LINH MỤC LÀ AI ?

MỘT CÂU HỎI ! CÓ BAO NHIÊU TRẢ LỜI ? (Phần 2)

Trần Chung Ngọc

http://sachhiem.net/TCN/TCNtg/TCN19.php

10 tháng 6, 2007

Toàn bộ: 1 2

(Tiếp theo và hết)

Linh Mục Ca-na-điên Charles Chiniqui:

Tôi được phong chức Linh mục tại nhà thờ Québec, bởi Tổng Giám mục Signaie ở Canada.Cái người đại diện của giáo hoàng này, bằng cách đặt tay lên đầu tôi, đã ban cho tôi quyền năng biến một mẩu bánh thành ra máu, thịt, linh hồn thực sự với thần tính của Chúa Ki Tô Giê-su. Giáo hội không thể sai lầm của tôi đã đặt tôi không chỉ ngang hàng với đấng cứu rỗi của tôi và Thiên Chúa, mà thực ra còn trên cả ông ta.Từ nay về sau tôi không chỉ ra lệnh cho Chúa mà còn tạo ra Chúa nữa. [Hereafter I would not only command, but create Him]

Tại sao Linh mục Chiniqui lại viết là Từ nay về sau tôi không chỉ ra lệnh cho Chúa mà còn tạo ra Chúa nữa? Muốn hiểu điều này chúng ta cần phải biết về những thủ đoạn lừa bịp mê hoặc tín đồ của Công Giáo: đó là những cái gọi là “bí tích” hay “nhiệm tích” mà giáo hội Công Giáo dạy tín đồ là do chính Chúa Jesus đặt ra.Tín đồ Công Giáo cứ nghe tới Chúa Jesus là tâm thần mê mẩn nên giáo hội mang bất cứ cái gì giáo hội bày đặt ra, bảo đó là của Chúa, là tín đồ cứ nhắm mắt mà tin, vì giáo hội dạy không tin thì không được lên thiên đường sống đời sống đời đời cùng Chúa.Ngoài cái gọi là “bí tích” truyền chức Linh mục, Công Giáo còn 6 “bí tích” khác, và trong các “bí tích” này, Linh mục thường ra lệnh cho ngôi ba Thiên Chúa, cũng là ngôi nhất (Chúa Cha), cũng là ngôi nhì (Jesus), đang ở đâu không biết, phải về ngay để vào ngự trị trong người đang được hưởng các “bí tích” này. Linh mục Chiniqui cũng đã viết như trên là sau khi thụ phong chức Linh mục, ông ta có quyền năng tạo ra Chúa từ một mẩu bánh bằng bột.Vấn đề đặt ra làcác Linh mục thực sự có những quyền năng ra lệnh cho Chúa hay làm ra Chúa hay không?Chúng ta cần đọc tiếp Linh Mục Chiniqui viết về “bí tích” mà Linh mục Vũ Đức viết về phụng vụ Lời Chúa khi cử hành phép Thánh Thể” [Phép Thánh Thể là “bí tích” cho tín đồ ăn bánh thánh, bảo đó là thân thể, máu huyết thực sự của Chúa Jesus], trong những trang 37-39:

Phép ban Thánh Thể đầu tiên [The first communion] là để cho những đứa trẻ thường là tuổi từ 8 đến 12 trong những gia đình Công Giáo.Lễ này được sửa soạn kỹ và rất long trọng, trẻ con được mặc quần áo đẹp và tặng quà cáp trong cuộc lễ này.Nhưng thực chất của “bí tích” này ra sao?Linh mục Chiniqui mô tả lễ Thánh Thể đầu tiên của ông như sau:

