●   Bản rời    

Ai nói Cộng sản nhúng tay vào “Coup d’Etat" (Lật đổ chính phủ cầm quyền) mà tuyệt diệt dòng họ Ngô

Subject: Re:_Tội_ác_t hì_nhỏ_như_sợi_lông_thì_Chúa_cũng_phải _biết!_Fw:_L àm_thế_nào_để _nhận_diện_Sư_quốc_doanh_?
From: Phuong Hoang
Date: Tue, April 18, 2017 8:34 am

Hì Hì...ai nói Cộng sản nhúng tay vào “ Coup de foudre “ ( Trời long đất lỡ ) hay “ Coup d’Etat “ ( Lật đỗ chính phủ cầm quyền ) mà tuyệt diệt dòng họ Ngô Quảng Bình Huế...là những người “ ngu dzốt “ + “ cuồng tín “ ( tình nghi dân Ca Tô Việt gian 100 % quá đi mất ).
Cộng sản VN đâu phải là nhóm ngu đần + cuồng tín như nhóm Ca Tô Việt gian bao giờ.
Họ làm gì cũng có sự bàn luận + tính toán do nhiều đầu óc gạo cội nhúng tay vào...
Nhưng trong phần “ Coup d ‘ Etat “ ( đão chánh ) TT Ngô Đình Diệm thì quà thật Họ không có một sự nhúng tay vào cả...
Lý do : Họ ( Cộng sản ) không dại gì trừ khử một kẻ làm mất lòng dân như Gia đình trị họ Ngô bao giờ.
Bằng chứng thời thịnh trị của họ Ngô., tại ven châu thành Saigon....vùng Lái Thiêu ( ven sông Saigon ) , nơi có nhiều dinh cơ nghĩ dưởng của các VIP chính phủ họ Ngô.

Dưới sông thì ca nô đậu san sát, trên bờ thì nhiều nhà thật đẹp , hầu bàn rộn rịp cuối tuần đón các VIP chính phủ Diệm về an dưỡng...
Sông Saigon chảy ngang qua...mát rười rượi...cây dừa che bóng mát , bàn tiệc đầy sơn hào hải vị , rượu đắt tiền...

Vùng cương thổ hưởng thụ nầy, Lái Thiêu sát sông Saigon của các quan đại gia cuối tuần thì cấm dân lành héo lánh đến... Một đại quan cấp Đại tá , tướng lùn mập y chang TT Ngô Đình Diệm, ung dung cùng tài xế xe jeep từ nhà thờ lái về dinh cơ Lái Thiêu để hưởng lạc cuối tuần như thường lệ. Thì ngày đó là ngày tận số của vị đại quan thân yêu của TT Diệm.

Lính du kích V.C ven biên đón đại quan giữa đường lộ cái quan lúc 11 giờ trưa chúa nhật...đọc bản án đại ý là ngày hôm nay đại quan được Chúa Jesus đón về thiên đàng hưởng phúc tiếp ở trần gian. Đại quan chết nhăn răng...không hiểu mô tê gì mà mình bị bắt lên thiên đàng vậy. Vì Ngài đâu có bao giờ cầm quân ra trận mà chém giết , mà đỗ máu hai bên nơi sa trường ?

Ngài chỉ là lính khố đỏ , từng giúp "nhà chí sĩ" Ngô Đình Diệm lúc còn ở miền Trung chạy lăng quăng, chạy khắp nơi để cầu mạng sống...rồi khi nhà chí sỉ Ngô Đình Diệm chạy lăng quăng nơi quê người để cầu danh vọng, khi về thì lính khố đỏ nầy đến chào rước kính cẩn... cả hai cùng vào nhà thờ cám ơn Chúa Jesus ban ân cho về nước cầm quyền Thủ tướng....

Vậy có gì tổn thất sanh mạng ai đâu mà bị bắt lên thiên đàng ?
Đó là Đại tá Hoàng Thụy Năm ( đồng hương Ngô Đình Diệm ) chết trên xe jeep hướng về nơi ăn chơi trụy lạc cuối tuần.... Ngài được TT Ngô Đình Diệm sắc phong : “Hy sinh vì Tổ quốc" + Bảo quốc Huân Chương....
Như vậy nghĩa là sao đây ?

Còn anh em TT Ngô Đình Diệm + Đệ nhị Đảng Cần Lao Huỳnh Văn Lang ung dung đi săn bắn cọp... ở rừng sâu Ban Mê Thuột, Di Linh , Lâm Đồng một cách ung dung tự tại.... Ngủ đêm nơi rừng sâu chờ cọp ra ăn mồi....
HỌ- nghĩ rằng đi thình lình, đâu có thông báo cho báo chí truyền thông , đâu có gọi “A lô = telephone cho Hà Nội biết làm chi, cho nên làm sao Cộng sàn ở rừng sâu biết được những cuộc đi săn bí mật nầy ?

Bà Ngô Đình Nhu có lần đón tiếp các nữ quan khách, phu nhân các vị Thủ tướng, Tổng thống hay các nữ quan khách VIP cùng chồng khi ghé đến thăm viếng Nam VN...thì Bà Nhu hân hoan dẩn các bà đại quan đến phòng lớn , xem 7 da hổ đẹp mà chồng mình bắn được tại Ban Mê Thuột....nhiều bà đại quan VIP rùng mình....khen Ngô Đình Diệm + Ngô Đình Nhu liều mạng vào rừng sâu săn cọp mà không sợ Cộng sản mời lên thiên đàng .

Bà Nhu ngụ ý TT Diệm và Nhu là chân chúa , chân mạng thiên tử, có Chúa Jesus canh giữ 24/ 24 lo gì....bom nguyên tử mà nổ gần cũng tịt ngòi huống chi mã tấu, súng ngựa trời của Việt Cộng....vã lại anh em Ông Diệm có súng săn thật tốt nhất , mạnh nhất....khi tụi Cộng sản đến thì nổ thật to đùng....thế là tụi Cộng sản + Việt Cộng kinh hoàng chạy tét ra khói...

Quả thật anh em ông Diệm không chết tại rừng sâu...mà chết trọn gói tại thủ đô Saigon, do sự quả báo làm Đại tá Công giáo Nguyễn Văn Thiệu và Đại tá công giáo Huỳnh Văn Cao cầm quân đánh dinh Gia Long...

Nếu không có quân sư đoàn 5 BB đóng tại Long An của Thiệu và sư đoàn 7 BB đóng tại Mỹ Tho của Huỳnh Văn Cao.... thì mấy tướng lãnh tại Bộ Tổng Tham Mưu QL / VNCH kỳ nầy tất cả sẽ hành nghề mò tôm, bắt ốc không trồi lên dưới đáy sông Nhà Bè Saigon là cái chắc.

