Thơ Gởi Ông Bằng Phong Đặng Văn Âu

Hoàng Hiệp Sĩ

http://sachhiem.net/DOITHOAI/HgHiepSi.php

13-Jun-2016

LTS: Tôn trọng văn phong cũng như ý kiến cá nhân của tác giả, tuy lời lẽ mộc mạc, đôi khi nặng lời, nhưng không có chỗ nào vu khoát hay chụp mũ, nên chúng tôi không biên tập lại. Những tài liệu dẫn chứng cụ thể đã có sẵn được cung cấp để bổ túc cho luận điểm của tác giả. Xin mời nghe những lời bộc bạch của tác giả. (SH)


Yêu cầu BBT cho hiện thị bài "Thư gởi Ông BP Đặng Văn Ấu của tôi để phản biện lại bài viết "Đất nước VN rất ngộ, tại sao con người VN chưa chịu ngộ" đăng trên website Đàn Chim Việt [http://www.danchimviet.info/archives/103184/dat-nuoc-vn-rat-ngo-tai-sao-con-nguoi-vn-chua-chiu-ngo/2016/05]

Thưa BBT, bài viết đó của ông ĐVÂ phản ảnh một tư cách rất gian trá, giả dối về sự kiện lịch sử đầy bi tráng và cao thượng của HT Thích Quảng Đức. Mà hành động cao thượng đó của ngài đã dấy lên một hơi ấm, và nền văn hóa VÔ ÚY cho toàn thể dân tộc. Nền văn hóa đó đã là tấm gương và cảm hứng cho sáu cuộc tự thiêu, cả tự hủy mình của ngài văn hào Nhất Linh về sau. Và nó đã là niềm hãnh diện và là những tấm gương soi chung cho toàn thể người dân Việt.

Những sự hy sinh hào hùng đó của những con người yêu công bình, tự do đã quật đổ nhào chế độ thối nát, khủng bố, kỳ thị Phật Giáo và Phật Tử. Và hơi ấm vô úy đó đã di truyền cho đến tận năm 2013 : Đã tạo nên 2 cuộc tự thiêu để phản đối sự xâm lăng thô bạo của người Tầu vào trong lãnh hải VN. Thế nên tôi phản đối bất cứ sự bôi bác, bẻ cong sự thật nào đối với sự hy sinh cao cả của những người VN anh hung và bất khuất trong cuộc đối đầu với bạo quyền nhà Ngô.

Tôi chịu trách nhiệm với tất cả ngôn từ đã dùng trong bài, vì tôi nghĩ nó rất đúng với bản chất của kẻ đã tạo ra nó. Và sẽ nhận trách nhiệm đối chất. Nếu những từ tôi dùng mà không đúng với bản chất của sự kiện, tôi sẽ lấy lại và kèm với lời xin lỗi sâu xa.

Kính mong BBT cho hiển thị bài viết đầy hào hùng, cao thượng của Bồ Tát Thích Quảng Đức và của những người VN yêu nước từ xưa cho tới nay.

Kính thư, Hoàng Hiệp Sỹ.

Thư Gởi Ông Bằng Phong Đặng Văn Âu

Hoàng Hiệp Sĩ

Thưa ông Đặng Văn Âu (ĐVÂ),

Bài viết của ông trên mạng DCV.inf, mang tựa : “ĐẤT NƯỚC VN RẤT NGỘ, TẠI SAO CON NGƯỜI VN CHƯA CHỊU NGỘ” (http://www.danchimviet.info/archives/103184/dat-nuoc-vn-rat-ngo-tai-sao-con-nguoi-vn-chua-chiu-ngo/2016/05) đã lợi dụng theo tựa của một bài thơ của một cô giáo tên Trần Thị Lam. Cô Lam làm bài thơ này để nhắn gởi, thúc đẩy dư luận quan tâm tới tình hình tiêu cực của đất nước trong thời điểm hiện tại (2016) này.

Bài viết của ông, trí trá, lạc dẫn và hướng dẫn dư luận với mục đích để che dấu một sự thật khác, và cùng  là để kích động dư luận thay đổi nhận định về chế độ Ngô Đình Diệm với mục đích để kết luận rằng : Vì nhân dân Miền Nam đã chống đối, hay tham dự vào chống đối một cách sai lầm với chế độ “anh minh” NĐD, nên đã đưa tới kết qủa làm cho mất miền Nam vào tay CSBV và dẫn tới sự lầm than của toàn thể VN ngày nay.

Đọc xong, tôi chỉ có một kết luận : KHÔNG CÒN NGU SI, LIỀU LĨNH, VÔ TRÍ NÀO BẰNG.

Trước khi vào đề tài chính tôi cũng phải góp lời khen ngợi nội dung bài thơ với sự can đảm, sự có lòng hiếm thấy của một phụ nữ là tác giả bài thơ đối với đất nước. Để xác định lập trường quốc gia VNCH rõ ràng của người viết, người viết vì vậy khằng định rõ ràng là đề tài này sẽ không liên can nhiều đến vấn đề quốc cộng, mà chỉ với những dẫn chứng ngắn nếu có liên can đến vấn đề đó. Vậy nên yêu cầu tất cả những người nào nếu muốn tham dự đề tài này không lái sang các tranh luận về vấn đề quốc cộng, nếu cố tình làm vậy là rõ ràng là chỉ để che giấu cái bất hợp lý, dối trá của mình mà thôi.

Ông ĐVÂ, tôi tự giới thiệu tôi là một người tị nạn cộng sản, đến Mỹ từ 1975, vào lúc 21 tuổi, như vậy có thể tôi thua ông cả 20 tuổi, vì ông xưng anh, tôi với một người 86 tuổi, thì tôi nghĩ ông trẻ lắm cũng phải 80 tuổi rồi. Sở dĩ tôi hơi đi vào chi tiết tuổi tác là vì nhiều lý do, một trong những lý do này là : Tính ngược lại thời điểm xảy ra những xáo trộn bắt đầu từ tháng 5/1963 tới tháng 11/1963 thì ông là một thanh niên đã trưởng thành, khoảng từ 27 tới 30 tuổi. Ông khai ông là một sĩ quan KQ lái C47, như vậy trình độ học vấn của ông là tú tài 1 (Cứ cho là như vậy đi, vì thời gian từ 1954 tới 1959, đi sỹ quan Thủ Đức chỉ cần học trung học là được ghi danh các khoá sỹ quan rồi). Nhưng Tú Tài thời đó rất khó chứ không như thời gian tôi học, vì cần phải rành 2 ngoại ngữ, phải viết luận văn sinh ngữ chính của mình và sau thi có oral, sau khi đã đậu thi viết. Như vậy những người có tú tài 1 cũng có thể xem như  là người có học, có trí thức rồi.

Như vậy, những biến động trong thời ông NĐD, dù ông , một người có đôi chút học vấn, trí thức nếu không tìm hiểu kỹ càng thì chí ít ông phải thấy rõ cái nguyên nhân đã đem đến những biến động đó, tôi muốn nói vụ đàn áp Phật Giáo, bắt đầu bằng cái lệnh ngu si cấm treo cờ Phật Giáo vào ngay trước lễ Phật Đản 2 ngày và sau đó đem đến tụ tập biểu tình trong hòa bình, bất bạo động của Phật Tử trước đài phát thanh Huế, và rồi Commandocar của chiến đoàn Ngô Đình Khôi đến bắn nát đầu 8 Phật Tử, sau trái lựu đạn tung ra, rồi đàn áp bằng chất hóa học (Xin đọc bài Đàn Áp Hóa Học của Tâm Diệu), sau đó là cuộc tự thiêu bi tráng của Hòa Thượng Thích Quảng Đức với di chúc đầy hòa bình, hàn gắn của Ngài (Sẽ đính kèm sau).