Đối với một đứa trẻ Công Giáo, lễ ban Thánh Thể đầu tiên này đẹp đẽ và cũng đáng buồn biết bao.Với sự vui mừng lo lắng lần đầu tiên được ăn cái mà nó được dạy là Thiên Chúa của nó: toàn thể thân thể của Chúa.Tôi phải tin như vậy nếu không sẽ bị quẳng xuống hỏa ngục vĩnh viễn.Nhưng bao giờ cũng vậy, mắt tôi, tay tôi, miệng tôi, lưỡi tôi, lý trí của tôi đều bảo tôi rằng tôi chỉ ăn một mẩu bánh.Tôi có phải nói là tôi tin điều này không?Tôi đã tin như mọi người Công Giáo lành thiện đã tin. Tôi đã tin nó như là một xác chết tin.Đó là tình trạng của tôi trong ngày lễ ban Thánh Thể đầu tiên của tôi. Hai cảm giác xung đột trong đầu óc tôi. Tôi hân hoan vì sẽ được Chúa Jesus tràn đầy trong người, nhưng cùng lúc tôi cảm thấy bị sỉ nhục bởi sự vô nghĩa của nó. Mới có 12 tuổi nhưng tôi đã có thói quen tin ở cặp mắt của tôi.Tôi nghĩ rằng tôi có thể phân biệt rõ ràng giữa một mẩu bánh nhỏ và một người lớn.

Hơn nữa, tôi cảm thấy ghê tởm cùng cực ý nghĩ phải ăn thịt và uống máu người, dù rằng tôi được bảo đảm rằng đó chính là thịt và máu của Chúa Jesus.Nhưng điều làm tôi không yên tâm nhất là Thiên Chúa, quá vĩ đại, quá vinh quang, quá thánh thiện, lại có thể ăn bởi tôi như là ăn miếng bánh thường.

Đứa trẻ há miệng, và ông Linh mục đặt trên lưỡi nó một miếng bánh mỏng, có thể dính trên mái ngói hoặc tan trong miệng, rồi trôi xuống bụng cũng như những thức ăn mà nó ăn ngày ba bữa. Cảm giác đầu tiên của đứa trẻ là kinh ngạc khi nghĩ rằng đấng sáng tạo ra trời và đất, đấng giữ gìn vũ trụ, đấng Cứu Thế , lại có thể trôi dễ dàng xuống cổ họng.

Bây giờ hãy theo những đứa trẻ đó về nhà chúng sau cái màn hài kịch kỳ quái gớm ghiếc đó. Hãy quan sát những hành động và chuyện trò giữa chúng ngay sau khi chịu lễ ban Thánh Thể và cho tôi biết là quý vị có nghĩ rằng chúng thực sự tin vào cái tín lý khủng khiếp mà chúng đã được dạy đó. Không, chúng sẽ không bao giờ tin được trong một đức tin mà có kèm theo sự thông minh.Đứa trẻ đáng thương nghĩ rằng nó tin, và hắn thành thực cố tin như vậy.Hắn tin nhưnhững người Công Giáo tin.Hắn tin như một kẻ ngu xuẩn tin.”

(For the Roman Catholic child, how beautiful yet sad in his first communion.With joy and anxiety he is about to eat for the first time what he has been taught to believe to be his God: His whole body.I had to believe this or be cast forever into hell.Yet all the time, my eyes, my hands, my mouth, my tongue, my reason told me that I was eating only bread.Shall I say that I believe this? I believe like all good Roman Catholics believe. I believe as a corpse.. Such was my condition on the day of my first communion. To feeling were at war in my mind. I rejoiced that I would soon have full possession of Jesus Christ. At the same time I was humbled by the absurdity of it.. Though scarcely twelve I had been in the habit of trusting my eyes.I thought that I could easily distinguish between a small piece of bread and a full grown man.

Besides, I extremely abhorred the idea of eating human flesh and drinking human blood, even when assured that they were the flesh and blood of Jesus Christ himself.But what troubled me most was the idea that God, so great, so glorious, so holy, could be eaten by me like common bread…

The child opens his mouth, and the priest puts upon his tongue a flat, thin cake of unleavened bread, which either firmly sticks to his palate or melts in his mouth, soon to go down into his stomach just like the food he takes three times a day.

The first feeling of the child, then, is surprise at the thought that the Creator of heaven and earth, the upholder of the universe, the Saviours of the world, could so easily pass down his throat…

Now, follow those children to their homes after that great and monstruous comedy. Notice the lightnes of their actions and conversation immediately after their communion and tell me if you think they believed in the terrible dogma they have been taught.

