Nhân Dịp Năm Thánh Của Công Giáo Việt Nam

Kể Chuyện Thánh Kinh: CHA TRUYỀN CON NỐI

Trần Chung Ngọc

http://sachhiem.net/TCN/TCNtg/TCN84.php

01 tháng 12, 2009

Hơn 10 năm trước đây, Charlie Nguyễn, alias Bùi Văn Chấn, có viết bài Abraham: Ông Tổ Của Các Đạo Chúa. Bài này đăng trong tờ Đông Dương Thời Báo, số 70, tháng 8, 1998, và sau đó có trên Trang Nhà của Charlie Nguyễn. Với bài này, Charlie Nguyễn đã cho độc giả một bài viết giá trị về lịch sử Thánh Abraham, Tổ Phụ của các đạo Chúa. Trong bài của Charlie Nguyễn, chúng ta cũng biết thêm về lịch sử Do Thái, vùng Lưỡng Hà v..v… Ông Charlie Nguyễn không nói đến nhiều về nhân vật Abraham, mục đích nghiên cứu của ông là đưa đến kết luận: xuất xứ của những tôn giáo như Ki Tô Giáo, Do Thái Giáo, Hồi Giáo là từ cùng một đạo: đạo thờ bò.

Ki Tô Giáo, điển hình là Ca-tô Rô-maGiáo, phát triển trên thế giới qua sách lược độc tôn, bạo hành, cưỡng bức hoặc giết những người không có cùng niềm tin, và sau này, làm tiên phong hay theo gót thực dân để truyền đạo. Và chúng ta được nghe các nhà truyền giáo và cả các con chiên u mê thường nói rằng đạo Chúa là đạo rất mực đạo đức, và Thánh Kinh là những lời mạc khải của một ông Gót "(God) toàn năng, có nghĩa là làm gì cũng được, và toàn trí, có nghĩa là cái gì cũng biết gồm cả quá khứ vị lai, và toàn nhân, rất mực nhân từ thương yêu thế gian. Dân Chúa cũng thường lên án những kẻ “vô thần”, nghĩa là những người không tin vào Chúa của họ, là những kẻ có thể làm mọi điều ác vì không sợ Chúa trừng phạt. Đây chỉ là những lời rao giảng dối trá của những kẻ vô lương tâm để hù dọa và huyễn hoặc những người không có mấy đầu óc, hoặc những người có đầu óc nhưng cả tin mà không tự mình đọc cuốn Thánh Kinh. Lịch sử cho thấy, những người “vô thần” thường thông minh và đạo đức hơn những người tin Chúa rất nhiều, Chúa của họ ở trong cuốn Thánh Kinh, và tin tất cả những gì viết trong Thánh Kinh. Lịch sử các giáo hoàng và gần đây những vụ loạn dâm của giới linh mục và mục sư nói rõ hơn gì hết điều trên. Tại sao vậy? Tìm hiểu vấn đề chúng ta thấy nguồn gốc sự vô đạo đức của giới chăn chiên, và cả các con chiên, là nằm trong chính cuốn Thánh Kinh.

Thật vậy, đọc Thánh Kinh, chúng ta thấy trong đó có nhiều chuyện thuộc loại vô đạo đức, dâm ô, loạn luân, những chuyện tàn bạo giết người tập thể, kể cả nam phụ lão ấu, những chuyện cực kỳ hoang đường, những chuyện vô cùng mâu thuẫn, những chuyện con yêu con ghét, những chuyện phi lý trí, phản khoa học v…v… thật là không kể sao cho hết.

Ấy thế mà có người, ông cựu Thượng Nghị Sĩ Việt Nam Cộng Hòa Nguyễn Văn Chức, niềm hãnh diện của giới trí thức Ca Tô Việt Nam, lại cho rằng: "Quyển Thánh Kinh sẽ là cẩm nang trong sứ mạng phục hưng con người và đạo lý tại Việt Nam". Chắc chắn là ông Chức cũng như những người Ca-tô đồng ý với ông và tuyệt đại đa số giáo dân chưa hề đọc Thánh Kinh.

Bài viết này thuộc loại viết mà chơi, kể chuyện về chủ đề “Cha Truyền Con Nối” trong Thánh Kinh, nghĩa là thế hệ sau theo truyền thống của thế hệ trước, nên văn phong có phần phóng túng, xin độc giả đánh cho hai chữ đại xá.

Mở đầu cuốn Thánh Kinh là có chuyện anh em ruột giết nhau. Lý do? Chỉ vì ông “Gót” (God) của Do Thái, tức Chúa của các đạo Chúa, đã bất công đối xử với hai anh em Cain và Abel, con của Adam và Eve. Chuyện kể như sau, Sáng Thế Ký 4:

Lớn lên, Cain làm nghề trồng trọt, và người em Abel làm nghề chăn chiên. Đến mùa, Cain đem hoa quả đồng ruộng làm lễ vật dâng lên cho “Gót”, và Abel cũng đem phần thịt mỡ của con chiên đầu lòng dâng lên cho “Gót”. Gót chưa biết đến chất cholesterol trong thịt mỡ, chỉ thích khoái khẩu, nên nhận phần thịt mỡ của Abel và chê, không nhận phần hoa quả ngũ cốc của Cain. Người Ca-tô Việt Nam thích ăn thịt chó có thể cũng là theo truyền thống của Gót. Cain giận dữ vì thấy mình bị đối xử quá bất công và thiên vị, nên rủ thằng em ra ngoài đồng rồi giết tốt cậu em.

Đến đây tôi muốn kể một câu chuyện cá nhân.

Hơn 20 năm trước, khi tôi còn ở Madison, Wisconsin, một buổi sáng Chủ Nhật (không phải là Chúa Nhật) có hai người mặt còn non choẹt, quần áo chỉnh tề, thuộc hệ Jehovah Witness, đến gõ cửa truyền đạo. Họ muốn giảng cho tôi về Thánh Kinh, về Gót v..v… Tôi đồng ý và nói, tôi cũng đã đọc Thánh Kinh, và có chuyện tôi không hiểu là tại sao Gót lại nhận phần thịt mỡ của Abel và chê phần hoa quả ngũ cốc của Cain để cho Cain phải tức giận mà giết em? Họ nói họ sẽ tìm hiểu và trả lời và bỏ ra đi. Hai tuần sau họ trở lại với một người đã đứng tuổi và giải thích cho tôi là: “Gót muốn khuyến khích nghề chăn nuôi chứ không phải là thiên vị Abel”. Đó là câu giải thích cho những người có đầu óc của con chiên. Tôi lại hỏi một chuyện khác mà tôi không hiểu: Cain lấy vợ, vậy vợ của Cain là ai, khi đó trên thế gian chỉ có Eve, mẹ Cain, là phụ nữ. Họ bỏ đi và không bao giờ trở lại nữa.