-- o0o ---

Tôi đã duyệt sơ qua những sự kiện chính đã ảnh hưởng đến đời sống, chính trường của miền Nam, mà một đứa con nít, học tiểu học, 9 tuổi như tôi cũng quan tâm, nhớ và cũng biết. Những sự kiện lớn như thế vậy, và mỗi sự kiện có thể viết, phân tích bằng cả một cuốn sách. Vậy mà ông, một người trưởng thành, có đôi chút hiểu biết, học vấn mà lại hoàn toàn mù tịt, không biết, để cho tới nay sau 53 năm lại phải đặt một câu hỏi cho vụ tự thiêu của HT Thích Quảng Đức và với những xác định cẩu thả, trí trá của ông đã khiến tôi phải viết bài này.

Xin trích một đoạn sau đây của ông:… “Sở dĩ tôi đặt câu hỏi cho anh vào năm 1963 và cho Hoan vào năm 1977 là vì tôi muốn biết sự thật. Tôi không tin Ngài Quảng Đức tự thiêu. Cho tới nay, tôi vẫn nghĩ Ngài bị đốt do quỷ kế của tên cộng sản đội lốt nhà sư chui vào Phật giáo, lợi dụng sự ngây ngô của quần chúng nhằm lật đổ chính quyền Miền Nam dưới chiêu bài đấu tranh vì tín ngưỡng …”.

Ông ĐVÂ, ông ngây ngô không biết những sự vi phạm vừa dân sự, vừa an ninh quốc gia của bạo quyền nhà Ngô với Phật Tử, với đất nước hay ông trí trá, lưu manh muốn chạy những tôi tày đình của nhà Ngô với miền Nam VN??? Sự khủng bố và kỳ thị của bạo quyền nhà Ngô với Phật Tử đã được nguyên Tổng Trưởng Quốc Phòng của Mỹ là Mac Namara nhận xét như sau : “Suốt 9 năm của nhà Ngô, Phật Tử VN đã bị bạo hành, kỳ thị. Nhưng họ đã lặng lẽ chịu đựng” (Xem trong 50 mươi năm nhin lại 1963-2013 của nhóm Thiện Pháp).

Tôi không tin là ông hoàn toàn không biết gì, vì như tôi một đứa trẻ 9 tuổi còn biết, những đàn áp của nhà Ngô với quần chúng Phật tử, chống đối liên miên thời đó (Vì có hưởng lựu đạn cay, lựu đạn khói vì đi xem biểu tình!). Biết bao nhiêu sự kiện, biến động. Các trường Đại Học, Trung Học lớn ở Sàigòn đều xuống đường biểu tình, chợ búa kêu gọi đình công bãi thị để phản đối sự đàn áp thô bạo của bạo quyền với Phật Giáo, Phật tử. Vậy mà ông không biết được nguyên nhân thật sư của nó, và đã viết một bài dài với những nhận định cẩu thả, trí trá và kết luận ẩu tả vô bằng cớ.  

Nên tôi coi ông thật sự chỉ là một kẻ bất lương, trí trá, giả vờ ngây ngô, khi đơn giản cho rằng tất cả những chống đối của toàn thể người dân, sinh viên, học sinh, viên chức chính phủ, nội trợ đều do qủy kế của Cộng Sản giựt dây!

Nhưng cứ cho là ông vì ngu dốt mà không biết (nên mới phải đi hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn về những biến cố lớn xảy ra vào thời đó).

Nay tôi sẽ chứng minh cái trí trá, lưu manh của ông qua sự phân tách bản chất chế độ qua những diễn biến thời sự đã xảy ra trong thời đó và nhân danh sự thật, chỉ dậy cho ông biết được những sự thật đã xảy ra, nghe chưa? Lần lươt sau đây những biến cố lớn đã xảy ra trong thời nhà Ngô, mà ông sống trong đó với trình độ tú tài, của một người sĩ quan QLVNCH 27 tuổi :

Tháng 4/1956, miền Trung mất mùa, Sàigòn chở 2000 tấn gạo bán rẻ, mỗi tạ 600 đồng cho dân để cứu đói, nhưng đứa em út của Ngô Tổng Thống “anh minh” đã đầu cơ dấu nhẹm đi để bán toàn bộ số gạo đó cho Cộng Sản Bắc Việt với giá 1.700 đồng vì miền Bắc cũng mất mùa (Xem trong Việt Nam Máu Lữa Quê Hương Tôi của Hoành Linh Đỗ Mậu). Sự việc được phanh phui bởi CIA, họ đem báo cáo cho Ngô Đình Diệm và Ngô Đình Nhu, Tổng Lảnh sự Mỹ tại miền Trung chỉ nhận được cái nhún vai của ông Cố Vấn. Câu Út trầu sau đó vẫn ngồi ghế đại diện chính phủ, tiếp tục tác oai, tác quái khủng bố những người dân phi Catô, những đảng phái đối lập yêu nước. Hàng trăm ngàn người dân Phật tử, Thờ Ông Bà bị ngược đãi, thủ tiêu bị bắt buộc phải cải đạo ở các tỉnh Nam Ngãi, Bình Định, Phú yên, Khánh Hòa. Ông hãy đọc một đoạn sau đây:

Sách “Đảng Cần Lao của ông Chu Bằng Lĩnh có ghi: "Ngồi tại Dinh Độc Lập, Ngô Đình Diệm có ngờ đâu em mình đã nhân danh Đảng Cần Lao Nhân Vị mà nhúng tay vào máu một cách khủng khiếp đến thế. Số người mà tại Thừa Thiên, Quảng Nam, Quảng Ngãi, Qui Nhơn và Khánh Hòa… đã bị cán bộ Cần Lao giết vì bị vu cho là Cộng Sản, phá hoại chế độ… đã được kiểm kê vào các năm 1964 và 1965 là 300,000 (300 ngàn) người!" (Chu Bằng Lĩnh, Đảng Cần Lao, San Diego, CA: Mẹ Việt Nam, 1993, tr. 133)

Riêng đoạn nói rằng: “Ngồi tại Dinh Độc Lập, Ngô Đình Diệm có ngờ đâu em mình đã nhân danh Đảng Cần Lao Nhân Vị mà nhúng tay vào máu một cách khủng khiếp đến thế”. Thì tôi không đồng ý với ông Chu Bằng Lĩnh, vì anh em ông Diệm và ông Nhu không những biết và còn biết rõ những sự khủng bố này của Cẩn nữa là đằng khác.

Ngoài ra, ông hãy tìm đọc quyển “Phật Giáo Tranh Đấu của nhà văn, nhà báo Thanh Thương Hoàng, thì ông sẽ có một danh sách và cả địa chỉ những người bị thủ tiêu trong thời Ngô Đình Cẩn. (Nhân chứng Thanh Thương Hoàng hiện đang sống ở Mỹ).

Tháng giêng năm 1960, tức tết năm Canh Tý, tờ báo Tự Do của Phạm Việt Tuyền có đăng hình bìa năm con chuột đang đục khoét qủa dưa hấu. Chẳng biết ai mét với nhà Ngô về ý nghĩa của bức tranh có vẻ như ám chỉ sự tham nhũng, phá hoại miền Nam của 5 anh em nhà Ngô qua hình ảnh năm con chuột đục khoét quả dưa hấu. Và hậu qủa là toà báo bị công an mặc thưòng phục, giả dân đến đập phá và đốt cháy tiêu, bao nhiêu con người treo niêu? Không quan trọng. Sự việc này nói lên cái sự lạm quyền, độc tài, ngu dốt và cả xấu xa nữa của chế độ. Nếu muốn biết thêm nữa về những áp bức, ngột ngạt của chế độ với toàn thể dân chúng miền Nam thời đó ông có thể đọc hồi ký “Bốn Mươi Năm Nói Láo” của nhà văn Vũ Bằng. Tôi cam đoan với ông khi tìm hiểu đúng với bản chất của chế độ đệ nhất cộng hòa, một người có đầu óc trung bình sẽ thấy rõ đó là một chế độ độc tài, gây chia rẽ người dân cùng một nuớc với nhau. Đó là tất cả nỗ lực của một chính phủ bất tài, hoàn toàn thiếu định hướng và một chiến lược rõ ràng đúng đắn.

