●   Bản rời    

Kỷ niệm 50 năm Pháp Nạn: Bài Thơ “LỬA TỪ BI” Nói Thay Lịch Sử

Kỷ niệm 50 năm Pháp Nạn Lịch Sử PGVN 2507 – 2557

(bài số 1)

Bài Thơ “LỬA TỪ BI” Nói Thay Lịch Sử

Dương Kinh Thành

http://sachhiem.net/VANHOC/DKTH/DgKinhThanh07.php

07-Apr-2013

 

Nhiều người nói bài thơ “Lửa Từ Bi’ của cố thi sĩ Vũ Hoàng Chương (1916 – 1976) không có mặt trong các trang sách giáo khoa ở cả hai môn văn học và lịch sử bởi vì tự thân nó còn bị vướng mắc rất nhiều chướng duyên, trong đó có định kiến hẹp hòi mà phải mất nhiều thời gian nữa mới có thể hóa giài được. (Xin xem toàn văn bài thơ đính kèm) (*).

Nhưng với những ai biết trân trọng lịch sử và văn thơ thì chính bài thơ này lại là một chứng nhân lịch sử quan trọng trong những tháng ngày Phật giáo VN lâm vào tình thế được mang danh Pháp nạn-PL2507-1963.

Đặc biệt với ngọn lửa Bi-Hùng-Lực của Bồ Tát Thích Quảng Đức, đó là tiếng chuông được gióng lên, báo hiệu cho toàn thế giới lương tri loài người rằng PGVN đang thay mặt lịch sử hai ngàn năm của mình, thể hiện qua cuộc đấu tranh bất bạo động, trước đại nạn kỳ thị lố bịch của nhà Ngô Đình sau hơn một trăm năm đã chia ngọt sẻ bùi cùng dân tộc dưới ách đô hộ ngoại xâm trước đó.

Từ đất Bắc xa xôi khi ấy, cụ Hồ Chí Minh cũng đã phải thốt lên qua hai câu đối “Vị Pháp Vong Thân/Vạn Cổ Hùng Uy-Thiên Nhật Nguyệt, Lưu Danh Bất Tử/Bách Niên Chính Khí-Địa Sơn Hà”.

Lịch sử luôn có thế đứng bất khả xâm và bất khả ly. Ở đó không có khái niệm xét lại hay gán ghép bất kỳ thiên kiến trần tục nào vào một mục đích nhỏ hẹp của ai đó hòng thỏa mãn tham vọng trong mọi lãnh vực. Có chăng chỉ là lịch sử đang chờ đợi những mãng sự thật còn “đi lạc “ đâu đó do nhiều lý do chưa kịp bổ sung để phong phú thêm để từng bước đẩy lùi thế lực u minh mà thôi.

Đơn giản, chỉ vì lịch sử là sự thật. Những ai ma mãnh mới sợ lịch sử và “bóp méo” sự thật”.

Bài thơ “Lửa Từ Bi” vì thế đã ngự trị trong tâm khảm nhiều giới bằng sức mạnh nội tại của nó, và đó mới chính là những trang sách giáo khoa Sống Thật nhất . Với tôi, bài thơ đã được chấm mực tím viết nắn nót từng chữ một vào trang giấy học trò từ thời còn học lớp nhứt và cất kỷ trong cặp-táp mang theo đi học thường ngày. Đây cũng là giai đoạn tôi học trong một trường dòng Gia Tô giáo, hằng ngày phải đọc Sách Phần và đọc “kinh”mỗi đầu giở học. Dường như chính nhở vào những tháng ngày ấy đã un đúc cho tôi thêm tinh thần cương nghị trước nghịch duyên mà chính bài thơ trong cặp bên hông mình luôn nhắc nhở. Với tôi đó chính là một nguồn ân to lớn, thầm tự nhũ sau này sẽ có một cách trã bồi công ơn đó. Sau này trong công việc nghệ thuật, đã mạnh dạng phổ ra thành lời ca cổ nhạc nhưng cho đến khi cùng thầy Thích Đồng Bổn làm văn hóa văn nghệ PG vào nữa cuối thập niên 80 và đầu thập niên 90 thế kỷ trước thì bài hát ấy mới có cơ duyên thực hiện được. (Xin mời cùng nghe mp3 đính kèm) (**).