NO, and they will never believe it with the firmness of faith accompanied by intelligence.The poor child thinks he believes, and he sincerely tries to do so.He believes as Roman Catholics believe.He believes as an idiot believes.)

Trong cuốn Đức Tin Công Giáo, Giao Điểm xuất bản năm 2000, trong Chương III, tôi đã phân tích và bình luận về thực chất đào tạo các linh mục và tất cả 7 “bí tích” trong Công Giáo, dựa trên khá nhiều tài liệu của các học giả Tây phương, thí dụ như giám mục John Shelby Spong, các linh mục Công Giáo như James Kavanaugh, Joseph McCabe, Emmett McLoughlin, Georges Las Vergnas, nhà nữ thần học nổi tiếng Uta Ranke-Heinemann, các học giả Công giáo Joseph L. Daleiden, Henri Guillemin v..v..Quý độc giả nào muốn hiểu rõ thêm về thực chất chương trình đào tạo linh mục cũng như thực chất những bí tích trong Công Giáo được bày đặt ra với mục đích gì, có thể tìm đọc những tài liệu trong cuốn khảo luận này.

Nói một cách ngắn gọn, những điều linh mục Vũ Đức viết về “Linh mục là ai?” chẳng qua chỉ là nhắc lại những điều giáo hội đã dạy và mục đích không ngoài việc tự phong những tư cách thần thánh, tạo quyền lực để ngự trị trên đám tín đồ thấp kém.Cảnh các giáo dân Việt Nam khúm núm trước các bề trên ra sao có thể cho chúng ta thấy sự thành công của giáo hội Công giáo trong chính sách ngu dân, nhồi sọ tín đồ là như thế nào.Những tín đồ thấp kém không hề biết là vì bị nhồi sọ từ nhỏ nên mình đã bị kéo vào một nhà tù tâm linh để cho một số người đạo đức giả chăn dắt như những con cừu con chiên.Không ai biết rõ tình trạng này bằng Linh mục Chiniqui.Ông ta viết, trang 25:

Tôi biết rằng, chỉ có một quan niệm giữa những người như chúng tôi về các linh mục.Tôi vui mừng vì quan niệm này là quan niệm của giới có học ở Pháp và Gia Nã Đại – không phải, ở trên toàn thế giới. Sự ngự trị của giới linh mục là sự ngự trị của sự ngu dốt, sự đồi bại, và sự phi luân trắng trợn, dưới cái mặt nạ đạo đức giả tinh vi nhất. Đó là sự ngự trị của sự chuyên chế - sự mất đi tự do.

(There is, I know, only one opinion among us on the subject of priests.I am glad that this opinion is held by all educated men in Canada and France – nay, of the whole world.The reign of the priest is the reign of ignorance, corruption, and the most barefaced immorality, under the mask of the most refined hypocrisy.It is the reign of tyranny – the loss of liberty)

Vì tất cả những điều linh mục Vũ Đức để trả lời câu hỏi “Linh mục là ai?” thuộc sách lược tự phong vai trò cao quý của linh mục để ngự trị trên đám con chiên thấp kém cho nên tôi không có gì cần phải bàn thêm.Tuy nhiên, trong mục đích giải hoặc Ki Tô Giáo và giúp cho người dân khỏi bị lùa vào định chế Công Giáo vì tin vào những lời viết láo của Linh mục Vũ Đức, và đồng thời với hi vọng có thể mở mắt Linh mục Vũ Đức ra phần nào, nếu ông ta có dịp đọc bài này, hay có người nào tốt bụng gửi cho ông ta đọc, tôi xin trích dẫn vài đoạn trong một bài viết trước đây về “Bánh Thánh” đã được đăng trên giaodiem.com trước đây.