Hình bìa báo Tự Do xuân Canh Tý vẽ  5 con chuột đục khoét quả dưa hấu  
Hình bìa “Bốn Mươi Năm Nói Láo” của Vũ Bằng
Toàn văn (tiếng Việt) Tuyên Ngôn của nhóm Tự Do Tiến Bộ (“Nhóm” Caravelle)

Tháng tư cùng năm 1960, 18 thân hào, nhân sĩ họp công khai ở Hotel Carravelle, mà sau này báo chí gọi tắt là nhóm Carravelle, ra Tuyên Ngôn yêu cầu chính phủ cải tổ, thay đổi để có thể chống cộng và trị an hữu hiệu hơn với lời kêu gọi hợp lý, thuyết phục, ôn hòa nêu rõ những nguy kịch của tinh hình. Thay vì cứu xét và trả lời, tất cả những người này đều bị mật vụ của Diệm, Nhu đang đêm tới bắt đi vô ngục tù. Ông hảy vào Internet mà đọc Tuyên ngôn của 18 nhân sĩ gởi nhà Ngô: “TUYÊN NGÔN CỦA 18 NHÂN VẬT THUỘC NHÓM "TỰ DO TIẾN BỘ" GỞI TỔNG THỐNG VIỆT NAM Cộng HÒA, SÀI GÒN”.

[ http://sachhiem.net/HOANHLINH/VNMLphlucD.php ]

Tháng 11/1960, nhận thấy sự tác hại, gian dối, hủy diệt của “chế độ băng đảng” (chữ của Alfred McCoy trong tác phẩm THE DIEM’S DYNASTY AND THE NHU BANDITS). Theo sự điều tra của tác giả này thì Ngô Đình Nhu dùng phương tiện quân sự và HKVN để buôn bán nha phiến từ Lào về VN. Và tới tháng 12/1959 thì đã mở lại tất  cả 2000 tiệm hút thuốc phiện tại SG và Chợ Lớn. Ông cũng có thể xem chi tiết này trong Việt Nam Máu Lửa Quê Hương Tôi (VNMLQHT) của Hoành Linh Đỗ Mậu. Đại Tá Nguyễn Chánh Thi đã không chịu nổi sự thối nát của chế độ, sau khi khám phá thêm Ngô Đình Thục đã khai thác gỗ tốt ở Định Quán và đóng thuế, cung cấp thuốc trụ sinh cho Việt Cộng nên đã đứng lên làm cuộc đảo chánh 11-11-1960 mong lật đổ chế độ “Băng Đảng” bất tài, tham nhũng, đàn áp nhân dân. Cuộc đảo chánh bất thành, nhưng cũng làm nô nức lòng người.

Tháng 7 năm 1962, hai phi công Nguyễn Văn Cử và Phạm Phú Quốc đã can đảm ném bom phòng làm việc của nhà Ngô, với mong muốn xóa sổ chế độ, nhưng đại cuộc bất thành.

Quần chúng xuống đường chống “chế độ gia đình trị“ trong ngày đảo chính của Nhảy Dù 11-11-1960 –
Dinh Độc Lập bị hai phi cơ của Không Quân không kích ngày 27-2-1962.

Nhắc lại những sự kiện thời sự có thật này để chỉ cho ông thấy chế độ nhà Ngô là một chế độ bất tài, xấu xa, mất lòng dân, kỳ thị, khủng bố Phật Tử và những người khác biệt với tôn giáo của ông ta. Ngày nay, với phương tiện internet chỉ nhấp một cái là có thể tiếp cận được với những tài liệu viết về đề tài này, và đặc biệt là tất cả đều viết trung thực về những sự kiện thời sự đã xảy ra trong thời nhà Ngô. Sau đây là vài bài/sách ông có thể đọc để mở mang kiến thức:

Ông đọc kỹ những bài viết trong những tài liệu đó, sẽ tìm ra những chi tiết lạ kỳ, cả quái đản, ngộ nghĩnh nữa. Thí dụ như : Bà Trần Văn Chương đã gọi con mình là Trần Lệ xuân là con quái vật (nguyên văn : Monster) và kêu gọi kiều bào ở khắp nơi nếu ai thầy con quái vật này xuất hiện ở đâu thi hãy lấy xe hơi mà “Tông chết nó đi”. Và một tin cũng hấp dẫn không kém là TT Kennedy, một TT của một quốc gia đại cường đã gọi anh em ông Ngô Đình Diệm là “bọn chó đẻ” (“son of bitch”), chi tiết trong bài này :  Nguồn:

WHERE THE DOMINO FELL - American and Vietnam, 1945-1995

Tác giả: James S. Olson & Randy Roberts

Nhà Xuất bản: Brandywine Press, New York, 1999 – Third Edition

Chương 4. The New Frontier in Vietnam, 1961-1963, Trang 98.

Và sau đây tôi gởi ông một số nhận định của những người ngoại quốc về chế độ “anh minh” Ngô Đình Diệm mà ông đang tiếc nuối, hãy ráng mà ngẫm nghĩ, tiêu hóa nghe chưa?: http://i30.tinypic.com/zlyohk.jpg

TYRANTS – History’s 100 Most Evil Despots & Dictators

Ngo Dinh Diem – President of South VietnamFrom exile he returns as Prime minister in Bao Dai’s government in South Vietnam. 1955 Ousts Bao Dai in fixed election; declares himself a republic & names himself president. Ruthlessly repressed political dissenters * religious factions, and installed members of his family in important jobs. Responds to failed coup with brutal repression, killing hundreds of Buddhists on the grounds they are aiding the Communist North.

BẠO CHÚA – 100 Kẻ Hôn Quân và Độc Tài Nhất Trong Lịch Sử

“Ngô Đình Diệm – Tổng Thống miền Nam Việt Nam – Từ lưu đày trở về làm thủ tướng cho chính phủ Bảo Đại – Trong cuộc bầu cử gian lận ông Diệm đã lật đổ Bảo Đại, tự xưng là đứng đầu nền Cộng Hòa và đứng lên làm tổng thống. Đã đàn áp vô nhân đạo các bất đồng tư tưởng chính trị và tôn giáo, xếp đặt thân nhân vào các vị trí quan trọng trong chính quyền. Ông Diệm trả đũa man rợ các cuộc biểu tình chống đối, sát hại hàng trăm tín đồ Phật Giáo bằng cách vu cáo cho họ là đã giúp Cộng Sản.”

Nigel Cawthorne

—————-

Dennis Bloodworth – Phóng viên kỳ cựu Anh Quốc, viết phóng sự và phân tích chuyên nghiệp về chiến tranh Đông Nam Á

Cho tới năm 1963 mật vụ của Diệm đã bắt giữ hoặc đẩy vào tay những kẻ thù hầu như mọi người quốc gia có tên tuổi đã chiến đấu cho tự do của đất nước trong 20 năm trước. Ông ta và gia đình mình đã đàn áp mọi đối lập, chất đầy nhà tù, bịt miệng báo chí, gian lận bầu cử, và bám vào quyền lực.”

—————-

Avro Manhattan – Nhà văn Ý, triết gia, nghiên cứu gia về tình hình thế giới

Ông Diệm đã biến cải ngôi vị tổng thống thành chỗ cho nhà độc tài Công giáo, man rợ nghiền nát những đối lập chính trị và tôn giáo. Đặt quyền lợi quốc gia ra đằng sau để đẩy mạnh quyền lợi tôn giáo của ông ta, kết quả là nhà độc tài Diệm đã đưa đất nước mình xuống vực thẳm.”

—————-

Joseph Buttinger – Giáo sư Chính trị học Mỹ, Cố vấn của Ngô Đình Diệm

Gọi Diệm là phát xít thì không thích hợp vì, tuy chế độ Diệm có tất cả những sự xấu xa của chế độ phát xít, Diệm lại thiếu cơ sở ủng hộ từ người dân mà Hitler và Mussolini đã có thể tập hợp được.”