Đây bằng chứng quả báo của nhà Phật :
- Ngày 16 / 12 / 1957 Tổng thống tự phong Ngô Đình Diệm ký sắc lệnh tịch thu tài sản của Cựu Quốc trưởng Bảo đại.
- Ngày 18 / 12 / 1957 Tổng thống tự phong Ngô Đình Diệm ký sắc lệnh tịch thu tài sản của Bà Nam Phương Hoàng Hậu.
- Ngày 16 / 12 / 1963 ( trùng ngày , tháng , khác năm – 6 năm sau đó ) Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng , ký sắc luật số 026 ...tịch thu toàn bộ gia sản họ Ngô trên toàn cõi Miền Nam VN....
- (Xem Đoàn Thêm- Những Ngày Chưa Quên - trang 21 do nhà sách Xuân Thu ấn hành .)
Trên 20 nhà học giả Miền Nam VN + tướng lảnh chỉ huy cuộc đão chánh ngày 1 / 11 / 1963 kết án Ngô Đình Diệm có 9 chữ Bất .
Bất Trung , Bất Nhân , Bất Nghĩa , Bất Tài , Bất Trí , Bất Công , Bất Minh , Bất Tín và Bất Hòa.
Bất Tín là Thề độc dưới cây Thập Giá Jesus trong văn phòng của Bà Nam Phương Hoàng Hậu là Thề trung thành với nhà Nguyễn . Lời thề ứng nghiệm chưa đầy 10 năm sau đó. Chết vô cùng thê thãm không kém gì vợ chồng ác nhân Mussolini Ý .
Bất Nhân : đặt bài vè vô củng ác nhân như sau : “ Nghe vẽ , nghe ve...nghe vè Bảo Đại là quân ăn hại , liếm gót thưc dân , giết hại đồng bào ...” “ Toàn dân Việt Nam nhớ ơn Ngô Tổng thống , Ngô Tổng thống muôn năm....” “ Ai bao năm từng lê gót nơi quê người ..”

" Ta không sợ kẻ thù ám hại , bêu xấu , chửi rủa Ta vì những lời Ta nói thật.
Nhưng Ta sợ người ta khen tặng , hoan hô Ta vì những lời Ta nói không thật.
Ta sợ vì lúc đó Ta đánh mất lương tâm của Ta rồi . Nên Ta sợ ."
Tôn Ông Gò Vấp quotation.
_____________________________

On Monday, April 17, 2017 11:06 PM,
Tran Quang Dieu wrote:

* Những biến cố như thế này đã xảy ra trong thời gian 9 năm nhà Ngô Đình Diệm cầm quyền tại Nam Việt Nam (và nó có phải hoàn toàn là do "CS cài" + "giựt giây" hay không?):

“Lần thứ nhất, Tướng Nguyễn Văn Hinh cuối năm 1954 bao vây Dinh Độc Lập, chiếm đài phát thanh, chỉ hằng ngày cho phát thanh chửi rủa gia đình họ Ngô nhưng không làm gì hơn nữa nên người ta gọi “đó là cuộc đảo chánh rùa bò”.

Lần thứ hai, Tướng Nguyễn Văn Vỹ đảo chánh ngày 1.1.1955.

Lấn thứ ba, ông Hà Minh Trí (Cao Đài) ám sát hụt Tổng Thống Diệm ngày 21.2.1957 tại Hội Chợ Buôn Mê Thuột.

Lần thứ tư, Đại Tá Nguyễn Chánh Thi và Đại Tá Vương Văn Đông với cuộc đảo chánh ngày 11.11.1960 - mà Trung Tá Nhảy Dù Phan Trọng Chinh khi đứng trước vành móng ngựa đã dõng dạc tuyên bố: “Nếu tôi chỉ huy, tôi đã đánh rốc vào dinh Độc Lập đêm 11.11. chứ không chần chờ bỏ lỡ cơ hội”.

Lần thứ năm, hai phi công Phạm Phú Quốc và Nguyễn Văn Cử lái chiến đấu cơ giội bom xuống Dinh Độc Lập sáng ngày 27.2.1962.

Lần thứ sáu, đảo chánh thành công bởi một tập đoàn Tướng, Tá và binh sĩ- hùng hậu nhất từ trước, bắt đầu từ chiều ngày 1.11.1963 đến sáng ngày 2.11.1963 thì kết thúc chế độ.”

* Những sử liệu này rất khó chối cãi:
GIÁO HỘI LA MÃ: LỊCH SỬ VÀ HỒ SƠ TỘI ÁC
- Nguyễn Mạnh Quang -