Linh Mục Ca-na-điên Charles Chiquini:

“Ngày hôm sau [ngày được phong chức Linh mục] tôi được làm chủ cái lễ Misa đầu tiên trong đời tôi, và thực hiện cái phép lạ bất khả so sánh mà giáo hội Rô-ma gọi là BIẾN THỂ. Trước khi trời sáng lâu tôi đã quần án sẵn sàng và quỳ cầu nguyện.Đây là ngày thánh thiện và vinh quang nhất trong đời tôi!Ngày hôm trước, được nâng lên một chức vị vĩ đại, ngày hôm nay, lần đầu tiên, tôi thực hiện một phép lạ nơi bàn thờ Chúa mà không thiên thần hay thiên thần tổng quản nào có thể làm được.

Nhờ có hàng tá lần tập tành trong tuần trước và nhờ sự chỉ dẫn của những người bạn tốt, tôi làm lễ một cách suông sẻ hơn là tôi mong đợi.Cuộc lễ lâu khoảng một tiếng đồng hồ. Nhưng khi cuộc lễ chấm dứt, tôi cảm thấy thật mệt lả vì đã cố gắng giữ cho đầu óc và tim tôi hòa điệu với sự vĩ đại vô cùng tận của những huyền nhiệm mà tôi đã hoàn thành.

Tự bắt mình phải tin rằng mình có thể biến đổi một mẩu bánh thành Thiên Chúa đòi hỏi một cố gắng siêu đẳng về ý chí, và sự hủy diệt hoàn toàn khả năng hiểu biết, đến độ là, sau sự cố gắng đó, trạng thái linh hồn giống như là chết hơn là sống.

Tôi đã từng tự thuyết phục là tôi đã làm một việc thánh thiện và siêu phàm nhất trong cuộc đời của tôi trong khi, thực ra tôi đã mang tội có tính cách xúc phạm nhất là thờ hình tượng.Mắt tôi, tay và môi tôi, miệng và lưỡi tôi, tất cả mọi giác quan và khả năng hiểu biết của tôi đều nói với tôi rằng cái mà tôi thấy, cầm trong tay và ăn, không gì khác hơn là một mẩu bánh, nhưng những tiếng nói của giáo hoàng và giáo hội của ông ta lại bảo tôi rằng đó chính là thân thể, máu, linh hồn, và thần tính thực sự của Giê-su Ki Tô.Tôi đã từng tự thuyết phục là tiếng nói của những giác quan và của khả năng hiểu biếtcủa tôi là tiếng nói của Satan, và tiếng nói dối trá của giáo hoàng là tiếng nói của Thượng đế của Chân lý.Hàng ngày trong cuộc đời của mình, mọi linh mục của giáo hội Rô Ma đều phải đối diện với sự lầm lạc điên rồ kỳ lạ đó, nếu muốn tiếp tục làm linh mục của giáo hội Rô Ma.”

(The next day I was to say my first Mass, and work that incomparable miracle which the Church of Rome calls TRANSUBSTANTIATION.Long before dawn I was dressed and on my knees.This was to be the most holy and glorious day of my life!Raised the day before to great dignity, I was now, for the first time, to work a miracle at the altar which no angel or seraph could do...

Thanks to a dozen exercises the previous week, and to the kind friends who guided me, I went through the performances much more easily than I expected.It lasted about an hour.But when it was over, I was really exhausted by the effort made to keep my mind and heart in unison with the infitite greatness of the mysteries accomplished by me.

To make one’s self believe that he can convert a piece of bread into God requires such a supreme effort of the will, and complete annihilation of intelligence, that the state of the soul, after the effort is over, is more like death than alive.

I had persuaded myself that I had done the most holy and sublime action of my life, when, in fact I had been guilty of the most outrageous act of idolatry!My eyes, my hands and lips, my mouth and tongue, and all my senses and intelligence, were telling me that what I had seen, touched, eaten, was nothing but a wafer; but the voices of the pope and his Church were telling me that it was the real body, blood, soul and divinity of Jesus Christ.I had persuaded myself that the voices of my senses and intelligence were the voices of Satan, and that the deceitful voice of the pope was the voice of the God of Truth!Every priest of Rome must come to that strange folly and perversity, every day of his life, to remain a priest of Rome.)