—————-

Richard J. Barnet – Tác giả Mỹ, luật sư, nhà phân tích, viết bài cho New York Times

Điều quan tâm chính của chính quyền Diệm là sự an toàn của chính quyền mình. Ông Diệm sợ rằng cuộc bầu cử dự định tổ chức vào tháng 7, 1956 đưa đến sự thắng lợi của Hồ Chí Minh, không phải vì e ngại sự thắng lợi của CS, nhưng quan trọng hơn là lo sợ cho sự chấm dứt quyền lực của gia đình mình. Và thế ông tránh né việc đó bằng cách xử dụng mọi phương pháp trái ngịch với một chính quyền tự do có thể làm.”

—————-

Neil Sheehan – Phóng viên kỳ cựu Mỹ, viết phóng sự và bài phân tích về chiến tranh Việt Nam, CIA, Pentagon, White House

“Ngô Đình Diệm đã phạm nhiều sai lầm khi cầm quyền như sử dụng chế độ gia đình trị, để người thân mặc tình tham nhũng.

Diệm bổ nhiệm người thân trong gia đình và những người Công giáo vào cấp chỉ huy quân đoàn, hành chánh và cảnh sát. Nông dân ở miền đồng bằng sông Cửu Long thấy mình bị cai trị bởi những tỉnh trưởng, hạt trưởng, bởi những viên chức hành chánh ngoại lai và thường là cao ngạo và tham nhũng.

—————-

John Cooney – Chủ nhà báo, chủ bút, trưởng ban biên tập, nhà thuyết trình thời sự

Drew Parson – Mang nhiệm vụ báo cáo, tường trình. Nhân viên cao cấp trong chương trình viện trợ cho Ngô Đình Diệm

Tham nhũng trong chính phủ ông Diệm rất cao và cũng làm hại tới uy tín của tổ chức cứu trợ. Ước tính chỉ trong năm 1955 (ngay từ lúc Diệm bắt đầu cầm quyền) chính quyền Eisenhower đã chuyển vào Việt Nam trên 20 triệu đô-la viện trợ giúp người tị nạn Công giáo. Không thể tránh được, có quá nhiều gắn ghép và tham nhũng trong việc phân phối thực phẩm, thuốc men, và các đồ dùng khác tới các làng mạc. Tờ National Catholic Reporter đã phúc trình những sự lạm dụng của Tổ chức Cứu trợ Công giáo trong nhiều bài mà một bài có đầu đề là: “Việt Nam 1965-1975. Vai trò của Tổ chức Cứu trợ Công giáo: Công trình của Chúa hay của CIA?” Những sự lạm dụng bị phanh phui gồm có: dùng viện trợ để truyền đạo, chỉ giúp những người Công giáo tuy viện trợ là cho tất cả mọi người, đồng nhất hóa với quân lực, và đem cho lính riêng của ông Diệm thay vì cho dân sự đúng theo mục đích của viện trợ.”

—————-

John F. Kennedy – Cố Tổng Thống Hoa Kỳ

Những gì tôi muốn nói về ông ta rất ngắn gọn. Diệm chỉ là kẻ bất tài, tham nhũng, tàn bạo

Khi đại sứ Mỹ Henry Cabot Lodge than thở với Kennedy về sứ mạng khó khăn của mình ở Việt Nam gặp phải ông Diệm kém hiểu biết báo hại, Kennedy chán nản đồng tình buông thõng một câu như trên: “Not much that I could say about Diem, a few words perhaps, inept, corrupted, and brutal”.

—————-

Thomas D. Boettcher – Chính trị gia, phân tích gia, tác giả sách về thời sự và chiến tranh

Trong 10 đô la viện trợ thì có đến 8 đô la đã được dùng cho nội an chứ không dùng cho công tác chiến đấu chống du kích Cộng Sản hay cải cách ruộng đất. Diệm lo lắng về những cuộc đảo chánh hơn là lo về Cộng sản.

Kết quả là những biện pháp đàn áp càng ngày càng gia tăng, khiến sự bất mãn của người dân đối với Diệm cũng mỗi ngày mỗi tăng theo, dù rằng ông Diệm làm đủ mọi cách để dập tắt sự bất mãn này trong dân chúng.

Hàng triệu nông dân ở những vùng quê xa trở thành cách biệt đối với Diệm. Cộng Sản thừa nước đục gia tăng hoạt động. Và những biện pháp đàn áp của Diệm cũng gia tăng theo cùng nhịp độ, rất hung hãn trong việc trấn át dân quê nhưng lại không hiệu quả trong việc chống lại Cộng Sản. Nhiều ngàn người bị nhốt vào tù. Cho tới năm 1960, điều khác biệt duy nhất giữa hai chính quyền Ngô Đình Diệm và Hồ Chí Minh là ở những lá cờ của họ.

—————-

Bernard B. Fall – Sử gia lừng danh người Áo. Chính trị gia chuyên về xung đột Đông Nam Á

Tính hiếu chiến của ông Ngô Đình Diệm thuộc loại trầm trọng. Đức tin của ông ta không có tính chất từ ái theo cách diễn tả các tông đồ, mà là tính hiếu chiến tàn nhẫn của một quan tòa Tây Ban Nha Torquemada thời tòa án dị giáo. Quan điểm của ông Diệm về chính quyền không có tính chất của một tổng thống theo hiến định của một nước cộng hòa, mà giống khuôn một bạo chúa theo truyền thống quan lại phong kiến.

Chính ông Diệm cũng tự hào về sự háo chiến sắt máu của mình. Một linh mục khi nói chuyện với ông ta muốn nhấn mạnh về ảnh hưởng văn hóa Pháp đối với ông Diệm, đã dùng những từ ngữ như ‘tín ngưỡng của chúng ta’, thì Diệm thản nhiên trả lời rằng: ‘Ông phải biết rằng tôi tự xem mình như là một người Công Giáo Tây Ban Nha’, có nghĩa rằng ông ta là đứa con của một đức tin hung hăng hiếu chiến, không giống một tín đồ dễ dãi và khoan dung theo như cách miêu tả một tín đồ theo hệ phái Công giáo Gallican.”

—————-

Đây là vị cố vấn trẻ thời đại mới, am hiểu tình hình chính trị và lịch sử thế giới. Khi Afghanistan chuẩn bị đưa Karzai lên chức vị tổng thống, ông Kilcullen đã nghiêm khắc cảnh báo vì sợ rằng nếu bất cẩn sẽ lập ra một Ngô Đình Diệm thứ hai. Đây là cảm tưởng của Kilcullen về ông Diệm.

David Kilcullen – Cố vấn cơ quan chống đặc công và khủng bố

Ông Diệm mang nhiều tai tiếng và làm việc không hữu hiệu. Ông ta có một gia đình tham nhũng. Và ông đã đẩy những người dân ra cách xa mình. Con người Diệm lúc nào cũng bần thần bức rứt, mang đầy ảo giác và không bao giờ nhìn vào hiện thực.

Ông ĐVÂ, tất cả những dẫn chứng của tôi về giá trị, phẩm hạnh của nhà Ngô ở trên đều là sự thực, và sự thật này nó hoàn toàn phù hợp với diễn tiến thời sự từ lúc bắt đầu của chế độ từ 1954 tới 1963. Trong những nhận định trên tôi lọc ra và thích nhất 2 nhận định :

1/ Của TT Kennedy : “Những gì tôi muốn nói về ông ta rất ngắn gọn. Diệm chỉ là kẻ bất tài, tham nhũng, man rợ”.  Ngoài ra TT Kennedy còn gọi anh em ông Diệm là “bọn chó đẻ” như đã nêu trên.

2/Của Dennis Bloodworth – Phóng viên kỳ cựu Anh Quốc, viết phóng sự và phân tích chuyên nghiệp về chiến tranh Đông Nam Á: “Cho tới năm 1963, mật vụ của Diệm đã bắt giữ hoặc đẩy vào tay những kẻ thù hầu như mọi người quốc gia có tên tuổi đã chiến đấu cho tự do của đất nước trong 20 năm trước. Ông ta và gia đình mình đã đàn áp mọi đối lập, chất đầy nhà tù, bịt miệng báo chí, gian lận bầu cử, và bám vào quyền lực.”