CHƯƠNG 61
ÔNG NGÔ ĐÌNH DIỆM DƯỚI MẮT
CÁC CHÍNH KHÁCH HOA KỲ

Khi được đưa sang Hoa Kỳ, tất cả mọi việc từ chỗ ở, miếng ăn cho đến việc di chuyển và thu xếp những buổi nói chuyện tại các đại học hay gặp gỡ với các nhân vật cao cấp trong chính quyền Hoa Kỳ đều do bàn tay của Hồng Y Francis Joseph Spellman xếp đặt cả. Cũng nên biết là vị hồng y này vừa là bạn thân của Giáo Hoàng Pius XII (1939-1958) và cũng là bạn của Giám-mục Ngô Đình Thục. Đây là một lợi thế của ông Giám-mục Ngô Đình Thục và ông Ngô Đình Diệm đối với những tín đồ Ca-tô (Thiên Chúa La Mã) trong chính giới Hoa Kỳ lúc bấy giờ, đăc biệt là trong thời chính quyền Eisenhower (20/1/1953-20/1/1961) trong các ngành hành pháp, lập pháp và tư pháp, có nhiều nhân vật có thế giá là tín đồ Thiên Chúa La Mã. Những nhân vật như John Foster Dulles (Ngoại trưởng), Allan W.. Dulles (Giám Đốc CIA), Thượng Nghị Sĩ John F. Kennedy, Thượng Nghị Sĩ Mike Mansfield, Dân Biểu Walter Judd và Thẩm Phán Tối Cao Pháp Viện William Douglas đều là tín đồ Ca-tô (Thiên Chúa La Mã) cả. Thêm nữa, ở ngoài chính quyền, lại còn có những cơ quan truyền thông báo chí do các tín đồ Thiên Chúa quản lý như Christian Century, Christian Science Monitor, the Catholic World và nhiều tờ báo địa phương khác hướng dẫn dư luận để hỗ trợ cho kế hoạch của Hồng Y Spellman vận động giải pháp Ngô Đìinh Diệm.
Một điều nữa cũng cần nên biết là Giáo Hội có chủ trương rèn luyện hay nhồi sọ tín đồ để biến họ thành những người thiên vị, mất hẳn đi tính cách vô tư, nhất là phải cân nhắc hay nhận định một vấn đề gì giống như một việc phân xử giữa một bên là người đồng đạo và một bên là người thuộc một tôn giáo khác thì họ nghiêng hẳn về phía người đồng đạo với họ. Đặc tính này càng rõ rệt hơn trong phạm vi chính trị, vì rằng Giáo Hội đã dạy dỗ giáo dân rằng "Đức Giáo Hoàng ở La Mã (Rome) mới là vị vua tối cao duy nhất của họ, họ chỉ phải tuân phục quyền lực của Tòa Thánh Vatican."[1]
Vì quyền lợi chính trị, vì muốn chiếm được nhiều phiếu của những người đồng đạo, tín đồ Thiên Chúa La Mã hăm hở nhào ra làm chính trị lại càng tỏ ra nghe theo lời dạy dỗ trên đây thì càng có lợi cho họ (kiếm phiếu của những người đồng đạo). Đặc biệt là tại các nước chậm tiến như Phi Luật Tân và Việt Nam, vì bị ảnh hưởng nặng nề bởi của chính sách giáo dục ngu dân và nhồi sọ của Giao Hội, những đặc tính xấu xa như tham lam, ích kỷ, tự cao, tự đại, huênh hoang, khoác lác, háo thắng, háo sát, khát máu, lố bịch, trịch thượng, v.v...đã được Giáo Hội khơi động và nuôi dưỡng trong lòng tín đồ để chờ cơ hộ thuận tiện sẽ khai thác và lợi dụng. Chính những lúc có bầu cử là những lúc Giáo Hội khai thác những tính xấu xa này ở trong lòng tín đồ mà Giáo Hội đã có công cấy vào đầu óc họ. Vì thói quen "tuyệt đối vâng lời các đấng bề trên" và “quên mình trong vâng phục”, vì bản chất thiên vị, tham lam và ích kỷ muốn vơ vào cho chính minh và cho những người đồng đạo, cho nên tín đồ Ca-tô lại càng tỏ ra hăng say triệt để tuân hành lời dạy trên đây, không bỏ sót một dấu phẩy. Sự kiện này cũng được ông Vũ Ngọc Nhạ khẳng định bằng câu nói ghi trong bộ sách Ông Cố Vấn Tập Hai (Phủ Đầu Rồng) với nguyên văn như sau:
"Người Công Giao thì phải vận động cho ứng cử viên người Công Giáo, chứ đâu lại đi vận động cho người ngoại đạo."[2]
Tóm lại, ở Hoa Kỳ lúc bấy giờ, tất cả các chính khách là tín đồ Ca-tô đều triệt để ủng hộ ông Ngô Đình Diệm vì ông Diệm vừa là người đồng đạo của họ, vừa là con bài được Giáo Hoàng Pius XII. Như vậy, ông Diệm được Hoa Kỳ đưa về Việt Nam cầm quyền là do Hồng Y Spellman tích cực chạy chọt mà được với chính quyền Hoa kỳ ủng hộ, chứ không phải do tài năng, uy tín, thành tích chính trị gì của ông. Thực ra, lúc bấy giờ, trong thâm tâm các chính khách Hoa Kỳ (bất kể là tín đồ Ca-tô hay không), và các bậc thức giả đều tỏ ra khinh bỉ anh em ông Ngô Dình Diệm hơn cả người Pháp trước đó khinh bỉ bọn tín đồ Ca-tô Việt Nam làm tay sai cho họ trong thời gian 1858-1954. Đây là những quy luật về tâm lý trong xã hội loài người:
Thứ nhất, Chúng ta biết rằng, những kẻ phải đi xin xỏ, nhờ vả hay chạy chọt với những người có thế lực để xin một việc làm tại một xí nghiệp thì những kẻ đó dù cho có được thâu nhận vào làm thì cũng luôn luôn bị ông chủ hay giám đốc của xí nghiệp và những người làm trong đó khinh rẻ như là một hạng người vừa bất tài, không đủ khả năng, vừa hèn hạ, cho nên mới phải luồn lọt đi cửa sau (hậu môn) thì mới kiếm được việc làm. Hành động như vậy tức là không có "tinh thần tự túc, tự tồn, tự cường", và cũng không có "khả năng tự lực cánh sinh", đi ngược với truyền thống của dân tộc là "Nên ra tay kiếm tay cờ, chẳng nên thì chớ, chẳng nhờ cậy ai.”