Trở lại đầu đề “Cha Truyền Con Nối”, bài viết này kể lại vài chuyện vui và rất hấp dẫn về Thánh Abraham, ông Tổ của các đạo Chúa, và ông con Isaac, rồi đến hai ông con của Isaac, Esau và Jacob, như được viết trong Thánh Kinh. Thánh Kinh có rất nhiều chuyện vui và hấp dẫn, thí dụ như chuyện về 5 người đàn bà trong bài trước, nhưng thật đáng tiếc những chuyện này chẳng bao giờ được giảng trong nhà thờ, có ai hỏi đến thì vẫn là câu trả lời: “Đó là mầu nhiệm của Gót, đầu óc con người không thể hiểu được”. Đúng ra là phải nói “Đầu óc con chiên, chứ không phải là con người, mới không thể hiểu được những mầu nhiệm của Gót.” Chúng ta còn nhớ, giải thích chuyện 5 người đàn bà vô đạo đức trong gia phả của Giê-su, ông TGM Nguyễn Văn Thuận cũng cho đó là “mầu nhiệm của Gót”. Vì là chuyện vui và rất hấp dẫn nên lời văn có đôi phần phóng túng, tôi xin tạ lỗi trước cùng quý độc giả nào khó tính cho rằng chuyện các Thánh trong Thánh Kinh tất nhiên phải là chuyện đứng đắn, không phải là chuyện có thể nói chơi.

Trong Thánh Kinh, thông tin đầu tiên chúng ta biết về Thánh Abraham là ở chương Sáng Thế Ký, câu 11: 27,29 (Sáng Thế Ký 11:27,29):

"Đây là dòng dõi Tê-Ra: Tê-Ra sinh ra Áp-ram, Na-ho, và Ha-ran. Ha-ran sinh ra Lot.... Rồi Áp-ram và Na-ho lấy vợ. Vợ Áp-ram tên là Sa-ra (Sarah) "

Đến đây, chúng ta không biết Sarah là ai, cho tới 9 chương sau, Sáng Thế Ký 20:12, Abraham mới "bật mí" cho chúng ta biết:

"Thật ra, nàng chính là em gái tôi. Nàng là con cùng cha khác mẹ với tôi, và tôi đã lấy nàng làm vợ."

Thánh Abraham lấy vợ, đó là một chuyện vui mừng. Mà lại lấy em làm vợ, đó là một chuyện vui mừng thứ hai, theo tiêu chuẩn đạo đức của Thánh Kinh, vì trong đó chúng ta được Gót dạy rằng, Thánh Abraham là một con người ngay thẳng, đạo đức (righteous), là một mẫu mực theo luật Chúa mà chúng ta phải noi gương (Gen. 26:5 : Abraham obeyed My voice and kept My charge, My commandments, My statutes, and My laws: Abraham đã tuân theo lời Ta, đã vâng giữ những điều răn, luật lệ của Ta) . Có lẽ vì vậy chăng mà ngày nay chúng ta có từ "song hỷ". Thời Thánh Abraham, đó có thể là song hỷ. Thời nay, chúng ta gọi đó là "loạn luân".

Thế rồi, Thánh Kinh kể rằng, Sáng Thế Ký 12: 1-3:

"Nay, Gót bảo Abraham: Hãy bỏ quê cha đất tổ, lìa bỏ họ hàng thân thuộc, đi đến xứ ta chỉ định. Ta sẽ làm cho con trở thánh tổ phụ của một dân tộc lớn. Ta sẽ ban phúc cho ngươi, làm rạng danh ngươi, và ngươi sẽ là cái phúc của mọi người. Ta sẽ ban phúc cho kẻ nào chúc phúc ngươi, và Ta sẽ nguyền rủa kẻ nào nguyền rủa ngươi"

và Abraham tuân theo lời Gót, cùng Sarah và Lot, mang theo hết của cải, gia súc, người làm v...v... bỏ xứ đi tới vùng Canaan, xứ mà Gót chỉ định cho ông ta.

Nhưng vấn đề ở đây không phải là chuyện Gót ra lệnh cho Abraham rời bỏ xứ sở khi Abraham đã theo cha là Terah cùng ông cháu Lot, ông Thánh cháu này rất nổi tiếng vì chuyện làm cho hai người con gái mang bầu, rời bỏ xứ sở từ lâu rồi và đến định cư ở Haran. Vấn đề ở đây là có độc giả nào cho rằng xứ Canaan và dân Do Thái là một dân tộc lớn không? Về dân số, đất đai và quyền lực, so với nước của anh Ba Tàu, của anh Cà Ri Cay, và nhiều nước khác trên thế giới, trong đó có Việt Nam, Do Thái có thể nói là không đáng kể. Vậy thì lời hứa của Gót trở thành lời hứa tầm bậy, cũng như lời hứa của Giê-su là sẽ trở lại ngay khi một số người theo ông ta còn sống nhưng đã chết đi và biệt tăm gần 2000 năm nay mà không hề thấy tông tích ở đâu. Mặt khác, Gót chỉ hứa cho Abraham làm tổ phụ của dân tộc Do Thái mà thôi, do đó Abraham và các hậu duệ như David, Jesus chẳng liên hệ gì đến các dân tộc khác. Tất cả những gì giáo hội Ca tô nói về Gót, về Abraham hay David, Jesus cho người phi Do Thái chẳng qua chỉ là trò bịp, lừa dối của Giáo hội đối với những kẻ nhẹ dạ, cả tin, đầu óc không khác đầu óc của các con chiên là mấy.

Thế rồi, Thánh Kinh kể rằng: Khi Abraham tới gần đất Ai Cập, Thánh bảo vợ như sau, (Sáng Thế Ký 12: 11-13 ):

"Cưng à! Qua biết cưng rất đẹp. Nếu người Ai Cập nhìn thấy cưng, và biết cưng là vợ qua, có thể họ sẽ giết qua để cướp cưng. Vậy cưng hãy làm ơn làm phúc nói với họ cưng là em gái của qua nhé. Nhờ cưng mà họ sẽ hậu đãi qua và để qua sống."

Thánh Abraham quả thật đúng là Thánh Abraham. Là Thánh Tổ Phụ nên Ngài khôn hơn các con chiên chỉ biết nhắm mắt nhắm mũi nghe lời Giáo hội, tuyệt đối tin vào Gót. Ngài đã được Gót hứa làm cho Ngài rạng danh và là Tổ Phụ của một dân tộc lớn, nhưng Ngài chẳng mấy tin lời hứa của Gót nên chưa tới Ai Cập Ngài đã lo phòng thân, bảo vợ nói dối là em, sợ người ta giết Ngài để cướp vợ thì hết rạng danh và hết làm Thánh Tổ Phụ.