Ông ĐVÂ, tất cả những nhận định của những người ngoại quốc về chế độ nhà Ngô, đều không phải là những nhà sư PG, hay những người Phật Tử, và cũng không phải là CS, đúng không? Vậy thì, chế độ rõ ràng, thể hiện ra là một chế độ bạo lực, khủng bố, kém cỏi, chia rẽ, kỳ thị, bất tài, tham nhũng.

Và ông ĐVÂ, nếu ông muốn ca tụng chế độ xấu xa đó, và đặt chúng lên đầu thờ thì mặc kệ ông. Cớ sao ông lại viết nguyên một bài dài trí trá, lưu manh, đầy dẫy thiếu sót để mắng mỏ toàn thể nhân dân miền Nam là “Không chịu ngộ ra, để tôn vinh vị Tổng Thống anh minh”, nhưng lại chính là những kẻ đã tàn hại đất nước, gây biết bao khổ đau chia rẽ, là sao hả???

Ông điên khùng, hay đần độn, lú lẫn rồi? Hay cả hai? Ngạn ngữ của Việt Nam có câu : “Chó nhẩy bàn độc”. Ông hiểu câu này không? Ý của nó là mỉa mai, miệt thị những kẻ bất tài, xấu xa, ác độc đã nhờ vận động hậu trường mà lên ngôi vị cao nhất. Ngô Đình Diệm là một trường hợp này. Ông hãy vào link này để đọc những nhận xét của một con chiên thứ “thiệt”. Con chiên Nguyễn Gia Kiểng : Nhìn Lại Giai Đoạn Ngô Đình Diệm - sachhiem.net, http://sachhiem.net/THOISU_CT/ChuN/NguyenGiaKieng.php )

Đọc bài này, ông sẽ ngạc nhiên khi đọc được các tố cáo thẳng thừng của một con chiên với chế độ cũng là một con chiên cuồng tín là Ngô Đình Diệm. Tuy nhiên để giúp đỡ cho trí thông minh của ông, tôi cũng trích một số những điểm chính trong bài đó của tác giả:

<Bắt đầu trích>:

(1) Căn cứ chủ yếu chỉ trên 2 lá thư của một viên chức Pháp trao đổi với ông bà Ngô Đình Nhu, tác giả cho rằng chính “người Pháp đưa ông Diệm lên cầm quyền” chứ “không phải do Mỹ đưa lên”. Lẽ dĩ nhiên khẳng định “không thể chối cải” nầy còn cần phải thảo luận nhưng dù đúng hay sai thì về mặt lịch sử, nó cũng không thay đổi được sự thực căn bản là ông Diệm đã được (một hay nhiều) ngoại bang “bồng” về chứ không phải vì một quá trình đấu tranh cho độc lập dân tộc.

(2) Tác giả đánh giá chế độ và một số chính sách:

- Việc tìm kiếm thỏa hiệp với Hà Nội “chắc chắn là nó rất trái ngược lập trường "diệt cộng" chính thức của chính quyền Ngô Đình Diệm”.

- Việc “chính quyền Ngô Đình Diệm thiên vị Công giáo là có thật nhưng việc đàn áp Phật Giáo chỉ là lý cớ dàn dựng của người Mỹ để lật đổ ông Diệm”.

- Người “có quyền lực lớn nhất trong chế độ là ông Ngô Đình Nhu” chứ không phải ông Tổng thống hiến định và dân cử Ngô Đình Diệm. Đó là “dân chủ” kiểu Đệ Nhất Cộng hòa!

- Chính quyền Ngô Đình Diệm là “một sự tiếp nối quá lộ liễu của chính quyền bảo hộ Pháp”.

- Các “đảng phái chống Pháp bị đàn áp, dù được nhân dân tôn kính, như Việt Nam Quốc Dân Đảng và Đại Việt”.

- Các ông Diêm và Nhu là “những người thuộc môi trường quan lại sống tách biệt với xã hội Việt Nam”.

- Chính sách “tiêu diệt các lực lượng giáo phái như hai ông Diệm – Nhu đã làm là không đúng”. - Chủ nghĩa Nhân Vị mà ông Nhu đề cao “trên thực tế chỉ là một chủ nghĩa cá nhân lúng túng không dám tự xác nhận”.

- “Sai lầm và trách nhiệm lớn nhất của chế độ Ngô Đình Diệm là đã đàn áp các đảng quốc phái quốc gia... Họ có sự chính đáng hơn hẳn ông Ngô Đình Diệm”.

(3) Tác giả đánh giá hai ông Nhu và Diệm:

- Ông Nhu đã “ra lệnh giết Đại tá Hoàng Thụy Nam” (Trưởng đoàn Việt Nam trong Ủy hội Quốc tế Kiểm soát Đình chiến - ICSC) vào tháng 10/1961.

- Ông Diệm “không thể là một biểu tượng cho Việt Nam trong thời đại độc lập”.

- Ông Diệm “đã hợp tác tận tình với chế độ Pháp thuộc và đã tiếp tay đàn áp những người đấu tranh giành chủ quyền dân tộc”.

- Hai ông Diệm và Nhu không xây dựng lực lượng đấu tranh mà “chỉ vận động hành lang để được một thế lực ngoại bang đưa lên cầm quyền”.

- Các ông Diêm và Nhu là “những người thuộc môi trường quan lại sống tách biệt với xã hội Việt Nam”.

- Ông Nhu “không có bản lĩnh chính trị cao… chưa có khả năng chính trị phải có ở tầm mức quốc gia”.

- Một tuần trước khi bị đảo chính “hai ông Diệm và Nhu cũng đã có ý định đào thoát ra nước ngoài nhưng ý định này không được thực hiện vì sự chống đối dữ dội của bà Ngô Đình Nhu”.

- Ông Diệm và ông Nhu “không tuẫn quốc như nhiều người nghĩ. Họ đã lãnh đạo đất nước, đã không thành công và bị giết, sau khi chính họ cũng đã thủ tiêu nhiều người khác”.

- Tác giả khẳng định dứt khoát một lần nữa là “ông Ngô Đinh Nhu không liên quan gì tới cuốn Chính Đề Việt Nam. Tác giả cuốn sách này là ông Lê Văn Đồng một cựu công sự viên của hai ông Diệm và Nhu nhưng đã chia tay ngay từ năm 1957 vì bất đồng quan điểm”.

<Hết trích>

Tất cả những nhận định của ông con chiên Nguyễn Gia Kiểng về chế độ Ngô Đình Diệm tôi đều có lời tán đồng, khen ngợi, tuy nhiên điều ông ta viết là : “Việc đàn áp Phật Giáo chỉ là lý cớ dàn dựng của người Mỹ” thì tôi hoàn toàn không đồng ý và thách đố ông ta rằng : Nếu ông ta không chứng minh được việc dàn dựng của người Mỹ trong sự kiện đàn áp Phật Giáo thì ông chỉ là một kẻ mâu thuẫn và gian xảo trong bài : Thư Gởi Ông Nguyễn Gia Kiểng, của tôi. Thì ông ta lờ tịt không trả lời, và từ đó cho tới nay cũng lơ luôn!.

Với một chế độ bạo ngược như vậy : Chỉ nêu sơ sơ cái tàn hại của chúng qua một bức tranh thì toà báo bị đốt, tác giả của bức tranh phải trốn biệt xứ, 18 tác giả của bản kiến nghị đầy hiểu biết, chừng mực, hòa bình  bị săn lùng. Chế độ sẵn sàng thủ tiêu tới 3 trăm ngàn người dân khác tôn giáo, chánh kiến.

Vậy tôi hỏi ông làm sao mà Phật Giáo lại có thể đốt một ông sư để mong giành chính quyền từ tay những kẻ sẵn sàng sát nhân như nhà Ngô, từ tay một gia đình có những đám Mật vụ hung thần của đảng Cần Lao và 5 bộ máy an ninh khống chế  dày đặc trong xã hội ??? Ông có thấy rõ cái ngu dốt, lưu manh của ông qua giòng viết : “…Cho tới nay, tôi vẫn nghĩ Ngài bị đốt do quỷ kế của tên cộng sản đội lốt nhà sư chui vào Phật giáo, lợi dụng sự ngây ngô của quần chúng nhằm lật đổ chính quyền Miền Nam dưới chiêu bài đấu tranh vì tín ngưỡng…”  Chưa hả ông ĐVÂ???