Ngô Đình Diệm phải cậy cục, nhờ vả Giáo Hội La Mã và Hồng Y Spellman chạy chọt, năn nỉ với các chính khách Hoa Kỳ làm áp lực với Pháp và Quốc Truờng Bảo Đại để được đưa về Việt Nam cầm quyền. Tình trạng này của ông Diệm không khác gì tình trạng của những người đi xin việc nói trên. Sự kiện này cho thấy rằng ông Diệm vừa bị coi là một hạng người bất tài, hèn hạ, hèn hạ đến nõi phải luồn lọt chui qua "hậu môn" của người Hoa Kỳ để len lỏi vào cửa quyền và leo lên bước thang danh vọng, vừa bi xem như là hạng người "rước voi về giày mả tổ.". Hành động này của ông Diệm còn đê tiện và hèn hạ hơn hành động của Lê Chiêu Thống vào cuối năm 1788 chạy sang Trung Hoa lạy lục Tuần Phủ Tôn Vĩnh Thanh để nhờ tên quan này năn nỉ với triều đình nhà Thanh đem quân sang Việt Nam hầu khôi phục vương quyền cho chính bản thân. (Lê Chiêu Thống chỉ lạy lục của một triều đình nhà Thanh, còn Ngô Đình Diệm phải năn nỉ tới bốn thế lực Vatican, Hoa Kỳ, Pháp và ông Bảo Đại). Đê tiện và hèn hạ như vậy, thì làm sao ông Diệm thoát khỏi cái nhìn khinh bỉ của các chính khách Hoa Kỳ?
Thứ hai, ông Ngô Đinh Diệm không những bất tài và hèn hạ, mà còn là một người mang căn bệnh cuồng tín về tôn giáo. Vì mang căn bệnh cuồng tín về tôn giáo, cho nên ông ta trở thành hạng người vừa ngu vùa dốt. Vì vừa ngu vùa dốt cho nên ông ta không có khả năng thông minh trong việc ứng xử và đối đáp với các chính khách Hoa Kỳ khi bị dọ hỏi về một giải pháp chính trị cho Việt Nam. Sự kiện ngu dốt này đã biểu lộ ra qua lời tuyên bố rằng "chỉ cần chấm dứt chính sách thực dân Pháp và chỉ cần Việt Nam có một chính phủ do người quốc gia lãnh đạo là có thể đánh bại được Cộng Sản"., rằng ông ta "tin tưởng vào quyền lực của Vatican." và tin rằng ông ta "đã được an bài để cai trị đất nước". Thử hỏi rằng, nếu có một em học sinh lớp 9 cấp trung học có mặt ở đó chứng kiến cái cảnh này thì liệu em đó có phải bịt mũi để khỏi phải ngửi thấy cái mùi thum thủm của mấy "lời tuyên bố quai đản cực kỳ ngu xuẩn" này không?
Thứ ba,. các chính khách Hoa Kỳ đều biết rằng Vatican là một đế quốc thực dân xâm lược và chuyên nghề sử dụng bọn tín đồ cuồng tín mất gốc, vong bản, phản dân tộc làm tay sai để đánh chiếm đất đai để thiết lập chế độ đạo phiệt Ca-tô, rồi dùng bạo lực của nhà nước tiến hành kế họach Ki-tô hóa nhân đân bằng bạo lực, và sau đó sẽ phóng tay cướp đọat tài nguyên, bóc lột nhân dân, vơi vét của cải, tích lũy tài sản cho đầy túi tham bằng cách khống chế và kiểm soát tất cả mọi phạm vi sinh họat trong nhân dân.
Martin Malachi
“Ngay từ lúc đầu, người Kitô giáo khăng khăng cho rằng tôn giáo của họ là chân lý, rằng tôn giáo của họ nói về thực tế. Họ đưa ra lập luận rằng tôn giáo của họ là một chân lý toàn cầu, rằng chỉ có Kitô giáo mới là tôn giáo đích thực. Vì thế cho nên mọi hệ thống triết lý khác và mọi hệ thống kiến thức khác - bất kỳ ngành họat động nào của con người có liên hệ với chân lý – đều phải hài hòa với tôn giáo đích thực là Kitô giáo. Trái lại, đó chỉ là một hệ thống triết lý giả, một kiến thức giả. Tất nhiên là mọi tính cách đạo đức đều từ Kitô giáo mà ra.. Kitô giáo thấm nhập vào tất cả mọi lãnh vực trong đời sống thế tục từ kinh tế, chính trị, tài chánh, nghệ thuật, giáo dục cho đến các cơ cấu khác trong xã hội. Tôn giáo và chính trị, tôn giáo và tài sản, tôn giáo và chính quyền, tôn giáo và nghệ thuật, tôn giáo và sự học hỏi – giữa những liên hệ cơ cấu này, không có sự chống đối nào mà không hòa giải được. Những cơ cấu này không thể tách rời được và cũng không thể giữ nó ở trong tình trạng tách rời nhau.. Các vấn đề như quân sự chính trị, tài sản, nghệ thuật và chính quyền, tất cả đều phải bị tôn giáo thống trị tuốt luốt.”
Nguyên văn: “From their beginnings, Christians insisted that their religion was true, that it did speak about reality. They drew the logical conclusion from that: that it was universally true. That there could be only one true religion. Theirs. Hence all philosophy and all knowledge - any branch of human activity that dealt with the truth – had to be, would be reconcilable with the true religion, Christianity. Otherwise, it was a false philosophy, a false knowledge. Automatically, an all embracing morality from this Christianity. It permeated al aspects of temporal life: economics, politics, finance, the arts, education, social structures. Religion and politics, religion and wealth, religion and government, religion and art, religion and learning – between these there was no irrececoncilable opposition. They were not separate or to be kept separate. Military matters, matters of politics, wealth, art, government – all became dominated by religion.”[3]