Có người cãi rằng, Abraham là Thánh Tổ Phụ của các dân Chúa. Dân Chúa họp lại chẳng thành một dân tộc lớn là gì? Thứ nhất, họ không biết thế nào là định nghĩa của một dân tộc. Định nghĩa của dân tộc tuyệt đối không phải là một tập hợp những người có tiếng nói khác nhau, phong tục tập quán khác nhau, và chỉ biết gật trước mọi điều Tòa Thánh ra lệnh, hay "Tòa Thánh đánh rắm cũng khen thơm" (Nguyễn Văn Trung). Thứ nhì, họ quên rằng Gót trong Thánh Kinh không biết đến cả một nửa thế giới, vì không biết là quả đất tròn, và Cựu Ước chỉ là lịch sử Do Thái. Nation là một quốc gia, một dân tộc, chứ không phải là Vương quốc (Kingdom) của Chúa.

Rồi có người cũng cãi là, Abraham đâu có nói dối. Sarah chẳng là em Abraham là gì? Cãi như vậy chúng ta gọi là "cãi chầy cãi cối", hay là "cãi lấy được", càng cãi càng tỏ ra trình độ hiểu biết thấp kém của mình. Thật vậy, cãi như vậy là cãi ẩu, mù tịt về Thánh Kinh. Chuyện Abraham bảo vợ nói dối nhận là em là chuyện trong chương 12, tới đây chưa ai biết Sarah là em Abraham. Như trên đã viết, mãi tới chương 20 Abraham mới "bật mí" cho chúng ta biết Sarah là em cùng cha khác mẹ. Một mặt khác, vấn đề ở đây không phải là Sarah là em hay là vợ, hay cả hai, mà là Thánh Abraham sợ chết, ham sống, ham của cải, và sẵn sàng hiến dâng vợ, hay em, hay cả hai, cho dân Ai Cập. Thật vậy, chúng ta hãy đọc tiếp Thánh Kinh, Sáng Thế Ký 12: 14-16:

"Và đúng như vậy, khi Abraham vào Ai Cập, dân Ai Cập nhìn thấy Sarah rất đẹp. Các ông Hoàng của Vua Pharaoh cũng thấy nàng và tiến cử nàng với Pharaoh. Và nàng được đưa vào cung Vua. Nhờ nàng mà Pharaoh hậu đãi Abraham, cung cấp cho ông chiên, bò, lừa, gia nhân và lạc đà."

Phân tích Thánh Kinh là một nghệ thuật và là chuyện rất thú vị. Độc giả đọc đoạn trích dẫn từ Thánh Kinh ở trên thấy sao? Tư cách của ông Thánh Tổ Phụ Abraham phải chăng là tư cách của một người "ngay thẳng, đạo đức"? Và Pharaoh đưa Sarah vào cung để làm gì? Các bạn đều biết để làm gì, và tôi cũng biết. Các linh mục, mục sư cũng đều biết, biết nhưng chẳng ai dám nói trong nhà thờ. Nếu chúng ta biết chút chút về phong tục, khí hậu Ai Cập thì lại có vài vấn đề khó hiểu. Ai Cập là xứ nóng, rất nóng, và các phụ nữ luôn luôn mang một tấm mạng che mặt. Vậy làm sao mà dân Ai Cập lại nhìn thấy bộ mặt đẹp của Sarah nếu nàng không muốn cho ai nhìn thấy. Abraham biết vậy và Sarah cũng biết vậy. Phải chăng Abraham, với sự đồng ý của Sarah, cố ý trình diễn bộ mặt đẹp của Sarah cho mọi người thấy? Nhưng để làm gì? Thánh Abraham đã nói rõ: "Nhờ cưng mà họ sẽ hậu đãi qua và để cho qua sống" và Thánh Kinh đã chẳng nói rõ hơn: "để đổi lấy chiên, bò, lừa, lạc đà và cả gia nhân nữa" hay sao? Một nàng Sarah đổi lấy từng ấy thứ, kể ra là quá lời rồi. Frederick Heese Eaton viết, (Scandalous Saints, p.12):

"Kế hoạch của Abraham để giữ Pharaoh bận bịu trên giường với Sarah trong khi gia súc của Abraham gặm cỏ trên những cánh đồng cỏ của Pharaoh đã được đền đáp rộng rãi. Như Thánh Kinh của Moses đã chỉ rõ, làm bất cứ điều gì để có được đồng tiền. Ngay cả làm nghề ma cô." [1]

Có một chi tiết sai trong nhận định trên, vì Thánh Kinh (5 sách đầu) không phải do Moses viết. Đọc lịch sử đạo Chúa chúng ta thấy Giáo hội Công Giáo đã theo đúng sách lược của Abraham: làm bất cứ điều gì để có được tiền tài, của cải: từ cướp bóc, chiếm đoạt trong các cuộc thánh chiến, bán các phép giải tội, dấu tiền của Đức Quốc Xã cho đến những phương tiện kinh tài hiện đại nhất như mở ngân hàng, đầu tư vào sự sản xuất thuốc ngừa thai v..v.., vì vậy tài sản của Vatican ngày nay đã lên đến cả ngàn tỷ đô-la.

Nhưng chưa hết, chúng ta hãy đọc tiếp Thánh Kinh, Sáng Thế Ký: 17-19:

"Nhưng vì Sarah, vợ của Abraham, mà Gót giáng nhiều tai họa lớn cho Pharaoh và hoàng cung của vua. Vua gọi Abraham vào trách: "Ngươi coi ngươi đã gây hại cho ta. Tại sao ngươi không nói nàng là vợ của ngươi. Sao ngươi lại nói "Nàng là em tôi" để ta lấy nàng làm vợ.. Đây này, vợ ngươi đây, ngươi hãy mang nàng đi. Và vua ra lệnh đuổi Abraham cùng vợ, gia nhân, mang tài sản ra khỏi Ai Cập."