Cuốn 50 Năm Trong Giáo Hội Rô-Ma dày366 trang của Linh mục Charles Chiniqui cho chúng ta biết khá nhiều về Giáo hội Công Giáo, đặc biệt là nền thần học Công giáo do giáo hội dựng ra, cướp quyền Chúa, để tạo ra quyền hành cho giáo hoàng và cho giới chăn chiên như tổng giám mục, giám mục, linh mục ngự trị trên đám tín đồ thấp kém ở dưới.Theo Linh mục Chiniqui, định chế Công giáo (the Catholic institution) là một định chế trong đó giáo dân chỉ là một đám nô lệ, phải tuân phục vô điều kiện giáo hoàng và các bề trên (submission without any condition).Điều này không xa lạ gì với giáo dân Việt Nam, vì gần đây ở Việt Nam đã chẳng có một linh mục than về giáo hội công giáo Việt Nam là “Tòa Thánh có đánh rắm cũng khen thơm” hay sao?

Nhưng một trong những điều làm cho Linh mục Chiniqui tỉnh ngộ sau bao nhiêu năm ở trong giáo hội Rô Ma là câu chuyện ông kể trong chương XXXIII, từ trang 151 đến trang 154, với đầu đề Thiên Chúa của Rô-Ma Bị Chuột Ăn (The God of Rome Eaten by Rats).Câu chuyện này sẽ cho chúng ta thấy thực chất của cái gọi là “bánh thánh”, và do đó, ý nghĩa thực sự của tín điều “biến thể” trong Công giáo cũng như trong Tin Lành.Chuyện có thể tóm tắt như sau:

* * *

Có một linh mục già tên là Daule, đã về hưu, và mù, trú ngụ ở “La Jeune Lorette”, Quebec, Canada.Những giáo xứ trong vùng Quebec thay phiên nhau giúp đỡ ông ta.Theo nguyên tắc, linh mục mù không được phép làm lễ.Nhưng vì linh mục Daule là người rất sùng tín nên giáo hoàng đặc biệt cho phép ông ta làm chủ một lễ ngắn về Đức mẹ Đồng Trinh (celebrating the short mass of the Virgin) mà ông ta đã thuộc lòng.

Một buổi sáng, người linh mục già đang sửa soạn làm lễ, và tôi (linh mục Chiniqui) đang nghe một giáo dân xưng tội.Bỗng nhiên một em phụ tế đến gọi tôi: “Cha Daule gọi Cha, xin Cha đến ngay.” Sợ rằng có chuyện gì xảy ra cho người bạn già, tôi vội chạy tới ông ta.Tôi thấy ông ta đang bồn chồn, tay mò mẫm trên bàn thờ như tìm kiếm một cái gì rất quý báu.Tôi tới gần và hỏi: “Cha muốn gì vậy?”Ông ta trả lời: “Chúa lòng lànhđã biến mất trên bàn thờ.Người đi đâu mất rồi” (The good God has disappeared from the altar.He is lost).Cho rằng ông ta đã vô ý đánh rơi “Chúa lòng lành” (Le bon Dieu) xuống sàn, chúng tôi tìm kiếm thật kỹ nhưng không thấy.

Nhớ lại hàng ngàn phép lạ mà tôi đã đọc về sự biến mất và biến đổi hình dạng của cái “bánh mà là Chúa” (wafer God), tôi cho rằng chúng tôi đang đứng trước một phép lạ vĩ đại nào đó.Nhưng tôi đổi ý nghĩ ngay.Nhà thờ ở Beauport có những con chuột bạo dạn và hỗn hào nhất tôi chưa từng thấy.Đã nhiều lần, khi làm lễ, tôi trông thấy chúng thập thò, quyến rũ bởi mùi bánh mới, muốn ăn sáng với thân thể, máu, linh hồn, và thần tính của Chúa tôi. (...attracted by the smell of the fresh wafer, wanted to make their breakfast with the body, blood, soul, and divinity of my Christ).Nhưng vì tôi luôn luôn chuyển động, hoặc to tiếng cầu nguyện, nên chúng sợ hãi chạy trở về hang của chúng.