Tất cả bọn tín đồ Ca-tô vong bản phản dân tộc đều bị dân bản địa khinh bỉ, ghê tởm, thù ghét đến cùng độ của thù ghét và gọi là những quân "phản quốc". Ông Diệm ở vào tình trạng này, tất nhiên là không thể thoát khỏi cái nhìn khinh bỉ và ghê tởm của các chính khách Hoa Kỳ. Tâm lý của các nhà chính khác và các bậc thức giả trên thế giới đều kính trọng các nhà lãnh đạo quốc gia được nhân dân dưới quyền kính thương và khinh rẻ những người cầm quyền bị nhân dân khinh rẻ và thù ghét. Đây là quy luật về tâm lý và xa hội. Quy luật này không chừa một ai cả. Cũng vì thế mà ông Diệm không thể nào thóat khỏi cái nhìn khinh bỉ của nhân dân thế giới, ngọai trừ những tín đồ Ca-tô cuồng tín và những người siêu ngu dốt.
Thư tư, từ ngàn xưa, những người trong các chính quyền đế quốc xâm lược bao giờ cũng khinh rẻ những người dân bản địa làm tay sai cho họ. Người Mãn Châu khinh rẻ tên Hán gian Ngô Tam Quế, người Nhật khinh rẻ tên Hán gian Uông Tinh Vệ, người Đức khinh rẻ tên Pháp gian Pétain, người Pháp khinh rẻ bọn Việt gian Ngô Đình Khả, Ngô Đình Khôi, Ngô Đình Thục, Ngô Đình Diệm, Nguyễn Bá Tòng, Lê Hoan, Trần Bá Lộc, Trần Lục, Phạm Ngọc Chi, Lê Hữu Từ, Hoàng Quỳnh, khinh rẻ bọn tín đồ Ca-tô bản địa và tất cả những người Việt khác bán nước làm tay sai cho họ, thì tất nhiên là người Hoa Kỳ cũng khinh rẻ bọn tín đồ Ca-tô Việt Nam đã từng bán nước cho Vatican, cho Pháp, rồi lại làm tay sai và Hoa Kỳ. Là một trong bọn người Việt gian này, dĩ nhiên là ông Diệm làm sao thoát khỏi được cái nhìn khình bỉ của người Hoa Kỳ?
Những quy luật trên đây đều có thể kiểm nghiệm được. Dưới đây là những bằng chứng đã được kiểm nghiệm qua những nhận xét hay lời tuyên bố của các chính khách người ngoại quốc hay các sử gia với những trường hợp như sau:
Trường hợp 1 là những lời tuyên bố của các chính khách người Hoa Kỳ và những lời nhận xét của các nhà viết sử về con người và cung cách hành xử của ông Ngô Đình Diệm. Lời nhận xét ngắn và gọn về ông Diệm của Tổng Thống Eisenhower bằng cách dùng một thành ngữ "Trong đám thằng mù, thằng chột làm vua " cho ta thấy ông ta bị nhà lãnh đạo này của Hoa Kỳ khinh bỉ đến mức nào rồi.
Trường hợp thứ 2 là chính Đại Tá Edward Lansdale, vị cố vấn đặc biệt bên cạnh ông Diệm, người đã coi ông Diệm như một đứa con mới tập tễnh bước vào đời và phải dạy dỗ từng lời ăn tiếng nói cùng cách cư xử với mọi người chung quanh, y hệt như Lữ Bát Vi lo cho Tần Hoàng Chánh khi vừa lên nối ngôi An Quốc Quân làm vua nước Tần, và đôi khi cũng phải bực mình không chịu nổi với cái mức độ ngu xuẩn của đứa con nuôi mà chính quyền Hoa Kỳ đã giao phó cho ông dạy dỗ. Chương 62 sẽ nói rõ vấn đề này.
Trường hợp 3 là trong công điện ngày 5-9-1963 gửi về thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ông Đại Sứ Hoa Kỳ Cabot Lodge cũng đưa ra lời nhận xét đầy khinh bỉ về con người Ngô Đình Diệm. Lời nhận xét này cho chúng ta thấy rõ cái đặc tính học đòi làm sang, sặc mùi phong kiến với bản chất cuồng tín, ngu dốt và tàn ác của bọn người này:
"Chủ yếu chúng nó là chế độ chuyên chính Á Châu thời Trung Cổ của loại gia đình cổ điển, không hiểu gì cả hay hiểu rất ít về các ngành nghề của chính quyền vì dân. Chúng không thể ăn nói với dân chúng, không thể gây cảm tình với báo chí, chúng không thể ủy thác quyền hành hay tạo ra niềm tin, chúng không thể hiểu được tư tưởng chính phủ là công bộc của dân. Chúng nó chỉ quan tâm đến an ninh vật chất và sự sống còn của chúng, chống lại bất cứ mối đe dọa nào cộng sản hay không cộng sản."[4]

Trường hợp thứ 4 là trong chuyến viếng thăm Sàigòn vào năm 1961, Phó Tổng Thống Lyndon Johnson đã cường điệu so sánh ông Ngô Đình Diệm với ông Churchill của nước Anh. Sau đó lên trên phi cơ trở về Hoa Kỳ, ký giả Stanley Karnow hỏi ông rằng,
Stanley Karnow
“Phải chăng ông thực sự so sánh Diệm với ông Churchill như vậy sao?” Phó Tổng Thống Lyndon Johnson đã trả lời liền rằng “Cái cục cứt! Diệm là thằng bé duy nhất chúng ta có ở đây!”
Nguyên văn: “Carried away by oratorical hyperbole during a visit to Saigon in 1961, Lyndon Johnson, then vice-president, had compared Diem to Churchill. “Did you really mean it?” I asked him aboard his airplane later. “Shit,” he drwaled, “Diem’s the only boy we got there.”[5]
....
....