Bây giờ, ông ĐVÂ và tất cả những người chủ trương giải thích rằng cái sự tự thiêu của HT Thích Quảng Đức chỉ là do bị chích thuốc mê chứ không phải là tự nguyện hy sinh. Hãy đứng nghiêm chỉnh, ngẩng cao mặt  nghe tôi dậy cho một lần đây: Sự kiện tự thiêu của HT TQĐ là một sự kiện lớn, nó là một chuỗi nhân quả liên hệ chặt chẽ với nhau.

Ngài Quảng Đức tự thiêu vì sự ngoan cố của bạo quyền tiếp tục đàn áp thô bạo Phật Giáo, Phật Tử sau nguyện vọng 5 điểm đầy hòa bình, chừng mực của Phật Tử không được thỏa mãn, nguyện vọng 5 điểm như sau :

1. YÊU CẦU CHÍNH PHỦ VIỆT NAM CỘNG HÒA THU HỒI VĨNH VIỄN CÔNG ĐIỆN TRIỆT GIÁO KỲ CỦA PHẬT GIÁO.

2. YÊU CẦU PHẬT GIÁO PHẢI ĐƯỢC HƯỞNG MỘT CHẾ ĐỘ ĐẶC BIỆT NHƯ CÁC HỘI TRUYỀN GIÁO THIÊN CHÚA ĐÃ ĐƯỢC GHI TRONG ĐẠO DỤ SỐ 10.

3. YÊU CẦU CHÍNH PHỦ CHẤM DỨT TÌNH TRẠNG BẮT BỚ, KHŨNG BỐ TÍN ĐỒ PHẬT GIÁO.

4. YÊU CẦU CHO TĂNG, TÍN ĐỒ PHẬT GIÁO ĐƯỢC TỰ DO TRUYỀN ĐẠO VÀ HÀNH ĐẠO.

5. YÊU CẦU CHÍNH PHỦ ĐỀN BỒI MỘT CÁCH XỨNG ĐÁNG CHO NHỮNG KẺ BỊ CHẾT OAN VÔ TỘI VÀ KẺ CHỦ MƯU GIẾT HẠI PHẢI ĐỀN BỒI ĐÚNG MỨC.

Đồng thời để đề phòng sự lợi dụng của các thế lực ngoại bang cũng như tả phái, cộng sản. Phật Giáo ra thêm một Bản Phụ Đính, cũng gồm 5 điểm như sau : (Tóm tắt)

  1. Đối Với Chính Phủ: Chúng tôi không chủ trương lật đổ.
  2. Không coi Ai Là Kẻ Thù: Dĩ nhiên sự động cập khó mà tránh khỏi, nhưng chúng tôi tuyên bố không coi ai là kẻ thù, nhât là đối với đạo Thiên chúa.
  3. Chỉ Tranh Đấu Cho Lý Tưởng "Tôn Giáo Bình Đẳng".
  4. Phương Pháp Tranh Đấu Mà Chúng Tôi Áp Dụng.- Phương pháp ấy là "bất bạo động". Chúng tôi ý thức chúng tôi đang ở trong hoàn cảnh mà chính trị và quân sự cực kỳ phức tạp. Chúng tôi, hơn thế nữa, phải thể hiện tư tưởng của Phật giáo ngay trong công cuộc tranh đấu của chúng tôi. Vì những lý do đó, chúng tôi chấp nhận một sự hy sinh đến cùng độ và lấy sự hy sinh ấy làm sức mạnh.
  5. Không Chấp Nhận Mọi Sự Lợi Dụng - Như đã trình bày hết sức rõ ràng: mục đích tranh đấu của Phật giáo đồ chỉ nhắm vào lý tưởng Tôn giáo bình đẳng trong khuôn khổ lý tưởng công bình xã hội; vì lẽ đó, chúng tôi từ chối mọi sự lợi dụng không phù hợp với Tôn chỉ chúng tôi nhất là những người cộng sản và những kẻ mưu toan chức vị chính quyền.

Và sau đây là những lời di chúc đầy sự tỉnh táo, hòa bình, hàn gắn và cao thuợng của ngài Thích Quảng Đức :

"Tôi, pháp danh THÍCH QUẢNG ĐỨC, hòa thượng, trụ trì chùa QUÁN ÂM, Phú Nhuận (Gia Định).

"Nhận thấy Phật giáo nước nhà đương lúc ngửa nghiêng, tôi là một tu sĩ, mệnh danh là trưởng tử của Như Lai, không lẽ cứ ngồi điềm nhiên tọa thị để cho Phật pháp tiêu vong, nên toi vui lòng phát nguyện thiêu thân giả tạm này cúng dường chư Phật để hồi hướng công đức bảo tồn Phật giáo.

"Mong ơn mười phương chư Phật chư đại đức tăng, ni chứng minh cho tôi đạt thành chí nguyện như sau:

1. MONG ƠN PHẬT TỔ GIA HỘ CHO TỔNG THỐNG NGÔ ĐÌNH DIỆM SÁNG SUỐT CHẤP NHẬN NĂM NGUYỆN VỌNG TỐI THIỂU CỦA PHẬT GIÁO VIỆT NAM GHI TRONG BẢN TUYÊN NGÔN.

2. NHỜ ƠN PHẬT TỔ GIA HỘ CHO PHẬT GIÁO VIỆT NAM ĐƯỢC TRƯỜNG TỒN BẤT DIỆT.

3. MONG NHỜ HỒNG ƠN ĐỨC PHẬT GIA HỘ CHO CHƯ ĐẠI ĐỨC TĂNG, NI PHẬT TỬ VIỆT NAM TRÁNH KHỎI NẠN KHỦNG BỐ BẮT BỚ GIAM CẦM CỦA KẺ GIAN ÁC.

4. CẦU NGUYỆN CHO ĐẤT NƯỚC THANH BÌNH, QUỐC DÂN AN LẠC.

Trước khi nhắm mắt về cảnh Phật, tôi trân trọng kính gửi lời cho tổng thống NGÔ ĐÌNH DIỆM nên lấy lòng từ bi đối với quốc dân VÀ THI HÀNH CHÍNH SÁCH BÌNH ĐẲNG TÔN GIÁO ĐỂ GIỮ VỮNG NƯỚC NHÀ MUÔN THUỞ.

"Tôi thiết tha kêu gọi chư đại đức tăng, ni Phật tử nên đoàn kết nhất trí hy sinh để bảo tồn Phật giáo".

NAM MÔ ĐẤU CHIẾN THẮNG PHẬT

Làm tại chùa Ấn Quang, ngày mồng 8 tháng 4 nhuận năm Quí Mão

Tỳ khưu THÍCH QUẢNG ĐỨC kính bạch.

Ông ĐVÂ, ông hãy đọc kỹ và vận dụng trí thông minh và tâm lương thiện của mình để đọc kỹ những tài liệu mà tôi đính kèm để xem xem nhà Ngô có kỳ thị, đàn áp Phật Giáo không? Và Phật Giáo có tham vọng đốt một nhà sư để lật đổ chính quyền không? Ngài Thích Quảng Đức có bị mê man khi tự thiêu không?

Ngoài ra, còn có sự chứng kiên và tường thuật của ký giả Malcolm Browne (AP), David Halberstam (The New York Times) và những nhân chứng khác nữa.

Cả thế giới đều ngưỡng mộ, bàng hoàng trước sự tự thiêu của HT Thích Quảng Đức.

Ông ĐVÂ, điều 3 của tỉnh nguyện yêu cầu chấm dứt bắt bớ, khủng bố. Vậy chính phủ có kỳ thị Phật Giáo đồ không?