Đối với người Phật tử Việt Nam, 106 ngày ngắn ngũi trong mùa hạ 63 chính là kết tinh của hàng ngàn năm duyên nợ giữa Phật giáo và dân tộc nầy. Biến cố đó chính là khởi điểm của con đường thế trị-mà mục tiêu tối hậu là Giải Nghiệp bằng Giải Thực và Giải Hoặc, để chung vai góp sức vào nổ lực kiến tạo Hòa Bình Dân Tộc – Độc Lập Quốc Gia - Cách Mang Xã Hội. Đó cũng là cách đền trã ơn nghĩa công đức của bao nhiêu thế hệ Phật tử suốt ngàn năm đã góp phần dựng nước và giữ nước

Những dòng cảm khái này là của đạo hữu Hoàng Nguyên Nhuận (chuyenluan.net) trong bài Pháp nạn 63 , nêu bật được ý nghĩa và vai trò của vận mệnh Phật giáo VN trước mọi biến động trần gian mà Pháp nạn năm Quý mão 1963 là một minh chứng. Đây cũng là câu trã lời chung cho những ai muốn bóp méo sự thật lịch sử hay gánh ép vào tư tưởng cực đoan chủ quan, và nhất là cho những ai còn đứng trên những ngã đường thiếu định kiến và bị sóng đời xô dạt xa bến bờ, quên mất bản thân mình và quên mất cội nguồn quê hương bản sở.

Bây giờ trong tôi không còn miếng giấy học trò viết bằng mực tím bài thơ đó nữa vì đã thuộc nằm lòng tự bao giờ, nhưng mỗi khi đọc hay nghe lại bài thơ Lửa Từ Bi, dù bất cứ khi nào hay trong hoàn cảnh nào, nó cũng mang lại cho tôi nhiều cảm xúc mới lạ khi chiêm nghiệm những sự việc đang xảy ra trước mắt hằng ngày trong cõi đời vốn đã ô trước này.

50 năm Pháp Nạn Phật Giáo VN. Loạt bài viết này xin được:

Nghiêng mình trước tượng đài Uy Dũng của Bồ Tát Quảng Đức,

Thành tâm mặc niệm trước chư anh linh Thánh Tử Đạo. Các thế hệ Huynh Trưởng . đòan sinh GDPT, SVPT,HSPT,TNPT… vị pháp vong thân.

Cảm niệm công ơn hương linh nhà thơ Vũ Hoàng Chương

Và xin hồi hướng công đức này cho sức khỏe anh Hoàng Nguyên Nhuận.

Mùa Hạ kỷ niệm 50 năm Pháp nạn

Giác Đạo- Dương Kinh Thành

 

(*)

Lửa Từ Bi

http://buddhahome.net/VanhocPG/tho%20doctho/Lua%20Tu%20Bi%20(Vu%20Hoang%20Chuong).htm

Kính Bồ tát Quảng Ðức

Lửa! lửa cháy ngất tòa sen!

Tám chín phương nhục thể trần tâm

hiện thành THƠ, quỳ cả xuống.

Hai Vầng Sáng rưng rưng

Ðông Tây nhòa lệ ngọc

chắp tay đón một Mặt-trời-mới-mọc

ánh Ðạo Vàng phơi phới

đang bừng lên, dâng lên.

 

Ôi! Ðích thực hôm nay trời có mặt;

giờ là giờ Hoàng đạo nguy nga!

Muôn vạn khối sân si vừa mở mắt

nhìn nhau: tình Huynh đệ bao la.

 

Nam mô Ðức Phật Di Ðà

Sông Hằng kia bởi đâu mà cát bay?

Thương chúng sinh trầm luân bể khổ

NGƯỜI rẽ phăng đêm tối đất dày

bước ra, ngồi nhập định, hướng về Tây;

gọi hết lửa vào xương da bỏ ngõ,

Phật Pháp chẳng rời tay.

 

Sáu ngả Luân hồi đâu đó

mang mang cùng nín thở,

tiếng nấc lên ngừng nhịp Bánh xe quay.

Không khí vặn mình theo

khóc òa lên nổi gió;

NGƯỜI siêu thăng

giông bão lắng từ đây.

Bóng NGƯỜI vượt chín tầng mây,

nhân gian mát rợi bóng cây Bồ Ðề.

 

Ngọc hay đá, tượng chẳng cần ai tạc

lụa hay tre, nào khiến bút ai ghi;

chỗ NGƯỜI ngồi: một thiên thu tuyệt tác

trong vô hình sáng chói nét Từ Bi.

 

Rồi đây, rồi mai sau, còn chi?

ngọc đá cũng thành tro

lụa tre dần mục nát

với Thời gian lê vết máu qua đi.

Còn mãi chứ! Còn Trái-Tim-Bồ-Tát

gội hào quang xuống tận ngục A-tỳ.

 

Ôi ngọn lửa huyền vi!

thế giới ba nghìn phút giây ngơ ngác

từ cõi Vô minh

hướng về Cực lạc;

vần điệu của thi nhân chỉ còn là rơm rác

và chỉ nguyện được là rơm rác,

THƠ cháy lên theo với lời Kinh

tụng cho Nhân loại hòa bình

trước sau bền vững tình Huynh đệ này.

 

Thổn thức nghe lòng trái Ðất

mong thành quả Phúc về cây;

Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật;

đồng loại chúng con

nắm tay nhau tràn nước mắt,

tình thương hiện Tháp-Chín-Tầng xây.

(Sài-gòn tháng 5, Phật lịch 2507, tháng 6-1963)

VŨ HOÀNG CHƯƠNG

 

(**) LuatuBi.mp3