* Trung Tướng Trần Văn Đôn, quyền Tổng Tham Mưu Trưởng QLVNCH dưới thời ông Diệm, qua hồi ký “Việt Nam Nhân Chứng”, Xuân Thu, USA, 1989, từ trang 171 đến 179, ông viết trong lúc mà hầu như mọi Tướng Lãnh quân nhân QLVNCH đều còn sống và phần đông là có mặt tại Hoa Kỳ:
“Đại Tướng Lê Văn Tỵ (Tổng Tham Mưu trưởng QLVNCH – tqd) đi Mỹ chữa bệnh. Đến ngày 19 tháng 8 năm 1963, ông Diệm chỉ định tôi chức quyền Tổng Tham Mưu Trưởng, rồi ông Nhu ra lịnh tấn công chùa để cho tôi và quân đội chịu trách nhiệm. Dĩ nhiên sự việc đó làm cho dư luận trong và ngoài nước kết án quân đội mà người đứng mũi chịu sào là tôi”.
Chiều ngày 20 tháng 8, ông Ngô Đình Nhu mời tôi, quyền Tổng Tham Mưu Trưởng, Thiếu Tướng Trần Thiện Khiêm, Tham Mưu Trưởng, Thiếu Tướng Tôn Thất Đính, Quân trấn Sài gòn, và Đại Tá Nguyễn Văn Y, Tổng giám đốc Công an Cảnh sát, đến dinh Độc Lập ra lịnh: “Tối nay sẽ bắt các sư sãi cộng sản.”
Đêm 20 tháng 8, lợi dụng lịnh giới nghiêm, dinh Độc Lập ra lịnh riêng cho Đại Tá Lê Quang Tung (con chiên Lê Quang Tung nầy có một thuộc hạ là con chiên Trần Văn Kính, kẻ đã cùng với con chiên Cai Long đặt mìn phá hủy Chùa Một Cột ở Hà Nội đêm 10.9.1954 trước khi xuống tàu di cư vào Nam...- tqd) , chỉ huy trưởng Lực Lượng Đặc Biệt cùng Cảnh Sát Đặc Biệt của Dương Văn Hiếu, Mật vụ và Cảnh sát chiến đấu của ông Trần Văn Tư, Giám đốc Cảnh sát Đô thành bao vây tấn công các chùa trong đô thành để bắt các Thượng tọa, Đại đức, Tăng ni và Phật tử.
Lực Lượng Đặc Biệt là một tổ chức của quân đội, được thành lập từ năm 1956 gồm gần 10 Đại Đội (mỗi đại đội 120 người), võ trang súng ống tối tân nhất, được huấn luyện kỹ như Nhảy Dù, bơi lội, đột kích sau lưng địch… Một số ít chiến sĩ Lực Lượng Đặc Biệt này đã từng nhảy dù ra Bắc để hoạt động, vì vậy nên được lựa chọn rất kỹ, đòi hỏi nhiều tiêu chuẩn. Đại Tá Lê Quang Tung chỉ huy lực lượng này.
Nghe lịnh tấn công chùa như vậy, chúng tôi biết là việc này sẽ làm suy sụp thêm cho chế độ nhưng không thể can gián được. Đêm đó, tôi và Trần Thiện Khiêm theo dõi tại bộ Tổng Tham Mưu trên máy riêng Motorola của Cảnh sát nên chúng tôi biết cuộc tấn công này do Đại Tá Lê Quang Tung chỉ huy tổng quát.
Tôi và ông Khiêm lấy xe đến chùa Xá Lợi vào khoảng 1 giờ khuya. Đến nơi tôi thấy đèn còn bật sáng, cảnh sát còn đi qua lại. Bước vào chính điện, tôi giở mũ, ông Khiêm cũng giở theo. Lính cảnh sát thấy vậy cũng giở mũ và đứng im. Tôi hỏi:
- Quý Thầy đâu hết rồi?
Họ nói dẫn qua Phú Nhuận, còn Hòa thượng Thích Tịnh Khiết thì được đưa về cơ quan tình báo của Đại Tá Nguyễn Văn Y.
Tôi ra lịnh họ tắt đèn đóng cửa lại, đừng làm mất trang nghiêm nơi thờ phượng. Dặn xong chúng tôi ra về, đến cơ quan của Đại Tá Y. Ông Y cho biết Hòa thượng rất mệt, mai sáng phải cho vô bịnh viện quân sự Cộng Hòa. Chúng tôi trở ra đi thẳng đến dinh Gia Long. Lúc đó khoảng 3 giờ sáng. Gặp ông Nhu, ông ta bảo ra lịnh thiết quân luật. Lịnh này ban ra là có ý đổ trách nhiệm tấn công chùa cho quân đội, tôi hiểu ý của ông Nhu nhưng im lặng thi hành.
Lúc 5 giờ sáng, ông Diệm tập hợp Nội Các chánh phủ để trình bày sự việc. Ngay trong phiên họp đó, Ngoại Trưởng Vũ Văn Mẫu từ chức để phản đối sự đàn áp Phật giáo của anh em ông Diệm. Sự từ chức nầy của ông Mẫu làm thế giới xôn xao, Phật tử xúc động, dân chúng cảm phục một người đã thẳng thắn từ bỏ chức vụ để phản đối hành động bất công và tàn bạo.
Lúc đó ông Trần Văn Chương đang là Đại Sứ Việt Nam Cộng Hòa tại Mỹ, bà Chương là Quan sát viên cho Việt Nam Cộng Hòa tại Liên Hiệp Quốc, nhận thấy anh em Ngô Đình Diệm đàn áp Phật giáo, con gái mình tiếp tay phát ngôn hỗn xược mà mình không thể can ngăn được nên cả hai ông bà đều từ chức.
Sự từ chức của ông Mẫu và ông bà Trần Văn Chương là những ngọn đòn đau đớn cho anh em nhà họ Ngô.
Giới nghiêm là hạn chế sự lưu thông về đêm, còn Thiết quân luật là phải đem quân đội ra đường canh gác. Mỗi thứ phù hợp với một tình trạng mà Thiết quân luật chỉ áp dụng khi thật sự nguy hiểm cho nước nhà. Bởi vậy nghe lịnh Thiết quân luật, các tướng ngơ ngác.
Ngày 21 tháng 8, đài VOA loan tin quân đội nghe theo lịnh Tổng Thống đi tấn công chùa. Tôi không biết làm sao cải chính tin đó với đài VOA nên tôi cho Đại Úy Lê Văn Khấn, sĩ quan tùy viên của tôi đi mời ông Conein, sĩ quan CIA quen tôi từ năm 1946 ở Hà Nội hiện đang ở góc đường Công Lý và Nguyễn Đình Chiểu đến Bộ Tổng Tham Mưu gặp tôi đêm đó. Ông Conein sợ tôi gài bẫy nên mang theo súng tùy thân.
Chín giờ tối, ông Conein lại, chúng tôi cho biết quân đội không tham gia trong việc tấn công các chùa như đài VOA đã loan tin để ông Conein về trình lại đại sứ Mỹ. Ông Conein hỏi: “Các tướng lãnh Việt Nam có ý định đảo chánh không?” Tôi trả lời: “Chuyện này rất quan trọng sẽ nói sau.” Rồi ông Conein ra về.
Hai hôm sau đài VOA cải chính, nói rõ là quân đội Việt Nam không tấn công chùa. Ông Nhu nghe tin cải chính nầy rất tức giận, buộc mấy ông tướng phải họp lại (cái này thì quả nhiên là độc tài gia đình trị chứ còn gì nữa? – tqd), tuyên bố đứng sau lưng Tổng Thống và tôi phải ra nhật lịnh nói rằng quân đội có tham gia việc đó. Tôi phải tuân lời. Tuân lời ra nhật lịnh kêu gọi quân đội xiết chặt hàng ngũ sau lưng Ngô Tổng Thống thì được, nhưng nói làm sao cho anh em quân nhân và đồng bào hiểu mình đang tìm cách hạ một chính quyền đang bị dân oán hận! Tôi ra lịnh cho Đại Úy Phạm Văn Túy, tín đồ Thiên Chúa giáo đang làm việc ở văn phòng tôi thảo nhật lịnh. Cùng tâm trạng như tôi và hiểu ý tôi nên Đại Úy Túy viết đoạn chót mà tôi rất hài lòng:
- Cuộc chiến đấu rất nhiều gian khổ, thử thách lòng hy sinh của chúng ta cho chính nghĩa và Tổ quốc. Chúng ta phải cương quyết giữ vững ý chí, chủ động trên khắp các lãnh vực đấu tranh. Tôi (“Tôi” ở đây là Trung Tướng quyền Tổng Tham Mưu Trưởng Trần Văn Đôn – tqd) luôn luôn ở bên cạnh các anh em. Hãy tuyệt đối tin tưởng ở thắng lợi cuối cùng.
Báo chí lúc ấy bất bình hành động của ông Ngô Đình Diệm và vợ chồng Ngô Đình Nhu có mấy tờ in đậm câu chót trong nhật lịnh nên nhiều người đọc tinh ý sẽ hiểu câu: “Hãy tuyệt đối tin tưởng ở thắng lợi cuối cùng.”
(…)
Việc một nữ sinh (Quách Thị Trang – tqd) bị bắn chết (sáng ngày 25.8.1963 trước chợ Bến Thành, Sài gòn – tqd) làm cho chúng tôi thấy hổ thẹn với quần chúng khi khoác áo quân nhân ra đường. Việc Phật tử bị giam cầm làm cho tôi có mặc cảm tội lỗi. Nói làm sao cho dân chúng hiểu được rằng chúng tôi không làm việc đàn áp đó, chúng tôi không chủ trương giết người biểu tình bất bạo động, chúng tôi không đồng ý bắt giam người như vậy? Nhưng chúng tôi cúi đầu nhẫn nhục chờ ngày không xa chúng tôi sẽ trả lời với mọi người bằng hành động.”