Điều 2 và 4, yêu cầu được bình đẳng tôn giáo, được tự do hành đạo. Ông ĐVÂ, ông nói ông là một Phật Tử, ông có nhục nhã khi đi ca tụng một chế độ kỳ thị, đàn áp tôn giáo của mình không. Và ông có cảm thấy xót xa, buồn bã vì một tôn giáo đã đồng hành cùng dân tộc cả 2000 năm, nay lại phải đi xin được bình đẳng với một tôn giáo theo chân quân xâm lăng vào nước ta mới 300 năm không  vậy???

Vậy mà ngày nay, ông ĐVÂ và đồng bọn là những Con chiên chien đẻ (CCCĐ) vẫn ngoan cố khi gọi vụ tự thiêu của HT Thích Quảng Đức là “bị đốt” Và ông đã trâng tráo viết : “Tôi không tin Ngài Quảng Đức tự thiêu. Cho tới nay, tôi vẫn nghĩ Ngài bị đốt do quỷ kế của tên cộng sản đội lốt nhà sư chui vào Phật giáo,…”.

Qủy kế do tên cộng sản nào? Đội lốt nhà sư Phật Giáo? Ông không đưa ra? Và trong một đoạn ông lại viết giống như tất cả tài liệu của các cơ quan ngoại giao (FRUS) và tình báo (CIA, NSA) Mỹ cũng công nhận rằng : “Tôi không có tài liệu để chứng minh Trí Quang là cộng sản” Ông còn khẳng định rằng: Tên CS Tố Hữu có kết nạp HT Thích Trí Quang vào đảng CS, nhưng không đưa ra được chứng cớ. Nhưng sự thật chứng minh HT. TTQ không phải là CS do sự xác nhận của CIA của Mỹ, tài liệu này có trong tập : “50 năm nhìn lại 1963-2013” của nhóm Thiện Pháp. Tôi khuyên ông hãy tìm đọc Tuyển Tập nầy đi trước khi tuyên bố thêm điều gì về biến cố 1963.

Nhưng ở đoạn dưới ông lại ngang nhiên kết luận : “…trong đó có Tiến sĩ Trần Quang Thuận, một cư sĩ Phật giáo pháp danh Trí Không đã chạy theo Trí Quang, một tên Việt Cộng giả làm nhà sư…”. Ông ĐVÂ, ông có nhận ra cái trí trá, đần độn của ông khi chỉ ngay trong một đoạn văn mà không nhận ra cái mâu thuẫn của chính mình không? Ông cố tình gài một câu mơ hồ : “Ngay cả Tố Hữu sau 1975 tiết lộ với người bà con ở Huế rằng chính hắn là người đứng nhận lời tuyên thệ của Trí Quang,” Rồi ngang nhiên kết luận HT. Thích Trí Quang là “Tên cộng sản” thì không phải trí trá, lưu manh thì là gì???

Trước khi sang vấn đề khác, tôi dậy ông thêm một đoạn đây. Sở dĩ tôi phải viết một bài dài để dậy ông một cách kỹ lưỡng vì ông đã bôi bác một cách trắng trợn đến những gì cao qúy của Phật Giáo và của Phật Tử và một phật tử trong đó là tôi. Vì sự bình thản, hy sinh cao độ của Bồ Tát Thích Quảng Đức đã gây cảm hứng vô úy cho 6 cuộc tự thiêu về sau, và sự vô úy của Văn Hào Nhất Linh, như chính ông ta đã viết : “Đời tôi để lịch sử xử. Tôi không chịu để ai xử tôi cả. Sự bắt bớ, xử tội tất cả các phần tử đối lập quốc gia là một tội nặng sẽ làm cho nước mất về tay cộng sản. Tôi phản đối sự đó. Và cũng như Hoà thượng Thích Quảng Đức, tôi tự huỷ mình để phản đối những ai chà đạp lên mọi thứ tự do.”. Và tất cả những sự hy sinh này là cao thượng, đẹp đẽ vì nó đã phá đổ cái chế độ “chó đẻ” (chữ củaT T Kennedy), ngăn chặn những khủng bố, bất công với Phật Tử (trong đó có tôi) về sau.

Chúc thư của Nhất Linh Nguyễn Tường Tam,
Lễ Truy điệu tại Vườn Tao Đàn
với Đoàn Đại diện Việt Nam Quốc Dân Đảng tham dự vào tháng 3/1964.

Bây giờ tôi chỉ thêm  cái đần độn của ông đây. Ông nói ông chống Cộng sản, và những thế lực lừa dối, bịp bợm đồng bào như bọn Việt Tân. Ở điểm này tôi công nhận ông là một con người ngay thẳng, tích cực. Nhưng ông đã tỏ ra ngu đần khi công khai ca tụng nhà Ngô là yêu nước. Vì ngoài những điểm mà tôi dẫn chứng những tàn hại của nhà Ngô cho miền Nam VN, với những tài liệu, và những lời nhận định đính kèm nêu trên, nhà Ngô còn dung dưỡng những cán bộ gián điệp CS gộc trong Dinh Độc Lập, cơ quan đầu não chính phủ cao nhất nữa, rồi chung cuộc chính anh em nhà Ngô chứ không ai, đòi đuổi người Mỹ khỏi Nam VN để dâng miền Nam cho CSBV từ năm 1963 qua những tài liệu sau :

- Ông Diệm Dung Dưỡng Gián Điệp Việt Cộng Nhưng Lại Triệt Hạ Lực Lượng Chống Cộng - Cao Thế Dung

- Và bài : Ngô Đình Diệm Muốn Dâng Miền Nam Việt Nam Cho Cộng Sản - Lê Chân Nhân

Ông ĐVÂ, ông chống Cộng triệt để, nhưng lại ca tụng cái chế độ đã dung dưỡng, thương thuyết và dâng miền Nam cho CS. Ông có phải là kẻ ngu đần, mất trí khôn rồi hay chăng???

Bây giờ tôi sẽ chỉ thêm cái lếu láo, ngu đần của ông về chuyện ông nói bậy bạ về Hòa Thượng Thích Nhất Hạnh đây. Ông viết: “Tại sao anh im lặng trước hành vi bỉ ổi, vô nhân tính của Nhất Hạnh? Phải chăng anh đồng lõa với Nhất Hạnh? Anh Thuận có biết cái loại tu hành như Nhất Hạnh là làm ô danh Phật giáo không? Là làm tổn thương sự thành kính của những Phật tử chân chính đối với Tam Bảo không?

Ông ĐVÂ, chỉ những kẻ vô trí, ngu si như ông mới nhận định theo kiểu bầy đàn, về hùa. Còn những người có trí tuệ, lương tri thì họ cẩn trọng và luôn luôn có cái nhìn sâu trong quán chiếu. TT TNH là trong trường hợp này. Ngay không lâu sau vụ 9/11 xảy ra TT TNH đã kêu gọi dư luận Mỹ phải cẩn trọng, và quán chiếu sâu xa, đừng vội vàng  tìm cách trả thù ngay. Trong bài nói chuyện HT đã liên kết vụ 9/11 với vụ người Mỹ đã oanh tạc, bừa bãi thành phố Bến Tre chỉ vì vài du kích trong thành phố. Ý của TT TNH muốn nhắc tới một liên hệ, một cái nhìn mang tính “nhân qủa”, để tìm cách giải quyết cho vụ 9/11.

Không biết thật sự suy nghĩ, phản ứng của người Mỹ về bài đó như thế nào, vì ngay lúc đó chưa có nhận định thứ hai về vụ 9/11. Nhưng ngày nay, thì thuyết âm mưu về vụ 9/11 đã chỉ quá rõ ràng và những người “Kiến trúc sư” những vụ, trải bom trả thù cho vụ 9/11 lên Afghanistan, lật đổ Saddam Hussen của Iraq đang thật sự ăn năn, hối hận như Colin Powel của Mỹ và Thủ Tướng Tony Blair, cả Barack Obama cũng đã hối hận và đang bối rối vì đã can dự vào dự lật đổ, hủy diệt Gadhafi của Lybia. Riêng W. Bush và Rumfield thì đang cố ít xuất hiện càng nhiều thì càng tốt. Ông hãy đọc bài : Vụ 9/11 Nếu bạn không thể Ngậm Miệng thì chúng tôi sẽ giúp bạn của nhà bình luận Nguyễn Thanh Tùng. Trong đó tất cả những người đự định nêu những mâu thuẫn, bất hợp lý của sự kiện 9/11 đều bị chết một cách bí mật.