Linh mục Daule thành thực tin điều mà tất cả các linh mục của giáo hội Rô-ma tin, rằng ông ta có khả năng biến mẩu bánh thành Chúa.Tôi ghé vào tai ông hỏi:“Có phải là Cha thường đứng yên một lúc lâu sau khi thánh hóa mẩu bánh, để tôn trọng “Chúa lòng lành?””Ông ta trả lời: “Đúng vậy!Nhưng điều này có liên quan gì đến chuyện “Chúa lòng lành” biến mất?”Tôi trả lời: “ Chuột đã tha đi và ăn “Chúa lòng lành” đấy” (Some rats have dragged away and eaten the good God.”

Cha Daule hỏi: “Cha nói gì vậy? Chuột đã tha đi và ăn mất “Chúa lòng lành” rồi?

Tôi trả lời: “Đúng vậy.Con không còn nghi ngờ gì nữa.”

Ông linh mục già giơ hai tay và ngẩng mặt lên trời than: “Lạy Chúa tôi! Lạy Chúa tôi! Thật là một điều bất hạnh khủng khiếp giáng lên đầu tôi!” (My God! My God! What a dreadful calamity upon me!)Ông ta không còn nói lên lời nữa; giọng nói nghẹn ngào qua những tiếng nấc.Người linh mục già khóc như một đứa trẻ con. (The old priest was weeping as a child).Ông ta hỏi tôi qua những tiếng nấc: “Bây giờ tôi phải làm gì?”.Tôi trả lời: “Giáo hội đã tiên liệu những trường hợp như vậy.Điều duy nhất Cha làm bây giờ là lấy một cái bánh mới, thánh hóa nó, và coi như không có chuyện gì xảy ra.Con sẽ đi lấy cho Cha một cái bánh mới.”[Trong Công Giáo, Cha trẻ gọi Cha già là Cha và xưng con; Cha già cũng gọi Cha trẻ là Cha và xưng con, nghe cứ loạn xì ngầu, tuy rằng Chúa Giê-su đã cấm không được gọi ai là Cha trên cõi đời này vì chỉ có một Cha trên trời. TCN].

Tôi bèn đi lấy cho ông ta một cái bánh mới, và ông thánh hóa cái bánh đó, và hoàn tất buổi lễ như tôi đã bảo ông.

Tôi hi vọng với sự hiểu biết thông thường về những lời của tôi nói với ông sẽ làm ông an tâm, nhưng tôi đã lầm.Sau buổi lễ, ông tiếp tục than vãn về điều bất hạnh đã xảy ra cho ông.Sau cùng, tôi không còn đủ kiên nhẫn nữa và nói: “Cha Daule thân quý của con!Thiên Chúa vĩ đại và công bằng của chúng ta không thể ưa thích sự đau buồn và hối hận quá độ của Cha vì một chuyện thật ra là hoàn toàn thuộc quyền năng kiểm soát và sự sáng suốt vĩnh hằng của Thiên Chúa... Chúng ta hãy nhìn sự kiện trên trong ánh sáng đúng của nó.Nó không tùy thuộc vào ý muốn của chúng ta.Thiên Chúa của chúng ta là bậc duy nhất có thể tiên đoán điều gì sẽ xảy ra và ngăn chận nó. Và, con xin nói thẳng với Cha, nếu con là Thiên Chúa toàn năng, và một con chuột khốn nạn đến ăn con, thì con sẽ đánh nó chết ngay trước khi nó có thể đụng đến con. (My dear Father Daule! Our great and just God cannot like an excess of sorrow and regret about a thing which was only, and entirely, under the control of His power and eternal wisdom... Let us look at that fact in its proper light.It did not depend on our will.Our God is the only one who could foresee and prevent it.And, to give you plainly my own mind, if I were God Almighty, and a miserable rat would come to eat me, I would strike him dead before he could touch me.)

Như quý độc giả có thể thấy,niềm tin vững chắc của tôi về quyền năng của một linh mục có thể biến đổi một mẩu bánh thành ra Thiên Chúa của tôi đã hầu như tan thành mây khói.Hiển nhiên là Thiên Chúa đã muốn mở mắt tôi ra để tôi thấy rõ những sự vô nghĩa kinh khủng của một tôn giáo mà Thiên Chúa của nó có thể bị chuột tha đi và ăn mất.