Thánh Kinh không nói rõ họa mà Gót giáng xuống Pharaoh và hoàng cung là họa gì, và tại sao Pharaoh lại biết những họa đó là tác phẩm của Gót? Và phải chăng trước khi giáng họa, Gót đã cho Pharaoh biết Sarah chính là vợ Abraham chứ không phải là em. Nhưng đọc Thánh Kinh thì đừng có thắc mắc, thắc mắc những lời mạc khải của Gót là có tội với Gót. Nhưng các học giả ngày nay không sợ tội với Gót, mà chỉ sợ sự thật, y như các tín đồ Ki Tô Giáo, cho nên đã để tâm nghiên cứu để giải đáp những thắc mắc khi đọc Thánh Kinh. Và, các học giả phân tích Thánh Kinh về sau đã đoán ra đó là họa gì, nhưng vẫn không hiểu tại sao Pharaoh lại cho rằng đó là hình phạt của Gót vì Pharaoh "have fun" (chơi vui) với Sarah. Thật vậy, tại sao Gót lại giáng họa xuống Pharaoh thay vì xuống Abraham, vì lỗi đâu có phải là ở Pharaoh. Pharaoh thấy Sarah đẹp mà lại chưa có chồng nên mời vào cung đánh cờ người với ông cho vui, với sự O.K "chăm phần chăm" của Sarah và của "ông anh" Abraham chứ đâu có làm điều gì sai quấy. Đâu có thể kết tội Pharaoh là cướp vợ của Abraham. Trước đây thì Gót lẫn cẫn, nay lại trở thành lẩm cẩm, phạt người có tội không phạt, lại đi phạt người vô tội.

Các học giả phân tích Thánh Kinh, không tin chuyện Gót xía vào những chuyện của con người. Khi xưa, bất cứ điều gì mà trí tuệ thời đó chưa cho phép hiểu, thì đều được coi như là tác phẩm của Gót. Sấm được coi như là tiếng nói trong cơn thịnh nộ của Gót, sét là những lưởi gươm của Gót giáng xuống để trừng phạt con người, cả bệnh truyền nhiễm như dịch hạch do chuột gây ra cũng được coi là tai họa do Gót giáng xuống v...v.... Cho nên các học giả coi một số chuyện trong Thánh Kinh là những chuyện dân gian đồn đại, có thể đúng với lịch sử nên phân tích vấn đề như sau.

Nếu thực sự Pharaoh và hoàng cung của nhà vua bị họa theo như sự đồn đại của dân gian, thì chỉ có thể có một giải thích, đó là:

"Pharaoh bị lây bệnh hoa liễu, có thể là bệnh lậu, do Sarah truyền sang, và rồi nhà vua truyền sang cho vợ và các cung tần mỹ nữ trong cung." [2]

Đây là một cách giải thích, nghe ra cũng có vẻ hợp lý, vì phù hợp với một đoạn sau trong Thánh Kinh, và vì trong một trường hợp tương tự như sẽ được trình bày sau, họa mà Gót giáng xuống là làm cho hoàng hậu và các cung nữ không có con. Có điều chắc là nhờ sự "hi sinh" chăm phần chăm của Sarah mà Abraham trở thành giầu có như Thánh Kinh kể, Sáng Thế Ký 13: 1-2:

"Rồi Abraham rời Ai Cập đi xuống phía Nam, mang theo vợ và tài sản. Abraham rất giầu có về gia súc, vàng bạc."

Giầu có như vậy là phúc hay họa? Gót thì bảo là phúc vì đó là của Gót ban cho. Gót Con [Jesus] không chịu, dùng quyền phủ quyết giáng phúc của Gót Cha ban cho Abraham xuống thành họa. Thật vậy, trong Tân Ước, Luke 6: 24, Gót Con phán: "Nhưng khốn cho những kẻ giầu có, vì đã nhận được sự an ủi rồi" (But woe to you who are rich, For you have received your consolation). Câu này có nghĩa là, những kẻ giầu có đừng có hòng bén mảng đến Thiên đường, Thiên đường chỉ để cho những người nghèo khổ. Vì vậy đạo Chúa phần lớn là dân nghèo, những người bị dụ khị, mê hoặc về một cái bánh vẽ trên trời: thiên đường. Còn giới chăn chiên thì lo vơ vét của cải để làm giầu. Thật vậy, ở trên thế gian này chẳng có ai thích nghèo cả, kể cả Giáo hội. Tài sản của Giáo hội mẹ lên đến hàng tỷ đô la, và các giáo hội con ở các nước nghèo khổ, kể cả Việt Nam, lại là những địa chủ bự nhất, tài sản đất đai phần lớn là do những chính quyền thực dân đô hộ cưỡng chiếm của Chúa chiền, của dân gian, và tặng cho giáo hội để cắm cây Thánh Giá trên đó, và ngày nay cũng có màn “mục vụ xin tiền” ở hải ngoại.. Chỉ tội cho đám giáo dân nghèo, được dạy đó là ý Chúa, cứ an phận nghèo thì sẽ được lên thiên đường.

Chúng ta hãy đọc tiếp Thánh Kinh.

Khi đó Sarah không có con. Nàng có một con sen (dân VN bây giờ văn minh không gọi là con sen nữa mà gọi bằng những danh từ hoa mỹ như "chuyên viên giúp việc nhà cửa". TCN) người Ai Cập, tên là Hagar. Và Sarah nói với Abraham, Sáng Thế Ký 16:1-4:

Ảnh Painter:  Adriaen van der Werff (1659-1722)"Cưng à! Vì Chúa không cho em có con, vậy Cưng làm ơn hãy "đi vào" con sen của em. Nếu nó có con thì đó là con của em. Abraham tuân theo lời vợ và "đi vào" Agar, và Agar có mang."

"Đi vào" là tôi dịch một cách máy móc từng chữ một của "go in to" chứ thực ra người Việt Nam ý nhị nên chỉ nói "Abraham ngủ với con sen của vợ là Hagar".

Nếu đoạn văn tả chân trên mà ở trong cuốn sách nào khác, không phải là Thánh Kinh, thì các Cha hướng dẫn đạo đức các tín đồ lại kêu ầm lên là "văn chương khiêu dâm, cần phải dẹp bỏ".

Chúng ta hãy đọc tiếp chuyện Thánh Abraham.

Khi biết mình đã mang bầu, Hagar bèn lên mặt hỗn xược với Sarah, làm cho Sarah nổi khùng trách Abraham, Sáng Thế Ký 16: 4,5:

"Lỗi tại ông mọi đàng. Tôi đã cho ông ngủ với nó, bây giờ nó có mang nó lại lên mặt với tôi. Xin Gót hãy xét xử giữa tôi và ông."

Khi đó Abraham không biết đến một triết lý của Đông phương: "Vợ cả, vợ hai, hai vợ đều là vợ cả", vả chăng có vẻ như trong người có chút máu của Thúc Sinh, cho nên vội nói: "Nó là con sen của bà, vậy bà muốn làm gì nó thì làm." Và khi Sarah đối xử khắc nghiệt với Hagar thì Hagar phải "cao chạy xa bay".

Thánh Kinh kể tiếp: Gót Cha sai Thiên sứ xuống bảo Hagar phải quay về phục vụ cho chủ là Sarah. Đây là tiền lệ của Thiên Chúa, đầy tớ thì phải phục vụ cho chủ, tôi tớ của Chúa thì phải phục vụ Chúa, không được bỏ. Hagar tuân lời Gót và rồi sinh một đứa con trai. Abraham đặt tên con là Ishmael. Khi đó Abraham "mới có" 86 tuổi.