Như vậy, chứng tỏ HT Thích Nhất Hạnh đã hoàn toàn đúng khi kêu gọi người Mỹ hãy thận trọng trong vụ 9/11. Ngày nay, cả vùng Trung Đông đang là một lò lửa, Putin đã tuyên bố: “Người Mỹ đang phải giải quyết những rắc rối do chính họ tạo ra.”

Hàng triệu người chết thảm và hàng triệu gia đình thành tị nạn, và hàng triệu người Afghanistan, Syria, Lybia đang ùn ùn đổ vào Âu Châu, Pháp, Đức, và cả Thổ Nhĩ kỳ, cũng phải đang oằn mình tiếp nhận tị nạn. Ai đã tạo ra thảm cảnh tị nạn? Nếu chẳng phải là những bước hăm hở trả thù vụ 9/11 khởi đầu là Mỹ, Anh và một số nước Tây Phương?  TT.TNH đã đúng, và sự mạt sát của ĐV  với TT TNH đã trở nên lếu láo, lạc hậu, đần độn một cách muộn màng.

TT TNH đã đúng bây giờ, và ngày xưa khi kêu gọi hai bên ngừng chiến, ngồi xuống nói chuyện với nhau, thì Thương tọa cũng đúng. Nếu đem so sánh với sự dâng khống miền Nam cho CSBV của anh em Diệm và Nhu thì ai đáng đem ra xét xử một cách nghiêm khắc hử ông ĐVÂ? Tổng Thống “Chó Đẻ (Chữ của TT Kennedy gọi Diệm và Nhu)” của ông ĐVÂ hay TT TNH? Tôi đợi ông phản hồi đó nghe chưa?

Vì ông đã ca tụng một cách vô trí với một chế độ chó đẻ, bất tài, tham nhũng, tàn bạo (Lời nhận định của TT Kennedy về chế độ, đã đính kem ở trên). Lại còn cao rao là toàn thể nhân dân VN phải theo ông ca tụng, tiếc nuối chế độ chó đẻ đó nên tôi cho là ông còn thua một tên chó đẻ nữa.

Ông ĐVÂ, ông cũng hèn hạ nữa, khi viết về GS Tràn Trung Ngọc như sau : “…Bởi vì nếu anh là một Phật tử chân chính đi tìm tự do thì anh phải khuyên Tiến sĩ Trần Chung Ngọc không nên chửi Công Giáo…”. Chẳng phải chỉ có TS TCN viết những sự thật về Catô Lích mà ông gọi là chửi “Công Giáo” , mà còn có GS Nguyễn Mạnh Quang, Bác sĩ Nguyễn Văn Thọ, Kỹ sư Trần Tiên Long và Thẩm Phám Nguyễn Chấn nữa. Tất cả đều đã từng hay đang là giáo dân đấy!

Và tôi cũng đã đọc tất cả những bài viết của những vị này, nhưng tôi chưa hề thấy họ viết bịa đặt một điều gì. Riêng TS TCN thì tất cả những bài của ông đều trích dịch, ghi rõ xuất xứ từ những bài viết sự thật về cái gọi là Catô Lích của những người ngoại quốc, trong đó là những người đã từng là Hồng Y, Tổng Giám Mục, Giám Mục, linh Mục, những giáo sư “thần học” của các trường Đại Học Catô, nay họ cởi áo ra đời sống dân sự và viết về những sự thật về tôn giáo của họ. Và đặc biệt, trong tất cả những bài viết của GS TCN ông luôn luôn hỏi : “Ai thấy tôi sai điều gì thì cứ lên tiếng”. Và giáo hội Catô VN cả hàng bao nhiêu con người có học, trí thức chưa ai dám chất vấn một cách nghiêm túc những điều ông ta viết cả. Hầu hết, chỉ biết “chửi” và/hoặc “chụp nón cối” như ông mà thôi!

Ông ĐVÂ, tại sao lúc TS TCN còn sống trên cõi ta bà này, ông lại không dám viết bài chất vấn, mà ông lại kỳ vọng ở ông Trần Quang Thuận làm điều này? Ông không đủ trí thức, khả năng, và tư duy chăng?

Ông hãy mở mang kiến thức về Catô Lích (mà ông trịnh trọng gọi là Công Giáo) bằng cách vào Giao Điểm [http://giaodiemonline.com/] và Sách Hiếm [http://sachhiem.net/] để đọc những bài viết của những người có lương tri, chuyên viết về sự thật về cái đạo gọi là Catô Lích đó.

Để tôi động não ông thêm một lần về Catô lích nghen :

Vào ngày 12 tháng 3 năm 2000 (www.theguardian.com), Vatican đăng đàn xin lỗi toàn thể nhân loại về 7 núi tội lỗi của “Công Giáo” với nhân loại. Trong đó có những tội như : Buôn bán nô lệ, khuyến khích bạo loạn, diệt chủng, kỳ thị, kỳ thị đàn bà v..v.. (Mà theo tôi, Vatican nên xin lỗi tội thứ 8 với toàn thể nhân loại đó là tội Lạc dẫn, tức là tội lừa phỉnh những kẻ tín đồ nhẹ dạ để trục lợi cho mình. Ông hãy đọc cái Webside này để mở mang kiến thức về cái gọi là “Công Giáo” nghen Kinh Thánh hay Kinh Ác? .

GH John Paul II cử hành đại lễ xin lỗi thế giới ngày 12 tháng 3, năm 2000 - vì đã phạm 7 núi tội ác cả 2000 năm.

Sau ngày "Xin Lỗi" thì 14 năm sau, tháng 2 năm 2014, Liên Hiệp Quốc cơ quan đại diện cho gần 200 quốc gia, đã chỉ thẳng vào mặt Vatican (tức Công Giáo) chính là thủ phạm, bao che, khuyến khích những vụ lạm dụng tình dục các trẻ trai và hiếp dâm các bé gái, các bà sơ trên khắp địa cầu. Vào đọc bài này nghe ĐVÂ : http://www.bbc.com/ - LHQ lên án Vatican vì các vụ hiếp trẻ.

Có động não được không đây? Tại sao một tôn giáo được gọi là Công Giáo đã trịnh trọng xin lỗi, rồi sám hối ăn năn mà 14 năm sau lại vẫn bị ra tòa LHQ, quốc tế để nhận lời khiển trách là đã bao che cho hiếp dâm các bé trai? Có động não được không đây? Ông ĐVÂ.???

Và sau cùng là những từ như : Ngu đần, Trí Trá, lưu manh, tôi dùng để gán cho ông là thành hình bởi những điều mà chính ông tạo ra trên từng sự kiện mà tôi có chỉ ra rõ. Nghĩa là nó tạo ra bởi ông, vì ông, do ông, nên nó cho ông đó, ông ĐVÂ ạ, chứ hoàn toàn chẳng tạo ra bởi tôi, ông có hiểu ý tôi nói không? Và nếu nó không đúng, thì ông phải phản biện rõ ràng từng sự kiện một. Và nếu tôi thấy sự phản biện của ông mà có lý, thì tôi sẽ lấy lại những từ mà tôi đã viết cho ông đó. Với lời xin lỗi công khai.

Còn bằng không, nếu ông không thể biện bác được một điều gì, thì từ nay tôi yêu cầu ông viết về Ngô Đình Diệm, Phật Giáo, cuộc tự thiêu của Bồ Tát Thích Quảng Đức, GS Trần Chung Ngọc,  trong giai đoạn từ 1963 trở về 1954 phải dựa trên tài liêu và sự thật.

Nghe chưa???

Hoàng Hiệp Sĩ

6/2016

Nguồn: tác giả gửi

Trang Thời Sự