốc gia”.
- Một tuần trước khi bị đảo chính “hai ông Diệm và Nhu cũng đã có ý định đào thoát ra nước ngoài nhưng ý định này không được thực hiện vì sự chống đối dữ dội của bà Ngô Đình Nhu”.
- Ông Diệm và ông Nhu “không tuẫn quốc như nhiều người nghĩ. Họ đã lãnh đạo đất nước, đã không thành công và bị giết, sau khi chính họ cũng đã thủ tiêu nhiều người khác”.
- Tác giả khẳng định dứt khoát một lần nữa là “ông Ngô Đinh Nhu không liên quan gì tới cuốn Chính Đề Việt Nam. Tác giả cuốn sách này là ông Lê Văn Đồng một cựu công sự viên của hai ông Diệm và Nhu nhưng đã chia tay ngay từ năm 1957 vì bất đồng quan điểm”.
Dưới đây là bài viết “Nhìn lại Giai Đoạn Ngô Đình Diệm” của tác giả Nguyễn Gia Kiểng, được đăng trên trang nhà ethongluan ngày 2 tháng 11 năm 2015. NamGiao nhấn mạnh và thêm hình minh họa. - (Nam Giao)
(SH - bấm vào để đọc bài "Nhìn Lại Giai Đoạn Ngô Đình Diệm")
Nguồn http://hoangnamgiao.blogspot.com/2015/11/nhin-lai-giai-oan-ngo-inh-diem-nguyen.html
Trang Thời Sự