Chúng ta hãy bỏ qua đoạn mô tả giao ước giữa Gót Cha và Abraham khi Abraham "mới có" 99 tuổi, theo đó thì Abraham và các hậu duệ phái nam của ông phải cắt da qui đầu, danh từ văn hoa gọi là "lễ cắt bì", để làm gì, không thấy Thánh Kinh giải thích, và ai không tuân theo luật này thì bị khước từ, không được làm dân của Gót. Tôi tò mò muốn biết, trong những nam tín đồ Ca Tô ở Việt Nam, có bao nhiêu người cắt bì theo Thánh Tổ Phụ của mình? Không kiếm ra tài liệu nên đành chịu thôi.

Sau đó Thánh Abraham cùng bầu đoàn nhị thê, nhất tử đi xuống phía Nam, vùng Gerar, địa phương của Vua Abimelech. Chiến thuật mang vợ là Sarah đổi lấy của cải trước đây đã thành công rực rỡ đối với Vua Ai Cập Pharaoh, nay Thánh Abraham lại mang ra dùng lại. Câu chuyện lập lại y hệt như trong trường hợp đến Ai Cập. Ông lại bảo Sarah nói dối là em, và kết quả là Sarah lại được Vua Abimelech vời vào cung. Để làm gì? Các bạn đều biết để làm gì và tôi cũng biết. Các linh mục, mục sư cũng đều biết, biết nhưng chẳng ai dám nói trong nhà thờ. Vua Abimelech hơi khùng, vì khi đó nàng Sarah trẻ đẹp mới có trên 70 tuổi. Có thể trước khi tới vùng Gerar, Abraham đã đưa bà vợ Sarah đến "thăm xã giao" thẩm mỹ viện Bích Ngọc. Nhưng rồi Gót lại giáng họa xuống người vô tội là Vua Abimelech. Lần này Thánh Kinh nói rõ là Gót Cha làm cho hoàng hậu, cung nữ và cả người hầu trong cung không có con. (Sáng Thế Ký 20:18: For the Lord had closed up all the wombs of the house of Abimelech because of Sarah, Abraham's wife.) Rồi Abimelech lại gọi Abraham vào trách vì tội nói dối, và trao trả Sarah cho Abraham, tặng gia súc, gia nhân, và 1000 đồng tiền bằng bạc v..v.. cho Abraham và mời Abraham đi chỗ khác chơi. Chuyện lập đi lập lại một cách nhạt phèo nên tôi không bình luận về vụ này nữa.

Chuyện Thánh Abraham còn dài dài, với nhiều chi tiết hoang đường và phi đạo đức, nhưng tôi đã cảm thấy không còn hứng thú viết về những chuyện tầm bậy suốt từ trên xuống dưới nữa, nên sau đây tôi chỉ chép vài đoạn từ trong cuốn Thánh Kinh: Cựu Ước và Tân Ước do Hội Quốc Tế xuất bản, Văn Phẩm Nguồn Sống phát hành, 1994, để quý bạn đọc thưởng lãm, tuy bản dịch này là "tác phẩm" của những người vừa không biết tiếng Việt, vừa không biết tiếng Anh, vì nó vừa sai, vừa không đúng tiếng Việt, so với bản King James. Những đoạn trong dấu ngoặc đơn là tôi ghi thêm cho rõ nghĩa và để cho đúng với bản King James hơn.

(Rồi) Abraham cầu xin Gót (và Gót) chữa lành cho vua (Abimelech), hoàng hậu, và toàn thể phụ nữ trong (cung) hoàng tộc để họ có thể sinh sản. (Thế rồi họ có con), vì Chúa đã phạt Abimelech không cho hoàng hậu và các cung nữ có con, sau khi Abimelech bắt vợ của Abraham (bắt bao giờ, và có biết Sarah là vợ của Abraham không? Thánh Kinh chỉ viết rằng: vì Sarah, vợ của Abraham) (Gen. 20:18: For the Lord had closed up all the wombs of the house of Abimelech because of Sarah, Abraham's wife.)

Gót chữa lành cho Vua, vậy Abimelech mắc bệnh gì? Gót làm cho giới phụ nữ trong cung của Abimelech không có con và bây giờ Gót chữa lành cho họ để họ có con, nhưng còn Abimelech mắc bệnh gì mà Gót phải chữa lành cho Abimelech? Giải đoán của một số học giả cho rằng Abimelech bị Sarah truyền cho bệnh lậu không phải là không có căn cứ. Gót toàn năng, có sẵn trong tay thuốc trụ sinh [antibiotic] nên chữa lành cho Abimelech và các cung nữ có khó khăn gì, có phải không.

Tiếp theo, Thánh Kinh viết đại khái như sau:

Trước đó Gót đã hứa cùng Sarah là sẽ làm cho nàng có con. Bây giờ, Chúa giữ lời hứa, và Sarah mang bầu, sinh cho Abraham một đứa con đặt tên là Isaac. Khi đó Abraham vừa đúng 100 tuổi và Sarah ít ra cũng phải ngoài 80. Một hôm, Sarah thấy con của cô sen Hagar, Ishmael, trêu chọc con mình, Isaac, bèn bảo ông chồng Abraham: "Ông phải tống cổ mẹ con nó đi. Tôi không cho thằng bé đó hưởng gia tài với con tôi đâu!". Lệnh Bà đã truyền, Abraham hơi buồn nhưng không thể không theo. Gót (có thể cũng sợ Sarah luôn) bèn khuyên giải Abraham: "Bất cứ Sarah nói gì với con, con hãy nghe theo, vì hậu tự của con sẽ do Isaac mà ra." (Whatever Sarah has said to you, listen to her voice, for in Isaac your seed shall be called.) Ở đây, chúng ta lại thấy Gót có thái độ thiên vị: chỉ quan tâm đến Isaac mà không đếm xỉa gì đến Ismael, con đầu lòng của Abraham. Do đó, sáng sớm hôm sau Abraham cấp cho hai mẹ con một ổ bánh mì, một bình nước và tống cổ hai mẹ con Hagar đi. Chúng ta nên biết, theo danh nghĩa thì Ismael là con trưởng của Abraham, hơn Isaac khoảng 14 tuổi. Nhưng chuyện con yêu con ghét, phế trưởng lập thứ, là chuyện thường xảy ra trong Thánh Kinh, lẽ dĩ nhiên, với sự đồng ý của Gót..