Ngày 22 tháng 8, tôi đến thăm Hòa Thượng Thích Tịnh Khiết. Với giọng nói mệt nhọc, ngài hỏi:
- Tại sao lại đánh chúng tôi?
Nghe hỏi tôi xót xa quá, nhưng không biết trả lời sao!
Vì thiết quân luật, chúng tôi ở trong trại không về nhà, nhiều anh em cũng như tôi nhận những cú điện thoại trách móc của vợ, không những chỉ các gia đình theo đạo Phật mà người phụ nữ thuộc các tôn giáo khác cũng có người trách chồng sao lại tham gia vào việc đàn áp Phật giáo… Đại Tá Trần Ngọc Huyến, một tín đồ Thiên Chúa giáo, người ủng hộ ông Diệm hết tình cũng chống vấn đề đàn áp Phật giáo đó của anh em ông Diệm.
Những gì chúng tôi nung nấu từ đầu năm 1960 đến nay đã đến lúc phải bộc phát. Những độc tài, bất công, đàn áp của chính quyền mà suốt mấy năm trời chúng tôi bất bình đến nay phải bùng nổ. Những chuẩn bị từ lâu nay đến lúc phải thi hành.” (bằng vào 1 giờ 30 chiều ngày 1.11. 1963 – tqd).
“Ông Nhu đã tỏ vẻ coi thường khi nhận được báo cáo đầu tiên về những đoàn quân tiến về dinh Tổng Thống. Ông tin rằng việc tấn công nầy nằm trong chiến lược của ông nhằm phát giác và tiêu diệt những người đối nghịch của ông.
Theo kế hoạch của ông Nhu thì vài đơn vị trung thành của ông sẽ chiếm vài nơi trọng yếu tại thủ đô. Lúc đó ông và ông Diệm sẽ bay ra Vũng Tàu. Chỉ vài ngày sau, tình trạng lộn xộn và không luật lệ đó sẽ mở ngõ cho kẻ thù của chính quyền vào. Các đơn vị trung thành với chế độ đánh chiếm lại. Lúc đó quân phản loạn của Mỹ sẽ bị sập bẫy chết trong đô thị nầy (Sài Gòn – tqd).
Một việc không may cho anh em nhà Ngô là ông Nhu đã nhờ Tướng Tôn Thất Đính thực hiện kế hoạch nầy. Trước đó (cũng trong chiều ngày 1.11.1963 - tqd) ông Nhu có điện thoại cho ông Đính nhưng không gặp. Sau đó ông ta có liên lạc với vài tướng lãnh mà ông nghĩ trung thành với chế độ, nhưng cũng không gặp ai cả. Lúc đó, ông mới biết là đảo chánh có thật” - (Trần Văn Đôn, Sđd, tr 270).
Đến 3 giờ 30 chiều ngày 1 tháng 11, Tổng Thống Ngô Đình Diệm điện thoại cho tôi lần đầu tiên và hỏi:
- Các anh làm gì đó?
- Thưa cụ, quân đội đứng lên đáp lại lòng mong mỏi của dân. Chúng tôi yêu cầu Cụ từ chức vô điều kiện. Chúng tôi sẽ lo cho Cụ và gia đình đi ngoại quốc.
Ông Ngô Đình Diệm hỏi tiếp:
- Tại sao các anh làm như vậy?
- Vì chúng tôi yêu cầu đã nhiều lần mà Cụ không chịu thay đổi gì hết. Xin Cụ cải tổ chính phủ, chấm dứt đàn áp Phật giáo và ngày hôm qua tôi có gặp Cụ thì Cụ cũng cương quyết không thay đổi.
- Nói vậy chứ tôi định ngày nay tuyên bố cải tổ chính phủ. - (Y như con nít? – tqd).
- Thưa Cụ muộn quá rồi.” Đây có Trung Tướng Dương Văn Minh xác nhận lời nói của tôi.
Tôi chuyển điện thoại cho Trung Tướng Dương Văn Minh.
Khi điện đàm, các tướng tá đang đứng ngồi xung quanh nên chúng tôi nghe Trung Tướng Minh nói:
- Chúng tôi chịu đựng từ mấy năm nay rồi. (Chứ không phải khởi sự từ biến cố triệt hạ cờ Phật giáo và đàn áp giết chết Phật tử đêm 8.5.1963 - tqd).
Rồi ông nói tiếp:
Anh em chúng tôi có mặt ở đây là… Trung Tướng Dương Văn Minh.
Nói đến đây, ông Minh đưa cho từng người hiện diện xưng cấp bực và tên họ của mình, rồi lần lượt các vị như:
- Trung Tướng Nguyễn Ngọc Lễ,
- Thiếu Tướng Lê Văn Kim,
- Thiếu Tướng Trần Thiện Khiêm,
- Thiếu Tướng Lê Văn Nghiêm,
- Thiếu Tướng Nguyễn Văn Là,
- Thiếu Tướng Phạm Xuân Chiểu,
- Thiếu Tướng Trần Tử Oai,
- Thiếu Tướng Mai Hữu Xuân,
- Thiếu Tướng Nguyễn Giác Ngộ,
- Đại Tá Nguyễn Đức Thắng,
- Đại Tá Đặng Văn Quang,
- Đại Tá Nguyễn Văn Chuân,
- Đại Tá Nguyễn Khương,
- Trung Tá Nguyễn Văn Thiện,
- Trung Tá Lê Nguyên Khang.
Sau đó, ông Ngô Đình Nhu xin nói chuyện với tôi:
- Tại sao các anh lại phải đánh, có việc gì không bằng lòng thì nói với nhau (Ở đó mà “nói với nhau”! Nếu “có gì không bằng lòng thì nói với nhau” thì ông Nhu đã không thể đe dọa “những Tướng nào mà âm mưu đảo chánh thì sẽ treo cổ nó trên đường Công Lý” và; không thể có chuyện như bắt cóc thủ tiêu man rợ bằng hình thức dìm hai ông Nguyễn Bảo Toàn và Phạm Xuân Gia xuống lòng sông Nhà Bè? - tqd). Sao mà thiếu tình như vậy? (Tình? đối với Đảng Cần Lao, những Mật vụ, hành xử người dân qua cái gọi là “phong trào tố Cộng”, việc triệt tiêu đối lập, thanh trừng các chính khách v.v… là những điều mỉa mai, cay đắng nhất suốt khung thời gian mà nhà Ngô cầm quyền! – tqd).
Tôi trả lời:
- Chúng tôi hành động như vậy chỉ vì ý dân. Hôm qua, chính ông Cố Vấn đã nói với tôi rằng ông Cụ không chịu thay đổi gì hết, và sau đó ông Cụ đã xác nhận với tôi là tình hình tốt đẹp (“tốt đẹp” trong việc đi đêm với Bắc Việt, dùng gián điệp VC vào dinh Tổng thống, vào chức vụ Tỉnh trưởng, dùng nhà ông Tàu Mã Tuyên liên lạc với MTGPMNVN, đàn áp khốc liệt Phật giáo, Cao Đài, Hòa Hảo v.v…nhưng “tố Cộng” giết người thì cứ làm, cứ ra tay? – tqd) không cần thay đổi gì hết…
- Thôi được! Mời mấy anh lên đây (dinh Gia Long – tqd) thương thuyết với chúng tôi. Tôi sẽ bảo đảm an ninh cho các anh.
Tôi chuyển lời mời lên thương thuyết của ông Nhu với các anh em hiện diện để biết ý kiến, đa số các anh em lắc đầu không đồng ý vì nhớ lại cuộc đảo chánh năm 1960, ông Diệm ông Nhu nói thương thuyết, thỏa thuận nhưng đó chỉ là cớ kéo dài để chờ quân tiếp cứu (đích thực là thế chứ không thể có chuyện “Tổng thống không cho quân đội đánh nhau với quân đội” bao giờ, và, việc xỉ gạt đó - 1960, na ná cái họa vua U Vương bên Tàu vào hồi nhà Chu đốt Lộc Đài ở Trung nguyên báo động giả cho chư hầu kéo quân về triều ca cứu giá để cho Bao Tỷ và Muội Hỷ cười! – tqd).
Tôi trả lời với ông Nhu:
- Các Tướng Tá ở đây không một ai đồng ý lên thương thuyết, vì biết đây là một cớ hoãn binh, một cái bẫy mà thôi.
“Cũng trong lúc 4 giờ chiều, các sĩ quan cao cấp vào thêm Bộ Tổng Tham Mưu như Đại Tá Dương Ngọc Lắm, Đại Tá Đặng Thanh Liêm, Đại Tá Bùi Hữu Nhơn…
Để yểm trợ cho đoàn quân tấn công thành Cộng Hòa, tôi cho hai khu trục phát xuất từ căn cứ Không quân Tân Sơn Nhất bay lên bắn yểm trợ cho Bộ Binh.
Các Tư Lệnh Vùng I và Vùng II gọi về báo cáo tình hình và tôi cũng cho biết tình hình thủ đô.
Đến 6 giờ chiều ngày 1 tháng 11, Thiếu Tướng Đính đang chỉ huy tấn công các công sở cho tôi biết ông đã giải thoát nam nữ sinh viên, học sinh bị giam giữ vì tham gia biểu tình phản đối chính quyền đàn áp Phật giáo. Tôi yêu cầu cho chở tất cả anh em vào bộ Tổng Tham Mưu gặp chúng tôi.
Đến 7 giờ 30, các anh em sinh viên học sinh được giải thoát vào thẳng bộ Tổng Tham Mưu. Nghe tin, chúng tôi xuống tiếp họ.
Vừa xuống cầu thang, chúng tôi nghe tiếng một anh sinh viên (Về sau chúng tôi biết là anh Nguyễn Hữu Đống, sinh viên Kiến trúc) hô to:
- Anh chị em! Quỳ xuống lạy các tướng lãnh đã cứu mạng chúng ta!
Thấy họ sắp quỳ, chúng tôi vội la to:
- Thôi! Thôi! Đừng…
Chúng tôi không nói thêm được gì vì trước cảnh nầy ai cũng quá cảm động, chảy nước mắt.
Nguyễn Hữu Đống đại diện anh em bày tỏ lòng biết ơn và niền hân hoan vui sướng vì quân đội lật đổ được chế độ độc tài tàn ác của gia đình họ Ngô. Giọng anh phát biểu có lúc hét lên như trút uất hận, có lúc hùng hồn đanh thép, lúc lại run run vì cảm động”.
Về sau chúng tôi nghe một vài nhân chứng đi sát với ông Diệm và ông Nhu như Đại úy Đỗ Thọ, sĩ quan tùy viên, Đại úy An, sĩ quan cận vệ cho biết:
- sau khi nói chuyện với đại sứ Mỹ Cabot Lodge vào lúc 3 giờ chiều ngày 1.11.1963,
- sau khi nói chuyện với tôi (Trần Văn Đôn) và ông Minh,
- sau khi biết hầu hết các cấp chỉ huy cao cấp trung thành với ông đã bị bắt,
- sau khi biết hầu hết quân đội theo lịnh của các tướng lãnh đảo chánh và không có Vùng Chiến Thuật nào gởi quân tiếp cứu,
- sau khi biết quân đảo chánh đang đánh thành Cộng Hòa và sẽ tập trung tất cả quân lực đánh dinh Gia Long,
Hai ông ấy (Diệm, Nhu) quyết định đi ra khỏi dinh Gia Long.” (Trần Văn Đôn, Sđd, từ trang 221 đến 225).
Về phía dân chúng đồng bào:
“Không phải đợi đến sáng ngày 2 tháng 11, dân chúng mới tràn ra đường, mà mọi người đã ra đường hoan hô quân đảo chánh ngay trong lúc súng nổ, trong lúc tấn công thành Cộng Hòa.
Đêm 1 tháng 11, chúng tôi ra lịnh giới nghiêm từ lúc 8 giờ tối tới 6 giờ sáng, vì không cho dân chúng ra đường sợ lạc đạn, vậy mà đồng bào vẫn ra đường theo sau quân đảo chánh để ủng hộ tinh thần. Sáng