Khả năng hiểu biết của tôi đã nói với tôi bằng một giọng to như tiếng sấm: “Đừng có tiếp tục làm linh mục của một Thiên Chúa mà nhà ngươi có thể làm ra hàng ngày, và chuột có thể tha Thiên Chúa đi vàăn mất.”

Tuy mù nhưng Cha Daule hiểu rõ, qua những lời tôi nói, là niềm tin của tôi đã bị chao đảo.Ông ta bèn thuyết cho tôi một hồi về vai trò của những đức thánh cha, của các công đồng, và thuộc tính không thể sai lầm của các giáo hoàng khi dạy cho thế giới tín đều về sự “biến thể”.Tôi có thể bác bỏ từng điểm một.Nhưng làm sao mà khả năng hiểu biết của tôi có thể chống lại giáo hội Rô-ma.Tôi bị cấm không được dùng đến khả năng ấy vì nó không có một ki-lô nào để chống lại những khả năng hiểu biết thông thái, thánh thiện và không thể sai lầm [của các bề trên như giáo hoàng, tổng giám mục...TCN].

Một giờ sau, với những dòng nước mắt hối hận, tôi quỳ trước Cha Daule trong phòng xưng tội, xưng cái tội to lớn của tôi là trong một lúc, tôi đã nghi ngờ khả năng của các linh mục có thể biến một mẩu bánh thành thân thể của Thiên Chúa.Ông ta đã tha tội cho tôi, và để trừng phạt tôi, ông cấm tôi không được nói một lời nào về số phận đáng buồn của Thiên Chúa [bị chuột tha đi và ăn mất] mà ông ta đã tạo ra sáng nay; vì, ông ta nói: “Chuyện này sẽ hủy diệt đức tin của những tín đồ công giáo Rô-ma chân thành nhất.” (This would destroy the faith of the most sincere Roman Catholics.)

* * *

Câu chuyện rút gọn của linh mục Chiniqui chỉ có vậy nhưng tôi cho rằng như vậy kể cũng đủ để cho chúng ta thấy rõ bản chất đức tin trong Ki Tô Giáo là như thế nào, có thuộc loại mê tín hoang đường hay không, hay là một đức tin bắt nguồn từ sự hiểu biết chân thật về các vấn đề?Tôi xin để quý độc giả tự mình nhận định.

Để kết luận, xin được trích dẫn nhận định sau đây của hai nhân vật: David Hume, một triết gia nổi tiếng của Tô Cách Lan (Scotland), và Leo Tolstoy, một đại văn hào Nga.Đọc bài “Linh Mục Là Ai?” của Linh Mục Vũ Đức chúng ta mới thấy rằng những nhận định này quả thật là chính xác :

David Hume:Trong tất cả các tôn giáo thì tôn giáo vô lý và vô nghĩa nhất là tôn giáo mà những người hiến thân cho Chúa, sau khi đã tạo ra Chúa, lại đi ăn thịt Chúa của họ.”

(Of all religions, the most absurd and nonsensical is that whose votaries eat, after having created, their deity.)

Leo Tolstoy :Tôi tin chắc rằng giáo lý của giáo hội Công Giáolà một sự nói láo xảo quyệt và xấu xa theo lý thuyết, và là sự pha trộn của sự mê tín thô thiển nhất và trò ma thuật về phương diện thực hành (I am convinced that the teaching of the church is in theory a crafty and evil lie, and in practice a concoction of gross superstition and witchcraft.)

Câu trả lời của Linh Mục Vũ Đức:

“LINH MỤC là ai? Trả lời một cách ngắn gọn và đầy đủ Ngài là CHÚA KITÔ THỨ HAI (Alter Christus) như thế thưa Cha mới [được phong linh mục]: từ nay Cha là Chúa KITÔ.”

đã chứng tỏ nhận định của Leo Tolstoy ở trên không sai một mảy may.

____________

Bài đọc thêm:

- Linh Mục... Người Là Gì? (LM. Trần Tuyên)