Thế rồi một hôm (có lẽ sau khi hít vài điếu “hasheesh”, một loại ma túy rất thông dụng khi đó ở vùng Ai Cập, làm bằng cây Cannabis Indica, có tác dụng làm con người sinh ra ảo tưởng) Abraham nghe tiếng Gót từ trên trời vọng xuống gọi: "Abraham". Ông bèn thưa: "Dạ có con đây". Gót phán: "Hãy bắt Isaac, đứa con một mà con yêu quí (Take now your son, your only son Isaac, whom you love...: Gót bị bệnh mất trí nặng (Alzheimer) nên không còn nhớ là Abraham còn có đứa con trai khác với cô sen Hagar tên là Ishmael) , đem đến vùng Moriah và dâng nó làm vật tế Thần trên một ngọn núi mà ta sẽ chỉ định cho con." Abraham vâng lời và dẫn con đi đến địa điểm Chúa chỉ định.

"Abraham lấy bó củi để dâng tế lễ thiên chất lên vai Isaac, con mình và cầm theo mồi lửa và một con dao. Rồi hai cha con cùng đi. Isaac nói: "Cha ơi!" Abraham đáp: "Có cha đây, con" Isaac hỏi: "Củi lửa có sẵn rồi, nhưng chiên con ở đâu mà dâng tế lễ thiên?" Abraham đáp: "Con ơi, Thượng đế sẽ cung ứng chiên con làm tế lễ thiên." (Nói láo để đánh lừa con)

Đến chỗ Thượng đế đã chỉ định, Áp-ra-ham dựng một bàn thờ, sắp củi lên, rồi trói Isaac, con mình, và đem đặt lên lớp củi trên bàn thờ. Áp-ra-ham đưa tay cầm dao để giết con mình. Nhưng Thiên sứ từ trên trời gọi xuống: "Đừng giết đứa trẻ, cũng đừng làm gì nó cả. Vì bây giờ, Ta biết ngươi kính sợ Thượng đế và không tiếc con ngươi với Ta, dù là con một của ngươi" (lại con một, thế Ismael vứt đi đâu, Thiên Chúa và Thiên sứ cùng bị bệnh Alzheimer nặng).

Trích dẫn xong đoạn này, tôi muốn hỏi các tín đồ Ca Tô Việt Nam một câu: Tôi biết bạn tuyệt đối tin và rất sợ Gót, nhưng giả thử bạn có đứa con trai duy nhất và bạn nghe tiếng Gót gọi từ trên trời xuống, bảo bạn phải đem giết đứa con mà bạn yêu quí, làm vật tế Gót để chứng tỏ lòng tin và kính sợ Gót của bạn thì bạn có tuân lời Gót hay không? Bạn hãy thành thực trả lời. Bạn cho đó là lời của Satan hay là lời của Gót? Đọc xong chuyện về Thánh Abraham viết trong Thánh Kinh bạn có những nhận xét như thế nào về Gót, Abraham và Sarah? Tôi xin nhắc lại, theo niềm tin của các bạn thì Gót là bậc sáng tạo ra vũ trụ và muôn loài, toàn trí, toàn năng, toàn thiện, toàn nhân, và Thánh Abraham là Thánh Tổ Phụ của đạo mà bạn đang theo. Ngoài lòng sợ Gót một cách tuyệt đối và mù quáng, Abraham có những tư cách gì để chứng tỏ ông là một vị Thánh? mà lại là Thánh Tổ Phụ của các đạo Chúa. Phải chăng các đạo Chúa chỉ cần những tín đồ thuộc loại sợ Chúa như trên mà không đếm xỉa gì tới đạo đức cá nhân?

Đọc những chuyện liên quan đến Thánh Abraham như viết trong Thánh Kinh, chúng ta thấy đủ cả mọi mặt của ông Thánh Tổ Phụ này: loạn luân (lấy em gái làm vợ), ham sống, ham tiền bạc, sợ chết, gian dối, bán vợ (tạo điều kiện để Pharaoh và Abimetech đưa vợ vào cung, đổi lấy chiên, bò, lừa, lạc đà, gia nhân và tiền bạc), sợ vợ và tàn nhẫn (đuổi vợ nhỏ và con đi), nói dối (với con là Isaac), mù quáng, ác độc (định giết cả đứa con yêu quí để tế Gót). Và đây chỉ là một trong nhiều chuyện tương tự khác trong Thánh Kinh.

Đó là chuyện ông Bố, Abraham.

Sang đến chuyện ông con, Isaac, chúng ta ta lại thấy một chuyện tương tự. Nhưng chuyện ông con không phức tạp như chuyện ông bố. Thánh Kinh kể rằng, sau khi mẹ Sarah chết năm 127 tuổi, Isaac năm đó đã 40 tuổi, lấy một cô vợ trẻ tên là Rebekah. Rebekah là con của Bethuel, bà nội là Milcah, vợ của Nahor. Nahor là em của Abraham. Vậy về vai vế thì Rebekah phải gọi Isaac là “bác ruột”. Ông bố lấy em làm vợ thì ông con lấy cháu làm vợ cũng phải thôi, theo đạo đức trong Thánh Kinh. Thánh kinh kể rằng Isaac mang Rebekah vào căn lều của người mẹ mới chết, “go in to” Rebekah và Rebekah trở thành vợ của Isaac và Isaac rất yêu vợ mình. Do đó Isaac được an ủi sau cái chết của mẹ mình. [Genesis 24: The Isaac brought her into his mother Sarah’s tent; and he took Rebekah and she became his wife, and he loved her. So Isaac was comforted after his mother’s death]

Rebecca ở giếng nướcIsaac yêu vợ mình, Rebekah, như thế nào? Cũng giống như ông bố yêu Sarah. Thánh Kinh kể rằng, Sáng Thế Ký 26: Nạn đói xảy ra nơi Isaac đang cư ngụ, giống như nạn đói trong thời của Abraham. Và Isaac đi đến Gerar, một thành phố của Abimelech, Vua của dân Philistine. Rồi Gót hiện ra và bảo Isaac: “Ngươi đừng có đi xuống Ai Cập, hãy ở lại nơi mà Ta bảo ngươi ở lại. Hãy ở lại đây, Ta sẽ ở cùng ngươi và ban phước lành cho ngươi; vì Ta sẽ cho ngươi và các hậu duệ của ngươi miền đất này, và ta sẽ thực hiện lời hứa mà ta đã thề trước Abraham, cha của ngươi. Ta sẽ làm cho dòng dõi ngươi sinh sôi nẩy nở nhiều như sao trên trời [Hiển nhiên là Gót không hề biết là sao trên trời nhiều bao nhiêu] Ta sẽ cho dòng dõi con tất cả những miền đất này, và trong dòng dõi của ngươi tất cả các quốc gia trên trái đất đều sẽ được phước lành; vì Abraham đã tuân theo lời Ta và giữ những điều răn và luật lệ của Ta. Do đó Isaac ở lại Gerar.