Đó đây


2024-03-28 - Chấn động người Việt ở #Thailand: Thiếu tướng GĐ CA tỉnh Gia Lai … xuất hiện … chuyện gì xảy ra …? -

2024-03-24 - Thiếu tướng Hoàng Kiền _BUỒN, VUI, "GIẢI OAN" VẤN ĐỀ CHỐNG LẬT SỬ - Đôi lời với ông Võ Văn Thưởng

2024-03-22 - Thật là buồn khi một người mình đặt nhiều kỳ vọng lại làm mình thất vọng -

2024-03-22 - Tá hoả tịch thu! Tòa án NY bắt đầu kê biên tài sản sân golf, dinh thự Seven Springs -

2024-03-21 - VKSND TP HCM: Bị cáo Trương Mỹ Lan không ăn năn - VKSND TP HCM nêu quan điểm bị cáo Lan phạm tội nhiều lần, phạm tội có tổ chức, bằng nhiều thủ đoạn tinh vi, chiếm đoạt và gây thiệt hại số tiền đặc biệt lớn cho nhà nước

2024-03-21 - NHỮNG BIỂU HIỆN CỦA CHỦ NGHĨA DÂN TÚY Ở VIỆT NAM -

2024-03-20 - Toàn cảnh đề nghị mức án với vợ chồng Trương Mỹ Lan, Trương Huệ Vân và đồng phạm -

2024-03-20 - Lý do đồng chí Võ Văn Thưởng có đơn xin thôi các chức vụ -

2024-03-20 - Trung ương đồng ý ông Võ Văn Thưởng thôi chức Chủ tịch nước - Ban Chấp hành Trung ương đồng ý để ông Võ Văn Thưởng thôi giữ các chức vụ Ủy viên Bộ Chính trị, Ủy viên Trung ương Đảng khóa 13, Chủ tịch nước, Chủ tịch Hội đồng Quốc phòng An ninh nhiệm kỳ 2021-2026, theo nguyện vọng cá nhân

2024-03-18 - Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng chúc mừng Tổng thống Putin tái đắc cử - Theo số liệu của Ủy ban Bầu cử Trung ương Nga, kết quả kiểm đếm sơ bộ tính đến sáng 18/3 cho thấy Tổng thống Vladimir Putin giành được 87,32% số phiếu, tái đắc cử nhiệm kỳ thứ năm và sẽ lãnh đạo



▪ 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 >>>




Thư, ý kiến ngắn
● 2024-03-21 - CHỐNG CỘNG: Chuyện cười ra nước mắt ở Sở Học Chánh Tacoma, Wa - Lý Thái Xuân -

● 2024-03-09 - Tổng thống Nga, Vladimir Putin đọc thông điệp gửi Quốc hội Liên bang (29/2/2024) - Gò Vấp -

● 2024-03-09 - Các hoạt động của Mặt Trận Việt Nam Công Giáo Cứu Quốc trong những năm 1942-1954 - trích Hồi ký Nguyễn Đình Minh -

● 2024-03-08 - Hồi ký lịch sử 1942-1954 - Liên Quan đến Giám mục Lê Hữu Từ, Khu tự trị Phát Diệm, Công Giáo Cứu Quốc - VNTQ/ Khôi Nguyên Nguyễn Đình Thư -

● 2024-02-15 - Trương vĩnh Ký dưới con mắt của người dân - Trần Alu Ngơ -

● 2024-02-14 - Các nhà hoạt động ẤN ĐỘ GIÁO phản đối chuyến viếng thăm của Giáo hoàng John Paul II - FB An Thanh Dang -

● 2024-02-09 - “KHÁT VỌNG NON SÔNG” của VTV1 và chuyện Trương Vĩnh Ký - Nguyễn Ran -

● 2024-02-05 - Góc kể công - Đồng bào Rô ma giáo cũng có người yêu nước vậy! Đúng. - Lý Thái Xuân -

● 2024-02-01 - Câu Lạc Bộ Satan Sau Giờ Học Dành Cho Trẻ 5-12 Tuổi Sắp Được Khai Trương Ở Cali, Hoa Kỳ - Anh Nguyen -

● 2024-01-29 - Giáo hội Rô ma giáo Đức "chết đau đớn" khi 520.000 người rời bỏ trong một năm - The Guardian -

● 2024-01-29 - Một tên Thượng Đế-Chúa ngu dốt về vũ trụ, nhưng thích bốc phét là tạo ra vũ trụ - Ri Nguyễn gửi Phaolo Thai & John Tornado -

● 2024-01-29 - Kinh "Thánh" dạy Con Chiên Giết Tất Cả Ai Theo Tôn Giáo Khác - Ri Nguyễn vs John Tomado -

● 2024-01-29 - Nhân Quyền Ở Nước Mỹ: Vụ Án Oan, 70 Năm Sau Khi Tử Hình Bé George Stinney - - Giác Hạnh sưu tầm -

● 2024-01-29 - NOEL - Ba Giáo Hoàng John Paul II, Benedict XVI, Francis I Thú Nhận Đã Bịp Chiên- Cừu Chuyện Jesus Ra Đời - Ri Nguyen -

● 2024-01-29 - Một dàn đồng ca, ngày càng đặt câu hỏi về quyền lực của Giáo hoàng - John L. Allen Jr. -

● 2024-01-29 - Tỷ lệ phá thai nơi người công giáo lại cao hơn nơi người ngoài công giáo! - Lê Hải Nam -

● 2024-01-29 - Kinh Khải Huyền Cho Biết Jesus Là Một Tên Ác Qủy Đê Tiện, Man Rợ - Ri Nguyễn -

● 2024-01-29 - Vatican Cho Phép Linh Mục Hiếp Dâm Trẻ Con - Đó là chính sách! - Ri Nguyen -

● 2024-01-28 - Quận Utah cấm Kinh Thánh ở các trường tiểu học và trung học cơ sở - Ri Nguyen -

● 2024-01-26 - Chiên Hô Hào Các Bạn Chiên Đừng Đọc Sachhiem.net: "Nhận Diện!" - SH vs Nguyễn Trọng Nghĩa -


▪ 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 >>>