Và những người ở nơi đó hỏi Isaac về vợ của hắn ta. Được bố dạy kỹ, nên Isaac, theo đúng sách lược của bố khi xưa nói về vợ là Sarah, nói với họ: “Cô ta là em tôi”; vì Isaac sợ rằng nếu nói Rebekah là vợ thì dân ở đó có thể giết mình để cướp Rebekah vì Rebekah rất đẹp [Sáng Thế Ký 26: 7: And the men of the place asked him about his wife. And he said, “She is my sister”; for he was afraid to say, “She is my wife,” because he thought, “lest the men of the place should kill me for Rebekah, because she is beautiful to behold”.] Một thời gian sau, Abimelech, vua của dân Philistine, nhìn qua cửa sổ, thấy Isaac âu yếm Rebekah [Thánh kinh tiếng Việt dịch showing endearment là “hôn”] Abimelech bèn cho gọi Isaac đến và nói: “Thật là rõ ràng đó là vợ ngươi, vậy tại sao ngươi có thể nói rằng, “Đó là em tôi””. Isaac trả lời: “Vì tôi sợ rằng người ta sẽ giết tôi để cướp nàng”. Và Abimelech nói: “Sao ngươi lại làm thế đối với chúng tôi. Một người nào đó có thể ngủ với vợ ngươi, và ngươi sẽ trách tội cho chúng tôi”.

Đó là lòng yêu vợ của Isaac. Đúng là cha nào con nấy, sách lược nói dối vì sợ chết và sẵn sàng hi sinh vợ cho người khác của ông cha đã truyền lại cho ông con. Nhưng chuyện về Isaac và Rebekah không chỉ có vậy. Tiếp theo chúng ta sẽ thấy đạo đức của những nhân vật nổi tiếng trong Thánh Kinh là như thế nào.

Rebekah sinh được hai người con trai, Esau và Jacob. Esau là anh, Jacob là em. Tình anh em giữa Esau và Jacob thương nhau như thế nào, chúng ta hãy đọc Thánh Kinh, cuốn sách hay nhất và đạo đức nhất của Ki Tô Giáo, Sáng Thế Ký 25: 27-34: Esau là thợ săn giỏi, Isaac yêu Esau hơn vì thường ăn những món thịt rừng của Esau. Nhưng Rebekah thì yêu Jacob hơn. Một hôm, Jacob đang nấu món thịt hầm và Esau đi săn trở về mệt lả người. Esau nói với Jacob: “em cho anh ăn món thịt hầm của em đi, vì anh đang mệt đói lả người.” Nhưng Jacob nói: “Hãy bán cho em quyền trưởng nam của anh ngay ngày hôm nay.” Esau nói: “Ta đã sắp chết rồi, quyền trưởng nam có ích gì cho ta?” Rồi Jacob nói: “Anh hãy thề đi”. Và Esau thề đã bán quyền trưởng nam cho Jacob.

Thời gian qua, Isaac già yếu và mắt lòa không nhìn thấy gì nữa. Isaac gọi Esau, đứa con trưởng, đến và bảo: “Cha đã già, chẳng còn sống được bao lâu. Con hãy đi săn thú về làm một món ăn ngon cho cha rồi Cha sẽ chúc phúc cho con trước khi cha chết.” Rebekah nghe lỏm thấy Isaac nói với Esau như vậy. Esau nghe lời cha đi săn thú.

Rebekah bèn bảo Jacob: “Mẹ nghe cha nói với anh Esau rằng: "Con hãy đem thịt rừng về cho cha và làm cho cha một món ăn ngon, để cha ăn và chúc phúc cho con trước mặt Gót, trước khi cha chết." Con hãy nghe lời mẹ bảo, đi bắt cho mẹ hai con dê đực non, mẹ sẽ làm một món ăn ngon mà cha con thích nhất. Con sẽ đem đến cho cha con và cha con sẽ ăn, rồi người sẽ chúc phúc cho con trước khi chết."

Jacob nói với mẹ: "Mẹ coi, anh Esau con thì lông lá, còn con thì nhẵn nhụi. Biết đâu cha con sẽ rờ con; con sẽ bị cha coi như một tên lừa gạt, và sẽ phải chuốc lấy lời nguyền rủa, thay vì được chúc phúc." Rebekah bảo: "Con ơi, nếu con bị nguyền rủa, mẹ sẽ gánh cho; cứ nghe lời mẹ và đi bắt dê cho mẹ." Cậu đi bắt, đem lại cho mẹ, và bà ta đã làm thành món ăn ngon mà Isaac thích. Rebekah lấy áo của Esau, con trai lớn, áo sang nhất mà bà có ở nhà, và mặc cho Jacob, con trai nhỏ. Bà lấy da dê non mà bọc lấy tay và phần cổ tay nhẵn nhụi của Jacob. Rồi bà đưa món ăn ngon và bánh đã làm cho Jacob.

Painter: Govert_FlinckJacob vào với Cha và nói “Thưa Cha”. Isaac hỏi: “Con là đứa nào?”. Jacob nói dối: “Con là Esau, con trưởng của cha; con đã làm như cha bảo. Mời cha ngồi dậy xơi món thịt rừng của con, để cha đích thân chúc phúc cho con. Isaac hỏi: “Sao con tìm được mau thế? ". Jacob thưa: “Gót của cha đã giúp cho con được may mắn”. Isaac bảo Jacob: “Con hãy lại gần đây để ta rờ con xem con có phải đúng là Esau hay không.” Jacob lại gần, Isaac rờ Jacob và nói: “Tiếng nói là của thằng Jacob, nhưng tay là của thằng Esau” Nhưng Isaac không nhận ra sự lừa dối vì tay của Jacob cũng lông lá như là tay của Esau [vì đã được mẹ bọc da dê non]; và Isaac chúc phúc cho Jacob. Rồi Isaac lại hỏi: “Con có thật là Esau không?”. Jacob trả lời: “Con chính là Esau”. Isaac bảo: “Hãy mang món thịt rừng lại cho cha ăn, rồi linh hồn ta sẽ chúc phúc cho con” Jacob mang món thịt rừng lại cho Isaac ăn, Jacob cũng mang rượu lại cho Isaac uống. Sau đó Isaac nói: “Con hãy lại gần đây hôn cha”. Và Jacob lại gần và hôn cha. Isaac ngửi thấy mùi áo của Esau mà Jacob đang mang trên người bèn chúc phúc cho Jacob như sau:.


"Đúng vậy, mùi thơm con tôi, như mùi thơm cánh đồng Thiên Chúa đã chúc phúc.
Xin Thiên Chúa ban cho con, sương trời với đất đai màu mỡ, và lúa mì rượu mới dồi dào.
Hãy để cho mọi người phục vụ con, và các nước phải cúi đầu trước con.
Con hãy làm chủ các anh em con, và các con của mẹ con phải cúi đầu trước con.
Người nào nguyền rủa con sẽ bị nguyền rủa, người nào chúc phúc cho con sẽ được chúc phúc."

Chúng ta thấy, đối với những người viết Cựu Ước, việc “chúc phúc” trên rất quan trọng, vì đó là nhận được ân huệ đặc biệt của Gót. Nhưng thực tế thì chỉ có người Do Thái phục vụ người Do Thái, và chẳng có nước nào phải cúi đầu trước Jacob hay bất cứ người Do Thái nào, từ ông tổ các đạo Chúa là Abraham cho đến Giê-su, và cho đến Thủ Tướng Do Thái ngày nay. Trái lại, Iran còn dọa sẽ xóa Do Thái trên bản đồ thế giới. Hơn nữa, suốt 2000 năm, người Do Thái bị bạo hành khắp nơi, do sự vu cáo của Ca-tô giáo cái tội “giết Chúa”, nếu Chúa có thể giết được. Những điều này cho thấy, ân sủng của Thiên Chúa chẳng qua chỉ là sự hoang tưởng của những người Do Thái khi xưa, và không có giá trị nào đối với bất cứ ai, kể cả người Do Thái. Người Việt Nam mà mơ tưởng ân huệ hay ân sủng của Gót chẳng qua chỉ là sự mơ tưởng hão huyền, vì tất cả những hứa hẹn của Gót đối với ngay người Do Thái cũng chỉ là hứa hão, huống chi đối với người Việt Nam mà chắc chắn là Gót chẳng biết là dân tộc nào. Vấn đề giản dị như vậy mà chẳng ai nghĩ ra.

Thánh Kinh kể tiếp, ngay sau khi Jacob được cha chúc phúc và rời khỏi thì Esau đi săn trở về, làm món thịt rừng mà cha thích, mang đến cho Isaac và nói: “Cha hãy ăn món thịt rừng con làm để rồi linh hồn cha sẽ chúc phúc cho con” Isaac hỏi: “Con là đứa nào đấy?” Esau trả lời “Con là con trưởng của cha, Esau”. Isaac run bắn người và hỏi: “Ai! Đâu rồi đứa mới mang món thịt rừng cho cha ăn, cha đã ăn hết trước khi con tới và đã chúc phúc cho nó rồi – và thật là nó sẽ được chúc phúc [bởi Gót] (and indeed he shall be blessed). Khi Esau nghe cha nói vậy liền kêu lên một tiếng lớn và cay đắng nói với Isaac: “Cha hãy chúc phúc cho cả con nữa” Isaac nói: "Em con đã dùng mưu gian mà đến, và đoạt mất lời chúc phúc của cha cho con rồi."

Và Esau nói: “Có phải nó đích danh là thằng Jacob. Nó đã lừa con hai lần: nó đã đoạt quyền trưởng nam của con và bây giờ nó lại đoạt luôn lời chúc phúc của cha”. “cha không để cho con lời chúc phúc nào hay sao?” Isaac bèn nói: “Đúng vậy, ta đã làm cho nó là chủ của con, và tất cả anh em nó phải làm tôi tớ cho nó; ta đã ban cho nó hạt ngũ cố và rượu. Ta còn có thể làm được gì cho con?” Esau khóc và nài nỉ: “Xin cha cứ chúc phúc cho con nữa”. Nhưng tất nhiên Isaac từ chối vì ân huệ của Gót Isaac đã cho Jacob rồi. Sau đó Esau bất mãn và nghĩ thầm: “Cha ta đã sắp chết rồi, rồi ta sẽ giết em ta, Jacob”. Nhưng sau hai anh em trở thành hòa hoãn với nhau, không như Cain giết tốt thằng em Abel.

Chuyện trong Thánh Kinh phần nhiều là lẩm cẩm và vô đạo đức như vậy. Chúng ta thấy truyền thống “chúc phúc” trong Thánh Kinh như sau: Gót ban phúc lành cho Abraham và hứa hão với Abraham :

Ta sẽ làm cho con trở thánh tổ phụ của một dân tộc lớn. Ta sẽ ban phúc cho ngươi, làm rạng danh ngươi, và ngươi sẽ là cái phúc của mọi người. Ta sẽ ban phúc cho kẻ nào chúc phúc ngươi, và Ta sẽ nguyền rủa kẻ nào nguyền rủa ngươi"

Rồi đến đời Isaac Gót cũng lại hứa hão như trên, truyền đến đời Jacob, vì được Isaac chúc phúc nên Jacob, sau một cuộc đánh vật với Gót, cũng lại được Gót hứa hão như trên, vì từ Abraham cho đến Jacob, cho đến tất cả các hậu duệ của Abraham, lời hứa của Gót chẳng bao giờ thành tựu, vì chẳng qua đó chỉ là lời hứa hão nằm trong những chuyện hoang đường ở trong Thánh Kinh, viết bởi một số người Do Thái trong thời bán khai..

Trước những chuyện “không thể đọc được” trong Cựu Ước (và trong cả Tân ước), dân Ca-Tô mít ngày nay đưa ra luận điệu chống đỡ: “Ca-tô Giáo ngày nay không dùng Cựu Ước, chỉ dùng Tân Ước mà thôi.” Nói láo, không có Cựu Ước thì làm gì có Tân ước? Không có Cựu ước thì Jesus sinh ra đời để làm gì? Để “have fun” (vui vẻ) với Mary Magdalene chứ không phải để chuộc cái tội của Adam và Eve, gọi láo là tội tổ tông, trong Cựu ước hay sao??

Nếu tập đoàn Ca Tô có cơ hội lên nắm quyền ở Việt Nam và thực thi đạo đức trong Thánh Kinh theo gương ông tổ Abraham, Isaac, Jacob và truyền xuống Vua David thì con người Việt Nam sẽ biến thành những kẻ hèn nhát, tham sống, sợ chết, bán vợ, đợ con v…v…; và đạo lý ở Việt Nam sẽ là nền đạo lý loạn luân, hèn nhát, ham của cải, gian dối, tàn nhẫn v..v.. với đầu óc mù mịt chỉ biết hết mực sợ một ông Gót do chính con người tạo ra để hù dọa những người yếu bóng vía và không có mấy hiểu biết.



[1] Abraham's scheme of keeping Pharaoh busy in bed with Sarah while his cattle grazed off all of Pharaoh's pasture paid off bountifully. Anything to make a shekel, as Moses' Bible indicates. Even pimping.

[2] Eaton Ibid., p. 11: "In plain, modern-day language stripped from superstitious nonsense, Pharaoh caught a venereal disease, probably gonorrhea, from Sarah, and transmitted this venereal disease to his wife and all his mistress".